Đọc truyện Đừng Nhúc Nhích, Tôi Muốn Hôn Em – Chương 58: Phiên ngoại 2
Âu Hoàng ✘ Sao Chổi (1)
Giang: “Gặp mặt à?”
Vivi: “Được.”
Giang: “Em quyết định thời gian và địa điểm.”
Vivi: “Được.”
Vưu Vi gửi liên tiếp hai chữ “Được” xong đã thấy hối hận, hận không thể rút về mà không bị phát hiện.
———
Tháng bảy ở Lâm Thành, mặt trời xuất hiện nửa tháng, rốt cuộc trời cũng mưa liên tục vào một tuần cuối tháng, làm dịu bớt thời tiết nóng bức.
Vưu Vi đã tìm được công việc mới.
Cô không có hứng thú với việc học lên cao hơn. Cô có nền tảng gia đình tốt, không đến mức lúc nào cũng phải biểu diễn, ban đầu chọn chuyên ngành này hoàn toàn là do hứng thú.
Công việc liên quan đến vũ đạo không nhiều, nhưng may mắn thay, trường của cô có tiếng tăm, mấy trường học trong thành phố mà cô đến phỏng vấn đều giữ cô lại.
Một giáo viên vũ đạo không có quá nhiều việc, rất thích hợp với cô.
Ngũ quan Vưu Vi sáng sủa, thân hình cao gầy, lả lướt hấp dẫn, dường như chính là một phong cảnh đẹp trong trường học.
Mấy giáo viên nam gần đó luôn cố gắng hẹn cô ra ngoài.
“Cô Vưu, hôm nay sau khi tan học muốn đi uống cà phê không?”
“Cô Vưu, gần đây mới chiếu một bộ phim điện ảnh, tôi mua thêm một vé, cô có muốn cùng xem không?”
“…”
Và như vậy, có đôi khi Vưu Vi từ chối một cách lịch sự, nhưng lặp lại quá nhiều thì thực sự khó giữ được biểu cảm tốt.
Cô vốn dĩ không phải là người sẽ để bản thân chịu uất ức, thời gian lâu, người khác sẽ biết cô không vui.
Dần dà, cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Hôm nay hết giờ làm, Vưu Vi vội vội vàng vàng xách túi chuẩn bị ra ngoài. Cô phải trang điểm lại mới được, thời gian không còn nhiều lắm.
Dù gặp mặt coi như kiến quang tử[1], cũng phải đảm bảo bản thân hoàn mỹ.
[1] Đây là một cách nói khôi hài, chỉ nam nữ khi gặp nhau offline lần đầu, phát hiện không tốt đẹp như mình nghĩ, lý tưởng và hiện thực chênh lệch làm người khác giật mình.
Nơi gặp mặt do cô quyết định, vả lại chiều nay mới gửi cho anh ta, chỉ vì đảm bảo an toàn cho bản thân.
Thậm chí Vưu Vi còn mua phòng bình xịt phòng sói và chuông báo động.
Nữ giáo viên cùng văn phòng cười nói: “Hôm nay cô giáo Vưu đẹp thế này, muốn đi hẹn hò à?”
Vưu Vi chỉ mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Một nữ giáo viên khác xen mồm nói: “Cô giáo Vưu xinh đẹp thế này, chắc chắn không thiếu người theo đuổi. Cô xem, giáo viên nam trong văn phòng chúng ta đều bị mê hoặc.”
Vưu Vi vẫn chỉ cười.
Lúc khom lưng, cô nghe thấy nữ giáo viên kia thấp giọng oán giận: “Khí thế cái gì, không phải là cũng chưa có bạn trai hay sao, không chừng mặt mũi đều phẫu thuật thẩm mỹ, đến lúc đó lại suy sụp như mấy minh tinh…”
Sự ghen ghét ẩn trong lời nói có thể nghe thấy rõ ràng.
