Đọc truyện Đừng Nghĩ Tôi Sẽ Buông Em – Chương 28: Buổi dạ tiệc
Khách sạn Cá Mập.
Đây là một khách sạn nổi tiếng ở khu nghỉ mát nổi tiếng của thành phố S chủ sở hữu khu vực vui chơi giải trí xa xỉ không ai khác chính là Khải Huy một nhân vật bí ẩn, hắn luôn xuất hiện trước mặt mọi người bằng chiếc mặt nạ quỷ màu bạc, trong đó khách sạn Cá Mập rất nổi tiếng, khách sạn có cái tên như vậy chính là khách sạn được thiết kế theo kiểu cá mập nằm dưới lòng đại dương ở độ sâm hơn mười mét.
Nằm trên bờ biển cách đất liền gần một km ở trên mặt biển nhô lên một đầu cá mập khổng khoe những bộ răng nanh trắng như tuyết, miệng há rộng như muốn nuốt chửng cả bầu trời rộng lớn, một cây cầu dài được nối từ đất liền ra với hàm cá mập ngoài ra còn có ca nô, thuyền, tàu…
Tại hàm cá mập có cầu thang máy để đi lên đi xuống, khi du khách đặt chân xuống khách sạn dưới lòng đại dương thì không thể khâm phục, cảm thán…phong cảnh dưới đại dương. Hệ thống bên trong khách sạn rất hiện đại đạt tiêu chuẩn của một khách sạn năm sao, có phòng ăn, phòng nhảy, quầy bar…
Những tấm kính ở đây rất chắc chắn có thể chịu đựng được áp suất cao, bên ngoài an ninh nhân viên kĩ thuật bơi lội tung tăng cùng đàn cá để kiểm tra độ an toàn cho khách sạn. Không những vậy du khách vừa ăn uống vui chơi ngồi ngắm nhìn đàn cá bơi lội xung quanh, mọi cảnh vật đẹp đẽ chỉ có ở khách sạn Cá Mập.
Hôm nay ở khách sạn có tổ chức một bữa tiệc khách tới dự chủ yếu là những tay có tiếng trong giới kinh doanh, họ không đi một mình bên cạnh họ sẽ có các cô gái đẹp và nổi tiếng, đối với họ gái đẹp cũng là một thứ vũ khí để tấn công các đối tác làm ăn khác, khi một đối tác làm ăn nào đó ưng ý cô bồ bé nhỏ của mình họ sẽ sẵn sàng nhường cho và cho đó là một sự trao đổi trong công việc, các cô gái cũng vậy tìm đủ mọi cách để tiếp cận mục tiêu của mình những bữa tiệc như thế này thì không thể thiếu. Đó là lý do tại sao các cô gái trẻ đẹp đi cặp bồ với những người đàn ông đáng tuổi cha tuổi chú của mình, tất cả cũng chỉ vì lợi danh coi đó là một cuộc trao đổi hay gọi là giao dịch thể xác.
Không gian tiếp đãi khách là một khoảng không rộng lớn chứa đựng hơn trăm vị khách mời đặc biệt.
Không khí vui nhộn bỗng ngưng tụ, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía thang máy đặc biệt có khung cửa màu vàng son, cánh cửa thang máy từ từ mở ra, mũi dày màu trắng lộ ra một góc, một thân hình cao lớn xuất hiện trong trang phục hơi quái dị một chút, đó là trang phục cổ trang có pha một vài nét hiện đại, trang phục màu trắng ở cổ áo một vài họa tiết hoa văn đơn giản nhưng được thêu rất tỉ mỉ, ống tay áo được may theo kiểu âu phục, điểm mà bao ánh ánh tập trung trên người hắn ngoài chiếc mặt nạ ra còn có đai lưng, đai lưng được đính đá kim cương màu trắng, ở giữa là một khối ngọc phỉ thúy màu đen bóng nổi bật trên nền đá kim cương, xung quanh hắn luôn tỏa ra khí chất của bậc vương giả cao ngạo.
