Đừng Nghĩ Tôi Sẽ Buông Em

Chương 31: Mất tích


Đọc truyện Đừng Nghĩ Tôi Sẽ Buông Em – Chương 31: Mất tích

Bàn tay Lý Nam nắm thật chặt, nếu cô ở với ai hắn mà bắt gặp hắn sẽ làm thịt người đó, Lý Nam Vương hắn chợt nhớ ra cả sáng nay chưa thấy xuất hiện ở cuộc họp cũng vì lý do này hắn mới đi tìm khi lên tới đây bắt gặp Hạ Vi đang chăm chú nhìn dưới mặt nước hắn sinh ra tò mò nên đi đến bên cạnh, hắn nhìn xuống dưới mặt nước một lần nữa rồi xoay người đi vào cầu thang, hắn bước nhanh như chạy đến phòng của Lý Nam Vương.

Bảo An giật mình khi Lý Nam đột nhiên xuất hiện:

– Ông chủ – Bảo An vội lên tiếng.

– Vương Đình đâu – Hắn lạnh giọng hỏi.

– Không phải đã ở phòng họp rồi sao?

– Hừ!

Hắn xoay người bước nhanh ra cửa hắn dừng lại đưa tấm lưng cao ngạo về phía Bảo An rồi lạnh nhạt lên tiếng:

– Tìm Vương Đình lôi cổ hắn tới gặp tôi.

Bảo An nhận thấy trong giọng nói của hắn đầy tức giận, trong lòng lại lo lắng, không biết Vương Đình đã gây ra chuyện gì khiến hắn phải tức giận.

Ngay sau khi chuẩn bị bước đi hắn nhìn thấy Lý Nam Vương đang đi tới (Vương Đình), Lý Nam Vương dừng bước nhìn sắc mặt khó coi của hắn thì trong lòng biết có chuyện không hay.

– Vợ tôi đâu – Chưa để Lý Nam Vương lên tiếng hắn đã vội lên tiếng.

– Cô ấy…

– Kêu bà chủ – Hắn vội đính chính lại lời của Lý Nam Vương.

– À, phu nhân của ngài không có ở trong phòng sao? – Lý Nam Vương lạnh nhạt khi nhìn thấy Hạ Vi đi tới.

– Tôi nói nào có sai, cô ta không những giỏi dụ dỗ mê hoặc đàn ông mà còn rất là lẳng lơ – Hạ Vi từ xa lên tiếng, Lý Nan tức giận kìm nén lại dù sao Hạ Vi cũng được hắn nâng niu bấy lâu nay nên không lỡ lòng ra tay trách mắng, hắn xoay người nhìn Lý Nam Vương.

– Cậu nên nhắc nhở cô ta ngậm miệng lại.

– Nếu anh muốn đi tìm vợ của mình tôi nghĩ anh nên tới một vài chỗ khác chứ vợ của anh không có tới đây, tới chỗ Khải Huy chẳng hạn – Hạ Vi nhún vai còn tay kia ôm lấy cánh tay của Lý Nam Vương.

Hắn không nói gì xoay người rời đi, Lý Nam Vương gỡ bỏ tay mình ra khỏi tay của Hạ Vi, rồi bước vào trong phòng, Hạ Vi lẽo đẽo theo sau.

– Tôi nghĩ cô nên trở về phòng của mình – Bảo An cản Hạ Vi lại.

– Cái đồ đàn bà chẳng phải mà đàn ông cũng không hãy biết thân biết phận một chút.

Bảo An trừng mắt vì giận khi bị xúc phạm, đâu có ai muốn bản thân mình khi sinh ra đã bị khiếm khuyết, khi biết mình mang giới tính thứ ba Bảo An cũng đau lòng khổ sở giằn vặt chứ đâu sung sướng gì mà chấp nhận thân phận của mình như thế.

– Anh…

Hạ Vi nũng nịu kéo dài giọng ôm lấy cánh tay của Lý Nam Vương (Vương Đình) cảm giác thật ghê tởm và chán ghét, nhưng vẫn phải chịu đựng lắng nghe, ép bản thân phải nhẹ nhàng sủng nịnh như Lý Nam Vương vẫn thường sủng nịnh Hạ Vi như mọi khi, Lý Nam Vương ép khuôn mặt khó chịu đi xuống thay vào đó là nụ cười đầy sủng nịnh mà bản thân còn cảm thấy ghê tởm.

