Đừng Nghĩ Tôi Sẽ Buông Em

Chương 21: Sự thống khổ của dược tình phát


Đọc truyện Đừng Nghĩ Tôi Sẽ Buông Em – Chương 21: Sự thống khổ của dược tình phát

Bảo Nam chạy vụt ra cửa đâm ngay vào Bảo An đang cầm một bó hoa ngửi ngửi khiến bó hoa trên tay rơi xuống đất, Bảo An tức giận giãy nảy.

– Ông nội, ông làm gì mà như ma rượt vậy, làm hư hết hoa của tôi rồi bắt đền đấy.

Bảo Nam cố thở ra sau đó chỉ vào phòng Vương Đình, thấy vậy Bảo An lo lắng hỏi.

– Cậu ta làm sao? Tôi đi tới xem…

– Đừng đi lúc này nếu cậu không muốn chết, cậu ta rất đáng sợ, suýt chút nữa bắn nát cái này của tôi rồi.

Bảo Nam chỉ chỉ vào phần dưới của mình.

– Của nợ – Bảo An bĩu môi xong nói tiếp – Leo lên giường cậu ta ngủ cùng chứ gì?

– Không có đâu a, chỉ là…

Aaaaa…

Tiếng kêu từ phòng của Vương Đình phát ra, Bảo Nam vội chuồn đi vì hắn muốn bảo tồn mặt tiền không bị tổn thương, Bảo Nam vốn là người rất yêu ngoại hình của mình vì vậy không dễ gì làm cho tổn thương, Bảo An nhìn theo bóng Bảo Nam mất hút.

Bảo An và Bảo Nam là hai người đồng tính rất giỏi về y thuật, hai người bọn họ không phải là anh em, họ gặp nhau và gia nhập tổ chức của hắn cũng chỉ là tình cờ.

Bảo An chạy tới phòng của Vương Đình thấy Vương đình nằm co trên ghế, quần áo không nguyên vẹn, mồ hôi toát ra như tắm điều này cho thấy Vương Đình đang phải gánh chịu điều gì rất khủng khiếp.

– Vương Đình – Bảo An lên tiếng thăm dò, Vương Đình nằm yên không có động tĩnh gì bèn chạm lên làn da săn chắc nóng rực như lửa, làn da rất mê hoặc rất nhiều lần muốn chạm lên nhưng không có cơ hội, Bảo An vuốt nhẹ trên làn da nâu bóng mịn đầy nam tính.

Một cái vuốt nhẹ khiến Vương Đình thấy dễ chịu cổ họng khô nóng thèm khát cố nuốt một miếng nước bọt, dược tình phát tác vì nghĩ về cô quá nhiều, muốn quên đi nhưng lại càng nhớ đến quãng thời gian hạnh phúc bên nhau.

Hắn nói không sai, chỉ có đàn ông mới đem lại cảm giác dễ chịu, tuyệt đối không thể tự biến mình thành kẻ đồng tính, một cái vuốt nữa thật dễ chịu trong người rạo rực khó tả, rất muốn, Vương Đình xoay người vật Bảo An đè xuống khiến Bảo An tròn mắt xong cũng mỉm cười khi nhìn Vương Đình trong con mắt ngập tràn dục vọng, bàn tay Bảo An chạm lên lồng ngực rắn chắc của Vương Đình xoa nhẹ, rồi bóp, Vương Đình gầm nhẹ, hàm răng cắn chặt vào nhau, nếu là phụ nữ sẽ tiến ngay không cần báo trước, nhưng trước mặt dưới thân đây lại là đàn ông, là đàn ông, Vương Đình đang khống chế bản thân, dục vọng càng dâng lên khi một nụ hôn mà Bảo An đặt lên ngực, thân dưới không chịu nổi từng mạch máu tụ lại đông cứng không thể lưu thông, Vương Đình vẫn cố gắng hết sức để chịu đựng.

Bảo An không ngừng khiêu khích, khi tay Bảo An chạm vào thắt lưng của Vương Đình để tháo bỏ, Vương Đình nắm lấy tay Bảo An giữ lại.

