Dung Ngữ Thư Niên

Chương 76: Tranh chấp


Đọc truyện Dung Ngữ Thư Niên – Chương 76: Tranh chấp

Bệnh’ của Ngụy Đàm, ngày hôm sau quả nhiên có ‘khởi sắc’.

Chàng có thể ‘miễn cưỡng’ từ trên giường ngồi dậy, còn chịu ăn chút đồ trước mặt người Ngụy Giác phái tới thăm, hỏi chút chuyện trong quân.

Người tới lộ vẻ vui mừng, nói với ta: “Phu nhân tới, quả nhiên hữu ích.”

Ta khiêm tốn than thở, tình thâm ý trọng nắm tay Ngụy Đàm, dùng móng tay bấm lòng bàn tay chàng: “Ước nguyện của thiếp là phu quân sớm ngày bình phục.”

Người tới nức nở không dứt, lại khích lệ một phen, hành lễ thối lui.

Đợi Vương Huy báo người đã đi xa, Ngụy Đàm hẩy tay, nhìn về vết móng tay ấn hồng hồng, như cười như không: “Phu nhân muốn tối nay vi phu báo thù sao?”

Ta mỉm cười: “Tối nay thiếp nấu canh cần tây cho phu quân nhé!”

Ngụy Đàm nheo mắt, đưa tay tới bắt ta. Ta thuàn thục tránh ra, đi ra ngoài gọi A Nguyên bưng nước, lau mặt cho Ngụy Đàm.

Lát sau, lang trung hôm qua ta nhìn thấy đi vào ‘bắt mạch’. Hắn tên Vi Giao, vóc dáng không cao, hai hàng lông mày vừa cong vừa thô, nghe Ngụy Đàm muốn ‘khỏe lại’, Vi Giao thở phào một hơi.

“Đại công tử, ngày mai cưỡi ngựa ra cổng chạy một vòng đi, như vậy Thừa tướng càng yên tâm.” Hắn xoa xoa tay, hai mắt sáng lên.

Ngụy Đàm liếc hắn một cái: “Ngươi đã gặp ai bệnh nặng có thể khỏe nhanh như vậy chưa?”

“Mỗ gặp rồi.” Vi Giao lập tức nói: “Tiên sư (1) Diêu Biển Thước của mỗ ha ha, đã từng dùng thuốc, châm kim trị lành một nam tử sắp chết, ngày hôm sau nam tử kia đã xuống ruộng làm việc như thường. Đại công tử được mỗ chữa trị, hồi phục thần tốc, chuyện phòng the dũng mãnh phi thường, ăn cơm không ngại, cưỡi ngựa có gì khó?”

(1): Tiên sư: Sư phụ đã qua đời.

Ngụy Đàm: “…”


Ta: “…”

Bên tai ta giống như lửa thiêu, trong đầu không khỏi nghĩ đến chuyện đêm qua, đáy lòng kinh hãi, rõ ràng ta đã cắn khăn không lên tiếng mà… Vấn đề không phải chuyện này, rõ ràng ta đã không chịu, lưu manh Ngụy Đàm kia lại nói cái gì mà “Đã lâu lắm rồi…”, hết lần này đến lần khác… Đúng là cái đồ lưu manh!

Lửa giận ngùn ngụt, ánh mắt ta mang theo sát khí, bắn về phía Ngụy Đàm.

Ngụy Đàm lại làm như không có chuyện gì, tựa như đang suy tư: “Ban đêm lang trung tùy ý đi lại trong doanh, quân sĩ mặc kệ, quân tào hôm qua làm nhiệm vụ là ai? Hình như là…”

Dũng khí của Vi Giao lập tức đi đâu mất, vội vã cười làm lành: “Đêm qua mỗ đi nhà xí, không ngờ nhà xí có người ngồi mất, mỗ bất đắc dĩ phải đi chỗ khác, vừa vặn tai thính… Không trách được quân sĩ, không trách được quân sĩ!”

Hai người này càng nói càng không lọt tai, ta thấy Ngụy Đàm còn muốn nói tiếp, vội vàng chuyển đề tài: “Lang trung nhắc tới Diêu Biển Thước, có phải là Mậu Châu thần y Diêu Biển Thước không?”

Ánh mắt Vi Giao sáng lên: “Đúng vậy!”

“Phu nhân không biết chứ,” Ngụy Đàm nói, “Vị này là Vi lang trung, chính là đệ tử thứ mười bảy của Diêu Biển Thước, đánh bạc thua hết gia sản, lần trước vi phu đi ngang qua Mậu Châu, Vi lang trung chặn xe cầu bán thân…”

“Mỗ theo công tử chính vì thấy tướng mạo công tử đại quý!” Vi Giao mặt đỏ tới tận mang tai, lời lẽ đanh thép, “Mỗ là truyền nhân Biển Thước, bán thuật không bán thân!”