Vưu Vi đứng dậy, nhìn vào mắt đối phương, bỗng nhếch miệng cười: “Cô nói rất đúng, tôi chưa bao giờ thiếu người theo đuổi. Tôi phải đi gặp bạn trai, tạm biệt.”
Sau khi nói xong, cô nhìn dáng vẻ trợn mắt há mồm của đối phương, nhấc giày cao gót bước đi, tâm trạng rất tốt.
Trường học cách chỗ đó khoảng hai mươi phút lái xe, là một quán cà phê thanh lịch. Trước đây cô từng đến một lần, rất gần một quảng trường nổi tiếng.
Ở đây lượng người đông đúc, nên không dễ xảy ra chuyện.
Vưu Vi đã sớm nghĩ kỹ hết tất cả các biện pháp an toàn.
Sao Chổi Giang gửi một định vị trên WeChat cho cô, người nọ đã đến: “Anh tới rồi.”
Vưu Vi trả lời anh: “Tôi cũng sắp tới rồi.”
Bên ngoài xe cộ tấp nập, chạng vạng đã có vô số ánh đèn neon đủ màu sắc được thắp sáng, tạo nên khung cảnh phồn hoa xinh đẹp cho thành phố.
Vưu Vi đứng bên lề đường một lúc, mới ngăn cản một chiếc xe.
…
Đến quảng trường đã là hai mươi phút sau.
Vưu Vi vừa nghĩ gặp mặt sẽ nói chuyện thế nào, nói ra sao, vừa vượt qua quảng trường đông đúc đi về phía quán cà phê.
Quán cà phê không nhiều người lắm.
Lúc bước tới cửa, Vưu Vi do dự vài phút, mãi cho đến khi người qua đường đều dùng biểu cảm kỳ lạ nhìn cô, cô mới đẩy cửa đi vào.
Cô đến muộn năm phút so với thời gian đã định.
Trước khi đến, Vưu Vi đã nói chuyện điện thoại với Tịch Hoan: “Hoan Hoan, cậu nói xem nếu đúng là gặp mặt sẽ… kiến quang tử thì sao?”
Tịch Hoan lại nói: “Sẽ không.”
Vưu Vi lo lắng: “Người ta đều bảo giọng nói dễ nghe thì sẽ mập mạp, mà mập mạp không quá xấu thì tớ cũng không ý kiến, chỉ cần đừng lôi thôi là được.”
Dù sao cũng chỉ là bạn, cũng không phải cái khác.
Vưu Vi cô không có khả năng tiếp xúc với một người đàn ông lôi thôi luộm thuộm. Nếu như vậy, chỉ có thể mất một người bạn.
Tiếng cười của Tịch Hoan xuyên qua di động truyền tới bên tai cô: “Vi Vi, cậu nghĩ nhiều quá rồi, chỉ là một người bạn qua mạng mà thôi, không đến mức phải khẩn trương như thế.”
Lời nói của cô ấy đã đánh thức Vưu Vi.
Nhưng trước sau gì Vưu Vi vẫn khẩn trương, cô cũng không rõ tại sao mình lại căng thẳng như vậy, dù sao chính là căng thẳng.
Tịch Hoan lại nói: “Tin tớ, sẽ không tệ.”
Vưu Vi hoài nghi, nói: “Sao cậu biết không tệ? Nhất định là cậu đang an ủi tớ, tớ biết mà.”
Tịch Hoan nói: “Cậu sẽ rất vui.”
Cô ấy vẫn nói vậy, Vưu Vi nghe mà không rõ nguyên do, nhưng Tịch Hoan chưa bao giờ nói láo.
Quá mâu thuẫn.
Vưu Vi vẫn không tin tưởng lắm, hàn huyên với cô ấy hai câu rồi cúp điện thoại.
Cấu tạo của quán cà phê không có các vách ngăn bởi cửa sổ, mà mỗi không gian được ngăn cách bởi một tấm bình phong và cây xanh.
Vưu Vi bước vào quán cà phê liền khẩn trương.
Lần đầu tiên gặp mặt đó.
