Đọc truyện Đừng Nói Chuyện Với Cô Ấy – Chương 15Quyển 1 –
Type & Beta: Mều
Điều gì đã khiến cho anh ta kiên quyết tự sát như vậy?
Nghĩ đến đây, tôi ngó nhìn bóng sáng trên tấm kính chắn gió của ô tô, bỗng
nhiên cảm thấy có chút ngơ ngẩn, cứ như thể trước mắt tôi lúc này đang
hiển hiện đôi mắt sâu thẳm của Diệp Thu Vi vậy.
Cô ta rốt cuộc đã làm gì mà lại có thể khiến cho một người đàn ông trung niên sẵn sàng
tìm tới cái chết một cách kiên định như vậy? Hơn nữa, vì lý do gì mà cô
ta lại đế ý tới Vương Vĩ? Qua Vương Vĩ, cô ta đã điều tra ra được manh
mối gì? Người tên Vương Vĩ này liệu có liên quan gì tới Công ty E không?
Sau một hồi suy nghĩ mà chẳng có chút thu hoạch nào, tôi rốt cuộc đã tới
được nghĩa trang M ở ngoại ô phía bắc của thành phố vào lúc mười giờ
sáng. Sau khi biết được mục đích của tôi, một nhân viên quản trang vóc
người cao lớn đã tự mình dẫn tôi đến trước mộ của Trần Hy. Tôi khom
người một cái trước bia mộ, kế đó nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống. Khi nghĩ
tới sự thật ẩn đằng sau cái chết của Trần Hy, tôi không kìm được thở dài một hơi.
”Đồng nghiệp? Bạn bè? Hay là độc giả?” Anh chàng nhân viên quản trang đưa tôi tới đây bỗng khẽ cất tiếng hỏi.
”Độc giả.” Tôi nói, ngay sau đó lại sửa lời: “Cũng có thể tính là đồng
nghiệp, hoặc không ít nhất cũng là người cùng ngành. Trong quá trình đi
phỏng vấn tôi đã gặp cô ấỵ, về sau còn đọc sách cùa cô ấy nữa.” Nói
xong, tôi đưa mắt nhìn đối phương, hỏi: “Anh cũng biết cô ấy à?”
Anh ta đưa cho tôi một điếu thuốc, tôi nói là mình không biết hút. Anh ta
khẽ “ừm” một tiếng, sau đó tự châm một điếu thuốc cho mình, lai rít một
hơi rồi mới chậm rãi nói: “Không có người nào biết rõ cô ấy hơn tôi.”
Mãi tới lúc này tôi mới để ý quan sát anh chàng nhân viên quản trang này,
thấy anh ta vóc dáng cao lớn, ánh mắt cứng cỏi, trên người còn ngợp đầy
một vẻ tang thương và u uất không cách nào xua tan được. Tôi sững người, đột nhiên hiểu ra điều gì, bèn ngập ngừng nói: “Anh… anh là…”
Anh ta rít mạnh một hơi thuốc, lại đưa tay tới khẽ vuốt ve mép bia mộ, dùng giọng khàn khàn trầm thấp nói: “Cô ấy là người phụ nữ cúa tôi.”
Tôi nhìn bia mộ và im lặng suốt một hồi lâu, sau đó mới cất giọng nặng nề: “Hóa ra anh chính là cảnh sát Giả.”
”Tôi đã không còn là cảnh sát từ lâu rổi.” Anh ta lại rít mạnh một hơi thuốc nữa, vậy nhưng lại chẳng nhả ra được bao nhiêu khói cả. “Bây giờ tôi
chỉ ở đây trông mộ thôi“. Tôi nhìn những con chữ trên bia mộ, cố tình
tìm chuyện để hỏi: “Anh tới đây được mấy năm rồi?”
”Hơn ba năm rổi.” Giọng của anh ta tuy bình tĩnh nhưng kiên định. “Cô ấy vừa mới di, tôi liến tới đây ngay.”
Tôi khẽ gật đầu, sau đó liền thở dài một tiếng nhớ đến chuyện mà Diệp Thu
Vi đã làm với Trần Hy, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Giả Vân Thành rất
nhanh đã hút xong một điếu thuốc, thế rồi lại châm một điếu khác, thỉnh
thoảng liếc mắt nhìn qua phía tôi, đôi môi hơi mấp máy, dường như có
điều muốn nói.
Theo bản năng, tôi bắt đầu phân tích tâm lý của
anh ta. Tuy Trần Hy lúc sinh tiền có chút danh tiếng, nhưng dù gì cũng
đã qua đời được hơn ba năm, hiện giờ ắt hẳn là chẳng còn bao nhiêu người tới thăm viếng. Giả Vân Thành lẳng lặng ở đây trông mộ vợ mình, lại vốn là một cảnh sát hình sự, thường ngày nhất định là đã tích tụ không ít
tâm trạng u uất, tại nơi sâu thẳm trong nội tâm chắc hẳn phải có rất
nhiều tâm sự muốn nói.
Tâm sự đa phần có liên quan tới sự yếu
đuối, mà Giả Vân Thành lại có hình tượng là một người đàn ông cứng cỏi
và trầm lặng, cho nên đối với anh ta, có một số lời rất khó mở miệng với những người quen thân của mình. Lúc này bắt gặp một người xa lạ đột
nhiên tới thăm viếng, anh ta muốn dốc bầu tâm sự cũng là điều dễ hiếu.
Nghĩ tới đây, tôi bèn nói: “Mới đó mà đã ba năm trôi qua rồi.”
”Đúng thế, ba năm rồi.” Anh ta khẽ ho một tiếng. “Vậy mà tôi vẫn có cảm giác
chuyện như mới xảy ra hôm qua vậy.” Dứt lời, anh ta xoay người đi ho
mạnh mấy tiếng, tiếng ho dường như có hơi trầm và đục.
