Đọc truyện Đừng Nhắc Em Nhớ Lại – Chương 35
Cuối cùng tôi cũng không biết hai chúng tôi đã trở về phòng như thế nào, trong lòng cảm thấy ấm áp, mọi thứ đều trở nên ấm áp, tôi đang êm đẹp ngồi bên lò sưởi sát tường, đôi giày ướt đẫm đã được cởi ra, trên người trùm tấm thảm, giống như con gấu Teddy bị quấn vải thật kỹ, trong tay còn có ly trà nóng.
Tiểu Xán vô cùng lo lắng ngồi chồm hổm trên thảm, ngẩng mặt lên nhìn tôi: “Dì sẽ không bị cảm chứ? Ba đi nấu nước rồi, nói là nấu nước ấm để lát nữa chúng ta tắm“.
Cổ họng tôi vẫn còn đau rát, tôi không biết phải nói cái gì cho phải, chỉ biết sờ sờ tóc Tiểu Xán, tóc của nó nhiều và rất mịn, mềm mềm, giống như một loại động vật nhỏ bé.
Tô Duyệt Sinh thật sự nấu rất nhiều rất nhiều nước, tôi cũng không biết anh làm thế nào, dù sao trong bốn tắm lớn đã chứa đầy nước nóng, Tiểu Xán rất tự lập, đóng cửa lại tự mình tắm rửa, chờ đến khi nó đi ra, da dẻ đã đỏ hồng như con cua nhỏ, có điều sau khi thay quần áo xong nó lại không biết cách xử lý, nó hỏi tôi: “Có thể sử dụng máy giặt không?”
“Đừng dùng máy giặt“. Tôi lưu loát cầm lấy quần áo bỏ vào bồn tắm lớn, “Dùng nước này giặt trước đi“.
Lâu rồi tôi không giặt quần áo bằng tay, xoay người ở cạnh bồn tắm chà chà từng món một, chà đến nỗi thắt lưng đau nhức, cuối cùng dùng nước xả lại, hệ thống cung cấp nước uống bị đông lạnh rồi, chỉ có thể nấu nước để xả, quần áo còn chưa giặt xong, Tô Duyệt sinh đã đuổi tôi ra: “Đến phòng ngủ chính tắm mau đi, bằng không nước sẽ nguội“.
“Vậy quần áo này thì sao?
“Quay lại đây giặt“.
Bồn tắm lớn trong phòng ngủ chính đổ đầy nước, tôi đưa tay thử thử, nước rất ấm. Phòng tắm thiết kế rất rộng, cả phòng đều thiết kế kính thủy tinh phản chiếu khung cảnh ngoài sân sau, kỳ thực hiện giờ ở trong sân cũng hoàn toàn trắng xóa, phải nhìn ra phía xa rất xa mới thấy được hàng rào, khu vực ở bên ngoài hàng rào đơn giản có mấy cây sồi xanh, tiếp nối với mảng rừng tùng lớn bên cạnh.
Bồn tắm đặt ở một nơi như vậy, thực sự là một loại hưởng thụ.
Tôi và Tô Duyệt Sinh cũng không nói thêm gì nữa cứ thế tắm rửa, dù sao bốn tắm lớn như vậy, hai người tắm hoàn toàn dư dả.
Áp lực nước làm cho lồng ngực hơi khó chịu, bên ngoài trời tuyết trắng xóa phản chiếu ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, tôi cảm thấy tình cảnh này, phảng phất như mình đã từng trải qua ở nơi nào đó.
Cảm thấy hoang mang, thế nên tôi cứ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đó là cửa sông“. Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc, bởi vì khoảng cách gần, nên âm thanh trầm trầm như phát ra từ trong lồng ngực: “Cửa sông hồ Sơn Đình“. Tô Duyệt Sinh vòng tay ôm lấy tôi, nước nóng xao động đánh vào bên mặt: “Lúc ngâm nước nóng ở dưới chân núi Phú Sĩ, ngẩng đầu lên là có thể thấy núi Phú Sĩ“. Anh vén mái tóc ướt sũng trên mặt tôi qua một bên: “Chúng ta đã từng ở đó rất nhiều ngày“.