– Có chuyện gì để sau đi hiện tại anh đang bận.

– Không phải anh bận suy nghĩ tới cô vợ yêu quý của anh đấy chứ – Giọng Hạ Vi nửa trêu đùa bỡn cợt nửa như đang ghen tị.

– Em nói vậy là có ý gì, em cũng biết người anh yêu là em mà – Nói ra câu này (Vương Đình) thực muốn đâm đầu mà chết cũng vì lời nói này mà bản thân khẽ rùng mình và từng đợt lỗ chân lông dựng đứng.

– Ý gì thì anh hiểu rõ hơn ai hết – Hạ Vi bĩu môi – Được rồi anh bận thì thôi vậy em không làm phiền anh nữa.


Hạ Vi xoay người bước đi nhưng trong lòng thầm đoán chắc chắn Lý Nam Vương sẽ gọi quay lại bởi mỗi khi giận dỗi Hạ Vi thường làm vậy và Lý Nam Vương dù bận cỡ nào cũng bỏ thời gian ra để cùng đi mua sắm hoặc đi dạo cùng.

Một bước, hai bước, ba bước…Hạ Vi dừng bước đứng lại vẫn chưa thấy Lý Nam Vương lên tiếng, đôi mày liễu khẽ nhíu lại muốn quay đằng sau hỏi xem Lý Nam Vương đang làm cái gì mà không thèm để tâm đến vì sự kiêu ngạo Hạ Vi không cho phép bản thân mình ngoảnh lại nhìn phía sau, dồn nén sự giận dữ bằng tiếng nện gót kêu vang dưới sàn nhà, Lý Nam Vương không thèm để tâm bèn xoay người bước vào trong phòng Bảo An cũng vội vã đi vào theo sau đó khép cửa lại.

– Sáng nay cậu đã đi đâu – Chưa để Vương Đình mở lời Bảo An đã lên tiếng hỏi.

Vương Đình khó chịu hỏi lại:

– Cậu đang điều tra tôi đấy à?

– Tôi không dám điều tra về cậu nhưng tôi muốn biết cậu làm gì mà khiến Lý Nam nổi giận, không phải là cậu vừa ở cùng người đàn bà đó đấy chứ, cậu thực muốn chết sao?

– Lúc nãy cậu thấy trên hàm cá mập còn hỏi lại tôi sao, nếu tôi không xuất hiện đúng lúc có lẽ cậu đã nói ra rồi đúng không?

– Tôi chỉ muốn cho cô ta biết sự thực.

– Nếu cậu nói ra đừng có trách tôi không báo trước.

– Vì sao, tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi.

– Chuyện của tôi cậu không cần phải bận tâm.

– Tôi muốn biết – Bảo An khó chịu lên trả lời lại.

– Tại sao cậu cứ nhiều chuyện như đàn bà vậy – Vương Đình cáu giận trả lời, lời vừa thốt ra mới cảm thấy hối hận, ánh mắt Vương Đình kín đáo rà soát Bảo An, nhận thấy nét mặt Bảo An biến đổi nên vội lên tiếng tiếp: – Tôi không cố ý nói cậu như vậy.

– Tôi cũng chỉ vì lo cho cậu mà thôi – Giọng Bảo An buồn rầu sau đó đứng dậy: – Cậu đừng nên gặp cô ta nhiều Lý Nam sẽ không để yên cho cậu đâu, cậu nghỉ đi tôi không làm phiền cậu nữa.

Bảo An bước ra khỏi phòng sau đó đóng cửa phòng lại giúp Vương Đình.

Vương Đình đưa tay lên trán di nhẹ rồi vuốt mặt để xua tan sự mệt mỏi trong người, đôi mày khẽ nhíu lại khi nghĩ tới lời của Lý Nam. Tim chợt nhói đau khi nghĩ cô sẽ xảy ra chuyện, không cần suy nghĩ nhiều Vương Đình vùng dậy bước nhanh ra cửa phòng đi như chạy về phía cầu thang lên trên hàm cá mập, lên tới nơi Vương Đình chạy tới chỗ mà hồi sáng cô vừa đứng, nhìn xung quanh không có gì ngoài mặt biển yên bình tĩnh lặng, Vương Đình khẽ thở dài xoay người bước đi thì chân nhẫm phải một vật dưới sàn.

