Đọc truyện Đừng Nhìn Xuống Đáy – Chương 46
Gần đây An Lạc bắt đầu học lái xe lần nữa.
Bằng lái thi từ năm học đại học, tính ra cũng hai ba năm rồi cô không chạm đến vô lăng.
Mà giáo viên chỉ đạo của cô, đương nhiên là Trương Nhiên rồi.
Mới đầu Trương Nhiên còn từ chối, nhưng ngày nào An Lạc cũng mở miệng
tẩy não gọi một tiếng “huấn luyện viên”, rốt cuộc anh cũng không chịu
nổi mà đồng ý.
Nên cái từ “huấn luyện viên” này lại có thêm một lớp nghĩa, không riêng gì dạy bơi mà còn là lái xe.
Dạo này việc học của An Lạc đã có chiều hướng tốt lên, Trương Nhiên ngồi vào vị trí cạnh ghế tài xế, chịu trách nhiệm nhắc nhở điều khiển cô.
Bi kịch xảy ra vào buổi chiều thứ bảy nào đó.
An Lạc tràn ngập tin tưởng chủ động đưa ra ý kiến lái xe đi xem phim,
xét thấy biểu hiện gần đây của cô quả thật không tệ, Trương Nhiên cũng
không phản đối, ngồi lên ghế phụ.
Cả đường lái xe ổn định vững vàng, đến bãi đỗ xe ngoài rạp phim, An Lạc dừng xe lại.
Khi sắp dừng xe ổn thỏa, Trương Nhiên đã chuẩn bị tháo dây an toàn ra
thì An Lạc hét lên một tiếng chói tai, xe đột ngột đâm vào vách tường
phía trước, trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, mấy chiếc hộp ở đằng sau
đền văng lên ghế trên…
Tiếng toa xe đèn xe vỡ vụn vang lên trong bãi đỗ xe trống rỗng nghe sao chấn động vô cùng.
”Xin lỗi, anh không sao chứ?” An Lạc vẫn chưa định thần lại, theo bản năng quay đầu sang nhìn Trương Nhiên.
Trương Nhiên sầm mặt, sắc mặt không được tốt lắm, anh nhíu mày: “Em đang làm gì thế?”
“… Em cũng không biết.” Vẻ mặt An Lạc tràn đầy áy náy.
”Em không biết đâu là chân ga đâu là phanh à? Đầu óc gì thế hả?” Anh cao giọng, nhìn cô chất vấn.
An Lạc cúi đầu.
”Cũng may tông vào tường, chứ nếu đằng trước là xe hay ai đó thì phải
làm sao hả!” Anh thấy cô không nói gì thì càng tức giận hơn.
Bước xuống xe, quả thật đầu xe thê thảm đến mức không nhìn nổi, vỏ xe
phía trước rớt xuống, đèn xe vỡ rơi trên đất, vách tường bị húc lõm vào.
”Em xin lỗi…” An Lạc nén thấp giọng nói.
Trương Nhiên không trả lời, đi đến mở cửa ghế lái ra ngồi vào, hạ cửa xe xuống nói với An Lạc: “Vào đi.”
”Bây giờ phải làm gì?” An Lạc ngồi vào ghế phụ.
”Quay về sửa xe, em còn muốn xem phim nữa à?” Trương Nhiên nói như không có việc gì, đánh tay lái quay xe.
An Lạc cúi đầu xem điện thoại, thỉnh thoáng lén nhìn Trương Nhiên, anh
không đổi sắc nắm chặt tay lái, chợt tâm tình bỗng kém hẳn đi.
Cũng không phải cố ý, sao phải quát ghê đến thế…
Trong xe lặng im chỉ còn lại tiếng động cơ, và cả tiếng xác xe vỡ cọ xát trên mặt đường…
Người qua đường thấy đầu xe thê thảm của họ đều sợ đến mức không dám
vượt lên, có lẽ cho rằng vừa xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, chủ xe hung dữ này nọ.