”Anh hút
thuốc có hơi nhiều quá thì phải.” Thấy điếu thuốc thứ hai của anh ta đã
sắp cháy hết, tôi không khỏi có chút lo lắng nói.
Anh ta rất
nhanh đã hút hết điếu thuốc thứ hai rồi lại châm tiếp điếu thứ ba, sau
khi rít một hơi mới cười gượng, nói: “Tôi bây giờ chỉ mong mình có thể
chết sớm một chút thôi.”
Tôt cất lời khuyên nhủ theo phép lịch
sự: “Người chết dù sao cũng đã chết rồi, anh hãy bớt đau buồn thì hơn.
Anh lẽ ra nên vì cô ấy mà cố gắng sống cho tốt hơn mới đúng.”
“Là tôi đã hại cô ấy.” Giọng của anh ta đột nhiên lớn hẳn lên, cứ như thể
đang nói ra những lời bị kìm nén đã lâu: “Là tôi đã hại chết cô
ấy.”
“Anh chớ nên cả nghĩ, sống chết đều có số cả rồi mà.”
Tôi nói. “Không giấu gì anh, cha tôi cũng qua đòi vì nhồi máu cơ tim
đấy. Căn bệnh này đến quá nhanh, chỉ sau một thoáng đã lấy đi tính mạng của người ta rồi, nhưng chuyện này thì có thể trách ai được đây? Chỉ có thế trách ông trời thôi!”
”Anh không biết đấy thôi.” Anh ta ngổi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào tấm bia mộ bằng ánh mắt phức tạp, sau đó
thở ra một hơi thật nặng nề. “Cô ấy đã có dự cảm từ trước rồi, vậy nhưng tôi lại không để tâm đến.” Anh ta hít sâu một hơi, nói tiếp: “Là tôi đã hại cô ấy.”
”Dự cảm?”
Anh ta vuốt ve tấm bia mộ, trầm
ngâm nói: “Đêm đầu tiên sau khi tôi đi công tác xa, cô ấy gọi điện thoại tới cho tôi, nói là mình cảm thấy khó chịu. Khi đó tôi đang theo dõi
một kẻ bị tình nghi, thế là chỉ đáp qua loa mấy câu, bảo cô ấy cứ yên
tâm mà ngủ sớm, thế rồi liền gác máy. Sáng hôm sau, cô ấy lại gọi cho
tôi, nói là đang cảm thấy rất bứt rứt, mong tôi có thế quay về với cô
ấy. Lúc ấy vụ án tiến triển không được thuận lợi cho lắm, thế là tôi nói năng không khỏi có chút khó nghe. Cô ấy nghe xong lời của tôi thì không nói gì thêm nữa, cứ thế gác máy luôn. Cô ấy lúc nào cũng mang tâm lòng
bao dung với tôi như thế cả.” Nói đến đây, Giả Vân Thành đưa tay vỗ gáy
mình một cái thật mạnh. “Tôi thật không sao ngờ nổi, hóa ra đó chính là
lần cuối cùng tôi được trò chuyện với cô ấy trong cuộc đời này.” Nói
xong, anh ta đưa mắt nhìn tôi, trong đôi mắt cứng cỏi không ngờ lại
thoáng qua mấy tia sợ hãi.
Tôi nghe mà lòng dạ rối bời.
“Bác sĩ nói, bệnh của cô ấy có thể là do áp lực tâm lý quá lớn gây ra. Trước đây tôi cứ thường xuyên đi lại khắp nơi, coi việc bảo vệ xã hội là
trách nhiệm của mình, nhưng đến cuối cùng ngay đến người phụ nữ của mình mà tôi cũng không bảo vệ nổi. Nếu tôi chịu ở bên cô ấy nhiều hơn, ít
nhất là quay về với cô ấy trong hai ngày cuối cùng, lại lắng nghe cô ấy
dốc bầu tâm sự, có lẽ cô ấy đã không phải từ giã cuộc đời như thế. Nhưng lúc này đây dù tôi có hối hận đến thế nào đi chăng nữa thì cũng đã muộn rồi.” Anh ta đứng dậy, bàn tay chưa từng rời khỏi tấm bia mộ kia một
chút nào. “Con người chính là giống loài hạ tiện như thế đấy, mất đi rồi mới biết trân trọng. Ôi…” Rồi anh ta lại thở vắn than dài thêm một
lúc nữa.
Khi đó, tôi đột nhiên hiểu ra một điều, đó là cái chết
của Trần Hy kỳ thực không phái là do một mình Diệp Thu Vi gây ra. Nỗi ám ảnh do việc mẹ bỏ đi mang lại, áp lực cùng ý thức trách nhiệm dị thường tới từ sự vất vả và bận rộn của cha, rổi còn cả sự lanh nhạt hờ hững
của chồng nữa, tất cả đều là nguyên nhân gây ra cái chết của Trần Hy.
Nhưng tất cả những việc mà Diệp Thu Vi cùng với ba người có quan hệ thân thiết nhất với Trần Hy làm ra lại đều là do các nguyên nhân tâm lý và
xã hội hết sức phức tạp. Đứng góc độ này mà xét, hung thủ giết chết Trần Hy thực ra chính là một sức mạnh ngầm ẩn sâu trong xã hội của loài
người, hoặc cũng có thể nói chính là bản thân xã hội.
Khi suy nghĩ vu vơ những điều này, thái độ của tôi với Diệp Thu Vi cũng theo đó mà nảy sinh những sự biến hóa thầm lặng.
