Đọc truyện Đừng Nhắc Em Nhớ Lại – Chương 16
Tôi không lên tiếng, cũng tại tôi hại bà, bà đương nhiên không chết, ông chủ nhà có ý dòm ngó bà, bà liền biết thời biết thế, cùng ông ta lên giường. Qua trận, lặng lẽ nói cho ông ta biết chuyện bà mang thai, ông chủ nhà nóng nảy, đưa cho bà ba ngàn đồng, bảo bà đi bệnh viện. Hơn hai mươi năm trước, ba ngàn đồng là rất đáng giá, mẹ tôi cầm khoản tiền kia bỏ đi, sau đó ở tại một ngõ hẻm trong thành thị thuê gian phòng cũ, sinh ra tôi.
Tôi rất khó hiểu vì sao bà muốn sinh ra tôi, kỳ thực chính bà cũng không hiểu, về sau có đôi lần nhắc đến chuyện này bà nói: “Mẹ đâu phải chỉ có một mình, mẹ còn có con“. Chốn thành thị nhà cao người đông, một cô gái từ trong hẻm núi Đại Lương bước ra, đưa mắt nhìn xung quanh không quen biết một ai, giống như con thuyền con giữa biển lớn, lúc nào cũng có thể lật úp. Bà giữ lại tôi, có lẽ vì muốn có người làm bạn cùng.
Nhà ở núi Đại Lương không thể trở về, bà cũng không tính trở về, cứ như vậy mang theo tôi sống sót, lúc tôi còn nhỏ bà mở một tiệm may nhỏ, tôi ở cạnh chiếc máy may chơi đùa, trên người mặc bộ áo do bà dùng vải vụn may thành. Lúc đó tôi đầu tóc đen thùi, gương mặt tròn tròn, người người đều thích chơi đùa cùng, có người thường xuyên đến mua vải, chỉ vào bộ đồ trên người tôi, muốn may một bộ giống vậy cho con trẻ ở nhà. Không quá vài năm các tiệm may trong thành thị ngày càng ít, việc làm ăn cũng ngày càng kém, mọi người đều đến Trung tâm thương mại mua quần áo, không đi may nữa, mẹ tôi chuyển sang bán bánh kẹo hạt dưa, cửa hàng lấy tên là tiệm bánh Tây Thi. Đến khi tôi vào tiểu học, mẹ đi học thêm nghề cắt tóc, thời đó các tiệm làm tóc kiếm được rất nhiều tiền, mẹ một mình trông coi tiệm, chuyện làm ăn đặc biệt tốt, tôi thường ngồi trên ghế cắt tóc trong tiệm, xem bà vừa cắt tóc cho người ta vừa trò chuyện tán gẫu.
Hồi nhỏ tôi rất ít nói, luôn luôn có mấy người đàn ông sờ bóp tay mẹ, hoặc có khi sờ lên mặt của bà. Trước mặt tôi mẹ luôn cười cười tránh đi, cũng thường có mấy người đàn ông nựng má tôi: “Gọi ba ba đi, gọi một tiếng sẽ mua kẹo cho con ăn“.
Những người này toàn bộ chỉ muốn chiếm tiện nghi của mẹ, trong lòng tôi biết lời nói ra chẳng có gì hay ho, nhưng tuổi còn nhỏ, không biết mắng chửi người, chỉ có thể hung hăng trừng liếc mấy người đó, tiếp tục trầm mặc cuối đầu, nhìn tóc đen rơi đầy trên đất. Tôi nghĩ nếu sau này mẹ bắt tôi học nghề cắt tóc giống bà rồi cùng làm cho tiệm, những người này dám đến chọc tôi, tôi sẽ dùng kéo đâm vào yết hầu của bọn họ.
May mắn tiệm cắt tóc của mẹ mở không được bao lâu thì đổi thành thẩm mỹ viện, thuê những cô gái trẻ tuổi, khách khứa ra ra vào vào tất cả đều biến thành khách nữ, khi đó việc làm đẹp vừa phát triển, tất cả những người đến đều là các cô gái con nhà giàu có. Mẹ tôi ngày ngày làm việc đến tối lưng vác một bao đầy tiền về nhà, sáng hôm sau chờ ngân hàng mở cửa lại đi gửi tiền vào. Có lần nửa đường bà gặp phải cướp, tên cướp đâm vào bụng bà một dao thủng cả lá gan, thiếu chút nữa mất mạng. May mắn lúc ấy vừa vặn có người qua đường, tên cướp chỉ cầm tiền đi, không đâm thêm mấy dao.