Trương Nhiên nghiêng đầu nhìn An Lạc cúi gục mặt, mái tóc che mặt, trông có vẻ rất tệ.
Anh cũng biết ban nãy mình hơi quá, trong lòng cảm thấy có lỗi.
Để làm dịu đi bầu không khí, anh mở miệng trước: “Em xem đi, bây giờ cũng chẳng có xe nào dám vượt qua chúng ta.”
Ai ngờ vừa nói ra, bả vai An Lạc bắt đầu run lên.
Trương Nhiên: “…”
”Có phải em vô dụng lắm hay không?” Cô khóc đứt quãng.
”Mới gặp có chút chuyện đã khóc, em mấy tuổi rồi thế?” Anh có chút bất đắc dĩ.
”Sau này em sẽ không bao giờ lái xe nữa.” An Lạc cầm lấy giấy ăn lau mắt, hít sâu một hơi nhìn ra ngoài cửa sổ.
”Không sao, coi như mua lấy một bài học, gia tăng ấn tượng.” Trương Nhiên chậm rãi nói.
Đem xe đến tiệm sửa chữa, An Lạc đứng cách đó không xa, ôm vai đá hòn đá nhỏ dưới chân.
Thợ sửa vẫn còn đang xem xét mức độ nghiêm trọng, Trương Nhiên không nán lại lâu, đi đến gần cô.
”Nói sao?” An Lạc ngẩng đầu.
”Hai tuần sẽ sửa xong, không sao cả.” Anh gẩy tóc mái lại cho cô, “Đi xem phim nhé?”
An Lạc lắc đầu.
”Bị dọa sợ rồi à?” Anh kéo lấy vai cô đi lên phía trước.
”Là bị anh dọa…” An Lạc nói xong bèn nức nở, “Lúc ấy em đã tự trách đủ lắm rồi, anh còn mắng em…”
”Anh đâu có mắng em.”
”Anh nói em “đầu óc gì thế”!” An Lạc ngẩng đầu nhìn anh.
”Đó đâu tính là mắng chứ!” Trương Nhiên bật cười.
”Không phải mắng em thì là gì chứ, chính anh nói em đầu óc kiểu gì còn gì?” An Lạc chỉ vào đầu mình, giận dữ nói.
Trương Nhiên đáp: “Đầu óc tốt.”
Lần này đến lượt An Lạc cười: “Sao nghe không có vẻ nào là khen thế?”
Trương Nhiên dừng lại, hôn lên trán cô một cái: “Đầu óc vợ anh là tốt nhất.”
An Lạc nhéo hông anh cười: “Ai là vợ anh!”
”An Lạc.” Anh đáp trôi chảy.
”Nhưng sao em không biết là cô ấy đã có chồng vậy!” An Lạc nổi hứng đùa giỡn.
”Vậy giờ em biết rồi đấy.” Nhưng Trương Nhiên lại có thể nghiêm túc trả lời.
”Làm sao em biết không phải anh lừa em chứ?” An Lạc quyết định đấu với anh.
Trương Nhiên còn ra vẻ chân thành: “Anh lừa em làm gì? Anh cũng chẳng cần quan tâm đến em.”
Ha! Cái người này…
”Vậy anh quan tâm ai?” An Lạc trừng mắt với anh.
”Vợ anh.”
”Em chính là An Lạc vợ của anh.” Chợt An Lạc có chút nổi nóng.
”Em đâu có gọi anh là “chồng”…” Anh nhíu mày nhìn cô.
An Lạc bừng tỉnh, suýt nữa mình đã bị anh lừa vào hố rồi…
Con người này quá gian xảo!
Còn lâu cô mới mắc mưu: em không gọi đấy!
***
Tói hôm đó, An Lạc ngồi xếp bằng trên sô pha ăn dâu tây xem phim, Trương Nhiên đi ra từ phòng thu, dựa vào cửa nhìn An Lạc, cô chỉ nhìn anh một
cái rồi nghiêm túc xem tivi tiếp.