Vương Đình cúi xuống nhặt khi đó là chiếc cúc áo trên người cô, hồi sáng cô mặc chiếc áo khoác dạ màu đen một lần nữa Vương Đình quan sát lại vị trí mình đứng phát hiện một vài chỗ xước, va chạm còn mới, kinh nghiệm trong nghề bao nhiêu năm cho hay đây là một cuộc vật lộn ẩu đả nhẹ vừa diễn ra vài phút trước. Bàn tay Vương Đình nắm chặt chiếc cúc áo trong tay trong lòng lại lo lắng trái tim cũng vì thế mà đau đớn dần theo ngay lúc này Vương Đình không cho phép bản thân bị dược tình phát tác. Cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?.

Một ngày trôi qua tung tích của cô vẫn chưa thấy đâu có thể thấy Lý Nam gần như phát điên hắn đã cho người lùng sục xới tung dưới lòng đại dương mà vẫn chưa tìm thấy.

Chưa lúc nào hắn cảm thấy trong lòng lo lắng bất an như lần này, hắn đứng ngồi không yên đi đi lại lại, hơn một năm qua cô làm gì nghĩ gì hắn đều không quan tâm, người làm đối xử với cô ra sao hắn đều biết là bởi khi đó hắn không hề quan tâm tới trong lòng hắn vẫn mang một mối thù hận đối với cô nhưng càng hận bao nhiêu bây giờ hắn lại yêu cô bấy nhiêu, hắn hận bản thân tại sao không nhận ra đã yêu cô.

Bảo An ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống bàn theo nhịp, trong đôi mắt thâm trầm tĩnh lặng đang suy nghĩ, trong lòng Bảo An lúc này cũng đang rất đau khổ buồn phiền, buồn vì bản thân lạc lõng và chuyện tình cảm không như ý muốn có thể nói cả cuộc đời này thứ mà Bảo An muốn có được sẽ không bao giờ được như ý, thứ tình cảm mà Bảo An dành cho Vương Đình không phải là thứ tình cảm anh em hay bạn bè mà đó là thứ tình cảm của đôi trai gái yêu nhau thắm thiết, tình yêu mà Bảo An dành cho Vương Đình là một tình cảm rất sâu đậm thậm chí còn hơn thế nữa, cũng chính vì yêu mà Bảo An ra sức nghiên cứu loại thuốc để cứu Vương Đình, rất nhiều cơ hội Bảo An có thể biến Vương Đình thành của riêng mình nhưng Bảo An không muốn vậy tất cả cũng chỉ vì người mình yêu và mong muốn người mình yêu được hạnh phúc đó cũng là cách để thể hiện tình yêu của mình.

Vương Đình bây giờ đã có hy vọng dược tình có thể phá giải khi Lý Nam bắt đầu có tình cảm với kẻ mà bản thân mình hận nhất, Bảo An thở nhẹ ra để xua đi sự mệt mỏi trong lòng. Đảo mắt nhìn lại căn phòng thêm lần nữa, trong phòng có đầy đủ các anh em trong hội làm nhiều nhiệm vụ khác nhau nhưng trên mặt họ đều đeo mặt nạ da giả vì thế không ai có thể biết mặt thật của nhau trừ giả là rất thân cận, họ nhận ra nhau chính là mật ngữ, Vương Đình cũng khôi phục lạ nguyên hình của mình trong bộ y phục dạ hành bằng da cùng chiếc mặt nạ sói lạnh lẽo mà cao ngạo, Bảo An bị mê hoặc cũng bởi khí chất vương giả cao ngạo của Vương Đình, không những vậy Vương Đình còn tạo cho một cảm giác gì đó rất lôi cuốn và đầy bí ẩn.

Trong lòng Vương Đình lo lắng cũng chẳng kém gì Lý Nam Vương, nhờ có mặt nạ nên không ai nhìn thấy tâm trạng và biểu cảm trên khuôn mặt, Vương Đình đảo mắt nhìn quanh một lượt trong căn phòng và đôi mắt dừng lại ở chiếc camera mini, tất cả mọi chỗ đều lục soát trừ một chỗ đó là camera gắn trên hàm cá mập chưa kiểm tra.

– Ông chủ, cho người kết nối với hệ thống điều khiển phòng kĩ thuật trong hàm cá mập – Thật lâu Vương Đình mới lên tiếng.

Đúng vậy, hắn không nghĩ ra vì lo lắng mà sinh ra hồ đồ bỏ sót một điểm quan trọng nhất, ngay lập tức một tay “giặc mạng” giỏi nhất bắt tay vào làm việc, công việc đầu tiên là bẻ khóa an ninh sau đó đột nhập vào hệ thống máy chủ rồi tìm kiếm thông tin muốn xem.