Mẹ tôi dưỡng thương thật tốt xong xuất viện liền triệt để thông suốt, có rất nhiều đàn ông giàu có muốn theo đuổi bà, bà chết cũng không chịu đáp ứng, vì bọn họ đều có vợ nhà con nhỏ. Bà thường nói với tôi, bán một lần là vì không còn cách nào, bây giờ không giống như năm đó là sơn cùng thủy tận, việc gì phải đi trêu chọc người đã có gia đình.
Nhưng có lẽ sau khi đi một vòng từ quỷ môn quan trở về, mẹ tôi bỗng nhiên có suy nghĩ cởi mở, bà vẫn còn trẻ tuổi xinh đẹp, giao tiếp với đàn ông ngày càng nhiều, hơn nữa càng ngày càng có phong thái.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, tôi cũng không thể nói mẹ tôi là người tốt, vẫn là người xấu thôi, vận mệnh của bà quá khổ, bà cố hết sức giãy dụa, cũng không thể rũ hết nước bùn lây nhiễm.
Thời buổi bây giờ, còn ai có thể sánh được với đóa sen đâu?
Lúc bay đến Thành Đô, ngồi trong khoang hạng nhất tôi gặp một cái gái xinh đẹp, chuyến bay của chúng tôi là dành riêng cho nhưng vị khách tai to mặt lớn, cho nên khoang hạng nhất cũng không có nhiều người ngồi. Tôi với cô ấy ngồi song song nhau, cách lối đi ở giữa. Thời điểm chọn món ăn chúng tôi có điểm chung là cùng chọn cơm hải sản, nhưng chỉ có một phần, vì thế cô ấy nhường lại cho tôi. Tôi cảm thấy những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp thường rất ít khi không kiêu căng như vậy, cho nên vừa nói lời cảm tạ, vừa thuận miệng khen chiếc túi Veneta của cô ấy trông thật đẹp mắt. Cô ấy cười khẽ, dáng vẻ rất hạnh phúc nói: “Bạn trai đi Ý mua cho đó, kỳ thực bình thường tôi không hay dùng túi hiệu này“.
Cô gái trời sinh ban cho chút may mắn, xuất thân phú quý, trưởng thành bình an thuận lợi, gặp gỡ người đàn ông tài mạo môn đăng hộ đối, giúp chồng dạy con cứ như vậy mà qua cả đời. Có đôi khi Thượng Đế bất công như vậy đó.
Chúng tôi tán gẫu qua lại với nhau một lúc, thì ra tên cô ấy là Giang Huệ, bác sĩ khoa ngoại, mới từ nước ngoài trở về, bác sĩ chuyên nghiên cứu trị liệu nổi danh trên toàn cả nước, nhân dịp nghỉ hè tính đến Thành Đô thăm bạn học, thuận tiện đến Cửu Trại Câu. Cô ấy hỏi về tôi, tôi nói tôi muốn đến Lương Sơn.
Cô ấy rất hứng thú, hỏi tôi rất nhiều chi tiết, cuối cùng còn muốn cùng tôi đi đến Lương Sơn. Tôi hoảng sợ, cô ấy nói bản thân có một đồng nghiệp đang công tác tại Tổ chức chữa bệnh thế giới, phục vụ cho những đơn vị vùng sâu vùng xa tại các quốc gia nghèo khó trên thế giới, cô ấy vô cùng khâm phục. Lần này có cơ hội như vậy, nên muốn theo tôi vào núi nhìn một chút, nói không chừng có thể giúp đỡ cho người dân địa phương.
“Trên núi rất cực khổ“. Tôi uyển chuyển nói với cô ấy: “Có đôi khi không thể tắm rửa, bởi vì nguồn nước ở rất xa, phải đi mấy chục dặm đường núi mới có nước nấu“.
