Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng

Chương 61: Ngoại truyện 5


Đọc truyện Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng – Chương 61: Ngoại truyện 5

Edit: Kaisateam

Bình thường công việc của Chu Yên rất bận rộn, lúc rảnh rỗi ở nhà sẽ cùng đầu bếp nghiên cứu các món ăn, nấu ra cũng có sắc hương đầy đủ, bày biện đẹp mắt. 

Bà không phải người đầu tiên Tiếu Chỉ Hàn muốn xin lời khuyên, chỉ là giờ cơm tối đã tới, đầu bếp trong nhà cũng tan việc rồi, Tiếu Chỉ Hàn nghĩ nghĩ rồi mới gọi video qua. 

Đêm hôm khuya khoắt, Chu Yên đã gọt hoa quả xong, nửa nằm trên ghế salon chuẩn bị hưởng thụ liền nhận được cuộc gọi video của Tiếu Chỉ Hàn. 

Không nghĩ nhiều, bà nhấn kết nối, đầu tiên là thấy khuôn mặt đẹp trai của con bà chiếm cứ màn hình, sau đó thấy anh vươn tay ra, trong ngực nháy mắt có thêm một người. Anh cười hì hì hôn mặt Trì Ý, mở miệng nói, “Đến đây cô vợ trẻ, mẹ nói nhớ em, chào mẹ đi!”

Chu Yên trân trối nhìn màn hình. Đây là đã kết hôn ư? Sao lại gọi mẹ rồi? Hay là hai đứa thừa dịp bà không biết vụng trộm đi đăng ký, như vậy, có phải ngày nào đó sẽ còn ôm cháu trai về?

Chỉ mất vài giây, trong đầu bà đã nổ tung một đống hình ảnh. 

Sau khi trao đổi ánh mắt với Tiếu Chỉ Hàn, Chu Yên kịp phản ứng lại rất nhanh, lộ ra dung nhan mười phần hòa ái dễ gần, chào Trì Ý rồi bắt đầu hỏi han ân cần. 

“Trì Trì à, Tiểu Hàn không bắt nạt con chứ? Nếu có thì nói với mẹ, mẹ giúp con dạy dỗ nó.”

Trì Ý cười khan hai tiếng, lắc đầu phủ nhận. 

Lời này của Chu Yên có chút khó tiếp nhận, chủ yếu là vấn đề xưng hô, vừa gặp đã lập tức xưng mẹ có chút hơi kỳ quái, trong lòng Trì Ý băn khoăn không thôi. Chu Yên liền dứt khoát không để ý, cùng với Tiếu Chỉ Hàn chơi trò xưng mẹ gọi con đến quên cả trời đất. 

Mắt thấy nếu tiếp tục nói thì hai người không cần ăn cơm tối nữa, Tiếu Chỉ Hàn tận dụng thời cơ mở miệng, “Mẹ yêu, nếu mẹ tiếp tục nói chuyện với Trì Ý nữa thì mười giờ chúng con cũng không có cơm ăn.”

Anh nói đơn giản, muốn Chu Yên hướng dẫn anh làm mấy món ăn từ xa. 

Cũng bởi vì nguyên nhân này mà vừa nãy đi siêu thị anh đều mua mấy đồ lúc trước Chu Yên hay nấu, như vậy thì hướng dẫn cũng sẽ không quá khó. 

Khi bác sĩ dặn dò những điều cần chú ý sau khi nhổ răng, trong đau khổ Tiếu Chỉ Hàn đã quyết tâm muốn xuống bếp, cũng đã nghiên cứu không ít công thức nấu nướng. Bởi vậy Chu Yên nói qua cách làm đồ ăn, lại tốn chút thời gian viết cho anh một tờ giấy hướng dấn, Tiếu Chỉ Hàn động thủ cũng không quá gian nan. 

Sợ Trì Ý nhai nuốt không tiện, Tiếu Chỉ Hàn không chỉ cắt nát đồ ăn mà còn lấy hết xương ra, ngược lại hương vị món ăn cũng không sai biệt lắm. 

Trì Ý giao nhà bếp cho Tiếu Chỉ Hàn, tự mình ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách uống nước táo, xem tivi. 

Đợi đến hơn tám giờ, bản hòa âm trong nhà bếp mới dừng lại. 

Lúc Tiếu Chỉ Hàn đi tới, Trì Ý còn có chút kinh ngạc. 

Vì sao trên người người này không có chút mùi khói dầu nào, nhìn qua rất sạch sẽ, nửa điểm cũng không có cảm giác mệt mỏi nên có sau khi nấu cơm. 

Có ít người mặc dù trong thâm tâm thích xuống bếp nhưng cũng rất chán ghét xuống bếp. Dù sao xung quanh đều là khói dầu, mặt mũi cũng bị dính không ít. 

Vừa nghĩ đến đây Trì Ý không khỏi hoài nghi khả năng nấu nướng của Tiếu Chỉ Hàn. 

Lần đầu tiên xuống bếp, dù là ăn ngon hay không thể ăn thì cũng không giống cái bộ dạng này của Tiếu Chỉ Hàn. 

Rèm được kéo ra, ánh trăng và đèn neon ngũ sắc xuyên qua cửa sổ sát đất vào nhà, dưới ánh đèn vàng nhạt, thân ảnh của Tiếu Chỉ Hàn được kéo ra thật dài, sau lưng như nhiễm một tầng mông lung hư ảo. 

