Đọc truyện Đừng Nghĩ Tôi Sẽ Buông Em – Chương 39: Phong sương cốc
Âm thanh máy ảnh chợt vang lên khiến cô giật mình rồi quay lại. Trước mặt cô là gương mặt quen thuộc, cô mỉm cười.
– Chúng ta lại gặp nhau – Tuấn Dã mỉm cười đáp lại.
– Vâng – Cô gật đầu và không ngờ lại gặp anh trai ở đây. Ông trời cũng biết tạo cho cô gặp anh, trong lòng cô lúc này rất vui. Tết năm nay lại được cùng anh ngắm hoa đào cho dù ít phút cô cũng cảm thấy ấm áp như đang ở bên gia đình.
– Không biết cô có thể cho tôi làm phiền cô một lúc được không?
– Vâng! Anh cứ nói.
– Cô có thể cho tôi chụp vài tấm hình về cô tại vườn đào được không?
Cô gật đầu đồng ý. Mỗi năm đi ngắm hoa cô luôn bắt anh chụp hình để đưa những tấm hình đẹp lên Facebook khoe với bạn bè.
Tuấn Dã ngẩn người khi nhìn cô, thực sự là cô rất giống Huyền Chi khiến Tuấn Dã luôn nhầm tưởng, nhưng em gái hiện nay tính nết thay đổi kể từ ngày trong quan tài kêu lên khi chuẩn bị đem đi hỏa táng. Sự kiện này khiến bao người phải khiếp đảm khi nghĩ tới người chết sống lại.
– Anh sao vậy?
Cô lên tiếng hỏi khi Tuấn Dã cứ ngẩn người suy nghĩ.
– Không có gì, ta bắt đầu chụp nhé!
– Thanh Nhã.
Giữa lúc đó lại có giọng nói vang lên. Cô quay lại nhìn thấy bộ mặt Lý Nam đầy tức giận, Lý Nam nhíu mày nhìn Tuấn Dã khi trên tay cầm máy ảnh vừa ghi lại hình của cô. Còn cô thì mỉm cười tạo dáng.
Mỉm cười với người ngoài tươi như hoa trong khi đó cô chưa bao giờ mỉm cười với hắn dù chỉ là khẽ nhấc. Thử hỏi như vậy hắn không tức mới là chuyện lạ. Hơi thở bắt đầu không đồng đều khi cơn ghen bắt đầu xâm nhập cũng có thể do sự tức giận. Hắn sau khi cầu nguyện nghĩ rằng cô còn đứng bên cạnh nên đưa tay nắm lấy nhưng chớ trêu người mà hắn cầm tay lại là một người phụ nữ béo tròn đang nhe răng cười típ mắt. Khi không thấy cô hắn trở nên lo lắng và đã đi tìm hơn tiếng đồng hồ. Kết quả thì sao? Cô lại đang mỉm cười với người đàn ông khác, hắn nghĩ rằng cô đã chạy trốn như lần trước.
– Em ở đây khiến tôi phải đi tìm – Hắn nén giận mà cất tiếng.
– Tìm tôi có gì không?
Cô hỏi lại một câu khiến hắn muốn bốc hỏa, hắn đang cố nén giận nếu cô nói thêm câu nữa không biết sự tức giận của hắn sẽ bùng phát như thế nào.
– Chúng ta lại gặp nhau – Tuấn Dã mỉm cười. Nhận thấy ánh mắt sắc bén của hắn nhìn mình Tuấn Dã mỉm cười lên tiếng để giải thích – Tôi chỉ nhờ cô ấy làm người mẫu…
– Lần sau tìm ai đó mà nhờ – Hắn cắt ngang lời Tuấn Dã.
Hắn nắm lấy khủy tay cô lôi đi một mạch tới một gốc cây đào già đang đợi ngày chết dần chết mòn, một vài cành đã khô mục trên cành có lác đác vài bông hoa nở để đón xuân về. Bên cạnh cây đào là một tảng đá lớn đã bị rễ cây đào nhô lên cao bám quanh tạo ra nhiều hình thù quái dị còn bên trái có ngọn núi cao lởm chởm phủ đầy rêu phong, trên đỉnh núi mây mù bao phủ lửng lơ trôi dạt chẳng khác gì cảnh tiên nơi hạ giới.
– Thực ra hắn ta là ai? – Hắn nắm lấy hai bả vai xoay cô cho đối diện.
– Người quen cũ – Cô trả lời.
– Người quen cũ mà rất thân mật nhỉ? – Trong lòng hắn không thoải mái.
– Tôi muốn tiếp tục ngắm hoa – Cô không thèm quan tâm hắn ra sao.
Hắn không nói gì nắm lấy tay cô, lần này sẽ không buông, buông ra sợ cô lại biến mất. Mặc dù rất khó chịu nhưng cô đành miễn cưỡng để cho hắn nắm lấy tay.
Đôi mắt cô liếc đảo xung quanh để tìm một bóng hình quen thuộc nhưng không thấy.
Thung lũng hoa đào khách du xuân cười đùa vui vẻ dòng người vẫn tấp nập đi lại trên những đoạn đường dải đầy cánh hoa.
– Chúng ta xuống thuyền đi dạo – Hắn thấy cô im lặng nên mở lời.
Một chiếc thuyền mộc đầu rồng đi vào bến, thuyền chỉ trở được ba người tính cả người lái thuyền. Chiếc thuyền chênh vênh sóng sánh khi hắn bước lên khiến cô suýt ngã xuống mặt nước may mắn có người lái thuyền kịp đỡ. Hắn vội kéo cô về phía mình trừng mắt khiến anh ta hú vía.
Từng đoàn thuyền chở du khách ngược theo dòng chảy tiến về ngọn nguồn của dòng sông. Dọc hai bên bờ sông hoa đào nở rộ hai màu hồng trắng và đỏ thẫm mọc xen kẽ nhau, khi có cơn gió thổi qua cánh đào bay phảng phất như trận mưa hoa. Những cánh hoa đào nằm dải rác trên mặt nước. Những gốc đào mọc rễ dài xù xì bám trên những mỏm đá tạo ra nhiều hình thù lạ mắt. Lớp rong rêu phủ kín trên những tảng đá to trải dài như một tấm thảm màu xanh, những dây leo nở hoa màu trắng từ trên cao rủ xuống dòng sông nhìn giống như một tấm rèm cửa thêu hoa.
Đoàn thuyền nối đuôi nhau đi đông vui như chảy hội, nhộn nhịp và tưng bừng đoàn thuyền bắt đầu tiến vào vùng có sương mù bao phủ, cảnh vật hiện ra trước mắt càng trở nên huyền diệu rất nhiều du khách từng đến đây rất nhiều lần cũng phải bật miệng thốt lên vì không thể kìm nén được cảm xúc của mình.