Cảm giác xung quanh thật bức người, căn phòng im lặng, căng thẳng nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mỗi người, hắn đi tới đâu bao nhiêu ánh mắt đều dõi theo và mọi người tự động tản ra hai bên nhường lối cho hắn, nhìn cảnh tượng đó rất giống một bậc đế vương lên buổi thiết triều.
Hắn hất vạt áo dài xoay người ngồi dứt khoát xuống ghế sofa được phủ một lớp lông cừu dày màu trắng, người phục vụ nhanh nhẹn đem đến trước mặt hắn một ly rượu được đặt trên một chiếc khay kim cương màu xanh nước biển, ánh điện chiếu xuống chiếc khay kim cương phát ra tia sáng thật dụ hoặc, bao nhiêu con mắt nhìn vào vẻ thèm khát, các cô gái mắt sáng và bắt đầu toan tính ở trong đầu làm cách nào để cho hắn chú ý tới mình. Hắn có cần phải phô trương sự giàu có của mình như vậy không?
Nhấp ngụm rượu vang nhẹ nhàng mà tao nhã, hắn đặt xuống bàn tựa người ra ghế, đảo mắt nhìn một vòng rồi hắn dừng lại ở một cô gái đang điều chỉnh bộ váy của mình đã ngắn nay còn ngắn hơn và cố ý để lộ chiếc quần lót bên trong, cô gái bắt đầu làm dáng rồi chu đôi môi đỏ thổi nụ hôn gió về phía hắn nháy mắt một cái, hắn cười nửa môi sau đó quay đi.
– Vui đi chứ, đâu cần phải nhìn tôi kĩ như vậy – Hắn lên tiếng.
Không khí lắng đọng lúc nãy bỗng trở nên sôi nổi, bắt đầu những tiếng ca chúc tụng nhau những lời nho nhã vang lên dành cho hắn.
Hai người đẹp nóng bỏng tiến tới bên tự ý ngồi xuống bên cạnh khi chưa có sự đồng ý của hắn.
Từ ngoài cửa một thân hình màu đỏ xuất hiện trong bộ váy dạ hội ôm sát lấy thân hình gợi cảm, dưới con mắt của mấy gã đàn ông họ đều dừng trước bộ ngực căng tròn, trắng nõn đầy sự kiêu hãnh, miệng lưỡi khô khan khó khăn lắm mới nuốt trôi nước miếng trong cổ họng, điều mấy gã đàn ông mong muốn nhất chính là được chạm tay lên bộ ngực đầy khiêu gợi ấy.
khải Huy liếc nhìn cô gái đôi môi mỏng khẽ nhấc lên, cô gái trên khuôn mặt ẩn nhẫn sự tức giận vì vậy mà bộ ngực căng tròn phập phùng theo sự hô hấp nhìn rất hấp dẫn.
Cô gái hít lấy một hơi dài để điều chỉnh cho hơi thở bình ổn sau đó nở nụ cười đầy sự mê hoặc và quyến rũ.
– Chào anh Huy lâu không gặp anh khỏe không?
Hắn khoác vai cô gái ngồi bên cạnh, cô ta nở nụ cười tươi sau đó tựa đầu vào ngực hắn, bàn tay thon dài nhẹ nhàng vuốt trên ngực hắn – Hạ Vi (cô gái mặc váy dạ hội màu đỏ) ném cho cô ta tia nhìn sắc bén, cô ta vênh mặt tỏ ra thái độ cao ngạo đầy khiêu khích còn Hạ Vi vẫn nén sự giận dữ rồi mỉm cười.
– Cô Thùy, tôi được biết cô luôn thích mẫu người đàn ông lớn tuổi cô thay đổi khẩu phần từ khi nào vậy?
– Hạ Vi, cô quan tâm tới tôi từ khi nào vậy, còn cô thì sao Lý Nam Vương đâu lại để cô tự đi một mình…a…kìa Lý Nam Vương có lẽ đang đi tìm cô.
Hạ Vi mỉm cười đi tới bên ôm lấy cánh tay Lý Vương.