Anh đi tới, đứng thẳng trước mặt Trì Ý, sau đó cúi người vòng qua chân cô, bế lên. 

Trì Ý không ngờ anh đột nhiên ôm cô, nhỏ giọng kêu thành tiếng, vỗ xuống vai anh, “Mới từ phòng bếp ra còn ôm em.”

“Hay lắm,” Tiếu Chỉ Hàn nhíu mày, “Còn không phải là nấu cơm cho em, thế mà em lại ghét bỏ anh.”

Anh nói rồi ôm Trì Ý nâng lên hạ xuống đùa cô, khiến cô liên tục ôm cổ anh. 

Do một số sự việc trước đây mà Trì Ý đã bị nhiễm “chứng vọng tưởng bị hại”, sợ Tiếu Chỉ Hàn không chú ý sẽ ném cô rơi xuống. Thế thì không chỉ đau răng mà cô sẽ gãy xương toàn thân luôn. 

Thấy Trì Ý ôm mình, Tiếu Chỉ Hàn cũng tranh thủ cháy nhà hôi của, lúc ôm cô ngồi xuống bàn ăn liền cúi đầu cọ xát mặt cô một lượt. 

Ai bảo vừa nãy cô ghét bỏ anh. Tiếu – lòng dạ hẹp hòi – Chỉ Hàn nghĩ vậy. 

Ngồi xuống, đầu tiên Trì Ý duỗi tay lấy bình nước dừa trên bàn rót một ly lớn. 

Mấy thứ kia nếu ăn không ngon, ít nhất nước dừa cũng cân được. Dù sao cũng không thể để cả miệng và cơ thể đều phải nhận đả kích tâm lý được. 

Chỉ có hai người nên Tiếu Chỉ Hàn cũng không nấu nhiều. Mấy món ăn đơn giản, thịt xào ớt xanh, canh trứng cà chua, sườn hầm đậu hũ, còn có một con cá hấp. 

Xương sườn anh đã thử qua, dù là đã rút xương nhưng thịt vẫn y nguyên, không biết cô có thích hay chăng. 

Trì Ý uống từng ngụm nhỏ, giương mắt nhìn Tiếu Chỉ Hàn lập tức chạm phải ánh mắt của anh.

Cô tranh thủ đảo mắt thật nhanh qua chỗ khác. 

Nhưng mà không kịp, Tiếu Chỉ Hàn bĩu môi, kéo bàn ăn về gần phía Trì Ý hơn, “Nấu gần một tiếng đồng hồ, em mau nếm thử đi.”

Anh nói như vậy Trì Ý cũng hơi ngại ngùng. Sau khi buông cốc, cô lầm lấy đũa, chần chờ giữa bốn đĩa thức ăn không biết nên ưu tiên nếm thử cái nào. 

“Đều nếm thử, thích món nào thì ăn món đó.”

Lời này nghe thật tự tin, giống như trong bốn món này chắc chắn có món cô thích, hoặc là toàn bộ cô đều thích. 

Trì Ý biết Tiếu Chỉ Hàn đang muốn được khích lệ, nhưng cô thực sự không đành lòng đả kích sự tự tin của anh. 

Trước đây có một lần Trì ý mua mì trên mạng, ừm, chính là loại mì mặn đơn giản nhất, chỉ cần xé bao bỏ vắt mì vào nồi đun sôi là có thể ăn, kết quả vào tay Tiếu Chỉ Hàn, hương vị thơm ngon mà Trì Ý đã từng nếm trở thành không mặn không nhạt, chẳng đâu vào đâu. 

Ký ức này quá sâu sắc, mấu chốt là lúc đó cô vẫn nghĩ tay nghề nấu ăn của Tiếu Chỉ Hàn hẳn sẽ không quá kém. Lại nói anh đã có lòng tốt nấu nướng, kết quả ăn xong một miếng, không còn gì để nói. Việc này trở thành ám ảnh lớn trong lòng cô. 

Dù hiện tại bốn món ăn trên bàn nhìn qua mười phần không tệ, nhưng Tiếu Chỉ Hàn mới chỉ làm quen với bếp, thật không giống món anh có thể làm ra được. Nếu như quả thật anh làm được thì hương vị chắc cũng không tốt hơn là mấy. Lần đầu cô xuống bếp cũng rất cao hứng mình làm được món ăn bề ngoài rất đẹp mắt, cũng tự tin về mùi vị. Nhưng sự thật chứng minh hương vị và hình thức không có liên hệ trực tiếp. 

Người có chút tay nghề lần đầu xuống bếp thậm chí chỉ chăm chú vào hình thức mà càng coi nhẹ hương vị. 


Nghĩ đến dáng vẻ Tiếu Chỉ Hàn bước ra từ phòng bếp, Trì Ý càng tin rằng mình đoán không sai. 

Thấy Trì Ý chậm rì rì, Tiếu Chỉ Hàn không đợi được, gắp một miếng cá lớn đặt vào bát cô, mở miệng, “Nếu anh không đi nhổ răng với em chắc sẽ tưởng rằng em đi nhổ tay đấy.”

Ý nói là động tác của cô chậm trễ, chờ cô không khác nào khi con gái nói “đợi một phút”. 

Đôi khi Tiếu Chỉ Hàn nói chuyện thèm đòn như vậy, cũng không vì đối phương là Trì Ý mà khác đi. Nhưng cũng vì đối phương là Trì Ý nên anh mới thỉnh thoảng phun ra một câu bù đắp lại. 

