Đọc truyện Đừng Nhân Danh Tình Yêu – Chương 11: Ngoại truyện 3: Đồ Nhiễm
Đồ Nhiễm cùng hai cô bạn đứng đợi xe chuyên tuyến ở bến xe. Lúc ấy đúng vào giờ tan tầm cao điểm ngày thứ
Sáu, phố phường nườm nượp, người xe chen chúc nhau xông lên phía trước
trong bóng chiều nhập nhoạng.
Từng chiếc xe chuyên tuyến chạy
qua, chiếc nào chiếc nấy lèn cứng người, mấy cô gái đều thuộc diện hiền
lành, nhỏ nhẹ, sợ đông người chật chột, lại không vội nên cứ từ từ mà
đợi. Bạn bè của Đồ Nhiễm trong trường đều thuộc tuýp người na ná như cô, vóc dáng na ná, tính cách na ná, ăn mặc, trang điểm cũng na ná nhau.
Tóc đuôi gà cùng kiểu, mặt mộc không phấn son, quần áo học trò, lưng đeo ba lô, bên trong là quần áo và ga giường thay ra trong một tuần, xen
lẫn vài quyển sách – tiểu thuyết diễm tình Đài Loan, hoặc mấy mẩu văn
chương kiểu trà sữa cho tâm hồn không bệnh tự rên dạt dào cảm nhận, chứa chan tình cảm mơ mộng hão huyền.
Tóm lại, họ là những cô gái 17
tuổi, bên ngoài hiền lành, bên trong nhạy cảm, một khi đã lẫn vào đám
đông thì không tìm thấy đâu nữa. Nét thơ ngây đáng yêu của thiếu nữ dần
bị che lấp, vẻ xinh đẹp của người con gái thanh xuân còn chưa bừng nở
rộ.
Đêm tối dần buông, đường phố lên đèn, mấy cô gái cuối cũng
kéo nhau lên xe, thực ra là bị đám người ào ào như thác đổ phía sau đẩy
lên xe.
Trên xe vốn không đông người, giờ lại bị lèn chặt cứng.
Ba cô gái bị người ta đẩy đến tận đuôi xe, còn chưa kịp đứng vững thì
chiếc xe đã ngoằn ngoèo len lỏi giữa dòng xe cộ, khi nhanh khi chậm, như trò chơi chú chuột điên[1] trong vườn trẻ thiếu nhi.
[1] Tên một trò chơi điện tử.
Đồ Nhiễm khó khăn lắm mới tìm được một chỗ gần cửa sổ, vịn vào tay nắm
treo đứng vững rồi mới thở phào, lại phát hiện ra diện tích sử dụng trên mặt đất khá là căng thẳng.
Ngồi trước mặt cô là một chàng trai,
chân dài quá không có chỗ gác, một chân thò ra ngoài, chắn ngay đường
của cô, chiếm dụng mấy tấc đất ít ỏi vốn thuộc về cô, khiến cô không có
chỗ đặt chân. Vì thế cô không thể không vừa chịu đựng mấy người phía sau chèn ép, vừa phải đổi chân liên tục để đứng, tiếp tục dáng đứng dị hợm, chẳng bao lâu sau đã thấy tay chân tê rần, người ngợm bủn rủn.
Lòng cô oán thán, bất giác liếc người kia một cái. Không nhìn còn đỡ, vừa
nhìn xong, con tim bé nhỏ của cô liền giống hệt như một con cá vừa bị
bắt ra khỏi nước, quẫy đành đạch, cả người ngơ ngẩn.
Người đó mặc áo bóng đá màu trắng, quần thể dục màu đen và đôi giày thể thao lấm lem bùn đất, cỏ dại, không nhìn ra màu sắc, ăn mặc giống hệt mấy anh chàng
đứng ngồi lố nhố xung quanh. Đồ Nhiễm nhớ ra gần trường học của cô có
một sân cỏ xanh mướt mới xây, môi trường rất tốt, giao thông thuận lợi,
gần đây hay có học sinh của các trường trung học xung quanh tới thi đấu. Xem ra, anh cũng vừa mới đi đá bóng về.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh ăn mặc thế này, càng thấy không ra dáng thầy giáo, có điều như vậy mới đẹp.