Tôi hỏi: “Em đã quên chuyện gì đó rất quan trọng phải không?”
Anh gật gật đầu: “Vô cùng quan trọng“.
Tôi lại hỏi: “Vậy sao anh không nói cho em biết?
Thoáng trầm mặc, sau đó, anh nói: “Bởi vì anh đã hứa“.
Tôi cảm thấy tức giận, cho dù hiện tại bầu không khí yên bình như thế, nhưng tôi cảm giác anh vẫn như cũ không hề vượt qua khoảng cách, loại cảm giác này chung quy là rất khó chịu.
Tôi hỏi: “Có liên quan đến Trình Tử Lương không?”
Thời gian qua lâu như vậy, đây là lần tiên tôi nhắc đến Trình Tử Lương, Tô Duyệt Sinh thế nhưng không trả lời, tôi cảm thấy rất đau đớn, không thể nói rõ đây là loại cảm giác gì, cái ôm của anh rõ ràng rất ấm áp, nhưng trong lòng tôi lại vô cùng lạnh. Tôi bước ra khỏi bồn tắm lớn, thực bốc đồng phủ áo tắm vào, Tô Duyệt Sinh chăm chú nhìn tôi, tôi hít một hơi thực sâu, bước vài bước đến cạnh bồn tắm lớn, kéo anh từ trong nước ra.
Tôi lớn tiếng nói: “Tô Duyệt Sinh, mặc kệ em đã quên cái gì, hôm nay anh phải nói cho rõ ràng“.
Tôi chưa từng rống lớn tiếng với Tô Duyệt Sinh như vậy, sắc mặt anh đều là kinh ngạc. Tôi cứ như một tên lưu manh ném chiếc khăn tắm thật dày về phía anh, tôi thực sự rất tức giận.
“Chơi như vậy vui lắm sao? Em đã quên nhưng anh đâu có, rõ ràng anh nói em đã quên một việc rất quan trọng, vậy nói cho em biết đi! Để em tự mình quyết định, đã xảy ra chuyện gì? Thái độ của anh đến cùng là sao, lúc lạnh lúc nóng, nếu cứ như vậy em sẽ không thích anh nữa đâu!”
Chân mày tôi chậm rãi nhăn lại, bản thân cũng biết dáng vẻ nổi điên của mình rất khó xem, nhưng tôi thực sự khổ sở, thời điểm anh không chút suy nghĩ nhảy từ trên nóc nhà xuống, lúc anh hôn tôi, tôi thật sự rất thích anh. Tôi chưa từng cảm thấy bản thân sẽ thích Tô Duyệt Sinh, nhưng đó là vì từ trước đến giờ tôi không có nhiều thời gian đáng kể ở bên cạnh anh, trước kia mỗi lúc chúng tôi ở bên nhau xung quanh luôn rất ồn ào náo nhiệt, chẳng mấy khi ở riêng hai người, đến cuối cùng tôi luôn cảm thấy bốn phía quanh chúng tôi toàn là người. Mấy ngày nay tuy còn có Tiểu Xán, tôi lại thấy như tôi và anh đang một mình ở bên nhau.
Tôi cứ thế không kiêng nể gì nói ra, có lẽ vì nụ hôn kia của anh đã cho tôi can đảm, sát khí của tôi ào ào tuôn trào như là bất cứ giá nào. Hiện giờ tôi đã thích anh như vậy… thậm chí, đã yêu rồi, chẳng lẽ tôi còn không thể hỏi sao?
Tô Duyệt Sinh hiển nhiên cũng không ngờ tới tôi sẽ có phản ứng như vậy, vẻ mặt anh có chút kỳ quái, tôi càng tức giận thêm, thẳng tắp bước thẳng về phía anh, kiễng chân lên hôn anh, mới đầu anh muốn đẩy tôi ra, nhưng tôi hôn thực sự dùng sức, anh ngậm chặt môi cũng bị tôi mở ra, ôi, phải chi tôi cao hơn một chút thì tốt rồi, tôi sẽ có thể đẩy ngã anh.