Tên đầy đủ của Sao Chổi Giang Vưu Vi cũng không biết, bởi vì anh chưa từng nói, bản thân mình cũng không nói cho đối phương tên của mình, nên cũng không có gì lạ.
Cô nhanh chóng tìm thấy một cánh cửa gần nhất, vừa nhìn xung quanh, vừa gửi WeChat: “Anh ở bàn mấy?”
Người nọ trả lời rất nhanh: “6.”
Số 6 ở tận trong cùng, so với cái bàn cô đang đứng thì một cái đầu một cái đuôi, cô đứng ở đây chẳng thấy được chút xíu người nào.
Vưu Vi thất vọng đóng WeChat lại, thay đổi biểu cảm.
Cô lề mề đi về phía bên đó, vừa đi vừa nghĩ nếu lát nữa nhìn thấy một khuôn mặt không hợp với thẩm mỹ của mình thì sẽ phản ứng ra sao.
Rất nhanh, bàn số 6 gần ngay trước mắt.
Vưu Vi dừng bước, quay lại quầy cà phê, nói với cô gái mấy câu, thành công lấy một ly cà phê.
Cô muốn giả mạo người phục vụ.
Trong lòng Vưu Vi cười to, quyết định nếu có vấn đề sẽ nói mình là người phục vụ, lần đầu tiên đưa cà phê nên đưa nhầm.
Cực kỳ hoàn mỹ.
Đến gần hơn chút nữa, cô nhìn thấy phần cơ thể hơi lộ ra của người đàn ông. Anh mặc áo sơ mi đen, nhìn từ phía sau có vẻ khá ổn.
Đối phương nhấp một ngụm cà phê, lộ ra đoạn cổ tay.
Cổ tay áo màu đen được cuộn lại, mặc dù tuỳ ý, nhưng lại càng thêm tinh tế tao nhã, chỉ cái tay kia cũng đủ khiến Vưu Vi nhìn thêm.
Vưu Vi hít sâu một hơi, đi qua đó.
Cô hơi khom lưng, đặt cà phê lên bàn người nọ, sau đó nói: “Tiên sinh, đây là cà phê do một vị tiểu thư gọi cho ngài.”
Động tác của người nọ rõ ràng dừng lại một chút.
Vưu Vi đẩy cà phê qua, tim đập thình thịch, lần đầu tiên cô khẩn trương như vậy, so với đứng trên sân khấu biểu diễn còn khẩn trương hơn.
Cô dùng khóe mắt trộm liếc dáng dấp người nọ trông như thế nào.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là đường cong chiếc cằm, cằm khẽ nâng lên, một đôi môi mỏng hơi mím, đường viền môi gợi cảm mà mê người.
Trong lòng Vưu Vi luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Hình như rất quen mắt đấy?
Cô đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, ai ngờ người nọ đã ngẩng đầu lên, hai người đối diện nhau.
Đáng sợ.
———
Gặp mặt thần tượng là trải nghiệm như thế nào?
Vưu Vi cảm thấy mình có thể gửi bài đóng góp cho một số blogger, đảm bảo phía dưới sẽ đầy người hâm mộ và ghen tị.
Nhưng cảm xúc hiện giờ của cô tất cả đều là khiếp sợ, thậm chí còn hơi xấu hổ.
Trong lòng tất cả đều là “Đờ mờ Giang Sóc” “Đờ mờ sao anh ta lại ở đây” “Đờ mờ người mình gặp mặt chính là anh ta” “Cái quái gì đây”…
Câu nói “Cậu sẽ rất vui” của Tịch Hoan lại một lần nữa tiến vào trong đầu cô, trong nháy mắt cô hiểu ra mọi chuyện.
Dù trong lòng Vưu Vi biến hóa muôn vàn, nhưng mặt lại không đổi sắc.
Cô bình tĩnh bưng cà phê lên, lộ ra nụ cười tươi công thức hoá: “Xin lỗi tiên sinh, cà phê đưa nhầm.”