– Cậu không muốn sao? – Bảo An cũng bị dục vọng làm cho mờ đi, đúng ra Bảo An yêu Vương Đình từ lâu nhưng không được chấp nhận, đây là cơ hội hiếm có không dễ gì Bảo An bỏ qua, không nói Bảo An kéo Vương Đình xuống hôn lên bờ môi mỏng gợi cảm đó một cách cuồng nhiệt.

Nụ hôn khiến Vương Đình cảm thấy dễ chịu tham luyến và thèm khát, hai thân ảnh quấn lấy nhau trên ghế, tay Vương Đình giữ chặt lấy đầu Bảo An chợt dừng lại khi nhìn vào chiếc găng đeo trên tay, là của cô tặng hôm giáng sinh, Vương Đình vội đẩy Bảo An ra đứng dậy, Bảo An mất hứng ngồi dậy hỏi.

– Cậu sao vậy?

– Đi đi – Vương Đình nổi giận quát, nhưng người đi lại là Vương Đình.

Một vệ sĩ thấy đội trưởng đi tới loạng choạng trên người quần áo không chỉnh tề, cổ áo còn nhuộm máu đang dần khô, người vệ sĩ bèn tới đỡ ai ngờ nhận được một cái đẩy mạnh xô ngay vào tường, Vương Đình loạng choạng bước đi, đầu óc mụ mị không biết đi đâu, có thể tìm đàn bà giải tỏa lúc này được chăng? Câu trả lời sẽ không bởi đôi chân đang đứng trước cửa phòng của cô, bàn tay yếu ớt đưa lên gõ cửa, Vương Đình gục đầu vào cửa, khá lâu sau cánh cửa phòng mới mở ra cô chưa nhìn rõ thì Vương Đình ngã về phía trước vì cô mở cửa bất ngờ trong khi Vương Đình còn cúi gục vào cửa, một cú ngã bất ngờ khiến cả hai ngã xuống dưới sàn, cánh cửa đóng vào khi chân cô đạp trúng.

Thân hình cao lớn của Vương Đình nằm đè lên khiến cô thấy khó thở, sự nóng bỏng trên người Vương Đình cô cảm nhận rất rõ, trên áo vệt máu vẫn in rất đậm rất giống lần trước mà độc phát tác, lần này nghiêm trọng hơn khiến cô lo lắng, cô vỗ vai Vương Đình.

– Vương Đình, anh ổn không?

– Tôi…tôi…khó chịu, rất…khó…chịu…


– Anh khó chịu ở đâu, nói tôi nghe tôi có thể giúp gì cho anh? Anh dậy khỏi người tôi được không, anh nặng quá!

Vương Đình chống tay để dậy nhưng không thể bởi chân tay run rẩy không còn đủ sức nên nằm xuống.

– Xin…lỗi…a…

– Vương Đình – Cô lo lắng nhìn.

Trên gương mặt Vương Đình đang rất thống khổ, mồ hôi toát ra khuôn mặt trắng bệch thể hiện một sự đau đớn khó tả.

– Tôi…đau….a…a…

Vương Đình bấm chặt tay xuống sàn hàm răng cắn chặt vào nhau, thực sự cô rất lo lắng cô chạm tay lên mặt Vương Đình.

– Anh đau ở đâu, tôi giúp gì cho anh bây giờ, anh nói đi.

– Tôi…ôm…tôi…

– Ờ…ờ…

Cô vội ôm lấy thân hình to lớn của Vương Đình thật chặt.

– Anh còn đau không?

– Đau…tôi…đau…quá….PHỤT…

Máu phun vào áo cô, khiến cô hoảng hốt, đúng lúc ấy cánh cửa bật ra Bảo An xuất hiện trên khuôn mặt thể hiện sự lo lắng.

– Buông cậu ấy ra – Bảo An quát, miệng thì quát còn tay đã kéo tay cô ra khỏi người Vương Đình và phóng cặp mắt lạnh lẽo nhìn cô.