– Đẹp quá!
Cô đứng bật dậy quên luôn mình đang ngồi trên chiếc thuyền mộc nếu không cẩn thận có thể ngã. Chiếc thuyền chênh vênh chao đảo may mắn cô được hắn giữ chặt.
– Quý khách hãy cẩn thận một chút, nước ở đây rất lạnh – Người trèo thuyền là hướng dẫn viên du lịch mỉm cười tiếp tục nói – Chào mừng quý khách đã tới động Phong Sương.
– Phong Sương.
Không phải một giọng cất lên, mà là hai giọng cùng cất lên một lúc. Hắn nhìn cô, cô nhìn hắn. Cô quay đi.
– Tôi từng được đọc sách và biết đến, chỉ là không nghĩ động lại đẹp như thế – Cô lên tiếng giải thích.
– Bởi vì các nhà nghiên cứu sử học gần đây mới nghiên cứu và phát hiện ra trên cửa động một vài dấu tích bị mài mòn do thời gian có liên quan đến một truyền thuyết về loài rồng, sau thời gian nghiên cứu và đi đến kết luận đây chính là động Phong Sương từng có trong truyền thuyết về loài rồng.Trước đây động có tên là động Hoa Tiên – Nhân viên hướng dẫn lên tiếng giải thích.
– À, hóa ra là như vậy?
Cô khẽ gật gù còn ánh mắt kín đáo nhìn hắn. Đôi mày kiếm nhíu lại suy nghĩ. Cô biết hắn đang suy nghĩ về điều gì. Một nửa chìa khóa hiện đang nằm trong tay Lý Nam, nếu muốn biết nửa còn lại ở đâu phải tìm thấy Phong Sương Cốc. Trong lòng cô lúc này dâng lên sự lo lắng nếu hắn phát hiện ra điều gì đó nằm trong Phong Sương Cốc Vương Đình sẽ gặp nguy hiểm.
Một bàn tay lạnh lẽo chạm lên tay hắn khiến hắn giật mình thu hồi luồng suy nghĩ liếc nhìn cô rồi nhìn xuống tay nơi bàn tay cô chạm lên, chưa bao giờ cô chủ động nắm lấy tay hắn như vậy. Hắn cởi bỏ áo khoác, khoác lên người cô.
– Người em lạnh cả rồi – Hắn khoác vai cô cho đầu ngả vào vai hắn.
Cô lạnh không phải do khí hậu nơi đây mà cô đang sợ hãi trong lòng vì sự an nguy của Vương Đình.
– Ở đây rất lạnh, tôi muốn rời khỏi đây.
– Ừ!
Hắn vỗ nhẹ vai cô. Thực lòng mà nói hắn rất muốn đến Phong Sương Cốc, ở đó như có một sức hút vô hình lôi kéo linh hồn của hắn đi tới. Hắn không hiểu cảm giác đó là gì, âm thanh kêu gọi không ngừng ở bên tai nhưng vì cô hắn miễn cưỡng quay lại chiều theo ý. Đôi mắt hắn cố nhìn qua lớp sương mù, hình ảnh đoàn thuyền thoắt ẩn thoắt hiện trong sương mù lần lượt tiến về phía thượng nguồn. Cô lay tay hắn, hắn quay sang phía người trèo thuyền nói như ra lệnh.
– Lập tức quay lại.
– Thực lòng xin lỗi quý khách – Anh ta nhìn hai người ái ngại – Tôi cũng rất muốn quay lại, hẳn là quý khách lần đầu tiên tới đây nên không biết. Trường lưu thủy ở đây rất khác biệt chỉ có thể đi ngược chiều về thượng nguồn chứ không thể xuôi theo chiều quay lại, nếu quý khách muốn quay lại chỉ khi lên đến thượng nguồn theo dòng chảy khác của Phong Sương.
– Anh cứ quay lại cho tôi – Hắn lạnh nhạt ra lệnh. Cái thói quen ra lệnh cho người khác đã ăn nhập trong máu. Anh nhân viên tuy khó chịu nhưng vẫn miễn cưỡng bày ra bộ mặt tươi cười. Trong thiên hạ ai chẳng biết hắn là kẻ có thế lực muốn gì được đấy, mạng nhỏ như anh nhân viên thấp hèn không dám đắc tội bởi còn muốn sống để lấy vợ về chăm sóc mẹ già.
Thuyền vừa quay lại, mặt nước trong xanh yên bình bỗng có từng đợt sóng nhỏ nổi lên đánh vào mui thuyền, một vài giọt nước bắn lên chân cô và hắn. Có thể nói nước ở đây lạnh như băng. Hắn nhíu mày khi nhìn cánh hoa đào vẫn nhẹ nhàng trôi theo dòng chảy êm đềm, mọi chuyện vừa diễn ra không hề ảnh hưởng đến cánh hoa.
– Tôi đã nói mà anh lại không tin – Giọng anh ta như trách móc – Bây giờ đi lên hay cố xuôi theo dòng chảy, nói trước nếu cố ý sóng sẽ đánh úp thuyền tôi không muốn trở thành tượng băng ngàn năm dưới đáy sông. Phong – Sơn – Thủy ở đây rất khách biệt chính vì sự khác biệt này đã thu hút nhiều người tới đây để ngắm cảnh và khám phá, chỉ có những gì thuộc về Phong Sương mới có thể thuận theo chiều dòng chảy.
Chiếc thuyền tiếp tục đi ngược theo dòng chảy về thượng nguồn. Thuyền mộc dừng cách xa thác nước khoảng 10m. Thác nước từ trên cao đổ xuống văng lên cao bắn ra những tia nước nhỏ đi xa nhìn như những giọt mưa bụi mà cũng như là lớp sương mù. Dưới chân thác nước bắn tung cao tạo thành những trận gió nhẹ khiến không khí nơi đây càng trở nên lạnh hơn. Trên thượng nguồn có hai lối đi một hướng đi xuống bằng cáp treo hướng còn lại xuôi theo dòng chảy khác của Phong Sương đi về hướng ngôi chùa trên đỉnh núi. Sau đó mới chảy vòng quanh về điểm đầu tiên nơi bắt đầu đi vào Phong Cốc.
