Đọc truyện Dung Ngữ Thư Niên – Chương 65: Người mới
Mới về đến phủ, Quách phu nhân đã gọi ta và Ngụy Đàm đến chính đường. Thần sắc bà không yên, thấy chúng ta, hỏi Ngụy Đàm: “Ta nghe được Thừa tướng đang hành yến say sưa, bỗng nhiên nhấc kiếm xông vào cung. Vừa mới trở về, sắc mặt ông ấy khó chịu, không ai dám lại gần, xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngụy Đàm và ta nhìn nhau, bẩm: “Mẫu thân chớ lo, tìm được ít vật chứng trong phủ Triệu Tuyển, phụ thân vào cung dâng thiên tử.”
Quách phu nhân nhìn chàng, trên mặt nửa tin nửa ngờ, khẽ gật đầu: “Ra vậy.”
Ngụy Đàm nói: “Không biết phụ thân ở đâu?”
Quách phu nhân nói: “Thừa tướng uống rượu xong chạy ra ngoài, lúc trở về nói đau đầu, đang nghỉ ngơi trong phòng.” Dứt lời, bà khôi phục hòa sắc, chuyển hướng ta, “Thiếu phu nhân hôm nay cũng ở trong cung, thiên tử và hoàng hậu có nói gì quá đáng không?”
Đâu chỉ nói… Ta đáp: “Thiên tử và hoàng hậu chúc cữu cô an khang, ban thưởng hương thảo.” Dứt lời, ta trình lên bó hương thảo mới mang về.
Quách phu nhân không có hứng thú với mấy món đồ này, sau khi liếc mắt nhìn, hàn huyên chút ít, rồi cho chúng ta lui xuống.
Trở lại phòng, ta đi thay y phục, vẫn cảm giác tâm tư còn ở trong cung.
Khi đó thật hung hiểm, nếu như một kiếm kia đi xuống… Đáy lòng ta rét run, nhưng cảm thấy ông không dám làm vậy. Ngụy Giác mặc dù quyền khuynh thiên hạ, nhưng khi hành thích vua, hậu quả e rằng ông không chịu nổi. Chưa kể quần hùng sẽ lấy đó làm nhược điểm để đè bẹp. Mà đương kim quan lại lớn nhỏ trong triều, đa số xuất thân thế gia môn đệ, trung với thiên tử. Hiện tại Ngụy Giác mượn lý do dọn dẹp đám người Triệu Tuyển, bọn họ mặc dù không dám nói, nhưng ta biết có rất nhiều người không phục Ngụy Giác. Một khi thiên tử chết bởi tay Ngụy Giác, đến lúc đó còn quá Triệu Tuyển, mặc dù thủ đoạn Ngụy Giác có thể áp bức được, nhưng người trong thiên hạ tâm tư chính trực, lời nói của Ngụy Giác sẽ không còn trọng lượng.
Hết thảy những chuyện đó Ngụy Giác không gánh được, nếu ông muốn xưng đế sẽ không ngu xuẩn đến mức đó. Như vậy, chuyện hôm nay, Ngụy Giác chỉ muốn mượn dư âm Triệu Tuyển rung cây dọa khỉ, để thiên tử càng thêm an phận. Say rượu chỉ là lý do để kết thúc mà thôi.
Lão tặc! Ta thầm mắng, lại không khỏi nghĩ đến hành động của mình khi đó. Khi đó mặc dù ta đánh hơi được Ngụy Giác phô trương thanh thế, thiên tử nói chuyện quá xúc động, một bước này, chỉ như cho Ngụy Giác bậc thang đi xuống, nhưng ở góc độ Ngụy Giác nhìn vào, ta đây con dâu mà bảo vệ thiên tử, chưa hẳn là chuyện tốt.
“… Thế nhân trong mắt ông đều là quân cờ…” Lời Từ hậu nói bỗng nhiên quanh quẩn.
“Nghĩ gì thế?” Lúc này, giọng nói Ngụy Đàm vang lên từ phía sau.
Ta hoàn hồn, thấy chàng đang đi tới, nhìn ta một chút: “Cởi áo choàng rồi lại không mặc vào, đứng trước giá treo y phục làm gì?”
“Mặc cái này.” Ta vội nói, tiện tay cầm lấy một cái áo choàng sạch mặc vào. Ngụy Đàm cũng muốn thay y phục, ta tiến lên tháo đai lưng giúp chàng, cởi áo choàng, lại đem áo mới cho chàng thay.
