Đọc truyện Đừng Nhúc Nhích, Tôi Muốn Hôn Em – Chương 7
Edit: Flanty
Tịch Hoan đương nhiên không biết nỗi lòng lúc này của Thẩm Khinh Lãng, nhưng nghe được đáp án của cậu thì vẫn rất vui vẻ.
Bởi vì nếu cậu không thích ăn, vậy thì cô sẽ không tặng nữa.
“Thích ăn là được rồi.” Tịch Hoan nhẹ nhàng nói.
Nói xong, cô vắt chéo hai chân lại, lắc lư ngón chân theo thói quen, đây là hành động cô thường làm mỗi khi tâm trạng vui sướng.
Bàn ăn vốn không lớn, mũi chân lập tức đụng phải người đối diện.
Cả hai đều sửng sốt.
Thẩm Khinh Lãng cả người căng chặt, tựa như ngón chân kia không phải đụng tới cẳng chân, mà là chạm hẳn lên ngực cậu.
Tịch Hoan nhanh chóng thu chân lại.
Lần này cô thật sự không cố ý, hoàn toàn là ngoài ý muốn, đối với cô việc tiếp xúc thân thể phải đạt tới trình độ quen thuộc nhất định thì mới cảm thấy không sao cả.
Tịch Hoan cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Thầy Thẩm, không quấy rầy thầy nữa, tôi đi về trước.”
Không khí trầm mặc bị phá vỡ.
Thẩm Khinh Lãng cũng mới hồi phục tinh thần lại, lúc ngẩng đầu lên thì người đối diện đã đi rồi, thân ảnh duyên dáng biến mất ở lối vào của nhà ăn.
Trong lòng cậu bỗng cảm thấy hơi mất mát.
Nhưng chỉ cần nghĩ lại sự việc ban nãy, Thẩm Khinh Lãng liền cảm thấy có một luồng nhiệt truyền thẳng từ lòng bàn chân lên đến tận đỉnh đầu.
Cả mặt lập tức đỏ rực, giống như tôm hùm đất được nấu chín.
Cách đó không xa, tiếng chuông tan học trong khu dạy học vang lên.
Bên ngoài mưa đã tạnh, bọn nhỏ chạy nhanh như bay từ khu dạy học hướng về phía nhà ăn, tốp năm tốp ba chiếm lĩnh từng cái bàn một.
Có hai nam sinh ngồi xuống bên cạnh Thẩm Khinh Lãng.
Bọn nhỏ cầm hộp cơm, thỉnh thoảng lại lén lút nhìn người bên cạnh, nhỏ giọng nói thầm: “Sao mặt thầy Thẩm lại đỏ thế nhỉ?”
Một đứa khác đáp: “Có phải sinh bệnh rồi không?”
“Đúng nha, trước kia tớ bị sốt y như vậy đấy, chắc chắn thầy Thẩm bị bệnh rồi.” Nam sinh bừng tỉnh.
Thằng nhóc lập tức buông hộp cơm, đi đến bên cạnh Thẩm Khinh Lãng, đang muốn mở miệng nói chuyện thì đã thấy Thẩm Khinh Lãng cầm bản vẽ của mình lên.
Thẩm Khinh Lãng mím môi, ra vẻ bình tĩnh nói: “Thầy đi trước đây.”
Các nam sinh tuổi còn nhỏ, không rõ nguyên nhân, cứ thế nhìn thầy Thẩm mặt đỏ rực mà lại vô cảm rời đi.
———
Trở về ký túc xá, Dương Tây An đang chơi Pikachu.
Nói đến tên của cậu ta cũng là duyên phận, cha mẹ Dương Tây An đều là nhà khảo cổ, lúc cậu ta được sinh ra thì vừa vặn cha Dương và các đồng nghiệp của ông ấy tìm được một ngôi mộ lớn ở Tây An.
Sau khi khóc vì sung sướng, cậu ta đã được gọi là Tây An.
Đương nhiên sau khi câu chuyện này được truyền ra, cậu ta không chỉ một lần cảm khái, may mắn lúc ấy không đặt tên là mộ gì đó, bằng không lại cảm thấy lạnh lẽo.
Thẩm Khinh Lãng một đường đi thẳng đến vị trí của mình.
Trần Tuyết Dương từ ban công tiến vào, đang cầm một quả táo, cắn mạnh một miếng, sau đó ánh mắt chuyển đến người Thẩm Khinh Lãng.