Ngay tại chân thác có một hang động bên trong, cửa động khá cao nên nước không thể chảy vào. Động vẫn giữ nguyên vẻ đẹp nguyên thủy những thạch nhũ trải qua mấy nghìn năm tạo thành nhiều hình thù kỳ quái ở bên ngoài cửa động. Hắn dìu cô bước lên bờ chân cô vừa chạm lên lớp rêu phong phủ trên mặt đá cảm giác thật êm nhẹ. Leo lên mấy bậc đá rồi dừng tại một mô đất bằng phẳng rất sạch sẽ không một lớp rêu phong phủ. Từng tảng đá xếp vào nhau rất bằng phẳng nhẵn bóng như được tay con người mài nhẵn nhưng sự thực đó là do tự nhiên tạo ra theo năm tháng. Điều khiến mọi người ngạc nhiên chính là ở trước cửa động không bao giờ có rêu mọc ở đây không một loại cỏ nào có thể mọc được trừ một chỗ tượng đá hình người tự sát phủ kín lớp rêu phong dày đặc. Ở tượng đá người ta có thể hình dung được đó là một nam nhân có tướng mạo bất phàm, cơ thể luôn toát ra một cỗ bá khí dữ dội, cao ngạo của bậc vương giả không ai có thể mạo phạm. Đầu hướng vào trong động như để chông chừng dõi theo một ai đó.
Dù không có rêu phong không hiểu sao khi bước đi cô lại bị trượt chân đầu lao về phía tượng đá như ai đó kéo chân cô đi tới. Hắn hốt hoảng vội đỡ thật may cho cô tưởng bị ngã đập đầu nhưng cô đã lấy được sự thăng bằng. Tay cô chạm lên tượng đá, cảm giác đau đớn xuất hiện trên mu bàn tay. Mu bàn tay trắng nõn xuất hiện vài giọt máu rồi rơi xuống tượng đá, mắt cô trợn tròn nhìn cô vội quay sang nhìn xem hắn có phát hiện ra điều gì vừa xảy ra.
Hắn đứng yên không cử động. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào bức tượng, đôi mắt hắn mở to trống rỗng vô hồn. Cô đảo mắt nhìn về phía sau trong số hành khách đang đi tới cô nhận ra thân ảnh màu trắng lấp ló trong màn sương. Vương Đình đang cùng mẹ du xuân trên chiếc thuyền mộc. Nụ cười trên môi Vương Đình thật dịu dàng và hạnh phúc, thật khác biệt với Vương Đình mà cô gặp, lạnh lùng, tàn bạo rất ít nói. Vương Đình cũng chỉ khi ở bên những người thân mới bộc lộ và sống thực với con người của mình. Tuy là một sát thủ tàn bạo nhưng Vương Đình lại rất yêu thương và kính trọng mẹ, khi bên mẹ già Vương Đình trở thành một người con rất có hiếu nhưng khi không ở bên mẹ lại trở thành một con người khiến ai cũng khiếp đảm. Cô muốn nhìn thấy nụ cười đẹp tràn đầy hạnh phúc đó luôn nở trên môi.
Cô lay tay Lý Nam nhưng hắn vẫn đứng như tượng đá, cô không muốn hai người họ gặp nhau tại Phong Sương Cốc bởi khi cả ba đã xuất hiện mọi chuyện không lường trước có thể xảy ra. Một nghìn năm trước Thánh Nữ tạo ra dấu ấn chỉ nhằm mục đích tìm lại Nhai Tệ để trả mối nợ nhân tình. Nhưng lại bị Thái Tử yểm bùa chú, cô chỉ biết Thái Tử yểm chú cho Vương Đình mãi là kẻ nô lệ vĩnh viễn không bao giờ được ở bên cạnh người mình yêu còn mấy câu sau là gì chỉ có Thái Tử biết.
– Lý Nam.
Cô lay người hắn một hồi mà hắn không hề nhúc nhích vẫn đứng im như tượng, trong lòng cô rất khẩn trương khi Vương Đình đang dìu mẹ lên bờ, cô sợ họ sẽ đụng mặt tại nơi đây. Cô thầm cầu mong cho Vương Đình đi lối khác đừng qua phía bên này. Thật may khi Vương Đình đưa mẹ về hướng ngôi chùa. Người già đầu năm tết đến đều muốn đi chùa cúng vái và cầu nguyện. Cô thở ra một hơi nhẹ nhõm, vừa thở ra một hơi Lý Nam cũng giật mình thức tỉnh hắn nhìn cô khi ngửi thấy mùi máu tươi.
-Tay em sao vậy – Hắn hốt hoảng lo lắng.
– Không sao, tôi muốn quay lại khách sạn.
Hắn nhìn đồng hồ đeo tay màu vàng, mặt số là những viên kim cương màu trắng được cắt gọt tỉ mỉ cầu kì. Ánh nắng yếu ớt chiếu xuống viên kiêm cương phát ra tia sáng trắng lạnh.
– Cũng trưa rồi ngồi đó ăn uống rồi đi tiếp – Hắn đề nghị.
– Không cần -Cô rất muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt vì cô sợ Vương Đình sẽ quay trở lại.
Cô luồn tay vào khủy tay hắn khiến hắn khựng người lại vì hành động này của cô. Tâm tư, cảm xúc rung động mạnh kịch liệt, cảm giác này hắn thích, cảm giác được người mình yêu thương quan tâm tới thật sự rất hạnh phúc, sự hạnh phúc chỉ có cô mới đem lại cho hắn. Trước nay hắn chưa hề biết cảm giác hạnh phúc là như thế nào hắn chỉ biết cảm giác người ta đem đến cho hắn sự hài lòng khi nghe theo lời. Lúc trước hắn có yêu thương chiều chuộng Linh nhưng cảm giác giữa hai người rất khác biệt. Đối với Linh đem lại cho hắn cảm giác hài lòng bởi Linh rất ngoan ngoãn là người biết điều, biết lấy lòng khiến hắn rất vui nhưng với cô lại khác, cô đem đến cho hắn những cảm giác tức giận, ghen tuông, chiếm hữu và nhịp tim không bao giờ yên nhịp khi các cung bậc cảm xúc khác nhau. Hắn chưa biết sợ là gì, chỉ có kẻ khác sợ hắn vậy mà đối với cô luôn đem đến cho hắn cảm giác sợ hãi, hắn sợ cô sẽ rời bỏ hắn mà đi. Hắn hiểu tại sao những gã đàn ông trong thành phố S tỉ lệ tự sát rất cao hoặc do điên loạn vì thất tình, một phần vì đàn ông lấy được vợ rất ít, một phần do không chịu được sự đau đớn khi bị bỏ rơi trong lúc hồ đồ đã tìm đến cái chết để giải thoát. Mỗi sáng nghe tin anh B ở khu phố này tự sát hoặc là anh kia bị điên loạn… hắn thường khinh bỉ loại đàn ông như thế nhưng bây giờ hắn đã hiểu được nỗi đau và sự sợ hãi khi sống trong cảnh lo nơm nớp một ngày nào đó người yêu sẽ bỏ đi. Khi yêu bao giờ trái tim người đàn ông cũng yêu hết mình họ đặt tình yêu ở người mình yêu quá cao để rồi nhận những trái đắng, những cú sốc lớn khiến họ không chịu được nên tìm đến một sự giải thoát.