– Anh làm gì mà tới trễ vậy khiến người ta xem thường em – Giọng Hạ Vi nũng nịu hờn trách còn ánh mắt liếc nhìn Khải Huy.
– Ai khinh thường em – Giọng Lý Vương đầy sủng nịnh.
Hạ Vi tựa đầu vào vai hắn, hắn môi khẽ nhấc nhìn Khải Huy.
– Chào! Chẳng biết dạo này anh bốc hơi đi đâu mà không thấy xuất hiện tại hộp đêm.
Khải Huy đưa tay sang ghế đối diện ý nói là “mời ngồi xuống”, phục vụ lập tức đem rượu tới bên rót vào ly, còn Khải Huy tay vẫn ôm cô gái trong lòng tay kia cầm lấy ly rượu dơ ra trước mặt.
– Mời cậu.
– Mời anh – Hắn cũng dơ ra đáp trả lại.
Khách khứa thấy hắn bắt đầu mon men đến để chào hỏi, hai mỹ nam ngồi đối diện nhau, ở hai cơ thể đều toát ra sự lãnh ý bức người.
Hắn chuẩn bị uống ly rượu trên tay thì bỗng ngưng lại, nói chung mọi hoạt động đều ngưng tụ khi cửa thang máy mở ra, một thân hình mảnh mai mặc bộ váy dạ hội màu trắng được thiết kế rất cầu kì và tỉ mỉ, bộ váy khiến cho chủ nhân rất nổi bật trong buổi tối đặc biệt đêm nay, thân váy gọn nhẹ ôm sát vòng eo nhỏ, trên eo có nơ con bướm nhỏ được đính đá, trên cổ áo họa tiết hoa văn rất đặc biệt và tỉ mỉ, trên gương mặt thanh tú được trang điểm nhẹ, mái tóc dài búi cao, gọn cố định bằng một sợi dây màu hồng phấn, đi bên cạnh là một thân ảnh cao lớn, trên gương mặt hắn ta tỏa ra sát khí bắn về bốn phía nhất là về phía cánh mày râu.
Bàn tay to lớn ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô cho ép sát cơ thể to lớn của hắn, khách trong buổi tiệc phải thốt lên rằng “Thanh Nhã”.
Đúng vậy cô gái đó không ai khác chính là Thanh Nhã, cô đã được cởi bỏ mặt nạ là nhờ Lý Nam, hôm nay cô xuất hiện trong bộ mặt thật của mình, mọi người đều thốt lên bởi vì hơn một năm nay Thanh Nhã không xuất hiện bên ngoài và cũng từ đó tai tiếng đến với cô nhiều vô kể.
Lý Nam rất khó chịu khi rất nhiều ánh mắt đều tập trung trên người cô, những tiếng xì xèo bắt đầu nổi lên điều họ thắc mắc là hơn một năm cô bốc hơi đi đâu nhưng khi xuất hiện lại bên người đàn ông khác chứ không phải là chồng của cô, rất nhiều ánh mắt đều nhìn về phía Lý Nam Vương chỉ thấy hắn đang bận bịu với cô tình nhân bé bỏng ngồi bên cạnh, rất nhiều câu hỏi được đặt ra.
Nếu ai chú ý sẽ thấy thân hình của Khải Huy kích động nhẹ, dù chỉ là thoảng qua nhưng mọi người còn đang chìm đắm trong sắc đẹp của cô duy chỉ hai người nhìn thấy đó là Lý Nam Vương và Lý Nam.
Bàn tay Khải Huy dấu dưới tay áo nắm chặt vào nhau còn đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô không một chút che dấu, trong đầu xuất hiện ra hai khuôn mặt nhưng khi liên kết lại thì Khải Huy nhận ra chính là cô gái đã phục vụ ở trong hộp đêm ngày nào.
– Người anh em -Lý Nam lên tiếng đánh gãy luồng suy nghĩ của Khải Huy, Lý Nam ôm eo cô đi tới bên – Đây là vợ tôi.
