Đọc truyện Đừng Nên Gặp Lại – Chương 54: Phòng trộm 2 (1)
Kết quả sắp xếp phòng cuối cùng cũng có, Doãn Ước một mình ở một phòng.
Khi cô mang theo hành lý cùng mọi người đi lên tầng trên, nhìn thấy bóng lưng Kỷ Tùy Châu cùng Hạ Tịch sóng vai rời đi. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, từ ngoại hình đến khí chất vô cùng xứng đôi, làm ai cũng phải ngoái nhìn.
Hà Mỹ Hi một đường ôm cô không ngừng xin lỗi, vì hành vi não tàn nhất thời của mình mà tỏ vẻ vô cùng áy náy, còn bày tỏ muốn ngủ cùng một phòng với Doãn Ước.
Doãn Ước từ chối ngay, cô rất hiểu Hà Mỹ Hi, người không có lợi không có hứng thú, lại đột nhiên thay đổi chủ ý chỉ có một nguyên nhân: Kỷ Tùy Châu.
Để tránh cả đêm cô nhiểu chuyện hành hạ chính mình, Doãn Ước không chút lưu tình đẩy cô về phía Phương Thành Tựu, cũng cảnh cáo cô đừng đến quấy rầy mình.
Buổi chiều là thời gian nghỉ ngơi, mọi người ở trong phòng sắp xếp hành lý, Doãn Ước thay đồ ngủ đi ngủ, lúc thức dậy cảm giác mệt mỏi khi trên máy bay tan biến. Cô đi ăn tối, vì để bồi thường cho Doãn Ước lúc trưa bị ấm ức, Hà Mỹ Hi chủ động bỏ tiền túi mời cô ăn cơm.
Nơi dùng cơm chính là nhà hàng cao cấp của khách sạn, ba người họ vừa ngồi xuống, Doãn Ước có chút hối hận.
Đối điện hai người bạn cứ anh anh em em, dính lấy nhau làm người ta mất hết khẩu vị. Cô giả bộ uống nước để che giấu vẻ xấu hổ của mình, không bao lâu lại nhìn thấy Kỷ Tùy Châu dẫn Hạ Tịch đi vào.
Lúc hai người nhìn thấy nhau, biểu cảm khác biệt. Kỷ Tùy Châu tỏ vẻ thích thú nghiền ngẫm, khóe miệng khẽ nhếch, mang theo chút ngang ngược. Doãn Ước không rõ ý tứ của anh, đang định thu hồi tầm mắt, lại thấy Hạ Tịch rất tự nhiên khoác tay Kỷ Tùy Châu, không khỏi nhướn mày.
Hà Mỹ Hi thấy thế quay đầu lại xem, thấy là Kỷ Tùy Châu liền giơ tay chào hỏi. Theo hiểu biết của Doãn Ước về anh, anh cùng người lạ xưa nay đều khó hòa hợp. Cũng không biết tại sao, Kỷ Tùy Châu hôm nay dường như đặc biệt gần gũi, nói với Hạ Tịch vài câu, đối phương buông tay anh đi lên phòng trước.
Doãn Ước cúi đầu giả như không thấy, hai người kia lại hưng phấn dạt dào, đúng lên chào anh. Kỷ Tùy Châu lại đây chào hỏi Hà Mỹ Hi như trước, đối với Phương Thành Tựu lại có chút hờ hững, tay đối phương giơ đến một nửa chỉ có thể thu hồi lại, trường hợp có chút xấu hổ.
Cũng may đúng lúc nhân viên phục vụ đến hỏi có muốn gọi cơm hay không, vừa vặn phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt. Kỷ Tùy Châu ngồi xuống cầm lấy thực đơn nhuần nhuyễn gọi vài món ăn, Doãn Ước nhìn anh như vậy thật muốn nhắc nhở mấy câu, dù sao cũng là Hà Mỹ Hi mời, không có nghĩa vụ phải mời luôn cả anh.
Huống chi Hạ Tịch chẳng phải vẫn còn ở trên phòng chờ anh sao?
Nhưng lời chưa nói ra, anh đã quay sang hỏi cô:
– Sườn bò hay bít tết?
Doãn Ước bị chặn đầu phản ứng chậm hai nhịp, anh lại thay cô quyết định:
– Nhà hàng này thịt bò khá được, vậy thì sườn bò nha.
Suốt bữa ăn, Doãn Ước rất khó tiêu hóa. Kỷ Tùy Châu gọi toàn là món cô thích, nhưng bởi vì không khí kì lạ nên ngay cả mùi vị thức ăn cũng thay đổi theo. Đối diện, hai người kia lại cứ diễn cảnh đút cho nhau ăn thật buồn nôn, khiến cho tầm mắt cô và anh không biết nhìn ở đâu. Doãn Ước chỉ có thể cúi đầu vờ như đang cắt sườn bò, cắt cả buổi cũng không được một miếng nào.
– Cắt không được à?- Kỷ Tùy Châu hỏi cô.
Hà Mỹ Hi cướp lời nói:
– Cậu ấy là không quen thấy em và lão Phương như vậy, da mặt quá mỏng. Anh Kỷ à ngại quá, làm anh chê cười rồi, em và lão Phương hơi trắng trợn chút.
– Không sao, tình nhân đều như vậy mà.
