Đọc truyện Đừng Nhắc Em Nhớ Lại – Chương 42
Tôi đã sớm nghe nói bác Lý có một con gái tên gọi Lý Vân Kỳ, cho nên lập tức khởi động lại tinh thần, chờ gặp mặt vị đại tiểu thư này.
Lý Vân Kỳ bộ dạng rất xuất sắc, dáng người như người mẫu chuyên nghiệp, vẻ mặt cũng y như các cô người mẫu biểu diễn trên đài lãnh đạm không có biểu cảm, bác Lý giới thiệu cho chúng tôi quen biết nhau, cô ta liếc mắt đánh giá tôi một cái, đột nhiên cười cười: “Cô chính là Trâu Thất Xảo?”
Tôi cảm thấy cô ta ẩn ẩn như có ý đối địch, chẳng qua là một đại tiểu thư, tính tình khó chịu hơn chút cũng không phải là lạ. Tôi không kiêu ngạo không xu nịnh đáp lời: “Xin chào“.
Cằm cô ta hơi hơi nhếch lên, xem như đáp lễ chào hỏi, bác Lý có chút xấu hổ nói với mẹ tôi: “Thật là chê cười, đứa nhỏ này từ nhỏ đã bị anh làm hư rồi“.
Mẹ tôi đương nhiên cũng khách sáo đáp lại hai câu với ông ta. Tôi cảm thấy vô cùng nhàm chán, tiệc rượu đã bắt đầu, bác Lý đưa mẹ đi giới thiệu với từng vị khách, tôi đứa con riêng này thân phận xấu hổ, hiển nhiên tự tìm cho bản thân một chỗ yên tĩnh, lẳng lặng uống nước trái cây.
Tôi vừa ngồi xuống không đến năm phút đồng hồ, thiên kim Lý gia bước tới, tôi nhìn cô ta bày ra biểu cảm hèn mọn, chỉ biết không ổn, trong lòng tính toán, nếu cô ta cố ý nói mấy câu khắc nghiệt, nể tình mặt mũi của mẹ, tôi tự nhiên sẽ nhẫn nhịn, nhưng nếu cô ta có hành động quá mức, dù sao phá rối cũng là tiệc sinh nhật của ba cô ta, khó xử cũng chính là cô ta thôi.
Chuyện trên giang hồ tôi thấy đã nhiều, làm gì sợ một vị thiên kim đại tiểu thư. Đánh nhau khẳng định là cô ta không được, tôi được, cãi nhau nhất định cô ta cũng không giỏi, tôi giỏi.
Không nghĩ tới Lý Vân Kỳ lên lên xuống xuống đánh giá tôi một lúc lâu xong nói một câu: “Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng buông tha Trình Tử Lương?”
Tôi sửng sốt một chút, nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ nghe được ba chữ “Trình Tử Lương” từ miệng Lý Vân Kỳ.
“Thành thật nói cho cô biết, hôm nay mẹ cô có thể đứng ở chỗ này, là bởi vì tôi muốn gặp cô“. Sắc mặt Lý Vân Kỳ vô cùng lạnh lùng, “Tôi quá rõ con người hai mẹ con cô, bởi vị chị Tử Tuệ đã nói hết cho tôi biết rồi. Mẹ cô là một hồ ly tinh thủ đoạn, cô thật đúng là học được đủ nghề gia truyền mà“.
Tôi giận tím mặt, cô ta muốn nói mấy lời khắc nghiệt, mặc kệ thế nào, tôi sẽ không thèm chấp với loại người như cô ta. Nhưng đụng đến mẹ tôi, tôi sẽ không thể nhịn.
Tôi nâng nhẹ mí mắt lên, cũng lạnh lùng nói: “Xem cô dáng vẻ chó mang hình người, mà sao không nói luôn tiếng người vậy?”