Lý Nam thoải mái giới thiệu sau đó không quên dành cho cô một nụ hôn lên trán khiến khách khứa ồ lên, ánh mắt Lý Nam liếc nhìn Khải Huy thấy thân hình Khải Huy run nhẹ bàn tay dấu dưới ống tay áo nắm rất chặt, trong đôi mắt Khải Huy thoáng qua tia đau thương nhưng vội biến mất, “chết tiệt” Lý Nam rủa thầm, sau đó bàn tay của hắn bấm nhẹ xuống vòng eo nhỏ ép sát cô vào cơ thể của hắn cũng như tuyên bố cô là của hắn, bằng trực giác và sự phán đoán hắn biết Khải Huy có tình cảm với cô và khi cô xuất hiện vì kích động thân hình mới run nhẹ, bây giờ hắn mới biết cô không những đẹp cô như một làn khói thuốc phiện chỉ một lần hít phải sẽ không bao giờ dứt ra được, ánh mắt hắn chuyển qua nhìn Lý Nam Vương rồi nhìn lên người Hạ Vi. Khải Huy cầm hai ly rượu đi tới trước mặt Lý Nam.
– Mời anh Nam uống với tôi một ly – Miệng thì nói nhưng ánh mắt lại để trên người cô.
Cả hai cùng cụm ly uống nhưng ánh mắt Khải Huy nhìn cô không hề che dấu, cô quay đi nhìn những đàn cá đang bơi lội bên ngoài, một ly rượu đưa trước mặt cô không cần nhìn cũng biết đó là Khải Huy.
– Vợ tôi không uống được rượu – Lý Nam cụm ly trên tay Khải Huy âm thanh phát ra nghe thật lạnh, Khải Huy nhấp môi rồi lên tiếng.
– Cô Thanh Nhã theo tôi được biết thì cô và Lý Nam Vương là vợ chồng một năm cô mất tích khi xuất hiện lại là vợ của Lý Nam điều này cô có thể cho tôi biết đó có phải là sự thực không, hẳn quan khách ở đây cũng đang rất hiếu kỳ.
– Đúng vậy nha! – Khách khứa bắt đầu rì rầm sau một hồi im lặng.
Có thể nói trong hơn một năm qua Lý Nam Vương phong tỏa tin tức không hề bị lộ, Lý Nam nhìn cô đang ở trong vòng tay của mình rất hài lòng, không để mọi người đợi lâu bèn trả lời.
– Điều này tôi phải cảm ơn anh Vương.
Lý Nam Vương lúc này mới ngẩng đầu lên phóng cặp mắt lạnh lẽo nhìn cô, cô đã hình thành một thói quen khi thấy hắn lại sợ hãi, khuôn mặt trắng bệch tái đi, cơ thể khẽ run nhẹ, Lý Nam có thể cảm nhận được cô rất sợ Lý Nam Vương, bàn tay nhỏ nắm chặt vào nhau đầu cúi xuống không dám nhìn thẳng, sự kiêu ngạo lúc nãy bỗng dưng biến mất, Lý Nam bóp mạnh vào vòng eo cô, khiến cô suýt kêu vì đau.
– Ngẩng mặt lên tôi không thích người đàn bà của tôi sợ hãi trước kẻ khác, người đàn bà của tôi phải kiêu ngạo khi đứng bên tôi – Hắn cúi xuống nói nhỏ vào tai chỉ mình cô và hắn biết hơi thở nóng bỏng phảng vào tai khiến cô cảm thấy nhột, nếu người ngoài nhìn vào sẽ thấy hai người họ rất tình cảm.
– Anh Nam, xin chúc mừng anh có cô vợ thật xinh đẹp, hai người thật xứng một đôi – Một gã đàn ông béo mập đi tới bên lên tiếng nịnh nọt.