Cô cứ lưỡng lự mãi, nhưng người kia lại chẳng hề để ý đến cô, chỉ tựa đầu
vào cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi. Ánh đèn loang loáng lướt qua ngoài cửa,
nhuộm mái tóc đen nhánh của anh thành màu cam, hàng lông mày đen rậm
cũng không còn nghiêm nghị như ngày thường. Cô còn phát hiện ra, thì ra
lông mi anh vừa dày vừa dài, môi anh rất dịu dàng.
Hàng mi anh
khẽ chớp mấy cái, cô giật bắn mình, không kịp dời mắt đi chỗ khác, lại
sợ người ta nhìn ra tâm sự của mình nên đành ủ rũ lên tiếng:
– Chào… chào thầy Lục.
Anh hơi ngớ ra, từ từ mở mắt, khẽ nhíu mày, nhìn cô một lúc như thể chưa
từng quen biết rồi mới ừ một tiếng, hoặc cũng có thể là hừ một tiếng,
tóm lại cô cũng không rõ nữa, bởi âm thanh ấy vừa mơ hồ vừa ngắn ngủi.
Cũng trong mấy giây phút đó, anh lại ngoẹo đầu, nhắm mắt.
Nhưng
bạn bè anh ở bên cạnh lại cười rúc rích, thậm chí có một anh chàng ngồi
sau lưng anh còn thò tay ra đập bộp một cái lên đầu anh:
– Thằng ranh này nhận học sinh nữ từ hồi nào vậy?
Chữ “nữ” bị nhấn mạnh đầy ẩn ý. Mặt Đồ Nhiễm thoắt đỏ bừng.
Anh khẽ mắng lại một câu, mắt cũng chẳng thèm mở ra:
– Xéo, để yên cho ông mày ngủ.
Mặt Đồ Nhiễm lại càng đỏ, như thể người bị mắng chính là cô, hoặc như thể
cô mới chính là người chửi bới người khác trước đám đông. Sao anh lại
nói tục, anh không thể nói tục được, bởi vì anh vẫn luôn là một người
hòa nhã, lễ phép.
Xe tới một bến rồi chạy tiếp, suy nghĩ của cô
bay vẩn vơ, vừa mong thời gian trôi nhanh lại mong xe chạy thật chậm.
Nhưng bác tài như thể đang lái xe đào tẩu, tận dụng mọi thời cơ, len lỏi từng ngóc ngách, hành khách trên xe cũng lắc lư theo. Đồ Nhiễm nín thở, cố gắng níu lấy tay nắm treo trên đầu, chỉ sợ mình sẽ bất cẩn mà ngã
nhào lên người anh.
Đúng là sợ của nào trời trao của nấy, trực
giác cô vẫn luôn nhanh chóng ứng nghiệm. Chết lúc nào không chết, đúng
lúc xe phanh gấp, tay cô tuột ra, đầu óc trống rỗng, cả người đổ ập về
phía trước một cách thê thảm. Cảnh tượng cuối cùng dừng hình trong nháy
mắt, cô chật vật chống tay vào khung cửa sổ cạnh anh, còn anh thì ra sức né về bên phải, ngẩng đầu lên ngỡ ngàng nhìn cô.
Cô chật vật đứng thẳng dậy, còn chưa đứng vững thì xe lại phanh gấp, lần này còn thê thảm hơn.
Xung quanh cười ầm lên, máu toàn thân cô dồn hết lên não, bối rối muốn chết
quách cho xong. Suýt chút nữa cô đã nhào vào lòng anh, còn vẻ mặt anh
lại khủng hoảng hệt như cao tăng lọt vào động Bàn Tơ.
Anh bỗng
đứng dậy lách qua người cô một cách cực kỳ cẩn thận, cuối cùng đứng tụm
vào với lũ bạn ở phía bên kia, đã không nhìn cô lấy một cái, mà cũng
chẳng nói nhường chỗ cho cô.
Cô đứng đực ra đấy, cho tới khi cô bạn A đẩy nhẹ người cô nói nhỏ:
– Ê, giai đẹp nhường chỗ cho cậu kìa.
Cô hậm hực:
– Tớ ứ thèm ngồi.
Bạn học B giành lấy chiếc ghế:
– Cậu không ngồi thì tớ ngồi, cặp sách nặng muốn chết.