Quyền lực – địa vị – giàu sang không một ai bằng hắn bởi hắn tự cho mình là vua – ông vua của vật chất, chỉ cần hắn muốn người khác sẽ tự dân lên. Trước cô hắn đành bất lực. Một con người nhỏ bé nhưng kiên cường không chịu khuất phục đôi khi vì sự kiên cường của cô khiến hắn càng nổi giận, hắn muốn quan tâm bù lại quãng thời gian đã đối xử tệ bạc nhưng cô đều từ chối.
Hắn ôm lấy eo nhỏ của cô cẩn thận dìu đi qua những tảng đá trơn gập ghềnh.
Từ trên cáp treo nhìn xuống Phong Sương cảnh vật hiện ra trong màn sương lờ mờ huyền ảo, những đám mây bay lượn lờ trên những khóm cây. Trên đỉnh núi cao một vài mái đình chùa lấp ló trong màn sương có thể nói nơi đây là tiên cảnh dưới hạ giới.
Trở về biệt thự Hoa Mẫu Đơn trời cũng vừa mới tối. Cô đi thẳng lên lầu vì đi cả ngày trời mệt mỏi cô rất muốn ngủ một giấc, hắn cũng không làm phiền nên đã đóng cửa phòng lại đi ra ngoài. Cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn xuống. Chiếc ô tô lao vụt đi, cô biết hắn sẽ không dễ gì bỏ qua. Một điều, cô sẽ không để cho Vương Đình gặp nguy hiểm, bằng bất cứ giá nào cũng phải nghĩ ra biện pháp giúp Vương Đình bảo toàn được tính mạng. Kiếp này và kiếp trước cô nợ Vương Đình rất nhiều đã đến lúc cô phải trả lại những ân tình đã nợ. Hơn nghìn năm trước dù biết rất rõ mục đích của Thánh Nữ nhưng vẫn một lòng chấp thuận yêu thương che trở bảo vệ để rồi nhận lấy một kết cục bi thảm, vẫn không một lời oán hận vẫn nhẹ nhành mỉm cười lau nước mắt cho người mình yêu và ôm vào lòng an ủi. Kiếp này cũng vậy vẫn luôn bảo vệ và che trở.
Bích Huyết trong tay cô chợt rung nhẹ, cô nhìn xuống Bích Huyết phát ra một tia sáng yếu ớt rồi vụt tắt, cô nhìn chằm chằm rồi suy nghĩ Bảo An do đâu mà có Bích Huyết cô rất muốn biết nhưng để gặp được Bảo An phải tìm cách. Cô cất Bích Huyết xuống dưới gối rồi bước vào nhà tắm, đứng trước gương nhìn hình ảnh của chính mình cô lại nhớ tới khi ở bên Vương Đình cảm giác tâm tư thật thoải mái không lo lắng hay buồn phiền mọi cảm giác đó đều tan biến. Nụ hôn nhẹ nhàng như gió thoáng qua rất ấm áp. Mùi hương bạc hà mát rượi vẫn còn quẩn quanh đâu đây nơi chóp mũi và khoang miệng. Cô lắc đầu xua tan mọi suy nghĩ tát nhẹ vào má mình hai cái. Tắm rửa xong cô lên giường ngủ, lăn đi lăn lại vài vòng cuối cùng giấc ngủ cũng đến với cô.
Đam Mê.
Trong một căn phòng bí mật tại hộp đêm. Một thân ảnh lười nhác nửa nằm nửa ngồi trên ghế bành phủ một tấm lông cừu màu trắng, ở hắn phát ra luồng khí vương giả bá đạo đầy uy mãnh khiến cho đối phương cảm thấy ngạt thở. Hắn xoay nhẹ ly rượu trên tay đôi mắt nhìn chằm chằm vào đáy như thể đang khám phá một điều gì bí ẩn dưới đáy ly rượu. Thật lâu hắn mới lên tiếng.
– Ngay đêm nay tới thung lũng hoa đào tìm hiểu về Phong Cốc ghi lại toàn bộ cảnh ở nơi đó về cho tôi.
– Vâng! Tôi sẽ làm ngay – Người vệ sĩ cúi đầu nhận lệnh sau đó lui ra ngoài khi nhận được tín hiệu của hắn.
“Phong Sương” hắn nhẩm trong miệng, có thể nói rằng ở đó có một luồng ma lực níu kéo hắn đi tới. Một kẻ xuất hiện trong mộng luôn kêu hắn phải đi tìm Phong Sương Cốc.
Ngày hôn nay đứng trước một bức tượng đá cơ thể hắn không thể nhúc nhích nổi, hắn cảm nhận được linh hồn rời khỏi thể xác đi tới một nơi vừa quen vừa xa lạ. Rõ ràng hắn đang cùng cô đứng trước cửa Phong Sương nhưng tại sao cảnh vật biến đổi dòng người đông đúc tấp nập biến mất để lại cho một bầu khung cảnh yên tĩnh. Mây mù vờn quanh chân núi, tiếng chim hót líu lo, đàn bướm bay lượn dập rờn bên những khóm hoa. Hắn nhớ trước cửa động không có một thảm hoa cỏ thảo dược chỉ có một hồ nước nhỏ trong vắt nhưng hiện tại lại đứng trước một tảng đá lớn bên cạnh có cây hoa đào và đủ các loại hoa thảo dược. Phía trước một thân ảnh màu vàng hòa cùng hoa lá đang ngồi đó nhàn nhã thưởng trà. Trên người nam tử khoác áo hoàng bào phát ra tia sáng quỷ dị. Nam tử có bộ tóc màu vàng kim tùy ý phiêu trong gió. Diện mạo bất phàm không thần tiên cũng là yêu ma hóa thành, hắn giật mình khi nam từ từ quay lại nhìn. Diện mạo của nam tử hệt như diện mạo của Lý Nam Vương, vì giật mình mà hắn đã quay lại thể xác.
Phong Sương. Nhất định sẽ đến để tìm ra bí mật trong đó. Vì sự bí mật mà ngày đêm thôi thúc hắn phải đi tra tìm chiếc chìa khóa và lệnh bài. Hắn nhìn vào chiếc chìa khóa trong tay, lật đi xoay lại vài vòng không có điểm gì xảy ra hắn cất đi.