– Hahaha… Anh Vương anh có hối hận khi nhường cô vợ xinh đẹp cho anh ta không, theo tôi được biết thì anh rất yêu Linh phải không, họ đồn rằng cô Nhã đã giết chết em gái để…
– Ông Hùng à – Hạ Vi tiến lên một bước kiêu ngạo lên tiếng, trên môi mỏng nhỏ nở ra nụ cười mê hoặc – Ông không biết rồi nếu ông từng đến hộp đêm sẽ nhận ra cô Thanh Nhã đây từng phục vụ khách trong hộp đêm.
Tất cả ồ lên sau đó bắt đầu xì xèo bàn tán, mọi ánh mắt tò mò hiếu kì đều dồn về phía cô, ánh mắt Lý Nam hằn lên sự tức giận nhìn Hạ Vi, Hạ Vi mà hắn biết luôn là người phụ nữ dịu dàng bên cạnh Lý Vương nhưng hôm nay giọng điệu cho thấy cô ta thầm ghen tị với cô, trong giọng nói có sự ghen ghét đố kị, đố kị về điều gì thì hắn không hề bận tâm.
Điều mà Hạ Vi biết cô phục vụ trong hộp đêm đó cũng là chuyện bình thường bởi khi Lý Nam Vương cho người đeo mặt nạ cho cô Hạ Vi cũng ở đó.
– Cô Thanh Nhã lời cô Hạ Vi có đúng như vậy không, cô từng phục vụ kh..a…
Lão ta vội cứng miệng khi nhận được ba đôi mắt lạnh lẽo từ phía ba hướng khác nhau, đó là Lý Nam Vương, Khải Huy và Lý Nam, đặc biệt là ánh mắt giết người của Lý Nam.
– Hahaha…cô Thanh Nhã làm sao phải là dạng người đó, hẳn là cô Hạ Vi chỉ nói đùa cho vui thôi phải không vậy – Lão ta vội xoay chuyển tình thế.
– Cô Hạ Vi, đùa như vậy có phải quá lắm không, phải chăng ngài Lý Vương đã quá nuông chiều dung túng cô, cô Thanh Nhã là người thanh cao thoát tục làm sao có thể đặt chân vào nơi dâm ô như vậy được, hơn nữa ngài Lý Nam là nhân vật như thế nào làm sao có thể để cho vợ mình làm điều đó.
– Đúng thế nha!
Tất cả đều quay sang trách mắng Hạ Vi, Hạ Vi tức giận lộ rõ trên khuôn mặt sự nhã nhặn hình tượng đẹp đẽ xây dựng bấy lâu nay biến mất, lúc này nhìn chẳng khác nào một người đàn bà ghen tuông đố kị…
Cô rất mệt mỏi khi phải đối diện với những ánh mắt những lời dèm pha, đó là lý do tại sao cô không thích tới những buổi dạ tiệc, Lý Nam nhận thấy cô không được thoải mái bèn đưa tới phòng nghỉ, cánh cửa phòng mở ra toàn bộ bên trong phòng đều màu trắng, hắn kéo rèm cửa lên, trước mắt cô hiện lên khung cảnh tuyệt đẹp bên ngoài đại dương từng đàn cá tung tăng bơi lội dưới dải san hô đủ màu sắc, ánh đèn điện từ bên trong khách sạn chiếu ra đã thu hút rất nhiều cá.
Ánh mắt cô trở nên hứng thú khi nhìn thấy đàn cá tung tăng bơi lội, từng nghe tới khách sạn Cá Mập rất nổi tiếng không phải ai cũng có thể đặt chân vào, cô không nghĩ có một ngày cô đặt chân vào khách sạn được mệnh danh là thiên đường.
Hắn ngồi xuống ghế ánh mắt vẫn dõi theo cô, nụ cười trên môi cô nở ra rất hiếm hoi hắn rất muốn nhìn khi cô cười và cảm giác thật ngọt ngào mà bấy lâu nay hắn không nhận ra, suýt chút nữa hắn sẽ đánh mất đi một điều quan trọng có lẽ bây giờ vẫn chưa muộn khi đã nhận ra, trong con mắt lạnh lẽo hiện lên tia hạnh phúc thỏa mãn, đôi mắt hắn vẫn dõi theo cô.