Gắp cho Trì Ý mấy đũa xong Tiếu Chỉ Hàn cũng gắp cho mình một miếng cá, sau khi nhai mấy cái thì không nhịn được giơ ngón tay cái với Trì Ý, “Cá ngon. Anh thật sự bội phục bản thân lần đầu nấu ăn lại có thể làm ngon như vậy.”

Khóe miệng Trì Ý giật một cái, cô cũng lần đầu tiên nhìn thấy người quang minh chính đại tự khen mình mà không biết xấu hổ như vậy. À không, Tiếu Chỉ Hàn cơ bản làm gì có da mặt. 

Cô cúi đầu nhìn cơm trắng và các loại thức ăn, quyết tâm cầm đũa, gắp. 

Đồ vừa vào miệng, Trì Ý ngừng thở, tẩy não mình đừng vì hương vị mà đả thương lòng tự trọng và tự tin của Tiếu Chỉ Hàn, có thể ăn thì ăn. Nhưng dần dần cô cảm thấy hơi sai sai. 

Hương vị tràn ngập trong miệng hình như cũng không tệ như vậy. 

Cô chậm rãi nhai, chưa được mấy lần đã nuốt xuống. Thế là Trì Ý lại gắp một miếng chậm rãi nhấm nháp. 

Lúc nhìn về phía Tiếu Chỉ Hàn, ánh mắt cũng không giống trước đó. 

Phản ứng và lời nói lúc nãy của Tiếu Chỉ Hàn trong mắt Trì Ý lại thành lừa gạt cô nếm thử, nhưng ăn rồi mới biết Tiếu Chỉ Hàn thật sự không khoa trương. 

Lần đầu xuống bếp có thể làm được thế này thật sự rất là trâu bò. 

Tiếu Chỉ hàn múc canh cho Trì Ý, thoáng liếc qua thấy cô đang gắp thịt cá, còn thận trọng ngắm anh, sau khi đụng phải ánh mắt anh thì ngừng động tác, nhếch môi cười khan hai tiếng. 

Anh hừ một tiếng, đặt chén canh trước mặt Trì Ý, nói, “Ăn ngon chứ, em còn không tin.”

Ai nấu cơm người đó lớn nhất. Nghĩ như vậy, Trì ý gật đầu, đặc biệt tôn trọng anh, “Đúng đúng, rất tuyệt rất lợi hại, ăn thật ngon.”

Trì Ý khích lệ qua loa nhưng Tiếu Chỉ Hàn vẫn “dính đòn” như thường. 

Mắt nhìn Trì Ý thỏa mãn, Tiếu Chỉ Hàn nhếch môi, vụng trộm thở dài. 

Cuối cùng cũng không phí công anh làm lâu như vậy, anh sẽ không nói cho cô biết, để đánh được một quả trứng đẹp thì anh đã lãng phí bảy tám quả. 

May mắn hương vị cũng đỡ, cuối cùng cũng bảo vệ được mặt mũi của anh. 

Con mèo Mì Tôm vì ăn thịt cá mà trở nên quen mui, đồ ăn cho mèo giờ không có tác dụng, chỉ quan tâm đến thịt cá. 

Nhìn nó như vậy, vẻ lạnh lùng của Tiếu Chỉ Hàn được phát huy rõ ràng hơn, nhướn mày mở miệng nói với Trì Ý, “Nhìn xem, Mì Tôm nhà chúng ta có phẩm vị chưa kìa, hiểu được thưởng thức.”

Cắn người miệng mềm bắt người nương tay. Dù trong lòng Trì Ý rất muốn tiêu diệt vẻ phách lối kiêu ngạo của Tiếu Chỉ Hàn hiện giờ, mấy phút là có thể nói với anh vô số câu, nhưng vẫn kìm chế không mở miệng, chỉ cười hai tiếng, “Anh nấu ngon dĩ nhiên Mì Tôm thích ăn.”

Vừa dứt lời, cằm Trì Ý liền bị nắm lấy. 

Cách khoảng không, Tiếu Chỉ Hàn vươn tay nắm cằm cô, đứng dậy nghiêng thân tới gần, chậm rãi dừng trước chóp mũi cô chỉ khoảng vài cm. 

“Em biết bây giờ vẻ mặt em viết chữ gì không?”

Dù sao hai người ở chung lâu như vậy, đối phương hơi biểu cảm hoặc khẽ nhúc nhích đều có thể đoán được. 

“Cái gì?”

Cằm Trì Ý bị nắm lấy, lúc mở miệng hai bên má lõm xuống, miệng cũng hơi bĩu ra, nhìn qua lại có mấy phần đáng yêu. 

Xem cái bộ dạng này của cô, Tiếu Chỉ Hàn không nhịn được cười, mở miệng, “Trong đầu em bây giờ chắc lại đang ghét bỏ anh tự luyến, hận không thể mở miệng dồn anh vào chỗ chết. Nhưng bởi vì bàn ăn này đều do anh làm nên không thể mở miệng, chỉ có thể tự nghiến răng.”

Trì Ý nhìn Tiếu Chỉ Hàn, đại khái chính là cái dáng vẻ “nhìn anh khó chịu nhưng không cách nào động vào”. 

Hai người bọn họ ở chung, dịu dàng cũng có, nhưng phần lớn thời gian là yêu thương trêu đùa lẫn nhau. 