Khi đứng dậy đi ngang qua cửa bí mật, hắn dừng bước. Lần đó hắn bị thương không hiểu sao hắn lại mở nhầm cửa kết quả là đã tới phòng nơi cô ở. Chân hắn khẽ dịch chuyển trên sàn nhà bức tường tự động tách ra xuất hiện một cánh cửa sắt một lần nữa hắn nhấn một dãy số mật mã trên cánh cửa. Mùi thơm nhẹ thoảng qua đây là loại nước hoa mà cô thường dùng nhẹ nhàng mà êm dịu. Mọi thứ đồ dùng vẫn còn nguyên, trên giường quần áo ngủ vẫn vứt bừa bộn, một vài giọt máu khô còn thấm trên chiếc đệm màu trắng. Hắn nhớ lại khi hắn hành cô, cưỡng bức khắc tên mình trên bắp đùi trắng nõn, hắn thấy rõ nét mặt cô đau đớn cắn răng mà chịu đựng, bản thân hắn khi đó như một con mãnh thú không còn có ý thức gì. Hắn chỉ nghĩ làm sao cho cô mãi mãi không thể quên đi giây phút đau đớn, cảm giác hận thù đan xen, cảm giác khi nhớ lại đoạn vi deo mà hắn từng xem khi Linh bị cưỡng bức. Máu, tiếng gào thét rất kích thích khiến hắn không thể kiềm chế hắn đã gây tổn thương cho cô rất nhiều. Nghĩ lại tim hắn thật đau, đau không biết tả ra sao, nếu khi đó hắn đủ tỉnh táo sẽ không khiến cô phải đau. Dần dần hình ảnh của cô ăn sâu vào trong não, hắn nhận ra bản thân mình yêu cô liệu có quá muộn không khi trong lòng cô chỉ nghĩ đến Vương Đình. Lần hắn bị thương cô nhẹ nhàng quan tâm chăm sóc chính sự quan tâm chăm sóc ân cần chu đáo đã khiến hắn động tâm. Dù hắn từng làm tổn thương đến cô nhưng cô không để bụng vẫn chăm sóc và rửa vết thương cho hắn hàng ngày. Mặc dù hắn không thiếu người chăm sóc nhưng hắn thích sự quan tâm của cô. Bàn tay cô nhẹ nhàng xoa dịu vết thương, cô luôn đem đến cho hắn một cảm giác chiếm hữu mãnh liệt. Hắn ghen tị khi cô quan tâm đến Vương Đình cũng vì sự quan tâm đó khiến hắn nhận ra bản thân mình đã yêu cô kể từ đó. Từ hận sinh thành yêu, yêu sinh ra hận liệu đó có phải là một quy luật không hắn vốn rất hận cô, hận đến tận xương tủy để rồi nhận lại một kết cục khác. Hận bao nhiêu giờ lại yêu bấy nhiêu, tình yêu đến với hắn thật là giản đơn. Hắn nghĩ mình luôn luôn là kẻ mạnh mẽ nhưng hắn lại không ngờ trong tâm mình đôi lúc lại yếu mềm thèm một sự quan tâm, một lời động viên từ phía người mình yêu. Đôi lúc mệt mỏi muốn ngả đầu vào vai người thương để bàn tay mềm mại êm ái vuốt ve. Nhưng cảm giác đó có lẽ hắn sẽ không bao giờ nhận được.
Cho dù sau này sẽ ra sao sẽ không buông tha cho cô. Cho dù sau này có chuyển kiếp hóa thành gì thì cô vẫn mãi thuộc về hắn ai bảo cô là người hắn yêu. Dù yêu cô nhưng hắn vẫn chưa nói với cô rằng hắn yêu cô nhiều lắm nói ra hắn biết cô sẽ từ chối. Chi bằng cứ như vậy mạnh mẽ mà chiếm hữu, dứt khoát mà không buông.
Hắn nằm xuống giường hít lấy mùi hương trên gối cảm giác thật dễ chịu giống như cô đang nằm bên cạnh hắn. Khi còn ở Đam Mê những lúc hắn không ngủ được hắn thường đến phòng cô để nhìn ngắm cô ngủ, có khi nằm xuống cạnh chỉ để ngửi mùi hương quen thuộc. Hắn nhắm mắt để hưởng thụ khoảng khắc đáng nhớ khi ở bên cô, nhắm mắt cuối cùng giấc ngủ đến với hắn một cách êm nhẹ.
***********************
– Thanh Nhã…
Hắn cất tiếng gọi khi nhìn thấy cô chạy về phía trước ở đó có một bóng dáng quen thuộc đang đứng đợi, là ai hắn không nhìn rõ khi bị lớp sương mù che đi. Bóng dáng của cô dần khuất trong màn sương, hắn vội đuổi theo. Nhưng cô cứ chạy về phía trước bóng cô chạy chậm lại hắn túm lấy khủy tay cô nhưng thứ mà hắn túm được lại vào không khí. Bóng dáng cô chợt biến mất khiến hắn hoảng loạn, lớp sương mù dần tan đi trong chớp mắt. Trước mắt hắn hiện ra quang cảnh ở trước cửa động Phong Sương. Tại sao hắn lại tới đây, một điều khác lạ trước cửa động còn có một cây hoa đào nở rộ những bông hoa màu trắng hồng. Một bàn đá, trên bàn còn có hai tách trà bằng ngọc lan tỏa hương thơm. Xung quanh Phong Sương Cốc đủ các loại hoa, thảo dược tỏa ra mùi hương thơm dịu. Từng đàn bướm bay dập rờn lượn quanh bên khóm hoa. Tiếng chim hót nghe thật vui tai. Hắn xoay ngang xoay dọc tìm kiếm bóng hình của cô.
– Gặp ngươi thật khó.
Từ trong không khí truyền đến một giọng nói xa lạ, lạnh lẽo. Hắn đảo mắt để tìm kiếm giọng nói đó từ đâu vọng đến. Từ dưới mặt nước một tia sáng vàng nhạt vụt sáng. Hắn giật mình lùi lại khi thấy một bóng người đứng trước mặt hắn.
– Ngươi đâu cần phải ngạc nhiên như vậy khi thấy ta?
Nam tử lạnh nhạt nhìn hắn, hắn giật mình không phải do hắn sợ luồng khí bức nhân từ nam tử tỏa ra mạnh mẽ mà chín là diện mạo hệt như hắn – Lý Nam Vương. Nam tử này hôm nay hắn từng thấy. Hoàng bào, mái tóc màu vàng kim tùy ý buông. Đôi mắt màu xanh như dòng sông nhìn không thấy đáy lạnh lẽo mà âm u.
– Cậu là ai – Hắn lạnh nhạt hỏi.
– Phải nói sao cho ngươi hiểu, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta.
– Là sao?
Khóe môi nam tử khẽ nhấc thành một đường cong lạnh lẽo, nam tử phẩy tay tạo thành một cỗ kình phong đánh bay hắn về phía tảng đá.