Mất nửa tiếng sau mới đột nhập vào hệ thống máy chủ để xem tất cả diễn biến sự việc.

Đôi mày hắn nhíu lại khi nhìn thấy Bảo An giận dữ nói gì đó với cô và Lý Nam Vương (Vương Đình) xuất hiện rồi lại bỏ đi tiếp đến là Hạ Vi.


Đôi mày hắn nhíu lại khi nhìn vào màn hình vi tính, sau đó lại đảo qua nhìn Vương Đình dưới lớp mặt nạ nên hắn không thể nhìn thấy tâm trạng của Vương Đình ra sao, hắn đoán chắc miếng ngọc bội đó Vương Đình tặng cho cô, mỗi khi cô sợ hãi đều nắm lấy cổ áo bởi vì lúc đó hắn không để tâm đến cô nên không hề chú ý, bàn tay hắn nắm chặt vào nhau trong lòng nỗi bất an ngày càng một lớn.

– Dừng lại – Hắn đột nhiên lên tiếng – Tua lại xem đoạn vừa rồi, chậm nhất có thể.

Hình ảnh quay chậm trên màn hình là chiếc mặt nạ của Khải Huy, Khải Huy tát mạnh Hạ Vi sau đó nhảy xuống biển để cứu cô. Bàn tay hắn nắm đấm thật chặt, chính cô đã giúp hắn thoát ra khỏi cõi u mê, chính cô giúp hắn tỉnh ngộ và nhận ra mọi chuyện, người đã mất thì không còn nữa, tại hắn vẫn luôn cố chấp không chịu thừa nhận rằng Linh đã chết chính vì vậy hắn đã dùng Hạ Vi để thay thế Linh, Hạ Vi là Hạ Vi và Linh là Linh hai con người này không thể thay thế nhau được mỗi người đều có tính cách riêng hắn chỉ vì thấy Hạ Vi có vài điểm giống với Linh nên hắn đã coi Hạ Vi là Linh.

Chuyện ngày hôm nay hắn sẽ bỏ qua cho Hạ Vi nhưng lần sau còn xảy ra chuyện như tương tự hắn sẽ không buông tha. Bất kể ai cũng vậy xúc phạm tới cô sẽ không có hậu quả tốt đẹp hắn thề với lòng mình như thế.

Bảo An lo lắng lặng lẽ nhìn Vương Đình chỉ sợ Vương Đình vì sinh đau lòng mà hộc máu ra đây thì mọi chuyện thật rắc rối, dược trong người chỉ còn một viên duy nhất, muốn lấy ít máu bây giờ rất khó vì Lý Nam Vương sẽ không rời cô nửa bước.

Vương Đình cố gắng kìm nén cơn đau trong lòng “nhất định phải vượt qua” bàn tay khẽ nắm chặt vào bao tay mà cô đã tặng như một sức mạnh thần kỳ bao tay tiếp thêm sức mạnh cho Vương Đình và ngăn chặn không cho máu từ trong họng phun ra, Vương Đình cố nuốt một ngụm máu tươi xuống cổ họng đèn nén xuống dạ dày.

Hắn nhìn về phía Vương Đình trong đôi mắt hằn lên sự tức giận rõ rệt, hắn biết Vương Đình đang cố chịu đựng cơn đau khi bị dược tình phát tác.

– Vương Đình – Hắn tức giận quát.

– Ông chủ gọi tôi – Vương Đình vẫn điềm tĩnh hỏi lại, nhưng trong lòng đang cố gắng kìm nén từng cơn đau.

– Trong vòng một giờ cậu phải đưa vợ tôi trở về đây.

“Một giờ” tất cả đều giật mình, một giờ đồng hồ thì biết bắt đầu từ đâu trong khi đó cả ngày nay đã lùng sục khắp nơi đều không thấy bóng dáng của cô, hắn đang gây khó dễ đây mà, phải chăng hắn đang ghen nên mới vậy? Sự thực thì đúng là hắn đang ghen, hắn đang ghen với Vương Đình khi được cô trân trọng, còn cô mỗi khi nhìn thấy hắn đều lộ vẻ sợ hãi thậm chí còn chán ghét. Chính hắn đã tạo cơ hội cho cô và Vương Đình thân thiện, hơn một năm Vương Đình đều bên cạnh giám sát hắn đâu có nghĩ rồi một ngày Vương Đình sẽ bị cô làm cho trái tim băng giá tan chảy trong ngọn lửa tình yêu ngay cả hắn cũng bị cô làm cho trái tim hóa đá bấy lâu nay đang ấm dần và tan chảy trong tình yêu, một tình yêu mà hắn cảm thấy đầy đau khổ, một tình yêu chiếm hữu và tuyệt vọng.