Giả Vân Thành đã dừng than thở. Đối với một người đàn ông trầm lặng vốn là
cảnh sát hình sự nay chuyển qua làm nhân viên quản trang, những lời bộc
bạch vừa rồi có lẽ đã là quá đủ rồi. Anh ta rất nhanh đã hút hết điếu
thuốc thứ ba, thế rồi lại châm luôn điếu thuốc thứ tư, sau đó có lẽ
không còn gì để nói nữa, bèn tiện miệng hỏi: “Sao hôm nay anh tự dưng
lại tới đây vậy?”
”À.” Tôi đáp lại một tiếng, sau khi suy nghĩ
một chút liền nói: “Mấy ngày qua tôi vừa đọc lại cuốn Nỗi đau ngầm một
lượt nữa, trong lòng nảy sinh rất nhiều cảm xúc. Sau khi cô ấy xảy ra
chuyện tôi còn chưa tới thăm viếng lần nào, thế là hôm nay liền tranh
thủ tới đây.” Rồi tôi đưa tay ra. “Vừa rồi quên mất chưa giới thiệu, tôi là Trương Nhất Tân, biên tập của tờ Nguyệt san Phổ Pháp.”
Anh ta bắt tay tôi. Tôi phát hiện trong lòng bàn tay anh ta lúc này không ngờ đã túa đầy mồ hôi lạnh.
“Tôi từng đọc tạp chí của các anh rồi, hồi đó đội cảnh sát hình sự chúng tôi vẫn luôn đặt mua nó hằng tháng. Rất hân hạnh được gặp anh.” Anh ta ngó
quanh bốn phía, trong giọng nói thấp thoáng lộ ra mấy tia do dự. “Vậy…”
“Ồ.” Tôi hiểu ngay ra ý của anh ta. “Nếu anh có việc bận thì cứ tự nhiên đi, tôi đứng đây một lát rồi cũng sẽ đi ngay thôi.”
Anh ta nhìn tôi, từ từ hít vào một hơi, miệng há ra một nửa rồi nhanh chóng khép lại. Kế đó, anh ta cúi xuống, bàn chân chà đi chà lại trên mặt đất mấy cái, cuối cùng lại ngẩng đầu lên, thè lưỡi liếm môi, trong giọng
nói toát ra một vẻ hơi quái lạ: “Vậy… tôi không làm phiền anh nữa, có
việc gì anh cứ đến tìm tôi, tôi ở ngay bên kia…” Vừa nói anh ta vừa
chỉ tay về phía căn nhà một tầng ở góc đông nam của nghĩa trang.
Tôi đứng một mình trước mộ của Trần Hy, thế nhưng trong đầu lại toàn là các chi tiết về Giả Vân Thành: Ánh mắt của anh ta từ đầu chí cuối đều luôn
mang vẻ bi thương và cứng cỏi, vậy nhưng khi nói tới cái chết của Trần
Hy thì lại để lộ ra một nét sợ hãi hiếm khi xuất hiện, sự sợ hãi này rốt cuộc là vì đâu? Anh ta không ngừng hút thuốc là bởi vì nghiện thuốc quá nặng hay là vì muốn che giấu nỗi bất an trong nội tâm? Một người đàn
ông khỏe mạnh như anh ta co gì lòng bàn tay lại túa ra đẩy mồ hôi lạnh
giữa mùa hè? Ngoài ra, giọng điệu quái dị cùng bộ dạng muốn nói mà lại
thôi của anh ta lúc sắp rời đi nói lên được điều gì đây?
Trực
giác nói với tôi rằng Giả Vân Thành còn chưa nói ra hết những lời muốn
nói, thậm chí, những lời anh ta đã bộc bạch với tôi trước đó có thể
không phải là tâm sự thực của anh ta.
Về sau tôi mới nhận ra, bắt đầu từ lúc đó, tôi ngày càng trở nên giống với Diệp Thu Vi hơn. Lão Ngô nói không sai, Diệp Thu Vi có một sức mạnh tinh thẩn mà tôi khó có cách nào tưởng tượng được, thứ sức mạnh đó không thể chạm vào, thậm chí là
không thể cảm nhận, thế nhưng lại có thể ngấm ngầm tạo ra cho tôi một sự ảnh hưởng rất khó kháng cự.
Tôi chỉnh lại bó hoa cho ngay ngắn,
lại khom người thêm cái nữa trước ngôi mộ, sau đó liền đi thẳng về phía
phòng trực ban ở góc đông nam của nghĩa trang. Giả Vân Thành và tôi cùng nhìn thẳng vào mắt nhau, rồi cả hai bên hình như đều hiểu được đối
phương đang nghĩ gì. Anh ta mời tôi ngồi xuống, lại rót cho tôi một cốc
nước, còn mình thì châm một điếu thuốc và hút trong lặng lẽ, dường như
đang chờ tôi mở lời.
Tôi quyết định lên tiếng trước để thử thăm dò. “Anh Giả, hình như anh vẫn còn rất nhiều tâm sự thì phải?”
Anh ta vẫn tiếp tục im lặng.
”Là do cái chết của phóng viên Trần đúng không?” Tôi lại nói tiếp. “Về chuyện này, anh không có điều nghi vấn gì ư?”
Anh ta đờ người ra trong vòng một giây, sau đó bỏ điếu thuốc xuống, đưa tay day mạnh trán, lời nói trở nên hơi lộn xộn: “Thực ra, tôi, tôi cũng
không biết… Không thể nói rõ ràng ra được, chỉ là cảm thấy, nói thế
nào đây nhỉ?”
”Có phải là anh đã phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ không?” Tôi thử dẫn dụ để anh ta nói ra những điều mình biết.
Anh ta lại đờ người ra thêm một giây nữa, thế rồi trong lòng trắng mắt bỗng vằn lên những sợi đỏ. “Anh Trương, anh rốt cuộc có mục đích gì? Hồi nãy vừa mới gặp mặt, tôi đã biết là anh tới đây không chỉ là để bái tế Trần Hy, anh cũng có mang tâm sự trong lòng. Tôi từng làm cảnh sát hình sự
nhiều năm, cho nên mới nhìn đã nhận ra ngay lập tức. Anh và Trần Hy rốt
cuộc có mối quan hệ như thế nào với nhau?”