Cô ấy hoàn toàn không bị tôi dọa sợ, nói: “Tôi đã từng cùng thầy đến Ethiopia rồi“.
Tôi liều mạng nhớ lại bài học địa lý hồi còn trung học, mơ hồ chỉ nhớ Ethiopia ở phi châu. Giang Huệ nói cho tôi biết đây là nước có số dân mắc bệnh AIDS nghiêm trọng nhất, hơn nữa còn là quốc gia nghèo khó khốn cùng nhất thế giới. Cô ấy nói: “Cô chắc chắn tưởng tượng không nổi tình cảnh khốn cùng ở nơi đó đâu“.Được rồi, nếu cô ấy đã có kiến thức về những quốc gia nghèo khó cùng cực vậy dẫn theo cô ấy đến Lương Sơn chắc cũng không có vấn đề gì quá lớn đâu.
Chúng tôi trò chuyện tán gẫu với nhau rất ăn ý, ra khỏi sân bay cần phải nghỉ lại Thành Đô một đêm, chúng tôi cùng nhau đón xe đến khách sạn. Bạn học của cô ấy hiện thời đang bị điều đi công tác ở Ngân Hán, vì thế cất hành lý, tôi dẫn cô ấy đi ăn đậu hoa ngư.
Một nửa dòng máu là người Tứ Xuyên, kỳ thực tôi có thể ăn cay. Giang Huệ thì hoàn toàn không thể ăn cay. Cô ấy là điển hình của miệng anh đào nhỏ, môi màu đỏ nhạt, giống đóa hoa đào mềm mại, bên cạnh thức ăn đặt ly nước lạnh, cô ấy vừa ăn vừa hít hà: “Cay quá cay quá!“. Cô ấy bị cay đến chảy cả nước mắt, ánh mắt trong suốt hờn dỗi nhìn tôi, “Sao ăn cay thế này mà da cô còn đẹp vậy hả?”
Trong lòng tôi bỗng nhiên một trận mềm mại, nếu tôi có một cô em gái, nhất định cũng sẽ khiến người yêu thương như vậy.
Ngày hôm sau, tôi gọi điện thoại thuê xe việt dã đưa đến bãi đỗ xe của khách sạn, lúc Giang Huệ nhìn thấy chiếc xe cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ hỏi tôi: “Đường khó đi lắm hả?”
“Không thể nói là dễ, bất quá xe việt dã thì tiện lợi hơn chút“. Tôi hỏi cô ấy: “Cô có đem theo hộ chiếu không?”
Cô ấy lắc đầu.
Tôi đeo kính mát: “Vậy được rồi, đi thôi.”
Chúng tôi có hai gói hành lý cũng không nhiều lắm, tùy tiện ném ở phía sau xe, lúc đi ngang qua siêu thị, còn ghé xuống mua một đống đồ ăn uống vặt. Đường đi tương đối gian khổ, tôi mới không cần đồ ăn uống cao cấp mà bị nguội lạnh, thà ở trên đường cắn bích quy uống nước khoáng. Giang Huệ nghe tôi nói vậy, lại mua nhiều thêm mấy hộp cơm giữ nhiệt.
Lái xe đường dài khiến người cảm thấy sung sướng, hơn nữa đường cao tốc từ Thành Đô đi ra rất tốt, đến chiều xe trên đường càng ít, mặc dù có xe tải lớn nhưng cũng không nhiều. Xe chúng tôi chạy một đường thẳng về hướng nam, mặt trời vẫn phơi nắng hơn phân nửa gian điều khiển trong xe, cả người Giang Huệ đều tắm trong sắc vàng của ánh mặt trời, tinh thần cô ấy cũng rất tốt, trên đường nói chuyện nhàn thoại với tôi, thường thường còn hỏi đông hỏi tây chứ không có ngủ gà ngủ gật, đến hoàng hôn thì chúng tôi đã đi được mấy trăm cây số rồi, thời tiết dần dần thay đổi, từng đám mây đen cuồn cuộn ở nửa cuối chân trời, bầu trời càng ngày càng thấp, lại đi thêm mấy chục cây số nữa, từng hạt mưa lớn nện xuống, đập vào tấm chắn thủy tinh vang lên rào rào.