Trên trán hắn bắt đầu xuất hiện đường gân xanh vì giận cơ thể hắn vì thế mà khẽ run, hắn run không phải vì sợ mà hắn run vì giận, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau nhất định phải loại bỏ Vương Đình ra khỏi cuộc sống của cô, cuộc sống của cô chỉ tồn tại một mình hắn mà thôi, loại bỏ bằng cách nào thì hắn vẫn chưa nghĩ ra, hiện tại hắn chưa thể điều Vương Đình đi ra nước ngoài vì Vương Đình còn phải hóa thân thành hắn, hắn bây giờ rất ngại khi phải hiện nguyên hình là Lý Nam Vương bởi hắn sợ phải đối diện với ánh mắt của cô.

Hắn hít một hơi dài để đè nén sự ghen tuông và sự tức giận đang kìm nén trong lòng.

– Nghe rõ chưa? – Hắn hỏi Vương Đình.

– Đã rõ thưa ông – Vương Đình hơi cúi đầu nhận lệnh.

– Cho dù xới tung cả đại dương phá hủy khu resort tại Hàm Cá Mập cũng phải đưa bằng được phu nhân của các ngươi về đây tất cả nghe RÕ CHƯA?

Hai từ cuối hắn đột nhiên quát lớn.

– RÕ!

Tất cả đang ở nhiều tư thế khác nhau đồng loạt đứng bật dậy trang nghiêm chấp hành mệnh lệnh, trong lòng thuộc hạ của hắn rất nhiều người tò mò muốn biết mặt vị phu nhân của mình như thế nào, bởi trong số họ chỉ có nghe qua chứ chưa được diện kiến còn một số ít người đã gặp qua, tất cả ai cũng biết chủ nhân của họ yêu nhất là cô gái tên Linh nhưng lấy cô chị về chủ yếu là để trả thù, thù thì chưa thấy trả ngược lại vướng phải lưới tình, chuyện đời, phận duyên thật khó đoán trước được yêu rồi sinh ra hận, càng hận lại càng yêu có lẽ hắn rơi vào trường hợp vì hận quá hóa ra yêu và yêu từ lúc nào bản thân cũng không hay để khi nhận ra phải chăng đã quá muộn, nhưng vẫn chưa hẳn là muộn nếu bản thân đã nhận ra người mà sẽ cùng sánh bước trên đường đời sóng gió, thăng trầm hay những cuộc thử thách… quãng đường hạnh phúc của hắn có được chọn vẹn hay không còn phụ thuộc vào hắn.

– Còn đứng ngây ra đó, tất cả đi tìm mau – Hắn thực sự nổi khùng tiện tay quật chiếc Laptop bên cạnh, tất cả như một cái máy đã được lập trình sẵn chỉ cần nhấn nút “start” chương trình bắt đầu đi vào hoạt động.

– Vương Đình ở lại.

Khi Vương Đình xoay người rời đi hắn vội lên tiếng, Bảo An nhìn về phía Vương Đình trong lòng vô cùng lo lắng mặc dù lo lắng cũng không thể ở lại nên đành ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn hai người không khí càng trở nên lạnh lẽo, căng thẳng.

Hắn đứng bên cửa sổ đưa tấm lưng cao ngạo về phía Vương Đình còn Vương Đình vẫn đứng lặng im chờ đợi hắn lên tiếng, thật lâu sau hắn mới lên tiếng hỏi nhưng trong giọng nói vẫn pha một chút mùi vị chua chát.

– Nói thật với tôi cậu có tình cảm với Thanh Nhã không?

– Có!


Vương Đình không cần suy nghĩ nhiều mà trả lời luôn, bàn tay hắn trong ngày hôm nay đã không biết nắm chặt bao nhiêu lần và thật khó khăn khi phải duỗi ra, hắn đè nén sự tức giận, ghen tuông đang dâng lên cổ họng.

– Từ khi nào? – Hắn hỏi tiếp.

– Mới đây.

– Mới đây là khi nào? – Hắn cáu gắt.