– Cô muốn giết chết cậu ta hả?

Bảo An lôi Vương Đình ra khỏi người cô, hơi đàn ông chạm lên thật dễ chịu Vương Đình cố giữ cho tình thần tỉnh táo.

Bảo An ôm cơ thể Vương Đình vào lòng như ôm người yêu dấu để che trở bảo vệ, ánh mắt lạnh lẽo phóng cho cô khiến cô nổi da gà, Bảo An vốn không có một chút thiện cảm với cô, cô vội ngồi dậy, Vương Đình đôi mắt hơi mở ra được khi được Bảo An ôm vào lòng, chưa bao giờ Vương Đình cảm thấy nhục nhã lớn như lần này, bàn tay Vương Đình đưa về phía cô liền bị Bảo An lôi về.

– Cậu muốn chết sao, tôi không để cậu mạo hiểm tính mạng của mình được, cậu biết mình uống phải dược tình do Bảo Nam chế ra sẽ như thế nào còn gì?

Bảo An tức giận nhìn cô – Cô nên biến khỏi đây đi, tôi nói cho cô hay Vương Đình xảy ra chuyện tôi lột da cô về làm thuốc.

– Huyền Chi…

Vương Đình cố ngồi dậy, cô vội bò tới bên.

– Tôi đây – Tay cô nắm lấy tay Vương Đình bèn bị một cái tát mạnh khiến cô ngã ngửa ra sau, Bảo An quát.

– Cô muốn giết cậu ta sao, cậu ta vì cô mà phải uống độc tình?


Cô ngồi dậy, đặt tay lên má, ánh mắt sợ hãi nhìn Bảo An lắp bắp hỏi.

– Độc…độc…tình là…là gì?

– Là gì, cô đã thấy rõ khi nó phát tác như thế nào rồi đấy, Nam Vương vì sợ cô chạy trốn nên bắt Vương Đình uống độc dược, loại độc này muốn giảm sự đau đớn chỉ có cách cùng nam hoan ái, nếu hoan ái cùng phụ nữ sẽ dẫn đến thiệt mạng cô hiểu rồi chứ?

Một giọt nước mắt lăn dài trên má, Vương Đình thực không muốn cô vì mình mà rơi nước mắt, tâm lại đau độc càng phát mạnh lần nữa không chịu được máu lại phun ra khiến Bảo An lo lắng, cô cũng muốn tới nhưng lại sợ, bàn tay cô vì lo lắng mà nắm vạt áo nhăn nheo.

– Vương Đình – Bảo An lo lắng ôm chặt – Sẽ ổn thôi.

– Vương…

Cô nuốt lại lời nói khi Bảo An phóng cho cô cặp mắt bắn ra lửa.

– Còn không cút ra ngoài, cô muốn ngồi đây nhìn cảnh hoan ái nhau sao nếu vậy tôi cũng không ngại.

– Hở???

– CÚT!

Cô vội đứng dậy, Vương Đình nắm lấy tay cô kéo lại.

– Đừng đi!

– Cậu điên rồi hả, lo cho tính mạng của cậu trước đi.

– Cậu ra ngoài đi – Vương Đình xô Bảo An ra.

– Cậu có biết một tiếng nữa thôi nếu không giải tỏa cậu sẽ chết.

– Mặc tôi, đừng chạm vào tôi – Vương Đình giật mạnh tay thoát khỏi Bảo An, vì cái giật mạnh tay mà Vương Đình loạng choạng ngã may mắn cô kịp thời đỡ.