Tôi không thể để anh
ta biết tới Diệp Thu Vi, thế là chỉ đành bịa chuyện, thở dài nói: “Tôi
biết là không thể giấu được anh mà. Tôi với phóng viên Trần quen nhau
hồi nửa đầu năm 2008. Khi ấy chúng tôi đang tiến hành điều tra cùng một
nguồn tin, song vì lần điều tra đó đụng chạm tới một số vùng cấm, cho
nên về sau tôi đã bỏ cuộc giữa chừng. Nhưng tôi biết, phóng viên Trần
chưa từng bỏ cuộc. Theo thông tin tôi nhận được, mấy ngày trước khi xảy
ra chuyện, cô ấy vẫn đang tiến hành những cuộc điều tra có liên quan tới chuyện này.”
”Cô ấy muốn điều tra về cái gi?” Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi.
Đế có thể nhận được sự tin tưởng từ anh ta, tôi đành nói thật. “Là về một
loại hợp chất hóa học có thể gây nghiện, có liên quan tới cả Công ty M
nữa.”
”M.” Anh ta rít một hơi thuốc rồi nói: “Công ty E, còn cả
Đại học Z nữa, đều có dính dáng tới hạng mục nghiên cứu về tính chất gây nghiện của M. Tôi từng xem sổ tay của cô ấy, thấy bên trong có nhắc đến rất nhiều xí nghiệp và cơ quan hành chính. Cô ấy không nên đi điều tra
một tin tức như vậy.”
“Anh hoài nghi cô ấy xảy ra chuyện là vì lần điều tra đó ư?”
“Anh không phải là cũng hoài nghi như vậy sao?” Anh ta nói. “Giống như anh
đã nói, cuộc điều tra đó đã đụng chạm đến một số vùng cấm, một phóng
viên nhỏ không nên dính vào việc như vậy. Tập đoàn lợi ích ẩn đằng sau
tuyệt đối không bao giờ chịu dễ dàng buông tha cho cô ấy, nhất định là
có người muốn gây bất lợi cho cô ấy, hoặc cũng có thể là đã uy hiếp cô
ấy, thế nên mới khiến cô ấy không chịu nổi áp lực, cuối cùng thì đổ
bệnh. Trong cuộc điện thoại cuối cùng gọi cho tôi, giọng cùa cô ấy ngợp
đầy vẻ sợ hãi và bất an, bây giờ càng nghĩ lại điều này tôi lại càng cảm thấy quái dị.”
Từ đẩu đến cuối anh ta đều không nhắc gì tới tiếng pháo nổ, điều này làm tôi thở phào một hơi.
”Cô ấy đã ghi lại những gì trong sổ tay?” Đây là chuyện khiến tôi cảm thấy tò mò nhất.
”Tôi đã xem sơ qua một lượt, nhưng chỉ nhớ đưọc là cô ấy có nhắc đến M, Công ty E, ngoài ra là một số xí nghiệp và cơ quan hành chính, còn nội dung
cụ thể thì đã không nhớ nổi nữa rồi.”
Tôi nghe ra cái ý ở ngoài lời của anh ta. “Vậy cuốn sổ tay đó…”
”Mất rồi.” Anh ta nói bằng giọng mang đầy ý vị. “Nếu nó không bị mất, tôi đã chẳng đế tâm tới nó như thế. Ngày thứ ba sau khi Trần Hy xảy ra chuyện, tôi đã phát hiện ra cuốn sổ tay đó. Lúc ấy tuy tôi cũng cảm thấy hơi lạ thường, thế nhưng lại chẳng cho rằng nó quá quan trọng. Tôi chỉ xem sơ
qua một lượt, sau đó liền bỏ nó vào trong tủ sách. Mấy ngày sau, cuốn sổ tay đó đã biến mất một cách kỳ lạ.”
”Anh hoài nghi có người đã lấy cuốn sổ tay đó đi ư?”
”Không phải là hoài nghi, mà là khẳng định!” Anh ta rít một hơi thuốc, nhíu
chặt đôi mày lại. “Tôi vốn học tnròng cảnh sát chính quy, cho nên rất
coi trọng sự ngăn nắp. Bất cứ thứ gì để ở đâu tôi đều nắm rất rõ ràng,
tuyệt đối không bao giờ nhớ nhầm cả. Cuốn sổ lay đó được tôi để vào hàng danh tác văn học trong giá sách, thế nhưng mấy ngày sau, các danh tác
văn học vẫn được để nguyên theo thứ tự cũ, còn cuốn sổ tay kia thì lại
đã biến mất.”
Tôi khẽ gật đầu. “Nếu đúng là như vậy thì quả thực có thể khẳng định được.”
“Mãi đến lúc đó, khi nhớ lại nội dung trong cuốn số tay tôi mới phát hiện ra những chỗ không bình thường hết sức rõ ràng.” Anh ta khẽ búng điếu
thuốc mấy cái cho rơi tàn. Rất hiến nhiên, do mấy hôm đó đông người nên có người đã thừa cơ hội lấy trộm cuốn sổ tay ra khỏi nhà tôi. Nói cách
khác, cuộc điều tra của Trần Hy đã bị lộ, và tập đoàn lợi ích kia muốn
tiêu hủy chứng cứ. Chính vì nguyên nhân này nên tôi mới hoài nghi Trần
Hy đã bị người ta uy hiếp, thậm chí là bị làm tổn thương, rồi mới vì
không chịu đựng nổi áp lực mà đổ bệnh.”