Giọng nói ngọt ngào, trang điểm tinh tế, hoàn mỹ.
Nhìn thấy gương mặt Giang Sóc, cô gần như bị dọa nhảy dựng, trong nháy mắt có một loạt ý tưởng thoáng qua, kỳ quái không rõ.
Ngoài miệng Vưu Vi nói: “Lần đầu tiên nhận việc, tôi đưa nhầm.”
Cô đang định xoay người, lại nghe thấy Giang Sóc mở miệng: “Không phải em vừa mới nói có một vị tiểu thư cho anh à? Sao lại đưa nhầm rồi?”
Vưu Vi: “…” Đúng vậy.
Đến tột cùng vì sao cô lại đưa ra một cái lý do có trăm ngàn chỗ hở như vậy, giờ thì tốt rồi, lạnh.
Một cô gái mặc đẹp, trang điểm tinh xảo đứng ở lối đi nhỏ, cơ hồ hấp dẫn một bộ phận lớn những ánh mắt ở đây.
Vưu Vi đặt cà phê xuống đối diện Giang Sóc, dứt khoát ngồi xuống.
Cô nhanh chóng tìm từ: “Sao Giang tiên sinh lại ở chỗ này? Hôm nay chiến đội không cần huấn luyện à?”
Dáng vẻ Giang Sóc vẫn như thường ngày.
Nhưng chính dáng vẻ này đã hấp dẫn cô làm fan. Vưu Vi là một fan nhan sắc chính hiệu, không giống những người khác, với cô nhan sắc là thứ nhất, kỹ thuật là thứ hai.
Từ đầu đến chân Giang Sóc, đều là thẩm mỹ của cô.
Nhưng điều này không đại diện cho việc gặp mặt anh là một chuyện tốt.
Đặc biệt Vưu Vi còn nhớ mình đã từng nói một câu: Lúc nhận rùa đen, hình như cô còn từng bịa đặt đối phương có khả năng mặt ngoài ngăn nắp nhưng lại ngầm móc chân?
Vưu Vi: “…” Ngốc trệ.
Giang Sóc chống hai tay lên bàn, ngón tay thon dài rõ ràng hấp dẫn ánh mắt Vưu Vi.
Anh cúi đầu, trong lòng muốn cười.
Sau một lúc lâu, Giang Sóc mới mở miệng: “Hôm nay chiến đội nghỉ, anh tới gặp mặt một người bạn qua mạng, cũng không biết đối phương hiện đang ở đâu.”
Vưu Vi đem tầm mắt từ ngón tay chuyển qua mặt anh.
Cô giả bộ ho khan, thuận miệng nói: “Vị tiểu thư kia chắc tạm thời có việc nên đi rồi.”
Giang Sóc gật đầu: “Ừ, có khả năng.”
Anh cầm lấy di động đặt ở một bên, trực giác Vưu Vi mách bảo sắp có chuyện không ổn xảy ra.
Quả nhiên, ngay sau đó tiếng chuông di động vang lên.
Vưu Vi cứng đờ, vừa tức giận vừa khó xử, bấm giữ điện thoại giảm âm lượng đến mức nhỏ nhất, chỉ có thể cười gượng hai tiếng: “Ngại quá, quên không tắt đồng hồ báo thức.”
Sao cô lại quên mất trước đây từng cho anh số điện thoại di động.
Vì chưa từng gọi nên cô cũng quên mất.
Tình huống như thế này, hình như nói gì cũng không ổn.
Giang Sóc bất đắc dĩ hỏi: “Gặp mặt anh đáng sợ vậy à?”
Anh lớn lên giống hồng thủy mãnh thú ư?
Vưu Vi bị đâm thủng, giả vờ nửa ngày kết quả lại nằm hết trong dự kiến của đối phương, cô chỉ có thể rót một ngụm cà phê: “Ai biết là anh…”
Cô đã có sự chuẩn bị khác.
Giang Sóc: “Nhưng anh biết là em.”
Từ trước vẫn luôn biết, cũng luôn chờ mong.