Đương nhiên hơn phân nửa là Trì Ý khua môi múa mép với Tiếu Chỉ Hàn. Tiếu Chỉ Hàn có thể thắng những người khác, chỉ riêng Trì Ý là không. 

Cho nên bây giờ thấy Trì Ý nói không nên lời, Tiếu Chỉ Hàn vô cùng thoải mái. 

Trì Ý cũng có hôm nay!

Miệng bị người ta bíp, lại thấy khuôn mặt dương dương đắc ý của Tiếu Chỉ Hàn, Trì Ý gặp một miếng sườn nhét vào miệng anh, cười, “Ăn cơm.”

Nhìn nụ cười dịu dàng ngoan ngoãn của Trì Ý, Tiếu Chỉ Hàn sửng sốt mấy giây, trong lòng nhất thời xuất hiện dự cảm không tốt. 

Sau bữa cơm tối, lúc ngồi trên ghế xem tv, biểu hiện của Trì Ý vẫn như bình thường nên Tiếu Chỉ Hàn thở dài một hơi, yên tâm. 

Là anh nghĩ nhiều, sao Trì Ý có thể làm vậy được. 

Nhưng sự thật chứng minh Tiếu Chỉ Hàn thật sự không phải suy nghĩ nhiều. 

Sau khi đóng cửa phòng ngủ, việc đầu tiên Tiếu Chỉ Hàn làm sau khi vào chăn là ôm Trì Ý, ôm rồi còn muốn sờ cô. 

Ngón tay vừa nắn vuốt khối mềm mại kia thì nháy mắt đã bị Trì Ý bộp một tiếng đánh gãy.

Tiếu Chỉ Hàn ôm eo Trì Ý, đầu óc hơi mơ hồ. 

Anh hơi ngồi dậy, khuỷu tay chống vào thành giường, cúi đầu hôn lên mặt Trì Ý một cái, vừa hôn vừa hỏi, “Bảo bối sao vậy, hôm nay thân thể không thoải mái ư?”

Trì Ý rụt người sang bên cạnh, rời xa Tiếu Chỉ Hàn, thẳng thắn mở miệng, “Đêm nay nhất định sẽ không làm. Cuồng yêu đêm, mau ngủ đi.”

“Vì sao!!!” Cả người tinh lực của anh chỉ dồn lại đến buổi tối thế mà không có chỗ phát tiết, không phải là muốn nghẹn đến chết sao. 


Tiếu Chỉ Hàn nắm tay Trì Ý ấn vào người mình, nói, “Em sờ xem, hiện tại anh rất nóng có phải không, em nhẫn tâm nhìn anh như vậy sao?”

Trì Ý à một tiếng, rút tay về, “Em thấy anh bị t*ng trùng lên não kích thích mới nóng,” Cô nói, đột nhiên nhíu mày nhìn anh, “Dù sao Hàn ca của chúng ta cái gì mà không biết, em thấy tới nhà vệ sinh giải quyết cũng không thành vấn đề.”

Nói đến thế mà Tiếu Chỉ Hàn không nghe ra Trì Ý muốn đáp lễ hành động của anh trên bàn ăn thì chính là đồ ngu. 

Vì tính phúc đêm nay, anh lập tức mười phần thành tâm nhận sai, “Anh sai rồi nàng dâu ơi, sau này em nói anh mắng anh, anh tuyệt đối sẽ không cãi lại. Nếu anh nói lại một lần anh chính là heo.”

Trì Ý ồ một tiếng, không thương lượng chút nào muốn đi ngủ. 

“Chậm đã bảo bối…” Tiếu Chỉ Hàn chưa từ bỏ ý định kháng chiến. 

Trì Ý nhẹ nhàng liếc mắt nhìn anh, “Giờ mà anh cãi lại thì anh là đồ con lợn.”

Cô nói xong thì quay lưng về phía anh, lấy chăn trùm qua đầu. 

Cuối cùng Tiếu Chỉ Hàn đành phải ủy khuất ôm Trì Ý đi ngủ. 

Người nằm bên cạnh mà hết lần này đến lần khác không ăn được, cảm giác này thật quá cmn nghẹn khuất. 

Nghĩ đến đây, Tiếu Chỉ Hàn trong lòng thầm mắng mình trăm ngàn lần, cúi đầu dán vào cổ Trì Ý ngửi mấy cái rồi mới không tình nguyện nhắm mắt ngủ. 

Tối hôm đó Trì Ý náo loạn với Tiếu Chỉ Hàn như vậy nhưng sáng hôm sau cô lại khôi phục bình thường, làm anh kích động. 

Dù sao hai ngày nữa chính là sinh nhật anh, Trì Ý sớm đã đồng ý với anh sẽ mặc loại quần áo kia. Anh cũng không muốn vì một chuyện nhỏ mà bỏ qua phần thưởng mình đã chờ mong từ lâu. 

Trước đây nửa tháng Trì Ý đã đặt một phần quà trên mạng. 

Lấy những bức ảnh chụp chung của hai người làm thành một album, một quyển cho Tiếu Chỉ Hàn, một cho mình làm kỷ niệm, còn có bánh kem Trì Ý tới tiệm DIY* tự làm. 

(*) Do It Yourself: Tự làm, handmade

Trong lòng nhớ nhung việc Trì Ý chuẩn bị bất ngờ cho mình, sau giờ học, Tiếu Chỉ Hàn vội vàng chạy về chung cư, vừa mở cửa ra liền thấy Trì Ý đưa lưng về phía anh, đứng bên cửa sổ. 

