Đừng Nhắc Em Nhớ Lại

Chương 14


Đọc truyện Đừng Nhắc Em Nhớ Lại – Chương 14

Tôi sửng sốt vài giây, bất thình lình giơ tay mở cửa trước bên ghế phụ, sau đó đẩy mạnh Trình Tử Lương ra, anh ta bị bất ngờ nên không phản ứng kịp bị tôi ép té xuống đất, lúc tôi đóng cửa xe lại anh ta cũng vừa đưa tay kéo, thiếu chút nữa đóng trúng tay anh ta, tôi lập tức đạp chân ga, điều khiển xe rời đi.

Xe lao thẳng một mạch về nhà, tôi mới cảm nhận được bản thân đang phát run. Trong nhà vẫn vậy, im ắng, đèn thủy tinh tỏa ánh sáng ngăn cách những ồn ào náo động bên ngoài thành phố, mỗi ngày người giúp việc đều đến quét tước sạch sẽ. Trong tủ lạnh vĩnh viễn có một chai nước chanh, tôi tự rót cho mình một ly, kéo ngăn đá đông lạnh, hận không thể bỏ thêm một viên đá thật to vào. Viên đá rơi mạnh vào trong ly, rất nhiều bọt nước lạnh bắn vào mu bàn tay, tôi uống hết ly nước mới cảm thấy trong lòng trấn định được đôi chút.

Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện, tôi vẫn ngủ lại Trạc Hữu Liên không về nhà. Hôm nay gặp Trình Tử Lương, mới cảm thấy bản thân quá lúng túng. Nhưng Trình Tử Lương đã muốn kết hôn với người khác, tôi vẫn nên quên anh ta đi thì hơn.

Tôi tắm rửa một cái sau đó ngã đầu ngủ luôn thẳng đến nửa đêm mới tỉnh dậy. Bụng thấy đói, liền bò dậy nấu mì. Mẹ tôi nói, con gái không nhất thiết phải học nấu cơm, nhưng nhất định không được để mặc bản thân chết đói. Chính bà cũng đâu biết cách nấu cơm, nhưng tài nấu nướng của tôi cũng có chút thiên phú, không biết là di truyền từ ai nữa. Tôi mở tủ lạnh nhìn nhìn, nguyên liệu nấu ăn có rất nhiều, bất quá giờ đã nửa đêm rồi nên lười nấu, cũng chỉ có thể nấu chén mì mà ăn.

Lúc tôi ăn mì lại nhớ đến Tô Duyệt Sinh, lần trước sinh nhật tôi anh ta đã ở đây, cũng là nửa đêm bò dậy nấu mì, bất quá chỉ mới ngắn ngủi hai tháng, lại có cảm giác như chuyện của kiếp trước. Tôi ăn mỳ xong, rửa sạch bát, tình cờ nhìn đến phòng ngủ của Tô Duyệt Sinh.

Tiểu Hứa đã tới thu dọn gì đó, trong phòng chỉ có ít quần áo. Giường vẫn chỉnh tề, trong ngăn tủ tất cả đều trống không. Một người đàn ông ở trong này, nói cho cùng sẽ có chút vụn vặt gì đó. Tỷ như trong toilet sẽ có dao cạo râu, bàn chải đánh răng. Tủ giày có đôi dép lê, còn có nửa bình rượu chưa uống hết, tất cả tất cả, nhìn qua đều mơ hồ mang vẻ thê lương, quả thật chẳng khác gì di vật.

Trong lòng ác độc nghĩ, có lẽ vì gần đây quá mệt mỏi, mặc kệ thế nào, tôi cũng đã bị vứt bỏ rồi.

Tôi tắt đèn, rồi về lại phòng ngủ của mình.

Hôm sau thức dậy tôi cảm thấy phấn chấn hơn, tự mình gọi điện cho Hạ Nguyên Tân: “Hạ tổng, gần đây thế nào rồi, có vội không?”


Có lẽ Hạ Nguyên Tân đã đợi điện thoại của tôi một thời gian rồi, bất quá giọng điệu vẫn rất ung dung thong thả: “Có chuyện muốn tìm tôi?”