Lúc buộc lại vạt áo, Ngụy Đàm đột nhiên cầm tay ta.
“Còn lạnh vậy sao?” Chàng khẽ cau mày.
“Chưa kịp mặc thêm y phục.” Ta cười cười, rút tay ra khỏi tay chàng.
Ngụy Đàm nhìn ta, không nói tiếp.
“Sau này phải tiến cung, có ta đi cùng nàng. Nếu ta không đi được, nàng cứ thoái thác là được.” Ngụy Đàm nói.
Ta giương mắt nhìn chàng.
Dạy ta tự vệ sao? Đáy lòng cười khổ, nhưng mọi người ai cũng có bất đắc dĩ, ta kẹp giữa thiên tử và Ngụy thị là số đã định, ta né tránh là có thể thay đổi được sao?
“Thiếp biết rồi.” Ta không muốn làm phật ý chàng, buộc lại vạt áo cho chàng, thoải mái cười cười.
Lúc dùng bữa tối, Ngụy Giác đến chính đường dùng cơm cùng mọi người.
Ngoài dự liệu của ta, ông thấy ta, thần sắc bình thường, không khó chịu gì.
Cùng Ngụy Đàm đàm luận quân vụ, Ngụy Giác nhìn về phía ta, mỉm cười nói: “Lão phu hôm nay say rượu lỗ mãng, làm bệ hạ kinh hãi. May mắn được A Dung khuyên can, nếu không sẽ phạm phải sai lầm lớn, hối hận thì đã muộn.”
Ông chủ động nhắc tới, ta sao dám chậm trễ, vội vàng hành lễ nói: “Nhị phụ xung đột với cữu thị, trong lòng quá mức hổ thẹn.”
Ngụy Giác cười khoát tay: “Con dâu ta hiền lành, làm sai chỗ nào!”
Lần này nói xong, mọi người đều hòa thuận vui vẻ, dùng bữa không nhắc tới câu nào.
Tậm sự nặng nề, ban đêm, ta ngủ không ngon lắm. Ta mơ ác mộng. Mơ tới mẫu thân, lại mơ tới phụ thân và huynh trưởng. Ta theo chân bọn họ làm nũng, xoay người, lại phát hiện không thấy bọn họ đâu, tất cả trở nên trống rỗng, không khí im lặng đến dọa người. Bỗng dưng, ta nghe có tiếng người khóc trong một góc phòng, thiên tử vẫn còn là thiếu niên, đốt giấy để tang, nghẹn ngào nói với ta Thái hậu mất rồi.
Ta tiến lên định an ủi chàng, thiên tử vẫn nhìn ta, bỗng nhiên ánh mắt đỏ bừng, cánh tay chảy máu, dữ tợn kinh khủng.
Ta lớn tiếng thét chói tai, bị người khác lay tỉnh.
Mở mắt, Ngụy Đàm giữ chặt đầu vai ta, trong bóng tối, gần trong gang tấc.
“Mơ ác mộng?” Chàng hỏi, giọng vẫn chưa tỉnh ngủ.
Ta nhìn chàng, một lúc lâu mới bình tĩnh lại được. Là mộng… Ta tự an ủi, người lành lạnh, toàn bộ đều là mồ hôi lạnh.
Ngụy Đàm không nói gì, đốt đèn lấy trung y cho ta thay. Sau khi tắt đèn, tay chàng vòng sang ôm ta: “Ngủ đi.”
Ta không ngủ được, vùi đầu vào ngực chàng, nghe thấy tiếng tim đập ổn định, đáy lòng ta lại tràn đầy bối rối. “Phu quân.” Ta do dự một chút, nhẹ giọng nói, “Nếu có một ngày, Thừa tướng không thích thiếp…”
“Suy nghĩ lung tung.” Không đợi ta nói xong, Ngụy Đàm cắt ngang, điều chỉnh tư thế, giọng nói trầm thấp: “Ngủ đi.”
Lo lắng của ta không phải vô ích. Không quá hai ngày, Quách phu nhân tụ tập chúng phụ nhân trong phủ lại, lời nói ý vị sâu xa. Ý nghĩa đương nhiên xoay quanh chuyện đám người Triệu Tuyển mưu hại Ngụy Giác, nói Ngụy Giác ở trên triều không thoải mái, dặn dò chúng phụ nhân phải đồng tâm hiệp lực.