Nghe tiếng mở cửa, cô quay người lại. 

Đôi lông mày bên trên con mắt đen láy nhếch lên thành một đường cong dài, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt không có chút tì vết nào. Trên đầu cô còn đeo tai mèo trắng mềm mại, cái đuôi cũng có lông nhung màu hồng, lung lay theo động tác xoay người của cô. 

Còn có Mì Tôm nằm bên chân cô, hòa vào bối cảnh meo lên một tiếng. 

Máu nóng toàn thân dường như đều dồn về một chỗ. 

Nhìn Trì Ý như vậy, Tiếu Chỉ Hàn lập tức không nhịn được, ném chìa khóa xe ở trước cửa, không thèm lãng phí thời gian vuốt ve dạo đầu, trực tiếp nhào tới. 

Lúc ôm lấy cô đi vào phòng ngủ, Trì Ý còn nhớ nhung chiếc bánh kem mình tự tay làm lần đầu. 

Tiếu Chỉ Hàn nhìn thoáng qua Trì Ý, không nghĩ nhiều, duỗi tay cầm luôn bánh lên. 

Anh nghĩ, có một cách ăn bánh ngon hơn. 

Dùng trên người Trì Ý. 

*

Thời gian bốn năm đại học trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến lúc tốt nghiệp. 

Trước khi tốt nghiệp là ngày lễ người trẻ tuổi chờ đã lâu để biểu đạt tình yêu. 

520.

Tiếu Chỉ Hàn đã sớm lên kế hoạch cho ngày này hết rồi, chờ mãi mới đến, dĩ nhiên trăm phương ngàn kế muốn hẹn Trì Ý ra ngoài.

Luận văn của Trì Ý đã làm xong, lại vì ngày đặc biệt nên Trì Ý đồng ý. 

Ngày 520, từ sáng sáng trên đường đã ngập tràn người. 

Tiệm bán hoa, cửa hàng đồ ngọt, các loại sân bãi dính đến chuyện tình yêu, và không thể thiếu được các cặp đôi. Rạp chiếu phim cũng chiếu không ít bộ phim liên quan đến tình yêu, vừa mới đi vào cũng toàn là người. 

Nhìn khung cảnh trước mặt, Trì Ý lập tức nghĩ đến ngày thứ hai khi kỳ thi đại học kết thúc, cô và Tiếu Chỉ Hàn cùng xem một bộ phim.

Bây giờ bốn năm đã qua, lại một lần nữa tốt nghiệp, bên cạnh cô vẫn là Tiếu Chỉ Hàn. 

Không có gì thay đổi, điều duy nhất khác trước đó là tình cảm giữa bọn họ, theo thời gian như rượu ủ càng đậm. 

Nhắc đến đây cũng lạ, rõ ràng cô và Tiếu Chỉ Hàn tranh thủ thời gian tới đây nhưng đến khi sắp vào rạp thì Tiếu Chỉ Hàn lại kéo cô đến phòng vệ sinh. 

“Phim dài hai tiếng, nếu đi giữa chừng, lỡ mất đoạn nào sẽ không hay.” Tiếu Chỉ Hàn giải thích như vậy.

Trì Ý cảm thấy lý do này của anh hoàn toàn cho có. Dù sao bọn họ đã ở chung bốn năm nay, xem cùng nhau mấy chục bộ phim, cho dù là series Tiếu Chỉ Hàn thích nhất thì lần nào anh cũng ra ngoài giữa chừng, sau đó lại mang theo thân mình nồng nặc mùi khói trở về. 

Cũng không biết là ra nhà vệ sinh hút thuốc hay là đứng bên cạnh hút. 

Nhắc tới việc này, trong lòng Trì Ý có chút câm nín, không thể nào hiểu được suy nghĩ của đám đàn ông. Mặc dù phòng vệ sinh ở rạp phim cũng không bốc mùi, nhưng đó vẫn là phòng vệ sinh mà. 

Chẳng lẽ Tiếu Chỉ Hàn có chuyện gì giấu diếm cô sao!!!


Trì Ý vừa nghĩ như vậy liền nghi ngờ lướt mắt qua Tiếu Chỉ Hàn vài lần, giả bộ nghiêm túc mở miệng hỏi, “Có phải anh giấu em cái gì không?”

Tiếu Chỉ Hàn bị cô hỏi liền căng thẳng. 

Thật sự anh có giấu diếm Trì Ý nhưng không thể nói, nhất định phải giấu. 

“Chẳng lẽ anh giấu súng bên trong? Bom?” Không đợi Tiếu Chỉ Hàn mở miệng, Trì Ý lại hỏi. 

Kể từ khi ở lâu với Tiếu Chỉ Hàn, Trì Ý bắt đầu nói chuyện tùy ý, thậm chí còn có xu hướng mất não. 

“Suy nghĩ linh tinh gì vậy!” Tiếu Chỉ Hàn nhẹ gõ trán Trì Ý, “Ở nhà không có việc gì cũng đừng xem nhiều phim.”

Luận văn của Trì Ý đã làm xong, phản biện cũng qua, cả ngày ở nhà nhàm chán liền xem một chút phim linh tinh nên lúc nãy mới thốt ra chữ súng và bom. 

“Lại nói, anh cảm thấy trước đây anh trải nghiệm xem phim quá kém, muốn tới phòng vệ sinh trước không được ư?” Tiếu Chỉ Hàn bổ sung. 

