Đọc truyện Đừng Nhúc Nhích, Tôi Muốn Hôn Em – Chương 25
Edit: Flanty
Ban đêm, bác sĩ đến truyền nước cho mẹ Tịch.
Còn lại thì phải tĩnh dưỡng, Tịch Hoan cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Nếu không có vấn đề gì lớn, qua hai ngày là có thể xuất viện, may mắn lúc ấy bà được kịp thời đưa tới bệnh viện.
Tịch Hoan đối với cậu mình vừa tức vừa buồn cười.
Đúng 12 giờ, cô nhận được điện thoại của Vưu Vi, “Cậu muốn qua đêm trong bệnh viện hả? Tớ định thuê một phòng dân túc[1].”
[1] Dân túc (民宿): nhà trọ của dân cho khách du lịch thuê/nhà trọ tư nhân/loại hình homestay như bây giờ.
Cô ấy bây giờ vẫn còn đang lang thang trước một cửa hàng tiện lợi.
So với khách sạn, dân túc trang trí dựa theo nhà ở, sống cũng tương đối thoải mái, mỗi khi ra ngoài cô với Vưu Vi đều thích chọn dân túc.
Tịch Hoan nhìn mẹ Tịch đang ngủ ngon lành, suy nghĩ rồi hỏi: “Ở đâu, tớ dọn dẹp chút rồi qua đó.”
Vừa lúc cô cũng muốn tắm rửa thay quần áo.
Vưu Vi báo địa chỉ, “Lát cậu tới thì gọi trước cho tớ, tớ ở dưới cửa hàng tiện lợi ăn chút chút.”
Ban đêm nhìn thấy đồ ăn thật sự rất muốn ăn đó.
Không giống như thể chất ăn không mập của Tịch Hoan, cô ấy rất bình thường, cho nên lúc ăn uống đều phải chú ý.
Trong khoảng thời gian này ở trường học ăn uống đơn giản, thật vất vả mới có một lần vào nội thành, cô ấy không thể khống chế nổi con sâu đói trong bụng mình.
Đêm khuya cửa hàng tiện lợi chỉ có một nhân viên phục vụ đang chơi di động.
Vưu Vi đi thẳng đến khu vực đồ ăn, vùi đầu vào các loại đồ ăn vặt, cứ một túi lại một túi, ăn không hết dù sao cũng có thể mang về tiểu học Lâm Xuyên mà.
Rất nhanh, trong lòng đã bị ôm đầy.
Cuối cùng cô dừng lại ở khu vực mì gói, nhìn chằm chằm các màu sắc hấp dẫn trước mắt, ngón tay chỉ tới chỉ lui, hơi khó chọn.
Vừa rồi thấy một người đàn ông ngồi ven đường ăn mì gói, mùi thơm nhức mũi, như thể đang ăn mỹ vị nhân gian, khiến cô nhìn thôi cũng không nhịn nổi.
Đời này số lần ăn mì gói của Vưu Vi chỉ đếm được trên đầu ngón tay, trong nhà cô căn bản sẽ không xuất hiện thứ thực phẩm rác rưởi như vậy.
Cho nên đối với các loại hương vị cô cũng không rõ lắm.
Vưu Vi suy nghĩ, giải thoát cho một bàn tay rồi lấy điện thoại lên Weibo tìm khiếm các đề cử của nhóm blogger mỹ thực.
Cô là một người theo kiểu không ngon miệng thì không ăn, vì vậy mà lúc mua đồ đều phải xác định hợp khẩu vị của mình thì mới mua.
Cửa hàng tiện lợi lại có người tiến vào, tiếng chuông nhắc nhở vang lên.
Cuối cùng Vưu Vi chọn được một cái có hương vị phổ biến nhất, nếu thật sự không thể ăn, vậy cô cũng chẳng có biện pháp nào.
Chỉ có thể trách khẩu vị của mình quá độc đáo.
“Cái này ăn ngon hơn.” Giọng nói vang lên ngay bên tai.
Âm thanh này cách lỗ tai Vưu Vi rất gần, như một ly Cocktail mùa hè được thả thêm đá, mát lạnh không kích thích.
Cùng lúc đó, bàn tay kia cầm một hộp mì gói.