Ta: “…”

Mới vừa nghe hắn nói danh hiệu sư phó, ta đã cảm thấy ‘Diêu Biển Thước’ quen tai, lát sau mới nhớ lại là người phương nào. Mậu Châu Diêu Biển Thước, lúc ta còn nhỏ, tên này già trẻ lớn bé đều biết. Nghe nói ông y thuật xuất thần nhập hóa, lại ít thu đồ đệ, người được ông nhìn trúng hẳn là thiên tư cực cao.

“Hóa ra là Vi Biển Thước.” Ta tôn kính nói.

Vi Giao nghe xưng hô này, hiển nhiên hưởng thụ vô cùng, hắn cười híp mắt vái lạy ta: “Phu nhân thật tinh tường. Mỗ nghe danh phu nhân đã lâu, hôm qua gặp phu nhân lần đầu, được thấy mặt phu nhân, quả nhiên dung mạo như tiên nhân. Đáng tiếc lúc đó bất đắc dĩ, mỗ chưa kịp nói với phu nhân…”


“Vương Huy!” Ngụy Đàm nghiêm mặt, quát về phía cửa trướng, “Kéo Vi lang trung ra ngoài!”

Vương Huy nghe tiếng đi vào.

“Mỗ là môn hạ của Diêu Biển Thước, phu nhân cũng gọi mỗ Biển Thước!” Vi Giao phản bác.

Ngụy Đàm cười lạnh: “Vương Huy, kéo Vi Biển Thước ra ngoài.”

Theo đúng ý Ngụy Đàm, giả bộ thêm mấy ngày, ‘khỏe lại’ càng tự nhiên hơn. Nhưng đến ngày hôm sau, Ngụy Lãng tới hậu quân, vào trướng nói chuyện với Ngụy Đàm, Vương Huy tới báo cho ta, nói Ngụy Đàm muốn đi gặp Ngụy Giác.

Ta lấy làm kinh hãi, vội vàng vào trướng, chỉ thấy Ngụy Đàm đã đứng trước giá treo y phục.

“Phu quân muốn đi gặp cữu thị sao?” Ta hỏi.

“Ừ.” Ngụy Đàm đang khoác áo ngoài, chỉ chỉ giá gỗ, “Kiếm.”

Ta lấy thanh kiếm tới, hỏi: “Việc gấp sao?”

“Đúng.”

Ta giúp chàng thắt đai lưng, chần chờ mở miệng: “Hôm qua phu quân còn đang mang bệnh, đột nhiên khỏe lại, cữu thị nghi ngờ thì sao?”

“Nghi ngờ thì có sao!” Sắc mặt Ngụy Đàm âm trầm, buộc thanh kiếm lại, xoay người bước ra cửa.


Ta nhìn theo bóng lưng Ngụy Đàm, có chút lo sợ. Kể từ khi thành thân, chàng luôn là người làm việc hết sức trầm ổn, không vội vàng xao động, kể cả chuyện lớn, chàng đều có thể ung dung thản nhiên. Lần nay, lần đầu tiên ta cảm thấy chàng phát hỏa, hơn nữa, mũi nhọn nhắm thẳng vào Ngụy Giác.

Đáy lòng cảm thấy thấp thỏm bất an, ta rời khỏi trướng, hỏi Vương Huy vừa nãy Ngụy Lãng nói chuyện gì. Vương Huy cũng không biết, chỉ nói Ngụy Lãng vào trướng, hắn nghe hai người to nhỏ, nhưng nói gì thì không biết.

“Doanh trung có quy tắc, thị tùng mặc dù đứng canh cửa, nhưng lúc nghị sự không thể nghe lén, phu nhân tha lỗi.” Vương Huy nói xin lỗi ta.

Ta gật đầu, đành phải trở về. Đợi đến xế chiều Ngụy Đàm mới trở về, sắc mặt không tốt lắm.

“Xảy ra chuyện gì?” Ta không muốn tùy tiện đi hỏi, trực tiếp tìm Ngụy Từ vừa trở lại cùng chàng.

Ngụy Từ có chút do dự, suy nghĩ một chút, nói với ta: “Trưởng tẩu nghe thì nghe vậy thôi, chớ kể cho ai.”

“Ta kể làm gì, tiểu thúc cứ nói đi.” Ta nói.

Ngụy Từ nói: “Thừa tướng dùng Chung Nguyên – hàng tướng Kinh Châu huấn luyện thủy quân, hôm trước Chung Nguyên nói quân sĩ Bắc Phương không quen sống trên thuyền, ngày đêm trôi nổi, rất nhiều người đến nay vẫn nôn mửa khó chịu, đề nghị Thừa tướng lúc đậu thuyển lấy xích sắt xích lại với nhau, tướng sĩ trên thuyền sẽ như giẵm trên đất bằng, Thừa tướng cho rằng kế này rất tốt, lập tức đồng ý.”

Ta không hiểu sự ảo diệu của việc dụng binh, suy nghĩ một chút, nói: “Phu quân không đồng ý.”