Trên mặt Lý Vân Kỳ lại nở nụ cười giả tạo, cô ta nói: “Rõ là… không có gia giáo. Thảo nào lúc ở Úc, anh Trình Tử Lương luôn miệng khen tôi ôn nhu hiền lành, là bị cô làm cho nổi bật lên đây mà. Anh Trình Tử Lương đã chia tay với cô rồi, cô còn sống chết quấn quýt lấy anh ấy để làm gì? Không phải muốn vòi tiền đấy chứ? Được thôi, muốn bao nhiêu tiền tôi cho cô là được. Còn mẹ cô nữa, một bó to tuổi còn muốn câu dẫn ba tôi, tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi gật đầu tán thành cho bà ta đến đây, chính là muốn cho bà ta công khai khoe cái xấu, hai mẹ con cô không biết xấu hổ, tôi sẽ hoàn toàn triệt để cho các người biết, da mặt dày có đôi khi cũng không giúp ích được gì đâu“.
Phải mất vài giây tôi mới phản ứng kịp, thì ra Trình Tử Lương đi cùng cô ta sang Úc du ngoạn, tôi nói không nên lời cảm giác trong lòng mình là gì, loại con gái ngoan độc vô tri như vậy, Trình Tử Lương chẳng lẽ vì cô ta mà phản bội tôi?
Trong lòng tôi ẩn ẩn đau, nếu cô gái này vừa thông minh vừa xinh đẹp, có lẽ tôi sẽ thật sự tuyệt vọng, nhưng không phải là dáng vẻ này, Trình Tử Lương sao lại thích loại con gái như thế này? Bất luận kẻ nào cũng không tình nguyện bị người yêu phản bội, phản bội vì một đối tượng như thế, càng không chịu nổi.
Trong lòng tôi thật sự loạn, ngoài miệng vẫn nói lời khắc nghiệt: “Cô bạn nhỏ, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi hả? Đã biết đếm đến năm chưa? Cả ngày anh anh chị chị, đi nhà trẻ sao?”
Lý Vân Kỳ vô cùng khinh miệt chỉ tay ra cửa, nói: “Ở đây không chào đó cô, cút đi!”
Tôi làm như không có chuyện gì vỗ vỗ làn váy, nói: “Tôi cũng không phải khách do cô mời tới, muốn đi cô đi đi“. Lý Vân Kỳ hiển nhiên bị thái độ hỗn xược không thương tiếc này của tôi chọc tức, cô ta lạnh lùng nói: “Đây là tiệc chúc thọ của ba tôi, tôi là con gái ông ấy, tôi không chào đón cô, cút đi!” Nói xong lại chỉ tay ra cửa: “Cút!”
Hai người chúng tôi tranh chấp âm giọng không lớn, vốn cũng không có nhiều người chú ý lắm, nhưng câu cuối cùng cô ta chỉ tay ra cửa như vậy, khiến nhiều người bị kinh động xoay nhìn về phía chúng tôi, tôi rốt cục cảm thấy khó xử, mặc kệ thế nào, bị cô ta hạ nhục như vậy, trong lòng tôi vô cùng khó chịu.
Tôi nhìn nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh, bọn họ dường như đã chú ý đến chuyện cãi nhau bên này, không ít người đang xì xào bàn tán, còn có mấy người chụm đầu ghé tai, tôi nhìn thấy rõ nụ cười vui vẻ trên mặt họ, trong đó có những biểu tình phức tạp không rõ ràng lắm, có lẽ là cười nhạo, có lẽ là khinh miệt, tôi nhìn thấy mẹ, bà kinh ngạc đứng đó nhìn tôi, hiển nhiên là không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Buổi tiệc sinh nhật này, người đến tham dự tất cả đều là những nhân vật danh dự có uy tín trong thành phố, có lẽ có rất nhiều người là bạn bè của mẹ, nhưng tôi ở trước mặt công chúng bị mất mặt như vậy, về sau bảo mẹ làm sao nhìn người. Toàn thân tôi rét run, cho dù nửa đời người nỗ lực, cho dù mẹ tôi cuối cùng đã là người có tiền, nhưng hai mẹ con tôi, vẫn như cũ bị người ta dẫm nát dưới lòng bàn chân.
Cái loại cảm giác bị người ta tùy ý giẫm đạp, tựa như cây kim lạnh lẽo luôn không ngừng đâm vào tận xương cốt. Đâm đến toàn thân tôi phát run, tôi quay đầu đi ra cổng. Đúng lúc này, ở đầu kia cửa ra vào bỗng có người gọi tên tôi: “Thất Xảo“.