Hắn tưởng sẽ chết không toàn thây nhưng thân hình hắn treo lơ lửng rồi hạ xuống một tảng đá bên cạnh.
– Bây giờ ta khó có thể kiểm soát được ngươi, ý niệm của ngươi ngày càng mạnh. Suốt bao năm qua ta nhắc ngươi phải đi tìm lệnh bài cho tới ngày hôm nay gặp được ngươi kể ra ta tốn rất nhiều công sức.
– Hóa ra kẻ luôn kêu gọi thôi thúc tôi chính là cậu.
– Không sai.
– Vì sao?
– Vì ngươi chính là ta, ta chính là ngươi ngươi hiểu rồi chứ.
– Hồ đồ, tôi và cậu không có quan hệ, tôi và cậu hai người ở hai thế giới riêng biệt.
– Ngày hôm nay ngươi đã đứng trước tượng đá. Ngươi đã thấy ta.
– Không sai.
– Đơn giản đó chính là ngươi, mà cũng chính là ta.
-Thẳng vấn đề đi, cứ ta và ngươi ngươi và ta khiến tôi phát cáu rồi đấy.
– Ngày hôm nay ta cảm nhận được lệnh bài ở đâu đó xung quanh đây, nhưng lệnh bài là một con người, ngươi phải truy tìm xem là ai.
– Vì sao bắt tôi phải đi tìm?
– Đó là nguyên do, vì Long tộc.
– Không liên quan đến tôi.
– Ngươi phải tuân theo, trong số nguyên thần ta đã phân tán đi để đầu thai chuyển kiếp chỉ một mình người có ý niệm mạnh mẽ không chịu tuân theo lệnh, người đã hoàn toàn độc lập nên ta không thể kiểm soát được ngươi, đôi khi ta không thể thâu tóm được suy nghĩ của ngươi. Mục đích của ta chính là Nội Đan của phụ hoàng, có nó ta mới có thể khôi phục lại Long Cung, hiện tại Long Cung đều hóa thành băng.
Nam tử bắn ra một tia sáng vào trán hắn, đôi mắt hắn nhắm lại hàng loạt hình ảnh hiện về.
Giữa lúc đó hắn giật mình tỉnh giấc. Đôi mắt ngơ ngác đảo xung quanh nhìn, vẫn là bức tường lạnh nhạt hắn lại nhìn xuống thấy mình nằm trên giường cô ngủ từ bao giờ, nhìn đồng hồ đã ba giờ sáng. Bàn tay di nhẹ lên trán, tại sao hắn lại có giấc mơ kì quái như vậy nhỉ, hắn lắc đầu rồi đứng dậy.
Khi trở về biệt thự hoa Mẫu Đơn là lúc ba rưỡi hắn mở cửa phòng bước vào đi đến bên giường. Cô vẫn ngủ say, hắn ngồi xuống cạnh nắm lấy tay cô.
– Thanh Nhã, anh xin lỗi… sau này mọi chuyện xảy ra như thế nào anh sẽ không bao giờ buông em, em đi đến đâu anh sẽ ở đó.
Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô sau đó nằm xuống bên cạnh nhẹ nhàng ôm.
Trong giấc mơ hắn nhìn thấy cô, cô chính là Thánh Nữ, một thánh nữ xinh đẹp nhân hậu và bao dung. Hắn một lần trốn Phụ Hoàng cùng thuộc hạ thân cận bên cạnh mở ra kết giới thông tới thế giới của loài người, năm đó cũng là dịp du xuân. Hắn có tới Phong Sương Cốc nghe đồn Thánh Nữ đẹp hơn tiên tử vì tò mò muốn biết Thánh Nữ có thực sự đẹp như lời đồn không?
Từ phía xa chiếc kiệu được phủ rèm màu trắng được bốn phu kiệu phi thân bay lên đài để làm lễ. Trong kiệu hắn nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé ngồi ngay ngắn trên khuôn mặt được che đi bằng tấm lụa mỏng. Hắn đã tạo ra cơn kình phong cuốn tung kiệu về một hướng, đoàn người nháo nhác chạy loạn la hét. Thánh Nữ nhảy ra khỏi kiệu nhẹ nhàng phiêu theo gió, rồi hạ xuống gốc cây đào. Khi khăn che mặt bay lên hắn đã kịp nhìn thấy diện mạo thực, hắn bị Thánh Nữ hút hồn kể từ đó.
Hắn khi đó không ai khác chính là Thái Tử Long tộc.
Hắn dù rất yêu Thánh Nữ nhưng giữa tình yêu và địa vị hắn đã chọn quyền lực, có quyền lực sẽ thao túng được tất cả, nữ nhân trên đời này thì không thiếu. Mỹ nhân say này muốn bao nhiêu cũng có. Khi biết Phụ Hoàng có ý định nhường ngôi báu cho Nhai Tệ nửa người nửa thần yêu. Long tộc không thể nào kết thân cùng loài người yếu ớt nhỏ bé chỉ cần phẩy tay nhẹ đã mất mạng. Long tộc cũng không cho phép bị bôi nhọ sỉ nhục, bị người đời cười nhạo làm trò cười cho thiên hạ. Hắn đã khuyên nhủ Thánh Nữ, năn nỉ, cuối cùng thánh nữ cũng chịu làm thiếp cho Nhai Tệ. Hắn tuy rất khó chịu khi Thánh Nữ đưa Nhai Tệ tới Phong Sương cốc, lẽ ra nơi này chỉ dành riêng cho hắn và Thánh Nữ. Nhiều lần hắn nhìn thấy hai người tình tứ cùng nhau chơi đàn bên gốc đào, cười nói vui vẻ thật hạnh phúc, hắn rất muốn phá vỡ sự hạnh phúc đó nhưng nghĩ đến gia tộc lại nhẫn nhịn và chịu đựng. Hắn biết bản thân hắn cũng yêu Thánh Nữ mặc dù bên cạnh hắn không thiếu gì mỹ nữ.
Khi mục đích đã đạt được hắn có ý định đón Thánh Nữ về đoàn tụ, tới nơi hắn chỉ nhận được thể xác của Thánh Nữ, tim hắn cực liệt đau đớn sụp đổ hoàn toàn. Hắn trở nên tức giận, vì đau đớn mà sinh ra phẫn nộ tạo ra một trận cuồng phong càn quyét đất đá bay cao chất thành núi. Phong Sương Cốc từ đó xuất hiện một dòng thác chảy, vì đau lòng sinh ra hận, hắn hận Nhai Tệ đã chết đi mà còn không chịu buông tha Thánh Nữ. Hắn nguyền rủa cho dù Nhai Tệ đi đến đâu hắn cũng tìm được và hoàn trả gấp bội mọi nỗi đau. Chuyển kiếp, hắn cũng khắc họa sinh tử luân hồi trong vòng chuyển kiếp mà Thánh Nữ tạo ra. Nhất định không cho hai người họ được toại nguyện ở bên nhau. Nhai Tệ sẽ nhận lấy mọi cực hình đau đớn nhất, trừ khi lấy được nội đan Nhai Tệ sẽ không thể luân hồi chuyển kiếp vì vậy mà hắn đã yểm bùa vào xác Nhai Tệ. Nhai Tệ là ai hắn chưa nhìn rõ bởi khi hắn muốn nhìn lại bị sương mù che đi.