Cuối cùng, ánh mắt bà nhẹ nhàng quét qua ta, nói: “Chúng ta đã vào cửa Ngụy thị, phải lấy phu gia làm trọng, không nên hướng về phía người ngoài, đi ngược lại bổn phận.”
Ta biết bà nói thế là muốn chế nhạo ta, ta làm như không có việc gì, cùng người khác phụ họa đáp ứng.
Rất không khéo, ngày đó, một vị khách nhân tới phủ.
Phạm Duyệt – Quận trưởng quận Toánh Xuyên, qua lại rất thân thiết với Ngụy Giác. Hắn lấy cớ đi thăm bệnh để vào kinh thành bái phỏng Ngụy Giác, Ngụy Giác hết sức vui mừng, ngay tối đó, bố trí tiệc rượu trong phủ, khoản đãi Phạm Duyệt. Năm ngoái ta và Ngụy Đàm từ Hoài Dương trở về, đã từng đi qua Toánh Xuyên, cũng có kết giao với Phạm Duyệt.
“Phu nhân vẫn khỏe chứ?” Phạm Duyệt và ta làm lễ ra mắt, nụ cười chân thành.
“Thiếp vẫn bình thường, đa tạ Phạm công.” Ta hoàn lễ.
Phạm Duyệt lại hành lễ với Ngụy Đàm, Ngụy Chiêu, Ngụy An. Phạm Duyệt mang chút ít thổ sản nổi tiếng của Toánh Xuyên, mỗi vị nữ quyến được tặng một cuộn gấm đẹp, ta cũng không ngoại lệ.
Ta vẫn không thích người này, bao gồm cả Quách phu nhân, trong phủ tất cả đều bị hắn dụ dỗ cười vui vẻ. Trong bữa tiệc, Ngụy Giác và Phạm Duyệt vừa uống rượu vừa đàm luận chuyện thiên hạ, hai người ngươi tới ta đi, ngôn ngữ phong phú, tiếng cười mọi người thi nhau nổi lên.
Ngụy Đàm và Phạm Duyệt coi như thân quen, nói chuyện phiếm cũng thật vui vẻ. Ta mặc dù hiểu đạo lý thiết yến phải hòa thuận vui vẻ, nhưng trong lòng không quá thoải mái, gắp vào chén chàng một đống rau cần, thứ chàng ghét nhất. Sau khi Ngụy Đàm phát hiện ra, nhướn mi nhìn về ta. Ta cũng liếc lại chàng, tự tiếu phi tiếu.
Trong bữa tiệc, Ngụy Giác lệnh gia kỹ hát múa mua vui, được một nửa, Phạm Duyệt mỉm cười nói: “Gia kỹ tệ xá gần đây mới nghĩ được một điệu, danh Lạc Nhạn, là cung kỹ Huệ đế tiền triều, lưu lạc dân gian, hôm nay vào kinh, muốn dâng lên Thừa tướng.”
Ngụy Giác cực kỳ vui mừng: “Thật tốt quá, mau tới ta xem.”
Phạm Duyệt mỉm cười đáp ứng, vỗ tay ba tiếng, một nhóm kỹ nhạc ôm đàn đi vào, ngồi xuống chỗ của mình. Lát sau, chỉ nghe thấy tiếng chuông leng keng, một nữ tử thướt tha đi vào, bộ diêu thùy kim, nhan sắc yêu kiều như hoa xuân.
Ta nhìn nàng, ánh mắt khựng lại.
Nữ tử này ta đã gặp, là vũ kỹ năm ngoái lúc làm khách ở nhà Phạm Duyệt. Ta không khỏi giương mắt nhìn về phía Ngụy Đàm, tay chàng cầm chén rượu, dường như đang thưởng nhạc, ánh nến chập chờn, nhìn không ra chú ý đi đâu.
Nữ tử nhảy múa nhẹ nhàng, chuông bạc đeo ở cổ tay và mắt cá chân kêu leng keng thanh thúy. Nụ cười nàng say lòng người, dáng vẻ mềm mại như liễu rủ, giơ tay nhấc chân, tựa như báu vật.