Trong mắt tôi tràn đầy nước mắt, nhìn ra ngoài tất cả đều là bóng người mơ hồ, người nọ chậm rãi đi về phía tôi, đưa tay nắm lấy tay tôi, nói: “Sao vậy, anh mới đến chậm một chút, em đã phát giận bỏ đi à?”
Mọi người xung quanh nhìn tôi, tôi lại giống như kẻ đần độn nhìn Tô Duyệt Sinh, xuyên qua màn nước mắt mờ ảo, cả người anh giống như có một loại hào quang vây quanh, mông lung không chân thực. Anh nói: “Trên đường kẹt xe anh cũng không còn cách nào, em nha, tính khí lớn như vậy, mới có một chút đã náo loạn lên“.
Tôi nghẹn ngào nói: “Sao anh… đến…”
Vẻ mặt anh cười cười: “Phải, phải, phải, là lỗi của anh“.
Ý trung nhân của tôi là một vị anh hùng cái thế, có một ngày anh ta sẽ cưỡi mây bảy màu đến cứu tôi. Tuy Tô Duyệt Sinh không phải ý trung nhân của tôi, nhưng lúc này đây, anh thực sự đã cưỡi mây bảy màu mà đến, cứu vớt tôi trong hoàn cảnh nước lửa.
Lúc này bác Lý, còn có một đống người tôi không quen biết vây xung quanh dường như nhận ra người quen, Tô Duyệt Sinh giống như miếng mồi ngon, tất cả mọi người đều cười chào hỏi anh, cùng hàn huyên nói chuyện với anh, Tô Duyệt Sinh nắm tay tôi kéo đi, tôi chỉ biết ngoan ngoãn nhắm mắt theo đuôi anh.
Có một vị lớn tuổi họ Tôn, lúc này là người nhiệt tình nhất, chào đón nói ngắn nói dài. Tôi biết ông ta là người giàu có quyền quý nổi tiếng nhất vùng, trước đây tôi từng nhìn thấy ông ta trên tivi. Lúc nãy bác Lý có dẫn mẹ tôi đi giới thiệu làm quen với ông ta, ông ta bất quá chỉ vuốt cằm một chút, vô cùng cao ngạo. Bây giờ lại như thay đổi thành một người khác, cười tủm tỉm trêu ghẹo Tô Duyệt Sinh: “Vị này là ai thế, sao không giới thiệu cho chúng tôi một chút“.
Tô Duyệt Sinh mỉm cười quay sang nói với tôi: “Chào ông ấy đi, đây là bác Tôn“.
Họ Tôn rõ ràng giật mình, liên tục xua tay nói: “Không dám nhận, không dám nhận!” Tôi ngoan ngoãn gọi ông ta một tiếng, mặt ông ta đỏ rực, có vẻ vô cùng cao hứng. Tô Duyệt Sinh giới thiệu tôi với ông ta: “Đây là bạn gái tôi, họ Trâu“. Mọi người xung quanh dường như choáng váng, chỉ lo đánh giá tôi, họ Tôn kia cũng thế sau một lúc lâu mới phản ứng kịp, gương mặt cười thật tươi gọi tôi là “Tiểu Trâu”, lại nói đến thân thiết tự nhiên, còn liên tiếp mời tôi và Tô Duyệt Sinh đến nhà bọn họ chơi, nói con gái ông ta cách tuổi tôi không nhiều lắm, nhất định chơi thân.
Tô Duyệt Sinh dường như rất cao hứng: “Hay quá, cá tính của Thất Xảo quả thật quá điềm đạm, bản tính hướng nội sẽ luôn chịu thiệt thòi! Cho nên tôi vẫn thường cỗ vũ cô ấy kết thêm nhiều bạn bè“.
Mọi người ở đây đều cười theo, tôi nghe Tô Duyệt Sinh tròn mắt nói lời bịa đặt không khỏi len lén dùng đầu ngón tay đâm đâm vào lòng bàn tay anh, anh luôn kéo tay tôi ra, tôi nhất định đâm, anh lại giơ tay của tôi lên, rất tự nhiên đặt lên môi khẽ hôn một cái, quay đầu nói với tôi: “Hay là ngày mai chúng ta ra biển luôn đi“.