Gặp được người trong lòng thì đẩy ngã anh ta ngay, lời này hình như tôi đã từng nói qua. Tôi và Tô Duyệt Sinh biết nhau nhiều năm như vậy, tuy là lên giường không quá vài lần nhưng cũng xem như không hoàn toàn xa lạ, làm thế nào mới có thể lấy lòng anh, tôi vẫn biết một chút. Tỷ như bây giờ toàn thân buộc chặt của anh đang dần dần thả lòng, hai tay nắm thắt lưng tôi, thực chuyên tâm đáp trả nụ hôn của tôi, ý, lần cuối cùng tôi hôn anh là khi nào nhỉ? Tôi quên mất rồi.
Không, tôi vẫn không quên, đột nhiên tôi hoảng hốt nhớ ra, lần trước tôi hôn anh, là vì anh tặng tôi một đóa hồng. Đóa hoa được vận chuyển từ nước Bỉ xa xôi, cắm trong bình thủy tinh, anh rút một đóa ra, giúp tôi cài lên tóc.
“Ầm” một tiếng trí nhớ tựa như cánh cửa lớn được mở ra, chuyện cũ như thủy triều mạnh mẽ tràn vào.
Tôi giống như đang trở lại thời điểm vàng son tại Night club… Night Club Kim Cương, tôi ngồi ở khu ghế lô, trong không khí có mùi nước hoa ngọt ngào, pha lẫn mùi rượu, mùi thơm ngọt của trái cây trên mâm, còn có một mùi là lạ, tôi nghĩ không ra đó là mùi gì, sau mới biết đó là mùi hương tỏa ra từ điếu xì gà.
Khi đó Tô Duyệt Sinh thản nhiên như có như không hỏi tôi: “Vì sao tôi phải giúp cô?”
“Không phải anh rất chán ghét Trình Tử Tuệ sao?”
“Vậy cũng phải có lý do để tôi ra tay chứ“. Nụ cười của Tô Duyệt Sinh vẫn vậy sâu không lường được: “Con người tôi ghét nhất phải làm chuyện không công“.
Tôi không dám nói tôi sẽ trả tiền, sợ anh trở mặt hắt rượu vào tôi, người của Tô gia cái gì cũng không thiếu, càng đừng nói đến tiền. Tôi cố lấy dũng khí hỏi: “Vậy anh muốn thù lao gì?”
Tô Duyệt Sinh hỏi lại tôi: “Cô đoán xem?”
Tôi đoán không ra, trong lòng cứ bồn chồn, cũng không hiểu vì sao bản thân lại khẩn trương như vậy.
Tô Duyệt Sinh ngược lại trông dáng vẻ như rất thoải mái, anh chỉ chỉ không gian trong khu ghế lô, hỏi: “Cô cảm thấy chỗ này thế nào?”
Tôi đánh giá chung quanh thêm một lần nữa, nói thật lòng cảm thụ vô cùng vô cùng thành thật: “Nơi hoang phí tiền của“.
Anh cười ha ha, cười đến mức răng nanh trắng trắng lộ cả ra, anh nói: “Thực ra thì cũng không có gì ghê gớm, tôi đang thiếu một người đứng đầu, chỗ này là của một người bạn của tôi mở, đang muốn tìm người nào đó đến trông coi giúp, tôi đã đáp ứng sẽ giúp anh ta tìm người, tôi cảm thấy cô rất thích hợp, cô thấy thế nào?”
Khi đó tôi cứ u mê hồ đồ, chưa rõ ràng lắm tình huống sao lại trở nên như thế này, về sau mới biết tìm người thay thế trông coi là một loại thủ đoạn khá phổ biến, hộp đêm dù sao cũng là nghề tay trái, kẻ có tiền không muốn để bản thân ra mặt đứng tên pháp lý, cho nên phải tìm người tin tưởng làm thay.
Lúc đó tôi còn trẻ, cảm thấy chuyện này quả thực cũng không có gì đáng kể, thế là tự mình đáp ứng.