Ai không lái xe trên đường cao tốc trong tiết trời mưa gió sẽ không biết, loại tình hình này có bao nhiêu khủng bố. Đèn pha cực đại bật lên cũng không soi rõ được đường đi phía trước bao nhiêu, chỉ cảm thấy như lúc nào cũng có một thùng nước hung hăng hắt lên kính chắn gió, cần gạt nước chạy nhanh hết công suất, chung quanh đều là trắng xóa, chiếc xe tựa như đang đi qua lòng sông.
Tôi cảm thấy cứ thế này sẽ vô cùng nguy hiểm, vì thế nói với Giang Huệ: “Tìm chỗ đậu xe tránh đường cao tốc nhé, mưa lớn quá“.
Giang Huệ gật gật đầu.
Tôi nhìn thấy phía trước có bảng hiệu, chỉ còn cách cửa khẩu 3 cây số nữa, vì thế cho tốc độ xe chạy chậm lại. Lúc này có một chiếc xe màu bạc từ phía sau vượt nhanh qua xe chúng tôi, tốc độ phải nói vô cùng nhanh, bọt nước bắn tung tóe lên kính xe bằng thủy tinh, rào một tiếng, khiến tôi và Giang Huệ giật nảy mình. Giang Huệ nói: “Đúng là không muốn sống nữa mà“.
Vài phút đồng hồ sau chúng tôi gần đến cửa khẩu, lại thấy chiếc xe vượt qua chúng tôi lúc nãy, tốc độ của nó rõ ràng đã chậm lại, bởi vì phía trước cách đó không xa có một chiếc xe vận tải lớn, lốp xe của xe vận tải lớn cao, tóe nước bắn ra cỡ vài thước xa, chiếc xe kia theo phía sau xe vận tải, rõ ràng đang tính toán muốn vượt qua. Tôi đã nhìn thấy dấu hiệu của cửa khẩu phía trước, vì thế bật đèn xe quẹo phải, lúc này chiếc xe kia đã chạy song song với chiếc xe tải, mắt thấy sắp vượt qua, không biết vì sao, đột nhiên phương hướng của chiếc xe mất đi khống chế, toàn bộ thân xe đều tạt qua bên phải. Tôi nghe thấy tiếng phanh xe bén nhọn, động cơ của xe tải nặng nề thay đổi tiết tấu, xuất phát từ bản năng, xe vận tải ước chừng đã ở ngay sát cạnh, nhưng xe hơi vẫn muốn vượt lên, giống như xe đồ chơi bị đẩy xéo ra ngoài, xe vận tải đạp thắng rất mạnh, toàn bộ thân xe chặn ngang ở bên phải, gần như chắn ngang giữa lộ, đường đến cửa khẩu hoàn toàn bị ngăn chặn. Tôi cũng đã sớm đạp phanh xe, chuyện xảy ra quá nhanh, tôi nghe thấy tiếng lốp xe ma sát rít chói tai, nhưng xe vẫn không chịu khống chế lao thẳng tới chỗ thân xe tải vĩ đại kia.
Tôi nghe thấy tiếng Giang Huệ thét chói tai, trong đầu trống rỗng, rầm một tiếng, vô số mảnh nhỏ cùng mưa to rơi đầy trên mặt trên người, túi khi an toàn căng phồng bắn ra, dây an toàn đột ngột thu lực, toàn bộ đầu ngực của tôi đập vào túi khí an toàn, trước mắt nhất thời tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi. Tôi mất đi ý thức ước chừng hai giây, hai giây sau tôi giãy dụa ngẩng đầu lên, đầu xe của chúng tôi bị mắc kẹt phía dưới xe tải, nếu không phải tôi cho xe giảm tốc độ lúc thấy gần tới cửa khẩu, nếu không phải tôi thấy chuyện không may xảy ra trong nháy mắt lập tức đạp phanh xe lại, nếu không phải tôi vừa vặn thuê một chiếc xe việt dã mới tinh, có lẽ lúc này tôi và Giang Huệ đã thành thịt nát…