Xong một khúc, Ngụy Giác cười to vỗ tay: “Quả nhiên tuyệt diệu, Phạm công hành lạc lành nghề, khiến ta thật ao ước!”
Phạm Duyệt cũng cười: “Thừa tướng quá khen, chẳng qua tìm chút thú vui nhàn hạ thôi.” Dứt lời, hắn nói với vũ kỹ, “Bích Dao, tiến lên gặp Thừa tướng.”
Nữ tử ôn nhu đáp lời, chân thành tiến lên, thi lễ với Ngụy Giác: “Bái kiến Thừa tướng.”
Ngụy giác nhìn nàng, hai mắt đánh giá.
“Bích Dao.” Ông mỉm cười, “Là tên thật sao?”
Nữ tử bộ dạng phục tùng, nhẹ giọng nói: “Bẩm Thừa tướng, tên Bích Dao là chủ công ban tặng.”
Phạm Duyệt ở một bên vuốt râu nói: “Thừa tướng có điều không biết, nàng ấy là con gái của Nhâm Thuật Tịnh Châu, nguyên danh duy nhất một chữ ‘Quân’. Hà Quỳ sinh loạn, Nhâm Thuật khởi binh phản đối, sau chết trận, nhà tan cửa nát. Mỗ cho nàng nhập phủ, coi như con mình, dốc lòng dạy dỗ.”
Coi như con mình, chính là dạy nàng làm ca kỹ quyến rũ sao? Ta hớp một ngụm trà, trong lòng cười lạnh.
Ngụy Giác gật đầu, vẫn nhìn nữ tử: “Thì ra là khuê nữ quý gia.”
“Phạm công nhân hậu, không biết Bích Dao năm nay bao tuổi?” Lúc này, bỗng nhiên Quách phu nhân nói.
“Năm nay vừa tròn mười tám.” Phạm Duyệt nói.
“Ồ?” Quách phu nhân mỉm cười, ánh mắt hướng về bên này, “Xấp xỉ tuổi thiếu phu nhân sao?”
Ta âm thầm cả kinh, giương mắt lên.
“A Dung?” Ngụy Giác cũng nhìn sang, chốc lát, cười cười, “A Dung năm nay hai mươi mốt, lớn hơn Bích Dao ba tuổi.”
Phạm Duyệt cười nói: “Năm ngoái Đại công tử và thiếu phu nhân đi ngang qua, đã từng xem nàng múa, khen ngợi có thừa. Mỗ đã từng muốn tặng Bích Dao cho Đại công tử, đáng tiếc Đại công tử lên đường quá mau, chưa kịp nhận lấy.”
Lửa giận trong lòng ta dâng lên, lão thất phu này!
Đang trong tình thế cấp bách, bỗng nhiên, bàn tay phía dưới ống tay áo bị nắm chặt. Ta nhìn bên cạnh, Ngụy Đàm cười nhẹ, thần sắc không đổi, ánh mắt lấp lánh.
“Vậy sao?” Ở bên trên, Quách phu nhân cười hiền hòa, nói với Ngụy Giác, “Ý tốt của Phạm công, nàng ấy lại xuất thân thế gia, hôm nay tới đây, sao không thành toàn?”
“Đa tạ mẫu thân.” Ngụy Đàm hắng giọng mở miệng, “Nhi tử xấu hổ, chưa tự lập được, không dám nạp thiếp ham vui.”
“Nạp thiếp để sinh con nối dõi, sao lại nói là ham vui?” Ngụy Giác cười khoát tay, ánh mắt nhìn về phía ta, mỉm cười, “A Dung, ta nói có đúng không?”
Ta nhìn ông, cảm đấy máu nóng dồn lên não.
Chuyện đột nhiên chuyển hướng, sắc bén, nhắm thẳng vào nhược điểm của ta, làm ta ứng phó không kịp.
Ánh mắt Ngụy Giác như cười, nhưng mơ hồ trấn áp. Lão hồ ly ném gánh nặng này cho ta, cảnh báo hoặc xoi mói, thâm ý trong đó không nói cũng hiểu—Ta không đáp ứng cũng phải đáp ứng.
“Cữu thị nói phải.” Ta cố gắng cong khóe môi lên, nghe được giọng mình bình tĩnh lạ thường.
Ngụy Giác tươi cười, nói với người đối diện: “Truyền lời, Mạnh Tĩnh nạp tiểu thiếp, an trí người mới.”