Cho tới tận lúc xuống xe, Đồ Nhiễm cũng không nhìn Tiểu Lục thêm cái nào,
con tim nhỏ bé nào đó đang rướm máu: chẳng qua chỉ ngã vào anh có một
cái thôi, mà còn chưa chạm vào, thái độ kiểu gì thế, có nhất thiết phải
tỏ vẻ chết không bằng sống như thế không? Còn trước mặt bao nhiêu người
như thế nữa… đúng là tổn thương lòng tự trọng mà!!!
Nhưng hai cái đứa bạn A và B chẳng có lấy một tẹo tế bào tế nhị kia lại quyết định
tái hiện màn kịch vừa rồi, một đứa nhào tới như lang như sói, một kẻ
thẹn thùng sợ sệt né sang một bên, nhào rồi né, nhào rồi né.
Đồ Nhiễm hận không thể lăn đùng ra chết.
Sau đó cô nghĩ: Nếu lúc đó thừa cơ hôn cho anh một phát, liệu có bị người
ta cho một cái tát không. Đằng nào lòng tự trọng cũng đã bị tổn thương,
chi bằng liều hôn anh một phát.
Tối hôm đó cô thao thức mãi mới ngủ được, mơ thấy một giấc mơ đáng ghét, nước mắt ướt đẫm gối.
Cuối tuần sau đó, anh tới nhà phụ đạo cho cô, vẫn nhã nhặn, lạnh nhạt như
mọi lần, ánh mắt không hoảng hốt, cũng chẳng ngỡ ngàng, như thể đang đối diện với một bài học cũ thời trung học, hay một bài thi thành tích tầm
tầm, bởi vì cô chẳng là ai hết, chỉ là công việc của anh.
Cô bỗng muốn làm cho anh mất đi công việc này, vì thế thu hết can đảm bảo với anh:
– Em muốn đổi thầy giáo.
Lần này anh đã hơi ngạc nhiên, ngước mắt nhìn cô:
– Tại sao?
Cô nói ra những từ ngữ đã nghiền ngẫm từ lâu.
– Bởi vì phương pháp dạy học của thầy không phù hợp với em.
Anh chớp mắt:
– Nhưng điểm thi của em vẫn luôn tăng lên, em phải có lòng tin vào bản thân.
Chẳng liên quan gì đến điểm thi của cô sất, cô muốn đổi thầy giáo thì phải là anh thiếu tự tin mới đúng chứ. Cô không chịu từ bỏ:
– Em không hài lòng với phương pháp dạy học của thầy, em sẽ nói với bố, để bố sa thải thầy.
– Ồ! – Anh nói nhẹ tênh, mặt mày thành khẩn. – Nhưng nhờ có công việc này tôi mới có cơm ăn, tiền trên người tôi chỉ vừa vặn cầm cự được tới lúc
bố em phát lương, nếu mất việc thì tôi sẽ bị đói.
– Thật không? – Cô tin liền. – Vậy… cứ thế đi ạ.
Sau đó nữa, bạn của Lục Trình Vũ nhắc tới học sinh nữ của anh:
– Con gái mười tám đẹp tựa hoa, trông cũng ngon lành đấy.
– Đừng nói vớ vẩn. – Anh bĩu môi. – Đấy là con nhóc con, ranh con ấy mà.
Tuổi sinh học là 18 nhưng tuổi tâm lý chắc chỉ 12, anh đâu có bị hội chứng Lolita[2].
[2] Lolita là từ bắt nguồn từ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Vladimir
Nabokov. Người mắc hội chứng này luôn yêu thích, thậm chí khao khát
những cô bé xinh xắn trong độ tuổi 12 -14.
Khi đó bỗng dưng anh
nghĩ: Nếu anh là một đường thẳng, không biết điểm đầu và điểm cuối, phía trước luôn đầy rẫy những điều không thể đoán trước, vậy thì cô bé ấy
chính là một đoạn thẳng, con đường ngắn ngủi, nhìn là biết ngay, không
có gì mới mẻ, thiếu cảm giác bí ẩn. Hơn thế, ngoài quan hệ thầy trò ngắn ngủi, họ sẽ là hai đường thẳng song song vĩnh viễn không bao giờ giao
nhau.
Thời gian dần trôi.
Một ngày nào đó, họ lăn lộn trên giường.
Đồ Nhiễm nằm phủ phục trên ngực anh, hổn hển:
– Chồng ơi, có phải từ rất lâu rồi anh đã thích em không?