Cơn đau rất dữ dội khi người mà Vương Đình luôn nghĩ tới chạm vào, Vương Đình ngã xuống kéo theo cả cô, cơn co giật mạnh mẽ mười ngón tay bóp chặt vào vai cô, cô cản thấy bả vai mình như muốn gãy vụn, thực rất đau, cô muốn kêu lên nhưng nhìn Vương Đình vì cô mà phải chịu sự đau đớn như vậy, bàn tay không nhịn được ôm chặt lấy Vương Đình, Vương Đình cúi xuống bả vai cô cắn mạnh, cô cắn răng chịu đau, mùi máu tanh xâm nhập vào khoang miệng Vương Đình cảm thấy dễ chịu hơn, cơn đau dần giảm cơ thể mệt nhoài rồi ngất đi trên người cô, Bảo An vội đỡ Vương Đình lên giường bắt mạch, lúc sau mới thở phào nhẹ nhõm thu hồi tay, cô rón rén tới bên hỏi.

– Anh ta…

Cô im lặng khi Bảo An phóng cặp mắt lạnh nhìn, Bảo An đứng phắt dậy khiến cô giật mình lùi về sau, Bảo An tiến một bước cô lùi một bước, thường thì cô nghe bạn bè nói kẻ đồng tính sẽ bảo vệ người yêu của mình cho dù bất chấp cả tính mạng họ sẵn sàng giết chết kẻ làm tổn thương đến người yêu của mình, Bảo An nắm lấy tay cô kéo sát lại gần khiến cô không khỏi sợ hãi, cổ họng khó khăn mới nuốt được miếng nước bọt, có thể thấy nhịp thở của cô không ổn định vì lo sợ.

– Máu cô.

– Hở??? – Cô giật mình.

– Có thể khống chế Vương Đình, điều này chứng tỏ Vương Đình từng dùng qua máu cô khi độc phát tác!

– Tôi…


– Nói.

– Tôi không biết, khi…độc phát tác anh ta có cắn tay tôi.

– Cô và hắn cùng một loại người, lúc nãy Vương Đình vì máu của cô mà qua khỏi.

– Máu…máu của tôi sao?

Bảo An nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Vương Đình trong lòng dâng lên một sự đau đớn, sự đau đớn biến mất thay vào đó là tia lạnh lùng nhìn cô.

– Cô – Bảo An gằn giọng – Vương Đình sẽ ra nước ngoài một thời gian, trong thời gian này tôi không dám chắc độc còn phát tác nữa không, nếu cậu ta không chịu cùng đàn ông giao hoan thì trong hai tiếng tính mạng gặp nguy hiểm.

– Vậy…vậy phải làm như thế nào? – Cô lo lắng hỏi.

– Chỉ còn cách, lấy máu của cô điều chế thành một loại dược tạm thời để khống chế.

– Vậy…lấy đi, anh cần bao nhiêu cũng được.

– Kêu tôi bằng cô hoặc chị nha, tôi dị ứng với từ anh từ nãy tới giờ.

– À!

– Muốn chữa dứt điểm cho cậu ta chỉ còn một cách.

– Cách gì? – Cô vội hỏi, dù là cách gì cô cũng phải cứu Vương Đình thoát khỏi cơn nguy hiểm.

– Làm cách nào đó cho Nam Vương yêu cô, bởi người trong lòng hắn hận nhất chính là cô.

– Hả???

Cô lùi về sau khi nghe tới cái tên đó, hắn vốn là cơn ác mộng của cô bảo cô đi yêu hắn làm sao cô làm được.

– Cách đó là duy nhất!

– Không còn cách nào sao?

– Không, qua đây.

– Làm gì?

– Lấy máu, tôi không còn nhiều thời gian đôi co với cô, cậu ta sắp ra nước ngoài vì vậy tôi phải mau chóng hoàn thành dược.

– À!

Bảo An cầm con dao sắc bén cầm lấy cổ tay cô không một lời báo trước cắt thật mạnh khiến cô không kêu được vì đau, đủ thấy Bảo An đang trả thù cô vì vụ lúc nãy, khi đã đủ Bảo An lấy trong túi ra bình gốm nhỏ màu xanh rắc thuốc lên vết thương cho cô.

– Tự xử lý – Bảo An ghé tai cô nói – Vương Đình là của tôi rõ rồi chứ? Tôi sẽ không để cậu ta gặp nguy hiểm vì cô, nếu một ngày nào đó tôi giết cô thì cũng đừng có trách tôi hư!