Tôi cầm cốc nước lên,
nhìn quanh bốn phía, nhớ lại các động tác và vẻ mặt của Giả Vân Thành
trước đó, thế là dần dần hiểu hơn về anh ta. “Theo tôi thấy, anh từ bỏ
công việc cảnh sát tới đây trông mộ cũng không hoàn toàn là để bầu bạn
với phóng viên Trần đúng không?”
Anh ta hút nốt nửa điếu thuốc
còn lại, sau đó mới nói: Tôi vẫn luôn điều tra chuyện về Trần Hy, nếu
cái chết của cô ấy thực sự là do bị uy hiếp hoặc là bị làm tổn thương,
dù tôi có phải tan xương nát thịt cũng quyết phải bắt những người đó trả giá.”
Tôi khẽ gật đầu. “Cho nên anh mới đến đây trông mộ, hy
vọng từ những người tới thăm viếng có thể tìm được manh mối có liên
quan, hoặc là người cùng chí hướng đúng vậy không?”
Anh ta lại châm một điếu thuốc nữa, nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi.
Tôi suy nghĩ trong chốc lát, lại uống một ngụm nước, thế rồi nói: “Trực
giác của anh không sai, tôi trước giờ chưa từng từ bỏ cuộc điều tra năm
xưa. Chỉ vì mọi chuyện tiến triển không được thuận lợi lắm, thế nên tôi
mới nghĩ tới việc đến đây thăm phóng viên Trần, chẳng ngờ lại gặp được
anh.”
”Có gì cần giúp đỡ thì anh cứ nói ra, đừng ngại.” Anh ta
ngoảnh đầu, ho sặc sụa mấy tiếng liền. “Tôi dù sao cũng từng làm cảnh
sát hình sự, hẳn có thể giúp anh được không ít việc.”
Tôi đặt cốc nước xuống, để mặc cho dòng suy nghĩ của mình vươn xa, cuối cùng buột miệng hỏi: “Anh có quen Vưong Vĩ không?”
”Vương Vĩ? Vương Vĩ nào?”
”Vương Vĩ từng làm ở Sở Giáo dục thành phố đó.”
”Chính là người đã tự sát đó hả?” Anh ta khẽ gật đầu. Tôi có biết. Sau khi
Trần Hy xảy ra chuyện, anh ta chính là một trong số những người tới nhà
tôi đầu tiên.”
Tôi bất giác thầm chấn động, vội vàng hỏi tiếp: “Vậy anh biết được nhũng gì về người này?”
“Tôi cũng không biết gì nhiều về anh ta lắm.” Giả Vân Thành suy nghĩ một
chút rồi đáp: “Chỉ có một điều đáng chú ý mà Trần Hy từng vô tình tiết
lộ với tôi, đó là nội bộ Đài Truyền hình tỉnh có một ngân quỹ riêng
chuyên dùng để thu mua tin tức, và Vương Vĩ chính là người đứng tên của
tài khoản của ngân quỹ này.”
Tôi đờ người ra suốt một hồi lâu,
rổi lại đưa tay day mạnh trán. Tôi rốt cuộc đã hiếu ra tại sao năm xưa
Trần Hy lại sinh lòng hoài nghi Diệp Thu Vi rồi.
Tôi cúi xuống, nhanh chóng nhớ lại từng chi tiết trong quá trình tiếp xúc giữa Diệp Thu Vi và Trần Hy.
Sau khi Đinh Tuấn Văn chết, Trần Hy mạo hiểm đến nhà họ Đinh vào lúc nửa
đêm, thế là đã khiến bản thân lọt vào tầm mắt của Diệp Thu Vi. Vì muốn
tìm ra những manh mối mới, Diệp Thu Vi đã sử dụng thiết bị thay đổi
giọng nói để liên lạc với Trần Hy. Qua điện thoại, hai người phụ nữ bụng dạ thâm sâu đã thăm dò lẫn nhau, và cuối cùng cá hai đều có thu hoạch.
Diệp Thu Vi tấn công vào chỗ yếu cùa Trần Hy, từ đó biết được Công ty E
chính là bên đã chi trả khoản tiền lớn nhất đế mua Báo cáo nghiên cứu vê tính chất gây nghiện của M, để rồi có được một phương hướng điều tra
mới. Trần Hy thì sau khi dẫn dụ Diệp Thu Vi đã biết được giá cả cụ thế
mà Công ty E bỏ ra để mua bản báo cáo nghiên cứu kia. Trong việc điều
tra tin tức, giá cả cụ thể của một cuộc giao dịch ngầm hiển nhiên là một thông tin cũng như chứng cứ cực kỳ quan trọng.
Nhìn bề ngoài,
kết quả của cuộc trò chuyện này có thể tính là hai bên đều giành phần
thắng. Thế nhưng khi mọi việc vẫn còn chưa đâu vào đâu thì Trần Hy đã
đột nhiên gác máy, hai ngày sau còn cho người theo dõi và điều tra Diệp
Thu Vi, cuối cùng thì đưa ra được kết luận rằng Diệp Thu Vi chính là
người đã gọi điện thoại cho mình. Cô ra rốt cuộc đã dựa vào đâu mà làm
được điều này đây?
Bây giờ nghe thấy lời này của Giả Vân Thành, tôi tức khắc hiếu ra những uẩn khúc ẩn đẳng sau câu chuyện.
Trần Hy dụ Diệp Thu Vi nói ra tin tức về giá cả giao dịch một mặt là vì bản
thân các tin tức đó, mặt khác e là cũng có ý muốn thăm dò Diệp Thu Vi.
Khi Diệp Thu Vi nói ra cái tên Vương Vĩ cùng với thời gian chuyển khoản
là ngày 29 tháng 6 năm 2008 và số tiền chuyển khoản là một triệu, Trần
Hy hẳn đã biết ngay là Diệp Thu Vi đang nói dối.