– Từ khi cô ấy đặt chân vào đam mê – Vương Đình vẫn điềm tĩnh mà trả lời.

Hắn xoay người lại nhìn Vương Đình:

– Cậu có biết bản thân cậu đang làm gì không?

– Vương Đình tôi hiểu rất rõ bản thân đang muốn gì mặc dù tôi đã cố gắng nhưng không thể quên được cô ấy, tôi biết trong cuộc đời này tôi không thể có cô ấy ở bên cạnh tôi chỉ mong sao cô ấy được vui vẻ và hạnh phúc, tôi hy vọng ông có thể đem lại niềm vui và hạnh phúc cho cô ấy đó là điều mà tôi mong muốn nhất, cho dù ông có bảo tôi không nên yêu cô ấy nhưng ông cũng hiểu được cảm giác khi yêu là ra sao, tình cảm của tôi dành cho cô ấy chỉ là một phía đơn phương, ông đừng vì chuyện này mà làm khó mẹ tôi vì bà cũng đã già sức cũng yếu sẽ không thể chịu nổi khi biết tin, nếu một ngày nào đó ông muốn giết tôi thì xin cứ việc ra tay tôi không oán trách, tôi sẽ cho đó là một sự giải thoát những gì cần nói tôi đã nói cả rồi vậy tôi xin lui.

Vương Đình hơi cúi đầu sau đó bước đi ra khỏi cửa phòng, đây là lần đầu tiên Vương Đình nói nhiều như vậy, chân vừa đặt ra khỏi cửa phòng ngụm máu theo đó mà muốn phun ra thật khó khăn lắm mới dồn xuống nhưng vẫn bị phun ra ngoài một chút, Bảo An đứng ngoài hành lang đi đi lại lại thấy vậy vội chạy tới.

– Cậu sao rồi, hắn đã làm gì cậu?

– Không sao – Vương Đình dơ tay ra cản lại khi Bảo An định chạm vào người rồi loạng choạng bước đi.

– Đội trưởng – Thuộc hạ của Vương Đình thấy đội trưởng loạng choạng bước đi trên môi còn dính chút máu thì không khỏi lo lắng, Vương Đình dơ tay ra và cậu ta dừng bước đứng nghiêm trang trước mặt.

– Mau triển khai kế hoạch – Vương Đình điều chỉnh lại cơ thể, sự đau đớn biến mất thay vào đó là sự nghiêm nghị lạnh lùng thường ngày, mọi người nhận lệnh sau đó bắt tay vào việc tìm kiếm và cuộc tìm kiếm sẽ mở ra trong một phạm vi rộng hơn ban đầu. Bảo An đau lòng khi nhìn Vương Đình tỏ ra mạnh mẽ kiên cường, vì yêu không màng đến tính mạng của mình cũng có thể nói Vương Đình hy sinh về cô cũng như Bảo An vì Vương Đình mà hy sinh bản thân, chỉ cần người mình yêu hạnh phúc tuy trái tim có đau đớn nhưng cũng cảm thấy hạnh phúc một phần, cuộc đời này, số phận này thật không thể được như ý đôi khi ta hiểu được nhưng không thể nắm bắt được cũng như trái tim không thể bắt nó nghe theo.

Trong khi đó trên một chiếc tàu đánh cá của người dân địa phương cách bờ không xa, trên thuyền có vài ngư dân chài đang bủa vây kéo lưới còn bên dưới khoang thuyền trong một căn phòng nhỏ, một thân ảnh nhỏ ngồi dậy đôi mắt đảo nhìn xung quanh căn phòng trên gương mặt vẫn hiện rõ sự thất thần.

Tiếng mở cửa vang lên khiến cô giật mình nhìn ra phía cửa phòng thấy Lý Nam Vương đang bước vào, cô hốt hoảng lùi về phía trong, theo bản năng cô nắm lấy cổ áo nhưng trên cổ trống rỗng.

– Ông…ông…

– Anh là Khải Huy không phải Lý Nam Vương.

– Dấu cái mặt kia đi giùm tôi – Nhận ra giọng Khải Huy cô vội lên tiếng may mà hai người họ giọng nói không giống nhau nếu không cô khó lòng mà nhận ra ai là Khải Huy và ai là Lý Nam Vương.

– Được – Khải Huy lôi trong túi áo khoác ra một chiếc hộp nhỏ ngồi xuống trước gương tỉ mỉ hóa trang khuôn mặt, khi hoàn thiện liền quay về phía cô.