“Đúng vậy“. Tôi cười nói: “Hạ tổng là người sảng khoái, tôi sẽ không vòng vo, gần đây ngài thực sự bỏ ra nhiều thủ đoạn bất ngờ, phận gái như tôi chịu không nổi“.

Hạ Nguyên Tân cười ha ha, hỏi: “Đã lâu không gặp, nếu cô có thành ý, tôi sẽ mềm lòng mà bỏ qua cho cô“.

“Được chứ“. Tôi nói rất sảng khoái: “Chúng ta cũng nên gặp mặt một chuyến, dễ bàn chuyện hơn“.

Hạ Nguyên Tân nói: “Được, thời gian địa điểm do cô chọn“.

Tôi nói: “Cải lương không bằng bạo lực, ngay tối nay đi, bất quá anh đợi tôi một chút nhé, tôi phải đi mua một bộ quần áo mới, còn phải trang điểm làm đẹp lại tóc tai“.

Hạ Nguyên Tân lạnh lùng nói: “Đừng có bày trò, chưa có người phụ nữ nào dám để tôi chờ cả“.

“Coi anh kìa, làm nũng chút cũng không được, tôi chỉ muốn trang điểm đẹp một chút, hy vọng để lòng anh mềm thêm một chút vậy thôi“. Tôi nhẹ nhàng cười: “Nếu anh không muốn chờ, vậy buổi tối khi nào tới rồi tôi sẽ gọi anh. Tôi chờ anh là được chứ gì“.


Bỏ điện thoại xuống tôi liền đi mua quần áo, thời tiết oi bức, tôi để xe mui trần ở nhà, đổi sang dùng chiếc TT. Chiếc này là Tô Duyệt Sinh tặng, lúc trước anh ta đáp ứng tặng tôi một chiếc, kỳ thật tôi rất muốn chiếc SUV, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận chiếc này giá cả và tốc độ vừa phải. Khi đó chúng tôi vẫn tương kính như tân, tôi sợ công phu sư tử ngoạm làm anh ta sợ, đợi đến sau này mới biết anh ta ngay từ đầu đâu xem chút chuyện nhỏ đó ra gì, thế là tôi cao hứng dâng tràn đòi anh ta mua cho tôi chiếc Porche.

Tôi ở trong cửa hàng chọn mấy bộ quần áo, lại đến tiệm làm tóc quen thuộc. A Thượng là nhà tạo mẫu tóc của tôi, hôm nay không có hẹn trước mà tới, anh ta quả thực rất ngạc nhiên, tôi nói với anh ta tối nay có một cuộc hẹn rất quan trọng, vì thế anh ta liền nhanh chóng bớt chút thời gian tu bổ đầu tóc cho tôi.

Anh ta hỏi tối nay mặc đồ gì, tôi lấy điện thoại đưa hình chụp bộ đồ thử ở tiệm áo cho anh ta xem. Phụ nữ thích nhất hai nơi, đầu tiên là thẩm mỹ viện, thứ hai chính là tiệm làm tóc, đây là hai nơi giúp phụ nữ càng trở nên xinh đẹp, có người nhỏ nhẹ phục vụ, làn da được chăm sóc hoàn hảo, tóc tai được chỉnh sửa hợp lý, khiến họ càng thêm hấp dẫn chói lọi, quá trình tuy rất dài dòng, nhưng kết quả thường khiến người ta sung sướng.

A Thượng câu được câu không nói chuyện phiếm với tôi, chủ yếu là tôi muốn nói chuyện với anh ta, kỳ thực bởi vì tôi biết rõ trong lòng mình đang rất hốt hoảng, tôi cần để mình trấn định lại.

Chờ tóc được làm xong hoàn hảo thì sắc trời cũng đã dần tàn, bầu trời tối dần, không khí nặng nề, mưa như có như không lất phất rơi xuống đường. Tôi lái xe đến khách sạn xa xỉ nhất, lúc đi ngang qua một bảng hiệu, ngẫm lại vẫn nên gọi điện thoại cho tiểu Hứa, nói với cậu ta, “Tôi đang ở dưới lầu của các người“.