Bàn tay cô chạm lên tường kính như thể tay cô muốn chạm lên những con cá đang bơi lội, ánh mắt cô dừng tại một con rùa biển đang bơi về phía cô, cô hứng thú vẫy vẫy tay con rùa và quên bên cạnh cô còn có ai.
– Lại đây, bơi lại đây nào.
Cô giật mình khi có một bàn tay cứng rắn khỏe mạnh ôm lấy vòng eo nhỏ từ phía sau, cảnh vật ở đây đẹp khiến cô quên mất bên cạnh mình còn có một nhân vật nguy hiểm, cô muốn né nhưng không được khi cằm của hắn tì lên vai cô, hơi thở mùi bạc hà phảng trên mặt rồi quẩn quanh nơi chóp mũi.
– Nếu cô thích tôi có thể bắt chúng cho cô – Giọng nói của hắn nghe thật nhẹ nhàng tình cảm khác biệt với bộ mặt bên ngoài của hắn, toàn thân cô nổi da gà vì không quen cách xưng hô thân thiện cô đã quen với sự lạnh lùng tàn bạo của hắn.
– Không thích – Cô lãnh đạm trả lời.
– Vì sao? – Hắn không tức giận khi cô đã từ chối thiện ý của hắn.
– Vì sao ư, vậy anh không thấy con rùa đó đang thả sức tung mình trong đại dương rộng lớn được làm điều mình muốn nay lại bị nhốt trong một cái bể kính xung quanh chỉ có bốn bức tường làm bạn anh nghĩ nó chịu được không?
Hắn không nói gì hắn biết là cô đang ám chỉ điều gì, vòng tay siết chặt cô lại, để cô tự do ư? Sẽ không hắn sẽ giam cô bên cạnh dù thế nào cũng không buông, hắn sẽ không từ bỏ mọi thủ đoạn để giữ cô bên cạnh, cho dù không giữ được trái tim của cô nhưng ít ra hắn cũng giữ được thể xác của cô bên cạnh.
– Tôi có thể để em làm điều mà em muốn nhưng tuyệt đối tôi không để em rời xa tôi, bởi vì em là của tôi.
Cô chỉ cười khẩy không nói gì đôi mắt lại nhìn về phía xa ngoài đại dương, đến bao giờ cô mới được tung mình tự do trên trời cao làm điều mình muốn, đến bao giờ cô mới thoát ra khỏi hắn và Lý Nam Vương, cô cảm thấy số phận mình thật bi hài.
– Chắc em đã đói, để tôi gọi phục vụ đem tới.
– Không cần, tôi không đói tôi muốn nghỉ ngơi một chút.
– Tối em chưa ăn gì.
– Tôi muốn nghỉ ngơi – Mày cô khẽ nhíu lại, quả thực cô rất mệt mỏi, mấy hôm gần đây vết thương trên người cô đỡ hơn rất nhiều nhưng vì hắn lúc bắt cô làm cái này cái kia…nên cô cảm thấy mỏi mệt muốn ngủ một giấc, nhận thấy nét mặt cô mệt mỏi, cũng tại hắn làm phiền cô rất nhiều tâm hắn bỗng cảm thấy một phần tội lỗi nên lặng lẽ đi ra ngoài, sự lặng lẽ ra đi khiến cô ngạc nhiên đến không thể tiêu hóa nổi đó có phải là hắn hay không, hắn khi nào thì thay đổi như vậy, nhìn bóng dáng cao lớn bước ra khỏi phòng rất tiêu điều và cô độc, hắn dường như đã cô độc mấy nghìn năm nay khiến cô có cảm giác thương hại, xót xa, cô vốn là con người giàu tình cảm hay thương người và thường hay mềm lòng trước những người có hoàn cảnh khó khăn…
Cô lắc đầu xua tan hình ảnh cô độc của hắn ra khỏi đầu đi đến bên chiếc giường rộng lớn được trải một lớp ga màu trắng như tuyết.