”Anh cũng muốn ăn dâu!” Anh không nhịn được đi đến.
An Lạc chọn một quả dâu căng mọng, nâng tay đút cho anh, không ngờ giơ cả nửa ngày mà chẳng thấy động tĩnh đâu.
Cuối cùng An Lạc quay đầu nhìn anh: “Không phải anh muốn ăn dâu à?”
Anh đột ngột cúi người ôm lấy cô: “Không phải ăn dâu như thế.”
An Lạc bị anh nhấc lên mới hiểu được ý trong lời anh…
”Á không được! Hôm nay phim tập cuối, em muốn xem hết!” Cô gào thét giãy dụa.
Trương Nhiên do dự một lúc rồi dừng lại: “Vậy không bằng ở luôn phòng khách… Em cũng có thể xem tivi tiếp…”
Mặt An Lạc đỏ bừng, ai còn tâm tư xem tivi vào lúc đó nữa!
Chắc chắn anh cố ý!
”Văn phòng em ngày mai sẽ thảo luận về nội dung phim, nếu em bỏ lỡ thì
không có chủ đề tám với họ đâu…” An Lạc đau khổ cầu xin.
”Em có chung chủ đề với anh là đủ rồi.” Anh không hề lay động.
…
An Lạc vốn tưởng chuyện “gọi chồng” ngày hôm nay đã qua, ai ngờ đâu huấn luyện viên lại đê tiện như thế!
Cụ thể như sau:
Khi mà phim sắp chiếu hết mấy phút cuối cùng, An Lạc nằm trên giường bị
anh trêu đùa không ngừng, nhưng có lẽ hôm nay anh quyết định muốn để cô
hoàn toàn thuần phục, nên chỉ đùa giỡn chứ không có động tác tiếp theo
nào.
An Lạc biết anh đang đợi cô mở miệng nói muốn, nếu không cũng chẳng làm như vậy đâu.
”Trương Nhiên…”
Giọng cô mềm nhũn, cả người như ngâm trong hũ giấm, mệt mỏi nằm ngã ra,
nơi nào đó trên cơ thể trống vắng đủ để đánh mất lý trí, cảm giác kia đã sắp bao trùm lấy cô, nhưng không thể nào tìm được một điểm đột phá…
”Ừ?” Anh từ từ ngồi dậy, nhưng không vội đi vào.
”Trương Nhiên…” Cô vẫn chỉ gọi tên anh, mắt hé hờ, mặt đỏ bừng lên.
Anh gần như không nhịn được mà tiến lên, nhưng rồi chỉ xoa mặt cô, ngón cái lướt qua bờ môi cô.
Giọng nói u sầu, mang theo tia dụ hoặc làm cho người ta mê man tin vào: “Gọi chồng đi!”
Suýt nữa An Lạc đã buột miệng thốt ra, nhưng rồi vẫn không chịu mở lời,
buồn bực mở mắt ra, thế nhưng anh chỉ vuốt một cái ở lối vào, cô thốt
lên một tiếng sợ hãi nho nhỏ, vào lúc thất vọng cũng mang theo khát vọng trong đêm khuya.
Anh thấy cô vẫn còn cố chấp, bèn cúi người nhẹ giọng bên tai cô: “Gọi chồng đi, rồi anh cho em…”
An Lạc như bị cởi sạch đồ đặt trong lồng hấp, cơ thể nhanh chóng nóng
lên, cuối cùng không nhịn được nữa, khoát hai tay lên vai anh, mơ màng
nói: “Chồng ơi…”
Và như mong muốn, anh ôm lấy cô, tiến thẳng vào trong.
…
Sau đó, để lại An Lạc nắm chặt tay tức giận cắn chăn.
Lại một lần nữa, cô hoàn toàn bị đánh bại.