Bởi lẽ khoản tiền một triệu đó không phái đến từ công ty E, mà là đến từ ngân quỹ nội bộ cúa Đài Truyền hình tỉnh.
Vốn là một phóng viên nổi tiếng của Đài Truyền hình tỉnh, Trần Hy đương
nhiên có biết tới chuyện này, cho nên cô ta lập tức đoán ra Diệp Thu Vi
không phải là người của Công ty E, mục đích tất nhiên cũng không phải là bán bản Báo cáo nghiên cứu về tính chất gây nghiện của M, còn về mục
đích thực sự của cô ta rốt cuộc là gì thì Trần Hy có lẽ nhất thời cũng
không đoán ra được.
Nhưng hiển nhiên, sự xuất hiện bất ngờ của
Diệp Thu Vi đã khiến cho Trần Hy sinh lòng cảnh giác cao độ, một người
vừa không đại diện cho Đài Truyền hình tỉnh lại không đai diện cho lợi
ích của Công ty E liệu sẽ có thể gây ra những ảnh hưởng như thế nào đây? Người này biết việc mình đang điều tra Công ty E, liệu có khi nào sẽ
tạo thành nỗi uy hiếp đối với sự an toàn của mình không? Đây hẳn là
những chuyện mà Trần Hy đã nhanh chóng nghĩ đến.
Đối với một
người có bụng dạ sâu xa như Trần Hy, việc bị người khác nắm thóp hiển
nhiên là một điều không thể chấp nhận. Nhưng muốn thoát khỏi sự uy hiếp, cô ta nhất định phải tìm cách điều tra cho rõ thân phận của người gọi
điện thoại nặc danh kia trước đã. Mà về thân phận của người nặc danh
này, Trần Hy chỉ có một manh mối duy nhất, đó là đối phương biết được
chuyện giữa Công ty E, Đài Truyền hình tỉnh và Đinh Tuấn Văn, thậm chí
còn tỏ tường một số chi tiết trong cuộc giao dịch giữa các bên.
Trần Hy sớm đã biết việc Công ty E và Đài Truyền hình tỉnh đều muốn có được
bản báo cáo nghiên cứu từ tay Đinh Tuấn Văn, thậm chí tự bản thân cũng
là một người tham dự vào việc này, cho nên với thông tin kể trên cô ta
nhất định đã liệt ra một danh sách rất nhiều người đáng ngờ, nhưng rồi
cuối cùng lại lẩn lượt loại trừ toàn bộ, mạch suy nghĩ theo đó mà gặp
phải một trở ngại lớn.
Trần Hy có thể thăm dò ra được sơ hở cùa
Diệp Thu Vi, chứng tỏ cô ta có năng lực tư duy rất tốt, cho nên đương
nhiên hiểu được rằng biện pháp tốt nhất đế giải quyết trở ngại trong
mạch suy nghĩ chính là đổi sang một góc độ khác mà suy nghĩ. Cô ta đã
thử xuất phát từ góc độ Công ty E và Đài Truyền hình tỉnh, vậy mà vẫn
chưa phát hiện ra người nào khả nghi, vậy thì vấn để rất có thể là đến
từ bên phía Đinh Tuấn Văn.
Với năng lực tư duy của Trần Hy, cô ta nhất định có thể nghĩ được tới bước này. Bên phía Đinh Tuấn Văn thì có
người nào đáng để hoài nghi đây? Trước tiên phải nhắc tới Đinh Vũ Trạch, vì cậu ta là người thừa kế duy nhất của Đinh Tuấn Văn, mà việc Trần Hy
đến nhà họ Đinh vào lúc nửa đêm cũng chỉ có một mình cậu ta hay biết.
Có thể nói Đinh Vũ Trạch thực sự rất đáng ngờ.
Nhưng Trần Hy rất nhanh đã nhớ ra, người nặc danh gọi điện thoại cho cô ta
nói năng cực kỳ thận trọng, biết tiến biết lui, tuyệt đối không thể nào
là một học sinh trung học phổ thông mới mười bảy, mười tám tuổi được.
Có điều, nếu người đó không phải là Đinh Vũ Trạch thì có thể là ai được
đây? Đến nước này rồi, dù là một người bình thường thì e rằng cũng sẽ
bắt đầu sinh lòng hoài nghi Diệp Thu Vi. Bởi lẽ sau khi Đinh Tuấn Văn
chết, cô ta là người đi lại gần gũi với Đinh Vũ Trạch nhất, thậm chí
ngay cả thủ tục kế thừa tài sản của Đinh Vũ Trạch cũng là do cô ta làm
giúp, nếu không hoài nghi cô ta thì còn có thể hoài nghi ai khác được
đây?
Để xác nhận phán đoán của mình, Trần Hy đã nhờ thám tử theo
dõi và điều tra Diệp Thu Vi, qua đó khẳng định được thân phận của đối
phương. Mãi đến lúc này, trong quá trình so tài giữa hai bên, Trần Hy
vẫn luôn ở vào thế yếu. Nếu cô ta có thể cẩn thận hơn một chút, thân
thiện hơn một chút thì chưa chắc đã phải mất mạng, thậm chí còn có thể
hình thành một mối quan hệ đồng minh với Diệp Thu Vi nữa. Nhưng chính
tin nhắn lỗ mãng mà Trần Hy gửi cho Diệp Thu Vi đã khiến Diệp Thu Vi
sinh lòng muốn giết người. Dù Trần Hy có bụng dạ sâu sắc đến mấy đi
chăng nữa thì khi đứng trước Diệp Thu Vi, cô ta vẫn không thể nào che
giấu nhược điểm trí mạng mà mình đã để lộ trong tự truyện được.
Một đòn trí mạng của Diệp Thu Vi đã khiến cho tất cả cố gắng của Trần Hy tan thành mây khói.