Bảo An cầm bình máu bỏ túi áo choàng rồi bước đi, đi đến cửa phòng quay đầu lại nói.

– Đừng có mà bò lên ngủ cùng cậu ta.

– À, ờ…


Cô toát mồ hôi hạt vì Bảo An, cô lấy quần áo đi thay dùng áo len sợi có ống tay dài để che đi vết thương, vết thương trên vai và cổ tay khiến cô cảm thấy đau đớn, nhìn trong gương vết thương còn rỉ máu, vết răng in rõ trên là da trắng, cô lấy ít nước ra lau mặt cho Vương Đình.

Aaaaa…

Cô buông khăn mặt khi một thân ảnh cao lớn in trong gương đang lười nhác ngồi trên ghế sofa hút điếu thuốc, cô quay người nhìn Lý Nam.

– Anh là ma hay sao vậy, lúc nào cũng đột ngột xuất hiện.

– Có vẻ tôi xuất hiện không đúng lúc nhỉ?

Cô không trả lời mà quay sang cầm lấy khăn mặt lau cho Vương Đình rất cẩn thận rất giống người vợ hiền chăm sóc chồng khi uống rượu say, cô cởi cúc áo trên ngực phải hiện ra vết sẹo mới lành da không lâu, cô nâng người thay áo khác cho Vương Đình.

Hắn thực ghét nhìn cảnh thân mật như vậy, thật là gai mắt.

– Lại Đây – Đột nhiên hắn quát khiến cô giật mình.

– Ờ…

Cô đi đến bên cạnh, hắn nhìn cô xong lên tiếng.

– Rửa vết thương cho tôi.

– Hả???

– Nhanh.

– Oh!

Cô đứng ngây ra hắn nhíu mày khó chịu: – Không mau.

– Anh chưa cởi áo.

– Ra cởi.

Cô vội cởi cho hắn trong lòng nguyền rủa không ngớt, trong con mắt cô hắn có thể đọc thấy vì cô không biết che đậy cảm xúc của mình, ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn Vương Đình nếu để ý sẽ thấy mày kiếm hắn nhíu lại.

– Vương Đình tại sao không ở phòng của hắn?

– Không biết – Cô trả lời.

– Nghe nói hắn bị độc tình, việc này phải hoan ái cùng nam nhân mới qua khỏi, làm sao hắn qua được?

– Là…

Cô do dự không biết có nên nói ra hay không nhỉ, nhưng cô không biết hắn là người như thế nào nên cũng không muốn nói ra sự thực, phải tìm câu trả lời hợp lý, chợt nhớ tới Bảo An nói một câu nên cô mở miệng.

– Là Bảo An…

– Oh… bốn ngày nữa cô sẽ tới Đông Thành, phòng số 13 lầu hai nơi cô ở, mọi thứ ở đó đều đầy đủ, khi nào tôi bảo làm gì thì làm, còn thời gian làm việc gì mà cô muốn, để tôi phát hiện ra điều gì đó tôi cho người xử lý cô ngay lập tức.

– Oh, tôi biết rồi.

Cô cúi xuống nhẹ nhàng tháo băng trên bụng hắn, bàn tay nhỏ bé chạm lên thật dễ chịu hắn nhắm mắt như để hưởng thụ, lúc sau băng bó xong hắn đứng dậy liếc nhìn Vương Đình một lần nữa rồi biến mất sau bức tường, cô quên mất là trong phòng có lối đi bí mật, cô thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống ghế, cô thầm than kiếp trước không biết có đắc tội với họ không mà kiếp này bị đày đọa.

Cô lại chìm trong suy nghĩ lời mà Bảo An nói, yêu hắn ư, thấy hắn cô đã sợ đứng tim rồi chứ đừng nói tới từ yêu, nếu có gan thì kết quả cũng không đi đến đâu vì trong tâm hắn rất hận Thanh Nhã, cô khẽ thở dài rồi nhìn Vương Đình đang nằm ngủ trên giường


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.