– Như vậy em thấy sao?

– Lâm…Lâm…Phàm…

Miệng cô cứng ngắc khi lại là Lâm Phàm thế giới này thật đảo điên một con người có thể biến thành hai bộ mặt khác nhau, cô không hiểu Khải Huy biến thành Lâm Phàm để làm gì?

– Tại…tại sao lại là anh – Cô nuốt một miếng nước miếng rồi hỏi.

– Nếu em muốn biết anh cũng không dấu, anh hóa thân vào hai nhân vật là có mục đích, mục đích thứ nhất chính là muốn tìm lại Lệnh Bài của dòng tộc một nhà tiên tri mới đây cho hay Lệnh Bài có một sức mạnh quyền năng nhất định nếu ai sở hữu được nó sẽ làm bá chủ của thiên hạ, còn mục đích thứ hai trả thù vì sao trả thù thì anh đã nói với em.

Trong lòng cô lại dâng lên sự sợ hãi, nếu Khải Huy biết Vương Đình chính là lệnh bài thì mọi việc sẽ ra sao, nếu như tìm thấy được nửa kia của chiếc chìa khóa thì sao? Cô rất sợ, một nửa chiếc chìa khóa hiện đang nằm trong tay của Lý Nam, mày cô nhíu lại suy nghĩ.

– Chuyện…chuyện anh nói là có thật sao, trên đời này làm gì có chuyện phi lý đó – Cô lên tiếng hỏi dò sự tình như thế nào cô là người nắm rõ nhất bởi cô hiểu những kí tự văn cổ trên chìa khóa.

– Trên đời này có rất nhiều chuyện mà ta không thể ngờ tới, xung quanh ta rất nhiều điều bí ẩn mà ta vẫn chưa biết và không thể lý giải nổi, muốn biết lệnh bài ám chỉ điều gì phải tìm ra “Phong Sương Cốc” sẽ tìm ra câu hỏi, hiện tại Phong Sương Cốc nằm ở đâu anh chưa xác định được nhưng anh tin nhất định mau chóng sẽ tìm ra.

– Vậy…vậy anh biết những gì?

– Chỉ biết rằng lệnh bài là một con người.

Cô suýt thốt lên thành tiếng vì sợ hãi, cô nuốt xuống cổ họng sự sợ hãi và dè dặt hỏi tiếng.

– Nghe thì có vẻ li kì nhưng tôi xem phim được biết lệnh bài thường được làm bằng gỗ với họa tiết hoa văn kì quái hay được làm bằng vàng bằng ngọc chứ chưa nghe lệnh bài là con người bao giờ cả.


– Người lệnh bài trong người mang một sức mạnh hủy diệt có thể nắm và thao túng nhân loại nhưng lại bị khống chế bởi chiếc chìa khóa vàng.

Người cô khẽ run nhẹ, Vương Đình chính là người đó vậy ai sẽ là người khống chế quyền năng của Vương Đình, một khi đã bị khống chế Vương Đình sẽ không còn là bản thân của chính mình mọi hoạt động sai khiến đều do chính chủ nhân sai bảo Vương Đình khi đó chẳng khác gì một con rô bốt vâng lời, tất cả kí ức đều bị niêm phong sẽ không thể nhận ra ai là thù là bạn chỉ nhận ra mỗi chủ nhân của chính mình, cô sẽ không để cho Vương Đình bị khống chế nhất định phải tìm cách hủy đi chiếc chìa khóa có như vậy Vương Đình mới thoát được nạn, “Phong Sương Cốc” rốt cuộc là ở đâu, nhất định ở đó có chứa đựng điều bí mật gì đó có liên quan đến Vương Đình nghe cái tên cô có cảm giác bản thân cũng bị lôi kéo vào Phong Sương Cốc, một sức mạnh vô hình khiến cô không thể hình dung ra.

– Ông chủ – Bên ngoài một thủy thủ tàu lên tiếng, nhìn gã rất giống dân chài ven biển.

– Chuyện gì – Lâm Phàm (Khải Huy, bởi hóa thân thành nhân vật nào gọi tên nhân vật ấy cho dễ) quay qua hỏi.

– Lý Nam và Lý Nam Vương cho người kiểm tra ra soát, chúng tôi đã làm theo lệnh của ông hiện thuyền lớn đang ở phía trước.

– Tốt – Lâm Phàm quay sang phía cô – Chúng ta đi.