“Được,” Trì Ý gật đầu, lại có chút không thể tin, “Không ngờ anh lại có giác ngộ như vậy.”

Tiếu Chỉ Hàn không nói chỉ vò tóc Trì Ý. 

Nếu phóng viên có đặt câu hỏi “có một người bạn gái ghét bỏ mình hằng ngày là cảm giác thế nào”, anh cảm thấy mình là người có quyền lên tiếng nhất. 

Chờ Tiếu Chỉ Hàn ra, Trì Ý cầm coca và bắp rang, đi theo anh vào cửa. 

Trước cửa phòng chiếu có một nhân viên nam soát vé trẻ tuổi, dường như quen biết Tiếu Chỉ Hàn, còn lên tiếng chào hỏi. 

“Anh được đấy,” Phòng chiếu số 7 nằm phía sau cùng, lúc đi trên đường, Trì Ý không nhịn được mở miệng trêu, “Người anh quen đông tây nam bắc đều có nha.”

Cô nhớ rất kỹ lần trước xem phim là một tháng trước, lúc đó cũng là nhân viên soát vé này. Rõ ràng Tiếu Chỉ Hàn không quen biết cậu ta, sao mới có một tháng mà đã thành quen. 

Tiếu Chỉ Hàn chỉ cười không nói. 

Nhìn anh như vậy, Trì Ý luôn cảm thấy có chuyện sẽ xảy ra. 

Cô còn chưa kịp nói, chỉ là một bộ phim thôi mà phản ứng của Tiếu Chỉ Hàn lại căng thẳng ngoài ý muốn. 

Trên đường nắm tay nhau đi còn chảy mồ hôi. Việc này trước nay chưa từng có. 

Nhưng anh không nói thì cô sẽ không hỏi. Dù sao thì anh cũng sẽ không hại cô. 

Lúc vào rạp, ánh đèn đã tắt, chỉ lờ mờ thấy rạp chiếu đầy kín người, màn hình lớn đang chiếu quảng cáo nhưng hành lang vẫn tối om. Trì Ý cúi đầu chăm chú nhìn ánh đèn đánh dấu các hàng ghế, không quan tâm đến Tiếu Chỉ Hàn sau lưng. 

Trì Ý chưa đi mấy bước đã tới chỗ ngồi, sau khi yên vị mới đánh giá xung quanh. 

Rất kỳ quái. 

Phim còn chưa bắt đầu nhưng xung quanh lại rất yên tĩnh, ngoại trừ quảng cáo trên màn hình lớn thì hầu như không còn âm thanh nào khác. Cố tình chỗ ngồi của bọn họ Tiếu Chỉ Hàn chọn ghế cuối, hai hàng trước đều không có người ngồi, cô cũng không thấy rõ lắm. 

Trì Ý vừa mới lấy điện thoại trong túi ra thì một cái tay đã vươn tới cầm điện thoại của cô đi. 

Cô giương mắt đã thấy Tiếu Chỉ Hàn ngồi bên cạnh, cười cười nhìn cô, “Phim sắp chiếu rồi.”

Anh nói xong cũng không trả điện thoại lại cho cô mà ngược lại đặt lên ghế bên cạnh. Trì Ý nhìn động tác của anh, càng nghĩ càng thấy kỳ quái. 

Đột nhiên, một ý nghĩ tuy rất vô lí nhưng lại rất thuyết phục hiện ra trong đầu Trì Ý. Trong nháy mắt cô chút hoài nghi lẫn không thể tin. 

Cô giật môi, vừa định mở miệng thăm dò Tiếu Chỉ Hàn thì màn hình đã sáng lên, theo đó bốn phương tám hướng truyền đến đủ âm thanh huýt sáo ồn ào. 

Trì Ý quay đầu, giương mắt nhìn về phía màn ảnh, đầu trống rỗng. 

Bộ phim này là cô chọn, cô nhớ rõ đây là một bộ phim tình yêu. Ai đó trên Internet đã chờ đợi để xem suất chiếu đầu và đăng một bài đánh giá trực tuyến. Cô cũng liếc qua một chút.

Nhưng mà hiện giờ trên màn ảnh không phát bộ phim trên mạng lưu truyền, phim cũng không chiếu đúng giờ đã định. 

Trì Ý đột nhiên hiểu tại sao Tiếu Chỉ Hàn lại khác thường và căng thẳng. 

Trên màn hình là từng bức ảnh cô và Tiếu Chỉ Hàn mấy năm qua chụp chung được phát lên, nhạc nền là một đoạn nhạc êm tai. Có ảnh chụp bọn họ trong hội thi văn nghệ trường cấp ba, đại hội thể dục thể thao, ảnh chụp tốt nghiệp lớp 12, còn có ảnh chụp từ sau khi bọn họ sống chung đi du lịch nam bắc, hoặc là ảnh ngày thường hẹn hò. 

Từng bức ảnh là quá khứ đã trải qua giống như có sinh mệnh, một lần nữa sống lại trước mắt Trì Ý. 

Bọn họ hòa xa, nhạc cụ của Trì Ý bị phá hư, Tiếu Chỉ Hàn cứu cô tại trận, cô giơ micro đứng trước sân khấu ca hát, anh yên vị phía sau gõ trống, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn cô, trong đáy mắt chỉ có mình cô. 

Bên tai giống như có bản nhạc “Thích em” chậm rãi vang lên. 

