Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 12: Đi Vu Sơn


Đọc truyện Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy! – Chương 12: Đi Vu Sơn

Buổi sáng, tôi tỉnh lại trong lòng Đỗ Thăng. Tôi mở mắt, tựa vào trước ngực Đỗ Thăng, hơi ngẩng đầu lên, nhìn không chớp mắt vào gương mặt vô cùng đẹp trai của Đỗ Thăng. Anh có lông mày dày, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng, lông mi thật dài và dày. Mặc dù bây giờ anh vẫn còn đang nhắm mắt, nhưng cái địa vị chí tôn nam nhan (khuôn mặt nam đẹp nhất) như yêu như nghiệt đã hoàn toàn không thể nghi ngờ.

Người đàn ông này quả thật quá đẹp trai khiến cho người ta muốn giấu anh làm của riêng, bất kể là lúc anh nhắm mắt hay mở mắt, gương mặt này cũng rất yêu rất mị thực khiến người khác muốn hung hăng phạm tội với anh.

Tôi nhẹ nhàng nâng tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn hai mắt nhắm chặt của Đỗ Thăng. Chính là cặp mắt này, tối hôm qua lúc nhìn chằm chằm vào tôi, nhiệt tình như lửa, những ngọn lửa hừng hực trong khoảnh khắc thiêu đốt sạch lý trí của tôi, mặc cho bàn tay có chứa ma lực của anh dẫn tôi đến Vu Sơn, cô nam quả nữ phiên vân phúc vũ (“mây mưa”) đắm mình trong tình yêu nóng bỏng “hừ hừ a a” một đêm chưa chợp mắt, chỉ thiếu chút nữa, tôi cảm thấy hai người bọn tôi sẽ hòa vào nhau.

Lúc đầu ngón tay lướt trên khuôn mặt tuấn mỹ của Đỗ Thăng, anh tỉnh lại. Đỗ Thăng kéo ngón tay tay nhỏ bé trắng nõn của tôi lên khóe miệng khẽ hôn, sau đó lại cúi đầu hôn một cái trên môi tôi, đem đôi môi khêu gợi mê người dán trên lỗ tai tôi, dùng một loại thanh âm quyến rũ nói với tôi: “Buổi sáng tốt lành, tiểu bảo bối Phẩm Phẩm của anh!”

Tôi để mặc cái lỗ tai bị hơi nóng từ miệng Đỗ Thăng làm cho ngưa ngứa, tôi lười lấy tay gạt đi, dứt khoát cúi đầu đem lỗ tai dính vào trước ngực Đỗ Thăng qua lại cọ xát làm nhột anh.

Tôi mới vừa cọ xát mấy cái cằm liền bị Đỗ Thăng nắm được nâng lên.


Đỗ Thăng nhìn mặt của tôi xấu xa tà tà cười nói: “Tiểu yêu tinh, sáng sớm liền quyến rũ người, chẳng lẽ ngày hôm qua chưa cho em ăn no, bây giờ đói bụng sao?”

Tôi bày ra vẻ mặt vô tội thuần khiết làm nũng với Đỗ Thăng: “Thăng Thăng, chúng ta đừng quá gượng ép, mặc dù em biết anh chưa từng quan hệ với bất kì ai, nhưng nếu chúng ta cứ tiếp tục “mây mưa” không ngừng, sớm muộn gì anh cũng phải cần người khác giúp đỡ thôi.”

Đỗ Thăng đưa tay nhéo nhéo mũi tôi, nói: “Tiểu yêu tinh, để anh cho em xem rốt cuộc anh có như vậy không nhé!”

Nói xong nhanh nhẹn trở mình, không nói hai lời trực tiếp bao phủ trên người tôi.

Tôi thất thanh hét lên hai tiếng, sau đó đột nhiên không còn động tĩnh gì. Đỗ Thăng dùng miệng của anh cẩn thận mút lấy miệng của tôi, dùng sức mút lấy môi tôi cứ như hận không thể đem tôi nuốt vào bụng.

Sau đó vào sáng sớm, tôi mới tỉnh lại không lâu, ngay cả thời gian đi vệ sinh cũng không cho tôi, Đỗ Thăng lại dẫn tôi đến Vu Sơn, cô nam quả nữ phiên vân phúc vũ (“mây mưa”) đắm mình trong tình yêu nóng bỏng “hừ hừ a a” ROOM…

Đỗ Thăng nói chỉ ở thành phố B một buổi tối, kết quả chúng ta không cần dùng sức cũng có thể bẻ cong củi, không cần đổ dầu cũng có thể đốt lên ngọn lửa bất diệt, ở trên giường lớn của khách sạn lăn lộn ba ngày mới xong, lúc này Đỗ Thăng đem tôi lên Vu Sơn một lần cuối cùng rồi mới đưa trở về mặt đất.

Mỗi lần xuống Vu Sơn, Đỗ Thăng đều nằm cạnh, thổi hơi nóng vào lỗ tai tôi hỏi: “Nha đầu, sao hả, nhìn Đỗ ca ca có giống cần giúp đỡ không?”