Ánh sáng đèn sợi đốt rọi xuống đỉnh đầu, chiếu qua một số vật trang trí, cuối cùng rũ lên bàn tay thon dài với các đốt ngón tay rõ ràng xinh đẹp.
Vưu Vi nghe ra giọng nói này.
Quả nhiên, lúc cô dịch chuyển sang một bước rồi nghiêng mặt nhìn thì thấy Giang Sóc đang đứng ở đằng sau vị trí vừa rồi của cô.
Cô giật mình: “Ơ không phải anh đang ở chiến đội sao?”
Trong khoảng thời gian này bởi vì muốn ra nước ngoài thi đấu, cho nên họ phải tăng cường huấn luyện, thỉnh thoảng cô còn thấy nhắc nhở phát sóng trực tiếp trên Weibo.
“À.” Giang Sóc rũ mắt, “Trong nhà có việc.”
Vưu Vi “Ồ” một tiếng.
Sau khi thấy có soái ca đi vào, nhân viên trong cửa hàng không còn tâm tư chơi điện thoại di động nữa, duỗi cổ quan sát tình huống ở kệ hàng bên kia.
Nhưng cô ấy không nhìn được nhiều lắm, chỉ có thể nhìn thấy một nửa.
Vừa rồi người đàn ông hơi cúi đầu, tựa hồ đang chọn đồ vật, nhưng lại như đang nói gì đó với người khác, bóng dáng cao dài.
Nữ sinh xinh đẹp đến trước anh bị anh che chắn hơn phân nửa, chỉ lộ ra bả vai và hơn một nửa sườn mặt.
Vưu Vi bất an động động ngón tay.
Túi đựng đồ ăn trong ngực phát ra tiếng sột soạt, vô cùng rõ ràng.
Hai người vốn dĩ không phải người cùng một thế giới, cũng chính là khoảng cách giữa idol và fans, nào có chủ đề chung gì.
Vưu Vi nhìn Giang Sóc, “Tôi đi trước.”
Giang Sóc dừng tay một lát, nghiêng đầu nhìn cô.
Cô búi tóc nửa đầu, hai bên sườn vẫn còn một ít tóc rơi xuống, theo động tác quay đầu của cô cũng phiêu phiêu trong gió, ánh đèn trên đỉnh đầu rất trắng, thành ra mái tóc in một màu nâu sẫm.
Vưu Vi lướt qua phía sau anh.
Hình như là nước hoa, Giang Sóc có thể ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, nói không ra là mùi gì, nhưng rất dễ ngửi.
Vưu Vi vừa tính tiền vừa suy nghĩ vớ vẩn.
Nói như thế nào nhỉ, liên tiếp ba lần ngoài ý muốn gặp được Giang Sóc, cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, xác suất này cũng cao quá đi.
“Tổng cộng 257.”
Vưu Vi đưa điện thoại qua, sau khi quét mã xong, nhân viên phục vụ cho đồ vào trong túi.
Sau đó cô liền nghe thấy người phục vụ nhỏ giọng hỏi: “Người kia là bạn trai cô à? Các cô không cùng tính tiền sao?”
Vưu Vi kinh ngạc, phủ nhận: “Không phải, chỉ gặp qua vài lần mà thôi.”
Người phục vụ ngoài mặt xin lỗi, trong lòng lại rất vui vẻ.
Vưu Vi không tự chủ được mà nhìn thoáng qua bên trong.
Người đàn ông đứng trước kệ để hàng vẫn cúi đầu, trên người mặc áo sơ mi màu đen, cổ tay áo bị cuốn lên, nếp cuốn ở chỗ khuỷu tay.
Thỉnh thoảng bàn tay mới lộ ra, làm Vưu Vi có cảm giác đó là bàn tay thuộc về bác sĩ, hẳn là cầm dao giải phẫu.
Cô nhìn đến thất thần, đột nhiên không kịp phòng ngừa đụng phải ánh mắt của đối phương.
Vưu Vi lấy lại tinh thần, xương sống tê dại.
Cô cười tươi theo công thức hoá, quay đầu không nhìn nữa, cầm lấy túi đi ra ngoài.
Vừa ra đến bên ngoài, Tịch Hoan đã điện thoại tới, “Tớ đang ở giao lộ, cậu từ cửa hàng tiện lợi ra chưa?”