Chỉ trong vòng năm, sáu giây ngắn ngủi, tôi đã hoàn thành xong toàn bộ quá
trình suy nghĩ kể trên, sau khi tỉnh táo trở lại thì trên trán đã rỉ đầy mồ hôi rồi.
”Anh Trương!” Giả Vân Thành hiển nhiên đã chú ý tới
sự bất thường của tôi, thế là bèn buông điếu thuốc xuống, hỏi: “Sao vậy? Người tên Vưong Vĩ này có vấn đề gì ư? Chẳng lẽ cái chết của anh ta có
liên quan gì tới Công ty E?”
Tôi vốn còn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ hỗn loạn của mình, bèn vô thức nói: “Tôi cũng không rõ nữa.”
Sau khi nói xong câu này, tôi mới phát hiện Giả Vân Thành đang nhìn mình vẻ quái lạ, vội vàng giải thích: “Ý tôi là tôi không có chứng cứ gì cả, nhưng quả thực tôi cũng có ôm mối hoài nghi như vậy. Cách thức anh ta
tự sát thực sự là quá lạ thường.”
Giả Vân Thành rít một hơi
thuốc, sau khi suy nghĩ một chút bèn khẽ gật đầu, nói: “Nói thật với
anh, lúc trước tôi cũng từng nghi ngờ điều này. Thứ nhất là bởi vì cái
chết của anh ta quá kỳ lạ, thứ hai là bởi vì ngân quỹ nội bộ của Đài
Truyền hình tỉnh đứng tên anh ta. Tôi có cảm giác anh ta có một mối liên quan thế nào đó với cuộc điều tra của Trần Hy. Nhưng dù sao thì anh ta
cũng đã chết rồi, căn bản chẳng thể tìm kiếm thông tin gì từ chỗ anh ta
được nữa.” Nói tới đây Giả Vân Thành chậm rãi nhả ra một quầng khói
thuốc, rồi bèn hỏi: “Xin thứ lỗi cho tôi mạo muội, biên tập Trương,
chẳng hay anh có thể nói cho tôi biết các tiến triển trong quá trình
điều tra của anh không?
Tôi suy nghĩ một chút rồi mới đáp: “Những điều tôi biết kỳ thực chẳng nhiều hơn anh bao nhiêu đâu.”
Anh ta ho sù sụ mấy tiếng, lại dập tắt điếu thuổc, rồi bèn nói bằng giọng
đầy ý vị: “Nếu anh đã không muốn nói, vậy tôi sẽ không hỏi nhiều nữa.
Tôi vẫn giữ nguyên câu nói đó, có chỗ nào cần đến tôi thì anh cứ việc mở lời, tôi dù sao cũng từng là cảnh sát hình sự, nhất định sẽ có thể giúp đỡ được anh đôi chút.”
”Bên phía anh thì sao?” Thấy anh ta như
vậy, tôi không chút khách sáo hỏi ngay. “Trong ba năm vừa qua, anh đã
gặp được những nhân vật khả nghi nào rồi? Có thế nói cho tôi biết
không?”
Anh ta thở dài một hơi, lại châm một điếu thuốc nữa theo
thói quen và rít một hơi nhỏ, sau đó mới nói: “Tôi nói thực nhé, nếu tôi mà có được tiến triển lớn thì đã chẳng chờ ở đây đến tận bây giờ.”
Tôi khẽ gật đầu, trong lòng có quá nhiều điếu muốn hỏi, vậy nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
”Nếu nhất định phải nói về người nào đó khả nghi…” Anh ta rít thêm hai hơi thuốc nữa, đôi hàng lông mày nhíu chặt lại rồi liền nói tiếp: “Vậy thì
có một người rất quái dị từng đến nơi này.”
”Một người rất quái dị?”
”Lần đều tiên là vào mùa thu năm 2009.” Anh ta chậm rãi kể. “Buổi tối hôm đó là ca trực của tôi, tôi ngồi ở ngay vị trí này. Đến đêm khuya, vào
khoảng hơn hai giờ một chút, tôi nghe thấy một tràng những tiếng bước
chân. Anh cần phải biết là trước giờ chưa từng có người nào đến nghĩa
trang muộn như vậy, cho dù là trộm thì ở nơi này có gì đáng để trộm chứ? Tôi đứng ở cửa, cứ thế rọi đèn khắp nghĩa trang một lượt, rất nhanh đã
nhìn thấy một bóng người. Bóng người đó cụ thể trông như thế nào thì tôi đương nhiên không thể nhìn rõ, chỉ nhớ rằng anh ta mặc một bộ âu phục.
Anh ta nhanh chóng chú ý tới tôi, thế là bèn khom người trước một tấm
bia mộ, sau đó nhanh chóng rời đi. Chờ đến khi tôi tới nơi thì anh ta
sớm đã biến mất chẳng còn bóng dáng. Mãi đến lúc đó tôi mới phát hiện,
ngôi mộ mà anh ta tới thăm viếng chính là mộ của Trần Hy. Khi ấy trên
mặt đất vẫn còn một bó hoa cúc nửa trắng nửa vàng, mà chín giờ tối mỗi
ngày chúng tôi đều dọn dẹp toàn bộ những bó hoa mà ban ngày người ta
mang đến, cho nên bó hoa đó nhất định là do người kia để lại.”
Tôi không kìm được hít vào một hơi khí lạnh, nói: “Đêm hôm khuya khoắt mà
lại đến nghĩa trang, chuyện này thật không bình thường chút nào.”