Thần long có chín nguyên thần hắn đã phân tán đi tám nguyên thần để đầu thai chuyển kiếp tìm kiếm người. Còn một nguyên thần hắn giữ lại hóa thành tượng đá để nắm giữ và thao túng các nguyên thần đang phân tán. Sau khi phân tán nguyên thần hắn cũng tự phong bế bản thân bằng cây mộc châm mà Thánh Nữ Trao cho để làm tín vật, đôi mắt nhìn vào trong động bởi nơi đó Thánh Nữ đang chìm sâu trong giấc ngủ ngàn năm.
Có thể thấy hắn đã hai lần làm tổn thương đến cô, liệu trong cuộc sống hiện tại cô có còn thuộc về hắn không hay tâm cô mãi mãi thuộc về người khác. Hắn vùi đầu vào tóc cô, bàn tay cũng siết cô thật chặt, hắn thấy sợ, rất sợ, nếu giấc mộng đó là thực… mà không đó là sự thực bởi hắn cũng phát hiện ra khi hắn mười năm tuổi trên đầu có sừng! Những chuyện li kỳ quái dị dù không tin nhưng bây giờ hắn sẽ phải tin những gì đêm nay từng nhìn thấy. Trong giấc mộng hắn thấy cô chính là Thánh Nữ xinh đẹp làm rung động lòng người. Một Thánh Nữ ngây thơ trong sáng suy nghĩ rất đơn thuần đã bị hắn lợi dụng mà không hề hay biết. Hắn nói: chỉ khi Nhai Tệ chết đi Thánh Nữ mới được tự do ở bên hắn. Lời giả dối như vậy mà cũng tin. Cuối cùng nhận lấy một cái chết bi thảm.
Hắn không dám nhắm mắt ngủ, ngủ rồi lại sợ nhìn thấy những gì diễn ra trong giấc mộng.
Đột nhiên… hắn giật mình khi cô bật dậy, trên người mồ hôi hạt toát ra như tắm. Ánh mắt trở nên sáo rỗng khiến hắn lại lo.
– Thanh Nhã.
Hắn lay tay cô nhưng cô như người mất hồn, miệng cô lẩm bẩm gì đó nghe không rõ. Thật lâu sau cô mới phục hồi lại nhìn hắn.
– Em sao vậy?
– Không có gì – Cô đứng dậy nhưng hắn lại ôm vào lòng.
– Em có thể nói với tôi được không, tôi biết em gặp điều gì đó trong giấc mộng. Em có thể chia sẻ cùng tôi mà.
Cô không nói gì ngồi yên cho hắn ôm. Trong giấc ngủ cô lại nằm mơ thấy Vương Đình nằm bên vũng máu khi bị Lý Nam Vương sát hại. Lý Nam Vương nhất định cô sẽ loại bỏ con người này bằng mọi giá, tuy rằng bản thân cô rất sợ.
*****************************
Hắn bước xuống cầu thang thấy trên bàn túi quà to quà nhỏ đặt gọn gàng ngay ngắn. Hắn lên tiếng gọi, chị giúp việc lon ton từ bên ngoài chạy vào.
-Ông chủ gọi tôi.
– Quà này của ai mà chất ngang trên bàn nhiều như vậy?
– Ơ… thì là tôi chuẩn bị cho ông chủ để cùng bà chủ lại nhà chúc tết ông bà bên ngoại bên đó ạ!
Chị giúp việc gãi gãi tai như thể vừa gây ra tội. Lại nhà thăm hỏi chúc tết cũng có lý, từ lúc Thanh Nhã đi làm dâu chưa một lần về nhà mẹ đẻ thăm lại nhà. Hôm nay mồng hai tết thật đúng dịp.
– Mua thêm vài thứ nữa đi – Hắn Xoay người đi lên lầu mặc kệ chị giúp việc ngơ ngác nhìn đống quà trên bàn đã là nhiều lắm rồi cớ sao còn mua nữa chắc hắn định biến ngôi nhà thành siêu thị, chị giúp việc chậc lưỡi người có tiền có khác.
Vi Quốc Lâm. Cô thực không thích ông ta một chút nào, nhất là ánh mắt lạnh lẽo không một cảm xúc nhìn cô, trong con mắt còn chứa một nỗi hận thù. Vì sao ông ta nhìn cô bằng ánh mắt đó cô thật không biết. Vì sao khi Lý Nam Vương tuyên bố sẽ trả thù Thanh Nhã ông ta cũng không hề phản đối, cuộc sống của Thanh Nhã ra sao ông ta không cần biết, liệu có người cha nào vô tâm như vậy không? Cô linh cảm rằng Thanh Nhã không phải cốt nhục của ông ta. Không có một người cha nào vô tâm hờ hững với con đẻ của chính mình. Xem ra gia đình nhà họ Dương cũng có nhiều điều bí mật.
Khi hắn nhắc tới muốn đưa cô về gia đình nhà mẹ đẻ cô thấy hơi bất ngờ, hắn khi nào quan tâm tới những chuyện vặt vãnh như vậy. Tới nơi đó cô không hề muốn nhưng vì mang thân phận của Thanh Nhã nên cô đành miễn cưỡng đi, hôm sau cũng là ngày giỗ của người mẹ quá cố đành làm tròn trách nhiệm của người con.
Ngồi xe mất hơn ba mươi phút chiếc ô tô cũng dừng tại một ngôi biệt thự màu trắng sang trọng được thiết kế theo kiểu kiến trúc tây âu vừa mang một vẻ cổ xưa pha chút hiện đại. Trước cửa rất nhiều loại hoa được trồng tỉa tót cẩn thận. Cô không nghĩ rằng Thanh Nhã từng ở một nơi sang trọng và đẹp như thế.
Người làm chạy vào chạy ra rất bận rộn có vẻ như trong nhà có khách. Cô vẫn ngồi lì trong xe không muốn bước ra, hắn vẫy tay một người giúp việc đi tới.
– Chào ông, mời ông vào nhà!
– Đem số quà này phân phát cho mọi người – Hắn chỉ vào số quà mang theo người giúp việc trợn tròn mắt nhìn.