Chậm rãi nói: “Không phải, tôi rất thích ăn.”
Thấy Thẩm Khinh Lãng không phản ứng, vẫn bình tĩnh mà sắp xếp bản vẽ và mô hình, cậu ta suy nghĩ, lại đi đến phía sau cậu.
Rồi tiếp tục nói: “Tôi rất thích ăn đồ ngọt.”
Thẩm Khinh Lãng dừng một chút.
Lúc này Trần Tuyết Dương mới gật đầu vừa lòng, cuối cùng lại không nhịn được, ngồi trên băng ghế nhỏ hỏi: “Thẩm Khinh Lãng à, sao tớ lại không biết cậu thích ăn đồ ngọt như vậy nhỉ.”
Nếu không phải hôm nay cậu ta được chứng kiến, nghe vậy làm sao có thể tin nổi.
Cậu bạn cùng phòng này của cậu ta, ngày hôm qua phá lệ ăn kẹo đã đủ khiến cậu ta kinh ngạc rồi, kết quả hôm nay còn dám phủ nhận.
Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Thẩm Khinh Lãng nói dối.
Thẩm Khinh Lãng không muốn đáp lại cậu ta, nhưng vẫn nói: “Giờ tớ thích ăn.”
Dương Tây An cũng buông trò chơi xuống, muốn tham gia náo nhiệt, chậm nửa nhịp mới hỏi: “Cái gì, Thẩm Khinh Lãng thích ăn đồ ngọt? Mặt trời mọc từ hướng Tây à?”
Hai người gần như là một trước một sau nói.
Trần Tuyết Dương miệng đang ngậm quả táo, cũng bị sự phát triển của vở hài kịch này chọc cười, cười ha ha không ngừng.
Thẩm Khinh Lãng hơi ngượng ngùng, bỏ qua không để ý tới bọn họ.
Trần Tuyết Dương cười đủ rồi, rốt cuộc mở miệng nói: “Thẩm Khinh Lãng, không phải là giờ cậu thích ăn, mà là cậu thích ăn kẹo của chị gái nhỏ.”
Người ta nói những người lạnh nhạt thì không nhất định sẽ rất nhạt nhẽo, cuối cùng cậu ta cũng gặp được rồi, trước kia chắn chắn Thẩm Khinh Lãng là người nhạt nhẽo, vậy mà sau khi gặp được người mình thích lại trở nên “mặn” như thế này.
Dương Tây An đẩy mắt kính, “Tình yêu khiến người ta mù quáng.”
Cậu ta cảm khái một câu xong, lại tiếp tục quay đầu chơi trò chơi của mình, không thèm để ý đến chuyện bên ngoài, nghiễm nhiên tu thành một vị cao nhân ở ẩn.
Trần Tuyết Dương gật đầu đồng ý, “Đúng vậy, tình yêu mà.”
Thẩm Khinh Lãng quay đầu, “Dù sao cũng không cho cậu ăn.”
Trần Tuyết Dương: “…”
Hừ, tôi lại không hiếm lạ đồ ăn, đồ chán ngấy nhà cậu.
———
Buổi chiều, Tịch Hoan có một tiết.
Không khéo chính là, lúc cô gần đến khu dạy học thì trời bắt đầu mưa, mặc dù không lớn nhưng không dùng ô thì không được.
Cũng may là giày và ống quần chưa ướt.
Các em học sinh đều ngoan ngoãn ngồi trong phòng học, bởi vì tuần này Tịch Hoan đã nói rằng sẽ dạy bọn nhỏ học thực hành múa.
Đối với những đứa trẻ lớn lên ở nơi thâm sơn cùng cốc, trước nay đều không tiếp xúc gì đến nhảy múa, có chăng chúng chỉ được biết đến qua màn hình TV.
Nhưng tín hiệu ở đây không tốt lắm, không thu được nhiều đài, nên cũng không xem được nhiều kênh, càng đừng nói đến múa ba lê.
Cho nên bọn trẻ đều vô cùng chờ mong ngày hôm nay.
Tịch Hoan xin lỗi, cô nhẹ giọng nói: “Hôm nay vốn dĩ là hoạt động ngoài trời, nhưng trời mưa, cho nên chỉ có thể hủy bỏ.”