Tôi mệt mỏi ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên, nhắm mắt lại lấy tay dùng sức đem cái miệng đang làm ồn bên tai đẩy ra. Tôi vừa đẩy vừa lầm bầm với Đỗ Thăng: “Em mệt, em muốn ngủ, em đói, em muốn nghỉ ngơi, em muốn ăn vịt quay đặc sản của thành phố B!”


Đỗ Thăng nắm chặt lấy cái tay nhỏ bé do không được đôi mắt đang nhắm chỉ đạo mà vung vẩy lung tung kia lại, sau đó dùng cái giọng vừa buồn cười vừa cưng chìu hỏi tôi: “Phẩm Phẩm, em rốt cuộc là muốn nghỉ ngơi, muốn ngủ hay là muốn ăn vịt quay?”

Tôi nhõng nhẽo nói: “Muốn hết muốn hết! Em muốn trong lúc nghỉ ngơi, vừa ngủ vừa ăn vịt quay!”

Đỗ Thăng trầm giọng cười ha ha, đem tôi ôm thật chặt vào lòng, để tôi nằm lên ngực anh. Đỗ Thăng đặt tay lên tấm lưng trần của tôi vuốt ve mơn trớn, dùng môi của anh không ngừng hôn khẽ lên đỉnh đầu, trán, chóp mũi, đôi mắt, gương mặt, lỗ tai của tôi. Cuối cùng, đúng như tôi đoán, đôi môi mềm mại ẩm ướt của anh dùng sức triền miên hôn lên môi tôi.

Lúc tôi với Đỗ Thăng từ khẽ hôn dần thăng hoa đến nụ hôn nóng bỏng rồi lại thăng tiến đến nụ hôn mãnh liệt, tôi dùng một chút ý thức mờ mịt còn sót lại nỗ lực đẩy cái lưỡi đang làm loạn trong miệng tôi ra, kiên quyết hét lên với Đỗ Thăng: “Em không lên Vu Sơn nữa! Em không muốn mây mưa nữa! Em muốn ăn vịt quay! Một con vịt quay thật to!”

Tôi vừa hét xong, Đỗ Thăng liền cười đến chấn động toàn thân, sau đó anh đem tôi ôm thật chặt vào trong ngực, cúi đầu nhìn tôi nói: “Bảo bối, em làm thế nào có thể khiến người khác mê đắm đến vậy chứ! Tiểu Phẩm Phẩm của anh, em đúng là tiểu yêu tinh, sinh ra chính là để dụ Đỗ ca ca dẫn em đi Vu Sơn mây mưa! Phẩm Phẩm ngoan, Đỗ ca ca mua vịt quay cho em ăn, em cho Đỗ ca ca một lần nữa được không?”

Tôi trợn mắt há miệng nhìn Đỗ Thăng, nháy mắt vài lần mới hoàn hồn. Tôi nói: “Đỗ ca ca, vậy trước tiên anh hãy trói em lại buộc trên cây, sau đó hãy cùng em mây mưa.Nếu anh làm vậy, thì anh có thể đỡ cái cây để không bị ngã, em bị trói lên cây cũng không thể ngã, hai ta đều kiên cường mỉm cười làm đến cùng.”

Đỗ Thăng nghe xong lời của tôi cười to ha ha ha không ngừng, sau đó vừa lau khóe mắt vừa cưng chìu nâng mặt tôi lên nói: “Tiểu bảo bối ngốc, em nói xem em làm thế nào mà dễ thương như vậy chứ! Phẩm Phẩm ngoan, nghe lời của Đỗ ca ca, Đỗ ca ca sẽ dẫn em lên Vu Sơn lần nữa, sau đó liền mua con vịt quay thật lớn cho em…nhé…!”


Tôi khóc! Đỗ Thăng đơn giản chính là đại yêu quái đói khát không biết thoả mãn đến từ Vu Sơn!

Đến ngày thứ ba, Đỗ Thăng cuối cùng đã mang tôi đi Vu Sơn mây mưa đủ, vì vậy chúng tôi quyết định trở về thành phố D. Đỗ Thăng rất đáng chết, không thực hiện cam kết mua cho tôi vịt quay, bởi vì anh chỉ biết “leo núi”, nghỉ chưa được bao lâu, ngay khi tôi nhắc tới chữ “Vịt”, ngay cả chữ “Quay” lẫn chữ “To” còn chưa nói hết, anh liền hung hăn nhào tới trên người tôi tiếp tục “lên núi”.

Hừ, yêu quái chính là yêu quái, Đỗ Thăng cứ lặp đi lặp lai việc “leo núi” với tần suất cực cao, cư nhiên làm cả bốn kiểu, xiên chưa từng tận người chưa từng mất, tinh thần phấn chấn không cần đỡ tường!

Khi chúng tôi ngồi trên máy bay khứ hồi, tôi vô cùng mệt mỏi, dựa vào ngực Đỗ Thăng ngủ mê man. Mơ hồ trong giấc mộng, tôi có thể cảm giác được Đỗ Thăng thỉnh thoảng cúi đầu xuống hôn nhẹ tôi.

Tôi thật vui vẻ đến chết mất! Xem ra, Đỗ Thăng anh dường như cũng đã rất, rất, rất thích tôi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.