Lần đầu tiên bạn trai ra sân thi đấu bóng rổ, Trì Ý đứng trên khán đài giơ loa lên, từng tiếng cổ vũ Tiếu Chỉ Hàn cố lên. Còn có khi về trường tuyên truyền, anh ngồi trên sân khấu nhìn cô ở dưới, cười đến ôn nhu rồi giơ tay nói “Nhìn xem, anh đầu hàng em.”

Đời này, anh vĩnh viễn chỉ đầu hàng một mình cô.

Tất cả những chuyện cũ lướt qua như một bộ phim. 

Trăm ngàn bức ảnh, nhân vật chính đều là Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý, không có người khác, toàn bộ đã bị làm mờ đi, phảng phất như giữa bọn họ không ai có thể chen vào. Mỗi tấm ảnh đều mang theo hồi ức và vui vẻ của bọn họ, từng cái một xuất hiện rồi biến mất. 

Xung quanh những người ngồi trong phòng chiếu phim lục tục đứng lên, giống như tự động giơ đèn pin trong tay lên,  những ánh đèn lấp lánh tụ lại thành một luồng ánh sáng trắng, như thể được bao quanh bởi một bầu trời đầy sao. 

Trì Ý không kìm được bịt miệng lại.

Ánh sáng này khiến cô thấy rõ phần lớn khuôn mặt mọi người.

Khó trách khi nãy Tiếu Chỉ Hàn chần chờ không vào, khó trách vừa bắt đầu chiếu phim phòng đã đầy người. Hóa ra những người ở đây đều là người quen của cô và Tiếu Chỉ Hàn. 

Có Tô Tỉnh Tỉnh, Cố Tinh Lẫm, có Hứa Hi Nhĩ, Phương Vũ Thành, còn có rất nhiều rất nhiều bạn học cùng bọn họ ở cấp ba, đại học, thậm chí là ở nước ngoài.

Đây là một chuyện lớn, Trì Ý không biết làm thế nào Tiếu Chỉ Hàn làm được, khiến bọn họ đồng ý tụ tập trong căn phòng chiếu phim này.

Không biết từ lúc nào, hoặc do Trì Ý quá chuyên chú nhìn màn hình, Tiếu Chỉ Hàn đã lén rời đi ôm hoa hồng đứng ở cửa phòng chiếu, lẳng lặng nhìn Trì Ý trên màn hình lớn.

Những người tụ lại bên cạnh Trì Ý đều tự động nhường cho anh một con đường, tùy anh tiến đến bên cô.

Nương theo tiếng gõ bàn phím, trên màn ảnh cũng xuất hiện dòng chữ, “Trì Ý, em nguyện ý gả cho anh không?”

Cùng lúc đó, Tiếu Chỉ Hàn đứng trước mặt Trì Ý chậm rãi quỳ một gối xuống, bên trên những bông hồng kiều diễm là một chiếc nhẫn lấp lánh. Giọng nói của Tiếu Chỉ Hàn gần như vang lên cùng một lúc với tiếng gõ phím, nhưng lại có chút khác biệt.

Lần này càng thêm chắc chắn, không cho phép cự tuyệt, “Trì Ý, gả cho anh.”


Dù là chuyện lớn thế nào khi một mình đối mặt Trì Ý cũng rất ít chảy nước mắt, nhưng sau khi ở cùng Tiếu Chỉ Hàn, cô hình như càng yếu đuối hơn. 

Nguyên nhân chắc chắn do bị anh làm cảm động mà khóc.

Đèn trong phòng chiếu phim không mở, đèn flash điện thoại cùng tụ lại một chỗ. Trong tình thế như vậy, trong tai Trì Ý đều là âm thanh ồn ào quen thuộc la lên.

“Đồng ý đi, đồng ý đi…”

Đối với việc cầu hôn này, Tiếu Chỉ Hàn vẫn rất thấp thỏm, đặc biệt là sau khi anh nói Trì Ý chỉ che miệng, vành mắt hồng hồng, cũng không nói gì. Sự thấp thỏm của anh càng lên đỉnh điểm.

Ngón tay cầm hoa hồng không tự giác siết chặt hơn, giọng nói khi mở miệng cũng khàn khàn không chắc chắn, “Trì Ý, gả cho anh.”

Trì Ý rũ mắt, cũng quỳ một chân đối mặt với Tiếu Chỉ Hàn sau đó gật gật đầu, giọng nghẹn ngào nói được. 

Xung quanh nháy mắt vang lên đủ loại thanh âm, còn có khuôn mặt tươi cười nhẹ nhõm hẳn của Tiếu Chỉ Hàn. 

Anh ngửa đầu cười với cô, nắm lấy chiếc nhẫn bên trên hoa hồng, cầm tay đeo lên cho cô rồi thuận thế đứng lên, xích lại gần hôn cô.

Bên tai tiếng hoan hô càng thêm nhiệt liệt hơn, xen lẫn mấy câu “một lần nữa”, “hôn lâu một chút”. 

Đợi đến khi Trì Ý được buông ra, không chỉ vành mắt mà cả bờ môi cũng hồng hồng. 

Cô nhìn thoáng qua chiếc nhẫn vừa vặn trên tay, cười nhìn Tiếu Chỉ Hàn, “Anh làm thế nào mà nhẫn lại vừa thế này.”

Tiếu Chỉ Hàn cắn lỗ tai cô, “Anh thừa dịp em ngủ trộm đo.”

Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý là nhân vật chính trong bộ phim lần này, hơn mười đôi mắt ở đây dán vào hai người, thấy họ không coi ai ra gì thân mật cắn lỗ tau, lập tức có người mở miệng trêu.