Vừa dứt lời, các em học sinh đều lộ ra vẻ mặt uể oải.
Tịch Hoan nhìn không đành lòng, “Như vậy đi, các em dịch chuyển hết bàn ra, để lại vị trí trung tâm, cô sẽ múa một đoạn ngắn cho các em xem, các em có thể trở về học.”
“Được ạ được ạ.”
“Thật ạ? Em cũng có thể múa sao?”
“Đêm nay trở về nhất định em sẽ học xong, em sẽ múa cho ông nội em xem, chắc chắn ông nội em rất vui!”
Phần lớn những đứa trẻ ở đây đều là những đứa trẻ bị bỏ lại, từ nhỏ đã sống bên ông bà, nên người đầu tiên chúng nghĩ tới cũng là ông bà của mình.
Bởi vì là học sinh lớp 5, cho nên bọn trẻ đã có sức lực không nhỏ, mới một phút đồng hồ, không gian chính giữa đã trở nên trống trải.
Tịch Hoan mở ra máy tính lên, chọn một đoạn kịch về thanh xuân.
Bọn học sinh đều trợn to mắt nhìn cô, đôi mắt không dám chớp, sợ bỏ qua cái gì, đặc biệt là các nữ sinh.
Lúc cô nhón chân, trong phòng học vang lên từng tiếng “wow” thật lớn.
May là hôm nay cô đi giày nên có thể đủ chống đỡ vài phút.
Cánh tay nhẹ nhàng uyển chuyển, xoay tròn mà đong đưa, cần cổ giương cao lên như một con thiên nga đang ngẩng đầu, trắng nõn thon thả, từng tiếng bước chân đạp lên mặt đất, giống như đạp lên lòng bọn trẻ.
Âm nhạc vừa vang lên, Tịch Hoan liền hoàn toàn nhập tâm vào đó.
Trên thực tế cô cũng không trông cậy bọn nhỏ có thể học được, bởi vì ngay cả chính cô, học chân chính cũng phải khổ sở trải qua một quãng thời gian rất dài, mới có thể học được.
Đối với bọn trẻ này mà nói, cũng chỉ là học vài động tác mà thôi.
Nếu bọn trẻ thật sự có hứng thú, vậy thì nhất định phải xem video, tốt nhất là tìm giáo viên dạy, thực tập ba tháng này của cô cũng vô dụng thôi.
Cho nên Tịch Hoan đều lựa chọn động tác rất đơn giản.
———
Phòng học không cách âm, văn phòng bên cạnh có thể nghe thấy tiếng nhạc.
Dương Tây An cất điện thoại, tò mò hỏi: “Bên cạnh có tiếng hát à? Hôm nay có giáo viên nào đến dạy thế?”
Bọn họ đều biết các giáo viên khác tới thực tập, ngoài một người dạy đàn ghi ta, thì ba nữ sinh còn lại đều dạy múa.
Bình thường các giáo viên thực tập cũng không hay lui tới văn phòng, cho nên họ chỉ mới gặp mặt nhau vài lần mà thôi.
Trần Tuyết Dương nghĩ, “Hình như trước đó tớ thấy cô giáo Tịch đi ngang qua.”
Vừa mới nói xong, cậu ta lập tức nhìn về phía Thẩm Khinh Lãng vẫn đang chăm chú thiết kế, vội vàng qua đó.
Trần Tuyết Dương vỗ bả vai cậu, trêu ghẹo xúi giục: “Lãng thích ăn đồ ngọt à, đi, đi xem chị gái nhỏ của cậu đi.”
Thẩm Khinh Lãng dừng bút lại.
“Ôi, vẽ sao có thể đẹp bằng chị gái nhỏ chứ.”
Trần Tuyết Dương trực tiếp túm người ra ngoài.
Văn phòng này chính là phòng bên cạnh của cửa sau phòng học, đi ra ngoài hai bước là có thể nhìn thấy toàn cảnh phòng học từ cửa sổ.
Tịch Hoan đang nhảy múa quên mình.
Mỗi động tác nhảy lên như nhảy vào trong mắt Thẩm Khinh Lãng, thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng như thể có thể bay đi ngay lập tức, cho dù không mặc trang phục múa ba lê, cô vẫn đẹp không gì sánh được.
Tịch Hoan không phát hiện có người bên ngoài, sau khi kết thúc thì ngồi trên ghế xoa chân.