Vưu Vi nheo mắt, nhìn thấy Tịch Hoan dưới ngọn đèn đường đối diện, vẫy vẫy tay, đáp: “Mới ra, cậu đi qua đường cái đi, tớ đang đứng ở cửa của cửa hàng tiện lợi.”
Sau khi cắt đứt điện thoại, cô đứng một bên chờ đợi.
Cửa của cửa hàng tiện lợi không đóng, cách âm cũng không mạnh, có thể nghe thấy âm thanh ngượng ngùng của nhân viên phục vụ bên trong: “… Có thể thêm WeChat không?”
Vưu Vi nghe thấy Giang Sóc thấp giọng từ chối: “Không thể.”
Cô bỗng nhiên cong môi, nếu đội trưởng chiến đội mà mình hâm mộ tuỳ ý cho người ta WeChat, cô thật sự khó tiếp thu nổi.
Tịch Hoan đến cửa hàng tiện lợi, “Đi thôi.”
Còn chưa chạm vào tay Vưu Vi, một người đàn ông đã bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Trùng hợp đối phương cũng nhìn qua, tuy chỉ là thoáng nhìn, nhưng Tịch Hoan cũng vừa lúc chú ý tới, liền nhìn nhiều thêm vài lần.
Cô cảm thấy hình như mình đã gặp qua người đàn ông này ở đâu đó rồi.
Vưu Vi thúc giục: “Đi nào.”
Tịch Hoan ném luôn suy nghĩ trong đầu ra ngoài, xoay người đi song song với cô ấy, “Bọn Thẩm Khinh Lãng nói chiều ngày mai mới về, cậu ở đây đi dạo một vòng đi.”
Vưu Vi “ừ” một tiếng.
Tịch Hoan cúi đầu nhìn túi xách trong tay cô ấy, buồn bực nói: “Cậu mua nhiều đồ ăn vặt như vậy làm gì? Ăn hết à?”
Vưu Vi tùy tiện nói: “Ăn không hết thì mang về.”
Chỗ dân túc không xa, lúc hai người tới đó thì cũng quá muộn rồi, nhưng lại cố tình không hề buồn ngủ.
Tịch Hoan vào phòng tắm trước.
Vưu Vi ngồi bên ngoài vừa ăn đồ ăn vặt vừa dạo Weibo, chờ Tịch Hoan ra ngoài, cô ấy mới đứng dậy lấy quần áo, “Xem ra ngày mai phải ngủ cả ngày.”
Tịch Hoan lấy một thứ trong túi đồ ăn vặt, kinh ngạc nói: “Cậu còn mua mì gói cơ à, trước kia cậu không ăn.”
“Đêm nay đột nhiên tớ muốn ăn.”
Tịch Hoan còn thể nói gì nữa.
Bây giờ một chút buồn ngủ cô cũng không có, biết được mẹ Tịch không có chuyện gì lớn thì cả người đều nhẹ nhõm thả lỏng.
Hồi lâu, Vưu Vi từ trong phòng tắm bước ra, khăn lông bao lấy mái tóc.
Cô ấy trực tiếp xé mở mì gói, vừa hỏi: “Đúng rồi, cậu thêm WeChat Thẩm Khinh Lãng không?”
Tịch Hoan dừng động tác lại, “Không.”
Cô đột nhiên không nhịn được mà cười rộ lên, thật sự cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này, ngay cả Trần Tuyết Dương cô cũng thêm rồi.
Hình như lúc trước khi mọi người trong văn phòng trao đổi WeChat, Thẩm Khinh Lãng đang đi dạy, cho nên cứ như vậy bị quên đi.
Vưu Vi cười ha ha, “Đáng sợ, cậu cư nhiên không thêm.”
Tịch Hoan duỗi tay muốn cào cô ấy, bị cô ấy tránh được, “Bây giờ không thêm cũng chẳng sao, có gì vui sướng khi người gặp họa chứ.”
Vưu Vi hừ hừ.
Sau một lúc lâu, cô ấy đặt mì gói xuống, ghé vào trên giường, “Buổi tối lúc bọn tớ cùng ngồi trên xe, Thẩm Khinh Lãng nửa đường đã muốn xuống, là đi tìm cậu hả?”
Cô ấy không nghĩ ra cái gì ngoài điều này.