Tôi bị anh hôn như thế, không khỏi hai má phát sốt, cả gương mặt cũng đỏ lựng lên rồi. Tô Duyệt Sinh lại còn thản nhiên nói với Tôn tiên sinh: “Nhờ ông ngày mai dẫn theo lệnh thiên kim cùng lên thuyền du ngoạn luôn nhé, nhiều người mới náo nhiệt. Tôi rất muốn để Thất Xảo làm quen thêm bạn mới“.
Vị Tôn tiên sinh kia dường như đã ham thích Tô Duyệt Sinh từ lâu rồi, nghe anh nói vậy thì vô cùng cao hứng, nói: “Nhất định! Nhất định!”
Tô Duyệt Sinh lại dẫn tôi đi giới thiệu với mọi người hết một lượt, mấy người đó đối với tôi đều rất nhiệt tình, tôi tuy biết rõ hết thảy bọn họ đều chẳng qua nể mặt mũi Tô Duyệt Sinh thôi, nhưng thấy Lý Vân Kỳ ở chỗ không xa bên kia gương mặt lúc trắng lúc xanh, vẫn cảm thấy rất hả giận.
Những người đó vây quanh nói chuyện với Tô Duyệt Sinh, Tô Duyệt Sinh một chốc đưa chén rượu cho tôi, một chốc thì lấy điểm tâm cho tôi, giống như sủng đến vô cùng, khiến mọi người có mặt đều nhìn tôi với cặp mắt khác xưa, quả tình tôi sắp chịu không nổi nữa rồi.
Thừa dịp mọi người không để ý, tôi len lén nói với Tô Duyệt Sinh: “Sao anh trông cứ như thịt Đường Tăng vậy, mọi người nhìn thấy anh thì mặt mày hớn hở?”
“Cái đó đương nhiên, cho nên Bát Giới cô nên thật tốt mà bảo vệ vị sư phụ này đi“.
Gì mà Bát Giới? Anh thế nhưng lại mắng tôi là heo!
“Đừng có dẩu môi lên, dẩu môi lên càng giống Bát Giới đó“.
“Đáng ghét!” Tôi lại dùng sức đâm thật mạnh vào lòng bàn tay anh một chút, lần này khẳng định là tôi đâm rất đau, bởi vì anh rất nhanh dùng sức siết chặt lấy tay tôi. Lúc này đèn đột nhiên vụt tắt, mọi người phát ra tiếng kinh hô, tôi chỉ cảm thấy trước mắt bỗng chốc tối sầm, đột nhiên bị kéo vào một vòng ôm, ngay sau đó có gì đó mềm mềm chạm vào môi tôi rất nhẹ nhàng, tôi sợ tới mức ngây người, ánh nến được thắp sáng lên, thì ra là xe bánh sinh nhật được đẩy ra.
Tất cả mọi người không ai chú ý đến bên này, cánh tay Tô Duyệt Sinh vẫn còn ôm chặt lấy eo tôi, trong bóng tối, tôi nghe rõ tiếng tim mình đập thật mạnh. Tô Duyệt Sinh nhẹ giọng nói bên tai tôi: “Đây là thù lao“.
Ánh nến càng ngày càng gần, càng lúc càng lan rộng, tôi không tiếng động tránh thoát khỏi vòng ôm ấp của anh, mọi người hát bài chúc mừng sinh nhật, cách ánh nên, Lý Vân Kỳ vẫn đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.
Trái tim tôi trầm xuống, mặc kệ thế nào, tôi cũng không muốn mọi người cho rằng tôi vì Tô Duyệt Sinh mà rời khỏi Trình Tử Lương. Nhất là Lý Vân Kỳ.
Sau khi thổi nến, Tô Duyệt Sinh đến chào tạm biệt bác Lý, bác Lý cười nói: “Biết cậu là quý nhân bận rộn, sao dám giữ cậu lại chứ“. Dường như chỉ cần có Tô Duyệt Sinh đến tham dự buổi tiệc thôi, ông ta cũng đã cảm thấy một vầng hào quang to rất to chiếu đến mặt mình rồi. Mẹ tôi ngạc nhiên nghi ngờ nhìn nhìn Tô Duyệt Sinh, lại thấy anh lôi kéo tay tôi, tôi miễn cưỡng cười cười với mẹ, nghĩ thầm về nhà lại phải giải thích với mẹ nữa rồi.