Trong phòng học vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lòng bàn tay của đám học sinh vỗ đến đỏ bừng, giống như những người hâm mộ nhiệt tình nhất.
Bởi vì cô không đeo giày múa chuyên dụng nên chân rất khó chịu, vì khi mua ba lê chân phải chịu nhiều lực nhất.
Cô vẫn không thấy người ngoài cửa sổ, vỗ tay nói, “Được rồi, giờ đến lượt các em nhảy, có nhớ động tác thứ nhất không?”
“Không nhớ…”
“Nhớ ạ!”
Nhìn thấy khung cảnh sôi nổi trong phòng, Trần Tuyết Dương vuốt cằm, lấy điện thoại ra chuẩn bị quay chụp.
Ai ngờ ngay sau đó có một bàn tay chặn lại màn ảnh.
Trần Tuyết Dương tức giận: “Thẩm Khinh Lãng cậu muốn làm gì?”
Thẩm Khinh Lãng xụ mặt, “Không cho chụp.”
“…” Trần Tuyết Dương đành phải cất điện thoại đi.
Lúc đang chuẩn bị nói gì đó, thì Tịch Hoan Bên trong hình như nghe được động tĩnh, cậu ta vội vàng kéo Thẩm Khinh Lãng vọt vào phòng bên cạnh.
Tịch Hoan không thấy gì, thu hồi tầm mắt.
———
Có việc này xảy ra, còn ai dám nhìn lén nữa.
Thẩm Khinh Lãng ngoan ngoãn về vị trí của mình, nhưng lòng không đặt trên trang giấy, vẽ cũng chẳng ra hình dạng gì.
Thật vất vả chuông tan học mới vang lên, cậu lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tịch Hoan xách theo máy tính đi ngang qua hành lang, biến mất ở chỗ rẽ.
Thẩm Khinh Lãng thu hồi tầm mắt, sau đó tai không khỏi đỏ ửng.
Bỗng nhiên, có một đứa trẻ đến gõ cửa, lễ phép hỏi: “Xin hỏi cô Tịch có ở đây không ạ?”
Trần Tuyết Dương đáp lại: “Không có, sao vậy em?”
“Cô Tịch quên ô trong lớp ạ.”
Trần Tuyết Dương lập tức xoay chuyển tròng mắt, đi qua nhận ô, “Đừng sợ, thầy sẽ giúp em trả cho cô Tịch.”
Đứa nhỏ lập tức vui vẻ rời đi.
Trần Tuyết Dương cười hì hì cầm ô, đặt bên cạnh Thẩm Khinh Lãng, “Lãng à, đến lúc cậu lên sân khấu rồi đấy.”
Thẩm Khinh Lãng nhìn chằm chằm chiếc ô.
“Cơ hội tốt như thế.” Trần Tuyết Dương lập tức nói: “Đương nhiên là cậu đưa ô cho cô Tịch rồi.”
Cậu ta sợ không đủ, còn tri kỷ mà lấy lý do cho Thẩm Khinh Lãng, “Mấy ngày nay trời vẫn luôn mưa, vạn nhất cô Tịch không mang ô, bị ướt thì làm sao bây giờ? Xong lại sinh bệnh, haizzz…”
Thẩm Khinh Lãng cảm thấy cậu ta nói cũng đúng.
———
Lúc Tịch Hoan trở lại ký túc xá, hình như cô còn nhìn thấy cầu vồng xuất hiện trên ngọn núi cách đó không xa, tâm tình rất tốt.
Vưu Vi liếc nhìn cô thay giày, nói: “Lớp học hôm nay thế nào?”
“Khá tốt, cuối tiết tớ còn chuẩn bị dạy bọn trẻ học múa.” Tịch Hoan buông tóc xuống, dùng tay vuốt vuốt.
“Từ từ.” Vưu Vi đột nhiên nhìn lại, “Ô của cậu đâu?”
Tịch Hoan lặp lại theo bản năng: “Ô?”
Lúc này cô mới nhớ hình như lúc đi mình không cầm, chắc vẫn còn để đó tới giờ, không biết quay lại tìm thì còn không.
Nói đến trí nhớ của bản thân, cô lại muốn thở dài một hơi.
Vưu Vi nhắc nhở: “Ở đây cậu chỉ có thể dùng cái ô này thôi, còn ô che nắng thì không có khả năng rồi, cũng không biết chuyển phát nhanh có thể đến đây hay không đâu.”