– Đi đâu? – Cô hỏi lại.

– Chẳng phải em muốn chạy trốn khỏi Lý Nam sao?

Không để cô trả lời Lâm Phàm nhấn một nút trên màn hình điện thoại nơi cô đứng lay dịch chuyển và tách biệt lún xuống phía dưới, Lâm Phàm nhảy xuống đứng cạnh cô bên dưới là một chiếc tàu điện ngầm đợi sẵn, chiếc tàu điện ngầm lao về phía trước sát nhập với con tàu sau đó nhô lên khỏi mặt nước khi đã bám trụ lấy con tàu, một chiếc thang máy tự động đưa tàu điện lên, Lâm Phàm một lần nữa bấm điện thoại và thang máy đưa lên khỏi khoang ngầm của con tàu, mặt sàn khép kín như lúc ban đầu.

– Lý Nam sẽ cho người lục soát con tàu này vì vậy em phải hợp tác với anh.

– Hợp tác như thế nào?

Cô thực sụ rất sợ khi bị Lý Nam tóm được không biết khi đó hắn sẽ làm gì cô, cô muốn biết hợp tác với Lâm Phàm ra sao nên vội hỏi.

– Ngủ cùng.

Cô giật mình lùi lại, làm tình với thì cô đã làm nhiều khi đó không phải do cô tự nguyện mà do bị ép buộc và chiếm đoạt.

Lâm Phàm có thể hiểu được tâm trạng của cô, là khi đó bản thân vẫn không biết đó là cô nên mới làm như vậy, mặc dù ở bên cạnh cô rất muốn nhưng Lâm Phàm sẽ không cho phép bản thân lại phạm phải sai lầm thêm lần nữa.

– Là khi đó anh không biết đó là em, anh xin lỗi.

– Không còn cách nào hay hơn sao?

– Chưa nghĩ ra, nhưng Vương Đình sẽ cầm đầu lên tàu lục soát nếu em không muốn quay trở lại thì màu hợp tác cùng anh, em yên tâm chỉ là giả vờ thôi sẽ không làm thật.

Đúng lúc ấy nghe tiếng người hô hoán và những cuộc va chạm ẩu đả diễn ra trên tàu, Vương Đình một thân màu đen cao ngạo mà bước đi không một ai trên tàu dám cử động khi nhìn thấy sát thủ trong truyền thuyết xuất hiện, khi hoàn hồn họ mới sực tỉnh hô hoán cản đường, nhưng đều bị Vương Đình đánh bay xuống nước, mặt biển từng đợt người tiếp nước liên tục kêu “tùm tùm”.

– Lục soát kĩ cho tôi – Vương Đình ra lệnh thuộc hạ phân chia nhau đi tìm.

Bước chân Vương Đình đạp cửa phòng thấy một đôi trai gái đang ôn nhau trên giường một cách mãnh liệt, cô gái bị che đi bởi thân hình cao to lớn, bàn tay cô gái ôm lấy cô của người đàn ông, Vương Đình nhận ra thân ảnh của Lâm Phàm bèn lên tiếng.

– Thứ lỗi đã làm phiền, tiếp tục đi – Vương Đình đóng cửa phòng lại lạnh lẽo rời đi, ngay cả Lâm Phàm còn rùng mình bởi khí chất vương giả lạnh lẽo ở cơ thể phát ra, hiếu chiến, hiếu sát.

Khi Vương Đình đi khỏi cô vội đẩy ra, mặc dù là rất luyến tiếc nhưng Lâm Phàm vẫn buông cô ra, khi Vương Đình xuất hiện cô có liếc qua có thể thấy sát ý ở Vương Đình tỏa ra rất mạnh và quen thuộc, vừa bá đạo mà cũng dịu dàng, khí chất này dường như đã ăn sâu trong tâm chí của cô.

– Nhai Tệ – Tự nhiên miệng cô thốt ra hai từ này.

– Em nói gì?

– A, không ý tôi bảo là nhai hơi tệ một tí.

– Gì, hôn như vậy còn tệ á – Lâm Phàm trừng mắt – Vậy thử lại.

– Anh dám – Cô lùi lại đề phòng và hất chăn ra khỏi người – Tôi muốn nghỉ ngơi, anh có thể lui ra không?

– Ừ!

Lâm Phàm đứng dậy dù sao thời gian ở bên cạnh cô vẫn còn nhiều rồi từ từ hãy cùng cô nói chuyện sau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.