”Đúng thế.” Giả Vân Thành nói. “Tôi cũng cảm thấy rất lạ, có điều không hề
nghĩ nhiều, dần dần đã quên bẵng chuyện này đi. Về sau, vào khoảng cuối
tháng 10 năm 2010, hôm ấy tôi trực ban ngày, trời còn chưa sáng thì tôi
đã tới rồi. Khi đó người đồng nghiệp trực ca đêm của tôi đang ngủ say,
tôi không quấy rầy anh ta, chỉ lăng lặng đi thăm Trần Hy. Nhưng còn chưa đi tới bên cạnh cô ấy, tôi đã nhìn thấy trước mộ của cô ấy có đặt một
bó hoa cúc, những bông hoa đó vàng trắng đan xen, không giống mua ở tiệm hoa mà có vẻ như là hoa dại được hái về. Tôi ngó quanh bốn phía, nhưng
chẳng nhìn thấy ai, khi ngó lại bó hoa đó thì thấy những cánh hoa đã bị
gió thổi rụng mất không ít rồi, đoán chừng đã nằm ở đó được một thời
gian. Hơn một tiếng đồng hồ sau, khi ngồi trong phòng trực ban, tôi mới
đột ngột nhớ tới chuyện xảy ra vào mùa thu năm 2009 mà khi đó hình như
cũng là cuối tháng Mười.”
Tuy đang là ban ngày, thế nhưng nghe kể về một câu chuyện như vậy ở nơi nghĩa trang, tôi vẫn không khỏi cảm
thấy hơi rờn rợn. “Liệu có phải là cùng một người không nhỉ? Nếu phải
thì người đó đúng là không bình thường chút nào.”
Giả Vân Thành
chậm rãi hút thuốc, mãi một lúc sau mới nói tiếp: “Tôi đã hỏi người bạn
trực ca đêm hôm đó, anh ta nói là lúc nửa đêm quả thực có nghe thấy
tiếng bước chân, song vì nhát gan nên anh ta không dám ra ngoài kiểm
tra.”
”Năm ngoái thì sao?” Tôi hỏi. “Người đó có tới nữa không vậy?”
”Có.” Giả Vân Thành ngó mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, cất giọng hờ hững: “Trực giác nói với tôi rằng người đó sẽ còn tới nữa, cho nên năm ngoái
vừa mới vào thu là tôi liền ở lại đây luôn, không về nhà lần nào. Cũng
là một ngày cuối tháng Mười, vào khoáng hai, ba giờ đêm, tiếng bước chân lại vang lên, có điều không giống với trong ấn tượng của tôi lắm. Tôi
chạy thẳng đến bên cạnh người đó, cầm đèn pin rọi vào mặt đối phương,
thấy đó là một đứa du thủ du thực chừng mười sáu, mười bảy tuối. Nó nhìn thấy tôi thì sợ hãi vô cùng, tôi phải mất một thời gian rất dài mới có
thể làm cho nó bình tĩnh trở lại. Nó nói cho tôi biết, có người đã đưa
cho nó năm trăm nhân dân tệ, bảo nó đưa hoa tới trước mộ của Trần Hy vào lúc nửa đêm.”
Tôi khẽ gật đầu, trầm ngâm hỏi: “Người đó không tự mình đến là vì sợ bị anh phát hiện ư?”
”Tôi cũng không rõ.” Giả Vân Thành tựa lưng vào ghế, sau khi ho lên mấy
tiếng mới lại nói tiếp: “Tôi hỏi về tướng mạo của người đưa tiền, thằng
nhóc kia liền nói đó là một người đàn ông béo tốt trắng trẻo, tuổi
khoảng chừng năm mươi, mặc âu phục rộng thùng thình.”
Tôi thở ra một hơi thật dài, lại cầm cốc nước lên uống một ngụm, sau đó hỏi: “Tổng cộng chỉ có ba lần đó thôi sao?”
Giả Vân Thành nói: “Mùa thu năm nay có lẽ sẽ còn có lần thứ tư.”
Tôi khẽ gật đầu, dần dần chìm vào trầm lặng. Cuốn sổ tay bị lấy trộm cùng
với người đàn ông béo tốt trắng trẻo đến thăm viếng Trần Hy lúc nửa đêm
liệu có mối liên quan như thế nào đến sự kiện M đây? Mạch suy nghĩ của
tôi vốn đã không được rõ ràng cho lắm, dưới sự ảnh hưởng của các manh
mối mơ hồ này đã lại càng trở nên mờ mịt.
Tôi thở dài, nói: “Chuyện này có lẽ còn phức tạp hơn so với trong tưởng tượng của tôi.”
Giả Vân Thành vừa định nói gì đó thì ngoài cửa sổ đột nhiên thoáng qua một
bóng người. Hai giây sau, một cậu thanh niên tuổi khoảng chừng hai mươi
ăn mặc theo lối Hàn Quốc đẩy cửa đi vào, nói: “Anh Giả, có nhiệm vụ mới
rồi đây, chúng ta mau đi thu dọn thôi.”
Giả Vân Thành khẽ “ừm”
một tiếng, dụi điếu thuốc vào trong chiếc gạt tàn, sau đó đứng dậy, nói: “Vậy đi thôi.” Rồi lại nói với tôi: “Anh Trương, chuyện mua mộ nếu anh
đã nghĩ xong rồi thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.” Vừa nói
anh ta vừa viết một số điện thoại ra giấy. “Cứ gọi vào số điện thoại này là được.”
Tôi cất mảnh giấy đó đi, lại đứng dậy nhìn thoáng qua
cậu thanh niên trẻ tuổi kia một chút, rồi bèn nói với Giả Vân Thành:“Được, vậy anh cứ làm việc của anh đi, tôi sẽ liên lạc sau.”
Anh ta ho lên mấy tiếng, sau đó nói: “Tôi nhất định sẽ giúp được anh.”
Trên đường rời khỏi nghĩa trang, tự nơi đáy lòng tôi bỗng dâng lên một cảm
giác quái lạ, dường như cuộc gặp mặt giữa tôi và Giả Vân Thành không
phải là ngẫu nhiên.