“Đại đường huynh dĩ nhiên không đồng ý!” Ngụy Từ có chút kích động, “Không biết Thừa tướng nghĩ thế nào! Hành quân đánh giặc, phải nhanh phải chuẩn, hiện tại tuy ở trên nước, nhưng thuyền bị xích lại với nhau, vạn nhất có chuyện khẩn cấp, thuyền dính chặt với nhau thì điều động thế nào? Thủy trại tuy lớn, nhưng công kềnh hùng vĩ để làm gì?”

Ta cảm thấy lời ấy có lý, nói: “Phu quân vừa mới đi góp lời với cữu thị? Cữu thị trả lời thế nào?”

“Thừa tướng không chịu nghe!” Ngụy Từ tức giận nói: “Ông ấy nói khóa thuyền bằng xích sắt, chính là xích đặc chế, tháo dỡ đơn giản. Lại trách cứ Đại đường huynh, nói huynh ấy năm trước đã huấn luyện thủy quân, nhưng những người này vẫn chưa quen thuộc thủy tính, chính là huynh ấy sơ xuất.”

Ta cả kinh.

Ngụy Giác nói thẳng mặt như vậy, không thể nghi ngờ là phủ định toàn bộ công lao của Ngụy Đàm.

“Dưới trướng Thừa có nhiều mưu sĩ,” ta trầm ngâm chốc lát, nói, “Bọn họ không can ngăn sao? Còn Nhị thúc…”


“Huynh ấy?” Ngụy Từ hừ lạnh, “Trưởng tẩu, thực không dám giấu, hiện tại dưới trướng Thừa tướng, nhân tài đông đảo, nhưng ai cũng muốn tranh giành thượng vị, năm trước chinh phạt Đàm trở về, mưu sĩ liền phân thành ba phái, một phái ủng hộ Đại đường huynh, một phải ủng hộ Nhị đường huynh, còn một phái, phàm liên quan đến hai bên tranh giành, đều không chịu nói gì. Dùng hàng tướng Kinh Châu để huấn luyện thủy quân do Nhị đường huynh nói, kế này Thừa tướng rất thích, sao có thể phản đối? Đại đường huynh cảm thấy tình thế này có thể hỏng việc, mới chạy tới khuyên, Trưởng tẩu cũng biết, Thừa tướng căn bản không nghe.” Vừa nói hắn vừa thở dài, nhẹ giọng nói, “Trưởng tẩu, Thừa tướng là bá phụ đệ, ông ấy là người cố chấp, đệ đã biết từ nhỏ, lúc trước không sao, ông ấy có lòng khiêm nhường, quyết định rõ ràng, cho nên đại sự có thể thành. Nhưng hai năm nay, Thừa tướng bắt đầu độc đoán, tính tình càng ngày càng gàn dở. Đệ cảm giác thấy, Thừa tướng quá không thích người mạnh mẽ xuất sắc, cho dù là con ruột…”

Hắn liếc về trướng Ngụy Đàm, không nói tiếp nữa. Ý này ta hiểu, khẽ gật đầu, không nói gì. Trong trướng, Ngụy Đàm ngồi trước bàn, nhìn bản đồ trải trên đó không nhúc nhích, dường như nghiên cứu, dường như cũng đang nhìn đến xuất thần.

Ta đi tới, châm một chén trà, bưng ra mời.

“Tứ thúc mới chế thuyền mới, phu quân không tới nhìn sao?” Ta nhẹ giọng nói.

“Phải không?” Giọng Ngụy Đàm nhàn nhạt, nhìn một lúc nữa rồi cuộn bản đồ lại, đặt sang một bên. Lát sau, chàng hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía ta.

“Bộ dáng của vi phu, có giống bệnh nhân không?” Chàng hỏi.

Ta mỉm cười: “Không phải phu quân có Vi Biển Thước sao? Chữa khỏi bách bệnh.”

Ngụy Đàm nhướng mày, cười cười, có chút bất đắc dĩ.

“Cuối cùng ta cũng không tránh khỏi phụ tử tương khắc, mặc dù bất đồng, nhưng ta vẫn xem phụ thân bên kia có hợp tình hợp lý không.” Chàng nắm chén trà trong tay, “Ta không biết khuyên người khác, cũng không biết khuyên phụ thân thế nào.”

Ta nhìn chàng, đáy lòng có chút bất đắc dĩ.

Cha hiền con thảo. Ngụy Giác trong nhà, mặc dù bất mãn với ai cũng tỏ vẻ hiền lành, Ngụy Đàm là nhi tử hiếu thảo. Nhưng bọn họ ở phương diện khác lại đối chọi gay gắt. Phụ tử như vậy, lần đầu tiên ta nhìn thấy, không biết phải khuyên nhủ thế nào.

“Tẫn nhân sự, biết thiên mệnh (2). Phu quân tận lực .” Ta nắm tay Ngụy Đàm, một lúc lâu mới tìm được lời thích hợp.

(2) Câu này nôm na là cứ cố gắng làm tốt bổn phận, sẽ có lúc người khác hiểu được cố gắng của mình.

Ngụy Đàm nhìn chăm chú vào ta, khóe môi cong cong.

“Đúng vậy, cứ cố hết sức.” Chàng thản nhiên nói


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.