– Đây, cầm lấy – Hắn rút một phong bao màu đỏ đưa cho anh ta coi như tiền lì xì lấy lộc đầu năm. Anh ta hé hé phong bao để nhìn suýt kêu lên bởi có một số tiền lớn. Anh ta cúi đầu cảm ơn hắn liên hồi, khóe môi hắn khẽ nhấc. Đó là số tiền nhỏ liệu có phải vui mừng đến thế không, tiền vẫn là sức mạnh vô biên con người vẫn không thể thoát khỏi sự mê hoặc của đồng tiền.
Hắn mở cửa giúp cô, cô vẫn ngồi lì không muốn ra.
– Tới nơi rồi – Hắn lên tiếng nhắc nhở.
Cô quay lại nhìn hắn, uể oải bước ra.
– Em mệt à.
– Không.
Trong phòng khách tiếng nói, tiếng cụm ly của một vài ông khách vang lên. Vi Quốc Lâm định đưa ly rượu lên uống bỗng dừng lại khi nhìn thấy Lý Nam và Thanh Nhã bước vào, ông ta hơi bất ngờ một chút. Mấy vị khách quay đầu lại nhìn họ nhận ra hắn là nhân vật lợi hại đứng thứ hai sau Lý Nam Vương bên cạnh là Thanh Nhã. Tuy rất tò mò nhưng họ không thể ở lại lâu. Họ không muốn bị khí từ phía hắn bức tử.
Người giúp việc lặng lẽ thay khăn trải bàn mới cùng bộ tách mới. Hắn ngồi xuống ghế rất tự nhiên đó cũng là một thói quen của hắn.
– Tôi không nghĩ hai người lại tới đây – Vi Quốc Lâm mở miệng nhàn nhạt nói.
– Tôi cũng chẳng muốn tới làm gì, nhưng tôi muốn đưa vợ về thăm gia đình cũng lâu quá cô ấy chưa về thăm nhà hẳn cũng rất nhớ.
– Vậy thì một người cha như tôi đây phải cảm ơn con gái rất nhiều, không ngờ con lại có hiếu như vậy – Khóe môi Vi Quốc Lâm khẽ cong lên khinh miệt.
– Hôm nay rồng lại đến nhà tôm, thật là vinh hạnh quá! – Thanh Hoa từ trên lầu bước xuống nhìn cách ăn mặc đẹp như vậy hẳn là chuẩn bị đi chơi, Thanh Hoa đi tới.
– Còn nhớ đây là nhà mình sao, ôi đầu óc của tôi dạo này hay quên quá, a…a… nhớ ra rồi đây đâu còn là nhà của con nữa phải không. Nhưng dù sao con tới thăm và chúc tết như thế này Dì vui rồi. Mai là ngày giỗ của mẹ con Dì tính lùi lại vài ngày làm giỗ cho mẹ con cùng ngày với Linh. Haizzz… nhắc tới con bé không biết ở dưới suối vàng nó có vui không? Thật khổ thân cho nó. Nó là đứa hiền lành tử tế tại sao phải chết thảm như thế những đứa độc ác lại không bị ông trời trừng phạt.
Thanh Hoa bày ra bộ mặt đau khổ, lời nói cô thừa biết ám chỉ cô. Đây là bà ta đang mắng khéo. Tuy có tức nhưng cô vẫn im lặng, còn hắn nét mặt rất khó coi. Vi Quốc Lâm vẫn dửng dưng không nói gì chỉ thưởng thức trà.
Hắn nhíu mày. Thanh Nhã lúc trước còn ở đây hẳn từng bị ngược đãi, nhìn thái độ dửng dưng của Vi Quốc Lâm đã nói lên điều đó, làm gì có người cha nào vô tâm đến mức như vậy trừ khi Thanh Nhã không phải cốt nhục của ông ta. Xem ra hắn phải cho người tra xét về Vi Quốc Lâm.
– Tôi tới đây không được hoan nghênh cho lắm – Cô khoanh tay trước ngực hỏi với thái độ rất ngạo mạn. Hắn hơi bất ngờ, điều này hắn thích, phải thế chứ người của hắn phải ngạo mạn không cho một ai có thể xúc phạm lòng tự trọng và sự tôn nghiêm.
– Hỗn Xược – Vi Quốc Lâm trừng mắt. Không ngờ tới cô lại tỏ ra thái độ như vậy.
– Mẹ nào con nấy hệt như nhau – Thanh Hoa bĩu môi – Mẹ cô thời còn trẻ rất lẳng lơ nha chẳng khác gì một con điếm chuyên nghiệp, hình như là cô cũng từng làm gái điếm trong hộp đêm haha… đó là quả báo mà, Lý Nam Vương chắc rất hận cô nên mới tống cô vào Đam Mê, không những vậy còn cho người cưỡng bức.
– Đủ rồi – Hắn tức giận. Nắm lấy tay cô lôi đi.
Chuyện này chỉ có Hạ Vi biết nhất định cô ta đã nói ra, chuyện trước đây hắn không muốn nhắc lại thực lòng hắn muốn quên đi. Hắn từng cho người cưỡng bức cô, bắt ép cô phục vụ khách chỉ để trả thù.
– Khoan đã cô nên cầm những thứ này về -Thanh Hoa vội nói theo sau, sau đó sai người đem một túi màu đen quẳng dưới chân cô. Cô liếc nhìn là tấm ảnh của một người phụ nữ thò ra khỏi túi cô đoán đó là người mẹ quá cố của Thanh Nhã. Cô cúi xuống nhặt lên sẽ có lúc gặp lại Thanh Nhã để trả lại cho cô ta.
Ngày hôm nay hắn nhất định sẽ không buông tha cho họ, món nợ này nhất định phải hoàn lại hắn không thể nuốt trôi khi ai đó dám sỉ nhục cô trước mặt hắn. Bàn tay hắn nắm chặt thành quyền xoay người lại.
– Hãy nhớ lại những gì ngày hôm nay.
Cánh cửa xe đóng rầm chiếc ô tô lao vụt đi.
– Hư! – Thanh Hoa phủi tay bĩu môi sau đó đi vào nhà.
– Bà hơi quá đáng rồi đấy – Vi Quốc Lâm nhìn vợ than trách – Dù gì Lý Nam cũng là người có thế lực nếu đắc tôi sẽ không hay.
– Ông quên là con gái nuôi rất được Lý Nam Vương coi trọng sao, đợt này tôi phải thúc dục cho hai đứa lấy nhau.
Vi Quốc Lâm không nói gì đứng dậy bước lên lầu. Thanh Hoa nhìn theo sau đó cũng đi ra ngoài bởi hôm nay có hẹn với Hạ Vi.