Tiểu Hứa lắp bắp kinh hãi, nhất thời có chút ngây ngây ngô ngô, giống như không biết phải trả lời với tôi như thế nào.”Không có gì đâu, chỉ là chỗ tôi đang có một ít đồ lặt vặt, lần trước cậu chưa lấy, nên tôi đưa sang đây“. Tôi rất bình tĩnh nói: “Cậu xuống lấy đi, nếu không có thời gian, tôi sẽ gửi bảo vệ, khi nào cậu rảnh thì xuống lấy“.

“Không không, cô Trâu, tôi sẽ xuống ngay“.

Tôi ôm hộp giấy bước xuống xe, chân mang giày gót cao 10cm, trên người mặc chiếc váy ngắn siêu cấp, ngay cả tay không đi đường còn hận không thể đi lại dễ dàng, huống chi lúc này đang vướng bận ôm hộp giấy, bảo vệ vội vàng chạy đến giúp đỡ, hỏi tôi: “Thưa cô muốn đến lầu mấy“.


“Không cần, tôi chờ người“.

Tiểu Hứa rất nhanh theo thang máy xuống dưới, tôi đưa hộp giấy cho cậu ta nói: “Còn gì không nhỉ, chắc là không sót gì nữa đâu“.

Tiểu Hứa rất khách sáo nói lời cảm tạ tôi, do dự hai giây, lại hỏi tôi: “Cô Trâu có thời gian không, Tô tiên sinh đang ở trên lầu, hay là… cô tự mình lên gặp ngài ấy một chút đi“.

Tôi tuyệt không muốn gặp Tô Duyệt Sinh, tôi nói: “Tôi lười lên, cậu đem đồ lên đi, nếu anh ta không hỏi gì thì cũng đừng nói có tôi tới, coi như là lần trước cậu đã lấy đủ đồ rồi. Mà quên đi, mấy thứ này chắc anh ta cũng chẳng cần, cậu giúp anh ta ném đi cũng được“.

Tiểu Hứa dù sao cũng rất chân thật, mồm há thật to nhưng vẫn không biết nên nói gì cho tốt, tôi đây đã vẫy vẫy tay đi rồi.

Con người một khi đã chấp nhận làm lại từ đầu, kỳ thật cũng không có gì đáng ngại nữa, thời điểm sơn cùng thủy tận, bất quá chỉ cần cắn răng một cái, đừng coi mình là người, nhắm mắt xông qua thôi.

Tôi đến khách sạn, đặt một gian phòng trăng mật, bởi vì là phòng dành cho trăng mật, nên khách sạn còn tặng chai sâm banh. Tôi chẳng quan tâm để ý làm gì, cứ thế mở rượu rót một ly uống.

Lần đầu tiên uống sâm banh là lúc tôi mười sáu, mẹ đem chai sâm banh về nhà, chúc mừng tôi thắng điểm login. Trường Trung học của chúng tôi vẫn luôn coi trọng chuyện học tập, từ năm lớp 11 đã bắt đầu tổ chức vô số cuộc thi thử, sau đó lấy hiệu suất các kỳ thi của trường Cao đẳng trong bao năm qua làm điểm chuẩn, nếu kết quả thi thử vượt qua điểm chuẩn kia gọi là login. Nếu mỗi cuộc thì đều đạt login, như vậy chuyện thi vào trường cao đẳng hay đại học chính quy hẳn sẽ không phải vấn đề quá lớn. Đáng tiếc thành tích của tôi vốn bình thường, mỗi lần đều nghiêng ngã lảo đảo, đa số đều không qua nổi login.

Thầy giáo biết chuyện đều nói nhà tôi gia cảnh tốt, trong nhà có tiền, bọn họ cũng mặc kệ, dù sao mẹ tôi đều có thể bỏ tiền cho tôi đi học đại học, mỗi ngày ông chỉ nhìn chằm chằm vào học sinh ngoan hiền Trần Minh Lệ, trông cậy cô ấy đạt Bắc Đại Thanh Hoa, sau đó được viết tên lên bảng vàng danh dự, tạo vẻ vang cho trường. Nếu đạt được danh hiệu thủ khoa nữa thì quá tốt rồi.