Tên của tôi được viết trên tờ giấy phép kinh doanh là công ty dịch vụ ăn uống giải trí, tôi trở thành bà chủ của Night Club Kim Cương… trên danh nghĩa.
Tô Duyệt Sinh thực sự nói được làm được, không biết đã dùng thủ đoạn gì, rất dứt khoát buộc Trình Tử Tuệ không được tiếp tục ép buộc mẹ tôi nữa. Khoảng thời gian đó tôi quả thực rất khoan khoái, tôi và Trình Tử Lương cũng không cãi nhau nữa, việc làm ăn của mẹ tôi trở lại dồi dào cuồn cuộn như bình thường. Bản thân tôi hồ đồ trong trường đại học cũng không tệ lắm, còn ở trong đoàn hội của trường được tuyển chọn cho chức Phó hội trưởng nữa.
Quan hệ giữa tôi và Trình Tử Lương bắt đầu thay đổi từ lúc nào? Hình như là có một năm, sắp bước qua năm mới, mẹ tôi đột nhiên biết tôi vẫn đang kết giao với Trình Tử Lương. Bà phản ứng thật kịch liệt, kiên quyết phản đối.
Nói sao thì lúc đó tôi cũng còn nhỏ, đối với lời của tôi bà một chút cũng nghe không vào, mẹ tôi rất tức giận: “Con với nó có thể có tương lai sao? Đừng nghĩ rằng bây giờ tuổi trẻ có thể không cần lo lắng mọi chuyện. Nó đối với con bất quá chỉ là đùa giỡn thôi, nhưng con gái một khi đi sai đường, quay đầu lại sẽ rất khó khăn“.
Tôi vô cùng phản cảm: “Con và Trình Tử Lương không phải như mẹ nghĩ đâu, hơn nữa Trình Tử Lương là một người rất nghiêm túc, anh ấy nghiêm túc yêu con“.
“Nghiêm túc?” Mẹ tôi cười lạnh: “Lúc mới đầu thằng đàn ông nào mà chẳng có lời ngon tiếng ngọt, dỗ cho con tin tưởng anh ta thật lòng muốn ở cạnh con trọn đời trọn kiếp?”
Tôi trầm mặc không nói, có lẽ vì mẹ đã từng bị ba lừa, cho nên mới cảm thấy không thể tin tưởng đàn ông trong thiên hạ.
Ước chừng mẹ tôi đoán được là tôi đang im lặng kháng nghị, bà có chút cười lạnh, nói: “Nếu nó thực sự nghiêm túc, con bảo nó lễ mừng năm mới đến nhà mình ăn cơm, xem thử nó có dám tới hay không“.
Tôi lập tức gọi điện thoại cho Trình Tử Lương, bảo anh ta lễ mừng năm mới đến nhà tôi ăn cơm, anh ta có chút khó xử nói, lễ mừng năm mới anh ta phải đi nghỉ phép với chị ở Úc rồi.
Tôi đem nguyên văn nói lại với mẹ, mẹ tôi cười lạnh một tiếng: “Phải mà, đương nhiên so với con thì quan trọng hơn nhiều lắm. Nếu nó thật sự yêu con, bất kể thế nào cũng sẽ nghĩ cách, rút ra một ngày nửa ngày để đến một chút, làm gì đến nỗi không có chút thời gian, chẳng qua không muốn qua lại với người nhà thôi“.
Tôi cực kỳ khổ sở, trong cảm nhận của người địa phương, ngày lễ tết âm lịch là một ngày lễ rất quan trọng, nhất định phải cùng đoàn tụ với gia đình, người nhà của Trình Tử Lương đương nhiên là chị của anh ta, cho nên anh ta làm vậy cũng không thể nói là sai, nhưng tôi vẫn cảm thấy khổ sở.
Ước chừng người thân thiết tin tưởng nhất là mẹ cũng không xem trọng đoạn tình cảm này của tôi, khiến trong lòng tôi không khỏi lo lắng, có chút khủng hoảng nói không nên lời.