Tịch Hoan gật đầu, “Ừ. Cậu ấy mua cháo mang cho tớ.”
“Ui cha cha.” Vưu Vi nháy mắt, trêu chọc cô: “Thầy Thẩm hiền huệ như vậy cơ, cậu ngàn vạn lần không thể bỏ qua nhá.”
Dù sao cô ấy cũng cảm thấy hai người này khá hợp nhau.
Tịch Hoan nhéo mặt cô ấy, “Cậu nghĩ tớ có thể bỏ qua à?”
Vưu Vi nghĩ, “Không.”
Tịch Hoan hơi mỉm cười, vừa muốn nói gì đó, âm báo nhắc nhở của WeChat vang lên, là Trần Tuyết Dương gửi danh thiếp của Thẩm Khinh Lãng.
Cậu ta đúng thật là một người bạn cùng phòng tuyệt vời.
Tịch Hoan lặng lẽ dán cho cậu ta một cái thẻ người tốt, sau đó click mở tấm danh thiếp kia.
Tên WeChat của Thẩm Khinh Lãng rất ngoan, avatar cũng là Cậu Bé Bọt Biển, có thể thấy được cậu rất yêu Cậu Bé Bọt Biển.
Số WeChat là chữ cái đầu trong tên cậu cộng với ngày sinh.
Thật sự là rất quy củ.
Tịch Hoan thử gửi một tin nhắn kết bạn qua đó.
Bây giờ đã rạng sáng, cô cũng không trông cậy đối phương có thể nhìn thấy, bởi vì những đứa bé ngoan đều sẽ ngủ rất sớm.
“Mì gói này thật sự ăn rất ngon á.”
Vưu Vi hét lên ở phía đằng kia, toàn bộ căn phòng tràn ngập mùi mì gói.
Tịch Hoan luôn không có cảm giác gì với mì gói, nhưng không thể không nói mỗi lần có người ăn mì gói, mùi hương thật kích thích con sâu thèm thuồng trong người cô, nhưng ăn vào trong miệng lại không được thơm như vậy.
Cô thuận miệng nói: “Người đàn ông đêm nay tớ có cảm giác đã từng gặp ở đâu rồi.”
Động tác của Vưu Vi ngừng lại, nói mơ hồ không rõ: “Chính là vị đội trưởng mà lần trước tớ cho cậu xem ý.”
Tịch Hoan “à” một tiếng: “Hoá ra là anh ta.”
Trách không được cô nhìn quen như thế, nhưng vẫn không nhớ ra, không ngờ mình đã nhìn thấy một lần trong video rồi.
Vậy lúc chuẩn bị đi anh ta có liếc nhìn Vưu Vi một cái chắc chắn là có ý rồi.
Tịch Hoan đang muốn nói tiếp, vừa cúi đầu đã thấy, lời mời của cô đã được đồng ý.
Lập tức cô bị dời đi lực chú ý, nhìn chằm chằm giao diện mà suy nghĩ, quyết định sửa cho cậu một cái ghi chú thật thân thiết dễ nghe.
Vì thế trong khung xuất hiện hai chữ “Lãng Lãng”.
Một phút đồng hồ trôi qua, không có chút động tĩnh nào.
Tịch Hoan quay lại giao diện nói chuyện phiếm, biết tính cách của cậu, gửi tin nhắn trước: “Muộn thế này còn chưa ngủ à?”
Rất nhanh, một câu xuất hiện: “Trần Tuyết Dương vẫn luôn nháo.”
Trong lòng Tịch Hoan hiểu rõ.
Bên này Vưu Vi lại mở một túi khoai lát, cô cũng với lấy một túi, quay đầu liền thấy tin nhắn mới: “Giờ cô vẫn còn ở bệnh viện sao?”
Tịch Hoan đáp lại: “Ở gần đó.”
Lại cảm thấy không đủ, cô bổ sung thêm: “Đang nói chuyện phiếm với cậu nha.”
Bên kia đột nhiên im lặng.
Tịch Hoan cũng không vội, đẩy Vưu Vi đang đứng nhìn lén ra, kiên nhẫn chờ đợi đối phương trả lời.
Không phụ sự kỳ vọng của cô, điện thoại rung một cái.
Lãng Lãng: “… Tôi cũng vậy.”