Kỳ thi vào trường Cao đẳng rốt cục cũng xong, đối với con gái mười tám mọi thứ đềm cảm thấy mới mẻ, anh ta dạy tôi cách ăn cơm tây, cách dùng nĩa, lúc ngồi xuống chân nhất định phải khép lại, khi đứng lên thắt lưng phải thẳng. Lúc người đàn ông giúp ngươi kéo ghế ngồi, ngươi sẽ nhẹ giọng nói cảm ơn.


Lúc đó tôi chẳng suy nghĩ gì cả, chỉ mong mau mau học lên đại học, học đại học chính là người lớn rồi, học đại học tức là được tự do, tôi có thể muốn làm gì thì làm.

Tôi uống thêm mấy ly sâm banh, đang ngà ngà say lại nhớ tới Trần Minh Lệ, tôi rốt cục cũng nhớ ra, cô ấy thi rớt Cao đẳng, đạt 566 điểm, số điểm này cũng đủ vào được một trường đại học không tệ lắm, nhưng Trần Minh Lệ bình thường luôn đạt được ít nhất 660 điểm hơn kia, sau ngày có kết quả thi, cô ấy liền nhảy lầu tự tử.

Tôi cảm thấy trí nhớ của mình như bị phá thành từng mảnh nhỏ, tôi nhớ được từng chút từng chút rời rạc nhưng so với ký ức vốn có thì hoàn toàn không giống. Tôi nhớ lúc cô ấy dẫn tôi theo đi gặp Trình Tử Lương, nhớ rõ thời gian nghỉ hè tôi, cô ấy và Trình Tử Lương hẹn nhau ăn cơm, tôi nhớ rất rõ, sau kỳ thi cô ấy đậu vào một trường đại học danh tiếng, sau đó, liền bặt vô âm tín.

Nhất định là say rồi, nhưng với tửu lượng của tôi, chỉ mấy ly sâm banh thì đâu làm say được tôi.

Tôi gọi điện thoại cho Hạ Nguyên Tân, không đợi anh ta lên tiếng tôi liền cướp lời: “Hạ tổng, tôi đặt phòng rồi, khách sạn XX phòng 2501, anh mau đến đây đi, anh nói không muốn chờ phụ nữ, cho nên tôi sẽ ở đây chờ anh“.

Tôi cười hì hì gác điện thoại, sau đó lại tiếp tục uống sâm banh. Tôi cũng không biết mình đã uống bao nhiêu, tóm lại đèn bên ngoài phòng càng lúc càng sáng, ánh đèn neon trong thành phố đều được bật lên hết, đủ mọi màu sắc biển hiệu, lầu cao nhà thấp, đèn đường uốn lượn, tất cả mọi thứ đều sáng ngời.

Trong phòng có xịt dầu thơm mùi hoa hồng, hương thơm ngào ngạt, mùi sâm banh pha lẫn nước hoa, khiến người bên trong càng thêm say.

Ngày tốt cảnh đẹp, mà tôi ở chỗ này chờ đợi bán đứng chính mình.

Tôi đá giày cao gót qua một bên, ngã mình xuống giường lớn, ly rượu sâm banh trống trơn dán vào mặt tôi, tên kia, nếu còn không đến tôi thực sự sẽ ngủ luôn. Tôi cũng không phải mỹ nhân ngủ, tư thế ngủ hẳn là không đẹp mắt rồi, chẳng lẽ anh ta thực sự cao hứng mà hôn cho tôi tỉnh dậy sao?

Tiếng chuông cửa thánh thót rốt cục vang lên, tôi phấn chấn tinh thần nhảy xuống giường, chân trái đá chân phải đi ra mở cửa. Mẹ tôi từng nói, cho dù trong lòng không thoải mái muốn chết, thì trên mặt vẫn phải giữ nụ nười, có như vậy lũ đàn ông đàn bà này nọ mới không dám tùy tiện giẫm đạp con. Vì thế tôi liền nở nụ cười bí hiểm, mở cánh cửa lớn.  


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.