Anh xoa đầu cô:
– Từ lâu là từ bao giờ?
Cô đáp:
– Từ khi em còn chưa biết, hoặc có khi ngay cả anh cũng chưa biết ấy.
Anh im lặng, một lúc sau anh khẽ hắng giọng: Anh Lục Trình Vũ, xin thứ lỗi
vì trong lá thư này em không gọi anh là thầy, bởi vì ngay từ lần đầu
tiên gặp anh…
Lúc ấy đầu óc Đồ Nhiễm còn chưa linh hoạt lắm, sau
một thoáng chốc nghĩ ra, cô chợt thét lên thảng thốt, thò tay bịt chặt
mồm anh:
– Sao anh lại biết? Sao anh lại biết?
Anh gỡ tay cô ra rồi hỏi:
– Có sớm đến mức đó không?
Mặt cô đỏ bừng, không cho anh gỡ tay mình ra, hằm hằm nhìn anh, đợi câu trả lời.
Anh cả cười:
– Bình thường người hay tò mò sống mệt mỏi lắm. – Rồi anh lại nói. – Sau này phải ngoan vào, anh đang nắm thóp em rồi.
Cuối cùng có một ngày, khi dọn dẹp nhà cửa, Đồ Nhiễm phát hiện ra một cái
phong bì mới toanh không đề tên trong ngăn kéo bàn làm việc của anh, bên trong là một nửa bức thư chưa ghép hết lại với nhau và vô số mẩu giấy
nhỏ.
Sau đó khi anh biết thì cười nói:
– Cái tranh ghép
trăm miếng của em ấy, anh chỉ cần biết người nhận thư và nội dung mấy
câu đầu là được rồi, ai phí công phí sức ghép hết làm gì… Câu cú không
trơn tru, văn phong dở ẹc, không nói thẳng những suy nghĩ trong lòng,
chỉ có mấy câu mà làm mất mấy buổi tối của anh…
Lại sau đó nữa,
mỗi khi cãi nhau, Lục Trình Vũ hễ tức điên lên thì sẽ lôi bức thư đó ra
đọc cho cô nghe, đánh vào vẻ hung hăng ngạo mạn của cô.
Anh đọc một lần, cô vứt một lần.
Cô cứ vứt rồi anh lại nhặt, thỉnh thoảng nhiệt huyết dâng trào, còn ghép tiếp đoạn sau.
Cuối cùng cô không thể nhịn được nữa, cầm bức thư sắp ghép đến đoạn cuối xé toạc thành hai mảnh.
Anh cáu, dán bức thư lại từ đầu rồi nhét vào ngăn kéo, khóa trái lại, nghiêm khắc cảnh cáo:
– Sau này đừng có vứt đồ của anh lung tung.
– Đấy là đồ của anh à? Không hỏi mà tự lấy.
– Viết cho anh thì là của anh.
– Ai bảo đưa cho anh.
– Em không đưa cho anh thì viết làm gì?
– Mặc kệ em.
– Đồ ngốc mới làm thế.
– Đồ ngốc mới như anh ấy.
Nhóc Đá Cuội ba tuổi bình sinh mong mỏi nhất là có thể được yên tĩnh trong lúc cậu vui đùa, giờ không nhịn nổi gào lên:
– Đừng cãi nhau nữa… đúng là yêu nhau con mắt liếc qua, ghét nhau ném đá vỡ đầu nhau ra…
Bố mẹ thằng nhóc sửng sốt:
– Câu này học ở đâu thế?
Đá Cuội bảo:
– Bà ngoại nói… Con còn biết nói, Đồ Nhiễm em khùng hả, Lục Trình Vũ là tên đần độn, vì bố mẹ hay nói thế.
Lục Trình Vũ nghiêm túc phê bình:
– Đá Cuội, con như thế là không đúng, không được mắng bố mẹ như thế biết chưa hả?
Thằng nhóc chẳng thèm ngẩng đầu lên:
– Tại sao ạ?
Anh nói:
– Bởi vì mắng người là không đúng, con là con trai bố, con trai thì không thể mắng bố mẹ được.
Cậu nhóc tiếp tục chơi:
– Ồ, bố là con trai con, con không thể mắng bố.
– Không đúng, bố là bố của con, bố không thể mắng con.
– …