Cánh cửa phòng hé mở một thân ảnh cao lớn từ từ đi vào đôi mắt lạnh lẽo biến mất thay vào đó là ánh mắt nhu tình hiện lên một tia đau thương, thân ảnh cao lớn đi đến bên giường cô, nhìn thân thể nhỏ bé mềm mại cuộn tròn, đôi mắt nhắm lại hàng mi dài khẽ rung nhẹ như cánh ve.
Cô cảm nhận như có một đôi mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm vào cơ thể của cô, cô mở mắt ra ngồi bật dậy khi người ngồi đối diện cô là một người mà cô không muốn nhìn một chút nào.
Cô ngồi bật dậy, đôi mắt trợn tròn nhìn hắn, khuôn mặt này đã khiến cô bị ảm ảnh cả đời, hắn chính là kẻ đã thô bạo cướp đi sự trong trắng của cô – Khải Huy cái tên này cô sẽ không bao giờ quên, Khải Huy nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp xen lẫn đau thương, giữa hắn và Thanh Nhã trước đây có chuyện gì cô không hề biết, cô thấy khó chịu khi hắn dùng ánh mắt đó nhìn cô.
– Em…
Thật lâu sau hắn mới cất tiếng, lúc này trong tâm hắn thật sự là xúc động mạnh bàn tay hắn đưa lên chạm vào vai cô nhưng cô vội né qua bên khiến hắn chạm hụt, hắn thu hồi bàn tay nhìn cô, hắn đứng dậy đi đến bên tường kính nhẹ nhàng kéo rèm, tấm rèm màu trắng cuộn dần sang một bên để lộ toàn bộ khung cảnh dưới lòng đại dương, từng đàn cá tung tăng bơi lội xung quanh những bóng đèn màu được đặt trong hộp kính dưới rặng san hô.
– Hơn một năm qua anh vẫn đi tìm kiếm em để giải thích, thực ra giữa anh và Linh không như em nghĩ – Hắn thật lâu sau mới lên tiếng.
Cô nhíu mày nhìn bóng lưng cao lớn của hắn đầy dáng vẻ cô độc. Tại sao mọi chuyện đều liên quan tới Linh, Linh là cô gái như thế nào khiến cô rất tò mò, Lý Nam Vương cũng rất yêu Linh ngay cả nhân vật bí ẩn cũng liên quan đến cô gái tên Linh.
– Tại sao em lại lấy Lý Vương, em hận anh sao?
– Hận – Cô nhíu mày nhìn hắn, cô rất tò mò về mối quan hệ giữa hắn và Thanh Nhã, khi lên tiếng cô lại cảm thấy hối hận.
– Bây giờ em có còn muốn biết dung nhan thực của anh không?
Hắn xoay nửa người nhìn cô như đầy sự mong đợi, có lần cô đã yêu cầu được xem mặt hắn nhưng hắn đã cự tuyệt và nói với cô chưa phải lúc nhưng lúc này hắn rất muốn cho cô xem mặt của hắn, khi cô đã nhìn thấy dung nhan thực của hắn không biết cô sẽ nghĩ ra sao.
Tuy cô không nói nhưng trong tâm cô rất tò mò khuôn mặt dưới lớp mặt nạ đó là như thế nào, rất nhiều người muốn biết khuôn mặt thực của hắn nhưng không được nay hắn tự nguyện quả thực là một cơ hội rất hiếm.
Hắn đưa tay lên từ từ gỡ bỏ, đầu tiên là làn da trắng xuất hiện, mái tóc dài che đi một nửa khuôn mặt chiếc mặt nạ được gỡ bỏ hoàn toàn hắn chậm rãi xoay người về phía cô, mắt cô mở to thật to nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trước mắt mình, miệng lưỡi cô cứng lại toàn thân không cử động được như ai đó khóa chặt lại, sự sợ hãi đã khiến cô không thể dịch chuyển cô ngồi yên bất động.
– Ông….ông…ông…
Cô lắp bắp không thể nói thành một câu hoàn chỉnh, khuôn mặt này cô sẽ không bao giờ quên, khuôn mặt đã ám ảnh cuộc sống của cô.