“Trốn nhóm vụng trộm kề tai nói thì thầm cái gì đấy?”

“Cùng Hàn ca làm việc lớn xong, đêm về cậu đừng gặp sắc khinh bạn nhá.”

“Thật vất vả mới tụ họp một lần, đêm nay không say không về.”

Nghe xong lời này, Tiếu Chỉ Hàn giơ tay nói, “Cảm ơn mọi người đã ra mặt, đêm nay tôi mời.”

“Xác định đêm nay anh em sẽ ép khô cậu…”

“Muốn ép khô cũng không tới phiên cậu.”

Trong hỗn loạn, không biết Tiếu Chỉ Hàn trêu đùa với nam sinh nào, lần này Trì Ý cũng không tránh khỏi bị đùa. 

“Không phải, người có thể ép khô Hàn ca khẳng định chỉ có Ý tỷ của chúng mình, chúng mình chỉ phụ trách ép khô túi tiền thôi.”

“Chú cảnh sát ơi cháu muốn báo cáo có người lái máy bay trong rạp phim.”

Trì Ý đứng bên cạnh Tiếu Chỉ Hàn không nói chuyện chỉ ngửa mặt cười nhìn anh. 

Tiếu Chỉ Hàn cúi đầu thấy khuôn mặt tươi cười của cô, bị cô lây nhiễm trên mặt cũng hiện lên nụ cười, thuận tiện còn đưa tay vuốt tóc cô. 

Liên quan tới việc cầu hôn lần này, trước đó còn phát sinh một sự kiện quạ đen, Trì Ý cũng không biết rõ bởi sau này Tiếu Chỉ Hàn mới vô tình nhắc tới. 

Trước đó một tuần, anh đã ngầm lập nhóm kéo mấy người thân quen vào. 

“Ngày đó tất cả mọi người đều làm quen kịch bản rồi, Trì Ý ngồi đằng trước, sau đó chúng ta vào sau cầm hoa hồng đứng hầu, hiểu rồi.”

“Không có vấn đề, hoa hồng nhập khẩu từ nước ngoài, tuyệt đối sẽ cho Trì Ý một ký ức đặc biệt khó quên.”

“Ừ, anh em làm chuyện lớn, kiểu gì tôi cũng phải trở về ủng hộ, phương diện nhân thủ giao cho tôi đi.” 

“Ngẫm lại cũng có chút kích động, lần đầu tiên tôi thay người khác cầu hôn.”

“Thay mẹ cậu cầu hôn, là ông đây tự mình.” Nghe lời này, Tiếu Chỉ Hàn lập tức không vui phản đối, “Bạn gái của tôi, vợ tôi.”

“Cầu hôn đã như vậy thì có phải hôn lễ càng lãng mạn không?”

Lời vừa dứt màn hình group chat liền hiện lên một dòng chữ nhỏ.

“xxx mời Trì Ý vào group chat.”

Tiếu Chỉ Hàn và cả đám đều ngơ ngác. 

Mấy giây sau, group chat mới khôi phục lại vẻ sinh động. 

“Cmn cậu có bệnh không, tôi muốn cho cô ấy ngạc nhiên cậu lại cmn mời người vào, lạy thần hồn.”

Ở lâu với Trì Ý, Tiếu Chỉ Hàn đã lâu rồi không bùng nổ nhưng giờ đã tức nổ đom đóm. 

“Hàn ca, giờ sao đây?”

“Còn có thể sao nữa, giải tán.”

Tiếu Chỉ Hàn nói, động tác nhanh nhẹn giải tán group chat.

Nghe nói đến chuyện này, Trì Ý ngồi trên ghế sa lon nhìn Tiếu Chỉ Hàn, cười nghiêng cười ngả. May mà ngày đó cô vội vàng làm luận văn nên không xem kỹ điện thoại, nếu không thì kế hoạch cầu hôn của Tiếu Chỉ Hàn đã tan thành mây khói rồi.

Cầu hôn là chuyện cả đời chỉ có một lần, bị người trong cuộc biết sẽ ảnh hưởng đến tâm tình. 

Trì Ý cười không thể tự kiềm chế, Tiếu Chỉ Hàn chỉ có thể đứng một bên yên lặng bất đắc dĩ nhìn cô cười, đáy mắt cũng ngập tràn ý cười dịu dàng. 

Bởi vì việc này mà mấy ngày anh chuẩn bị cầu hôn còn lo lắng Trì Ý có thấy hay không, nói bóng nói gió thăm dò mấy lần, lại thấy Trì Ý rõ ràng không biết nên mới không hỏi tiếp. 

Dù sao Trì Ý thông minh như vậy, hỏi tiếp xem chừng sẽ lộ tẩy. 

May mắn kế hoạch cầu hôn lần này coi như thuận lợi tiến hành. 

Nhưng trong mắt Tiếu Chỉ Hàn lại mới chỉ thành công một nửa. 

Anh không muốn Trì Ý khóc nhưng lại làm Trì Ý cảm động khóc, khiến anh cũng đau lòng theo. 

Cầu hôn là một chuyện hạnh phúc, anh chỉ muốn cho Trì Ý cảm giác hạnh phúc, sau đó cho cô một ngôi nhà. Nhưng đối với con gái chuyện thế này luôn rất cảm tính. 

Đành chịu vậy, sau này anh sẽ đền bù nước mắt hôm nay của Trì Ý.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.