Tịch Hoan buồn rầu, nhưng cô biết cô ấy đang nói thật.
Cô suy nghĩ, “Quên đi, tớ thay giày rồi đi lấy về.”
Vưu Vi vừa gõ bàn phím, vừa nói: “Đúng rồi, cuối tuần chúng ta phải đến văn phòng một chuyến nhé, không thể cứ ở mãi trong ký túc xá được.”
Mấy ngày nay căn bản các cô chưa từng bước đến văn phòng, ngay cả mấy giáo viên khoa học kia cũng không biết tên, trạch[1] quá mức.
[1] Trạch: những người không đi ra ngoài vì họ không thích thế, chỉ muốn dành thời gian ở trong căn phòng ấm cúng của mình để đọc truyện, xem phim, game gủng, nói chung là ăn ngủ chơi trong nhà cho đỡ phải lo nghĩ, phục vụ đam mê là chính.
Thật ra Nguyễn Văn cũng muốn đến đây, chỉ là cậu ta cũng ngại bước vào ký túc xá nữ sinh.
Tịch Hoan gật đầu, “Tớ biết.”
Bọn họ dùng chung một văn phòng, vậy chẳng phải là càng có thêm cơ hội gặp mặt với Thẩm Khinh Lãng sao.
Cô thay giày xong, chuẩn bị đi ra ngoài tìm ô.
Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.
Vưu Vi cũng không ngẩng đầu lên, “Hoan Nhi, mau đi mở cửa, nhìn xem là ai.”
Tịch Hoan cũng chuẩn bị ra ngoài nên không từ chối, ai ngờ vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Thẩm Khinh Lãng đang đứng bên ngoài.
Sau khi cửa mở, Thẩm Khinh Lãng lui ra ngoài một bước, cũng dịch sang bên cạnh một bước, để chính mình đối mặt bức tường mới cảm thấy yên tâm, sợ lại thấy cái gì không nên nhìn.
Tịch Hoan nghi hoặc: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Tay Thẩm Khinh Lãng đặt sau lưng vội vàng đưa ô ra, nhẹ giọng nói: “Ô của cô để bên ngoài.”
Ánh mắt Tịch Hoan dừng lại trên chiếc ô.
Thật không nghĩ đến, Thẩm Khinh Lãng lại có thể gấp ô đẹp hơn cô thường làm.
Nhìn cái hình dáng chỉnh tề này, giống như vừa mới mua vậy.
Tịch Hoan đột nhiên muốn nhìn Thẩm Khinh Lãng khi cậu gấp ô, cũng không biết có phải giống một học sinh tiểu học ngoan ngoãn hay không.
Cô duỗi tay nhận, “Cảm ơn thầy Thẩm.”
Thẩm Khinh Lãng không nói chuyện, cậu ngượng ngùng cười, không cẩn thận sẽ không nhìn ra. Hàm răng trắng tinh hơi lộ, đôi mắt đen nhánh nhìn Tịch Hoan, như làn sương sớm nhiễm một tầng ánh sáng.
Mái tóc trên đỉnh đầu còn nhếch lên giật giật.
Lúc Tịch Hoan duỗi tay nhận ô, tim cậu đập nhanh như bay, như muốn nhảy luôn ra ngoài, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Sau đó, ngón tay ban đầu đang nắm chỗ tay cầm chiếc ô, khẽ di chuyển về phía trước.
Quả nhiên, đầu ngón tay của hai người lơ đãng chạm vào nhau.
Thẩm Khinh Lãng cảm giác đầu lưỡi mình lại lan tràn hương vị ngòn ngọt của viên kẹo lần trước.
Có chút ngọt ngào.
———
Tác giả có lời muốn nói: Lãng Lãng tay cậu đang làm gì!
PICK cho Lãng Lãng một chút dũng cảm ha ha ha.
Tôi thấy có một tiểu khả ái nói rằng cậu ấy hơi chậm chạp, trên thực tế tôi có cảm nhận khác các bạn, chậm mà ổn, Lãng Lãng chính là “lãng” danh xứng với thực, sau này các bạn có thể nhìn ra được ha ha ha ha ha ha.
Nói mới thấy, hình tượng say rượu chậm chạp và Lãng Lãng có chút giống nhau.