Điểm này lại không giống lời mà Kỷ Tùy Châu sẽ nói.
Doãn Ước nhớ đến lúc trước họ vừa mới yêu nhau, cô muốn anh đút mình ăn, kết quả lại bị anh ghét bỏ. Mấy công tử nhà giàu thế này, đúng là rất đáng ghét!
Chắc là Kỷ Tùy Châu nhìn thấy biểu hiện mất tự nhiên trên mặt cô, anh liền chủ động giải thích:
– Lần trước em ăn canh tiết vịt, đút không tiện lắm.
Hà Mỹ Hi nhịn không được bật cười thành tiếng, là chuyện nhiều năm về trước rồi còn mang ra nói. Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, nước canh nhễu nhão.
Lúc ấy trong tiệm ăn cũng có những đôi tình nhân khác khiêu chiến độ khó của yêu cầu này, kết quả bạn trai đút bạn gái nước canh còn nóng, bỏng đến đối phương giận dỗi. Bạn nam căng thẳng đến run tay, đánh nghiêng chén canh, toàn bộ lại đổ lên đùi mình, la oai oái.
Nhớ tới cảnh tượng đó Doãn Ước cũng vui vẻ, khóe môi không khỏi nhếch lên. Lờ mờ cảm thấy người bên cạnh cũng đang cười nhẹ, hơi nghiêng đầu sang lại không bắt lấy được khoảnh khắc lướt qua giây lát ấy.
Cô chỉ có thể cúi đầu tiếp tục ăn, đang ăn lại nghe như có người gọi mình, vừa ngẩng lên lnhìn thấy Trịnh Đạc đứng đó, cười như gió xuân ấm áp.
Trịnh Đạc vừa xuất hiện, không khí nơi này bất giác kỳ lạ hẳn lên.
Chợt nghe cạch một tiếng, Hà Mỹ Hi không cẩn thận làm đổ canh, nước mắt lưng tròng, Phương Thành Tựu bên cạnh liên tục lau tay cho cô, cô cũng không thèm để ý đến anh.
Sau lại như thấy phiền, Hà Mỹ Hi còn nổi cáu:
– Lau lau làm gì, ai cần anh lau, đang yên đang lành tự nhiên đổ canh lên người em.
Phương Thành Tựu vẻ mặt ấm ức:
– Anh không có, rõ ràng là tự em…
– Là anh đẩy em.
Mắt thấy hai người sắp cãi nhau, Doãn Ước vội vàng giảng hòa, kéo Hà Mỹ Hi vào nhà vệ sinh xử lý. Trịnh Đạc cũng đến khuyên Phương Thành Tựu:
– Đi chơi mà đừng tính toán làm gì, đàn ông đừng nên quản đúng sai, xảy ra chuyện chủ động nhận lỗi là được rồi.
Anh nói lời này khi hai cô còn chưa đi xa, nghe nói như vậy liền quay đầu lại nhìn anh. Trịnh Đạc liền mỉm cười với hai cô, còn ra dấu tay bảo Doãn Ước yên tâm.
Doãn Ước cũng trả về dấu tay cám ơn với anh, kéo Hà Mỹ Hi đi.
Trịnh Đạc ngồi xuống bên cạnh Phương Thành Tựu, lúc này mới chú ý đến Kỷ Tùy Châu ngồi đối diện. Anh chủ động chào hỏi:
– Chủ tịch Kỷ ở đây à, đã lâu không gặp.
Kỷ Tùy Châu tập trung ăn không trả lời lại, khiến cho Trịnh Đạc có hơi sượng mặt. Sau lúc lâu mới thấy khóe miệng anh khẽ nhếch, thản nhiên buông một câu:
– Bái sĩ Trịnh vất vả rồi.
Trong câu nói có hàm ý khác, ngay cả người khô khan tựa khúc gỗ như Phương Thành Tựu cũng nghe ra được.
Trịnh Đạc tự nhiên cười cười, không nói nữa. Không lâu sau Doãn Ước dẫn theo Hà Mỹ Hi quay lại, sắc mặt Hà Mỹ Hi tốt hơn một chút, nhưng vẫn có hơi nhợt nhạt. Doãn Ước liền giải thích với Phương Thành Tựu;
– Có thể do bị bỏng hơi đau, anh chịu thiệt một chút dỗ dành cậu ấy nha, giờ em đi ra ngoài mua thuốc cho cậu ấy.
Hà Mỹ Hi lại không để cô đi, túm lấy quần áo cô không buông. Với Phương Thành Tựu lại có chút ghét bỏ, hiển nhiên còn đang tức giận.
Phương Thành Tựu nghe lời vội dỗ dành, Doãn Ước ở bên cạnh tiếp lời:
– Cậu sao vậy, chỉ vì chuyện nhỏ thế này mà cãi nhau với bác sĩ Phương, vậy cũng không tốt.
Khóe miệng Hà Mỹ Hi giật giật, nói:
– Lần đầu gặt mặt, không ngờ bác sĩ Trịnh lại đẹp trai như vậy, nên hơi kích động.
Có thể nói đùa được chứng tỏ không sao rồi, Doãn Ước vỗ vỗ tay cô chuẩn bị đi mua thuốc bôi. Kỷ Tùy Châu không biết đứng lên từ khi nào, một phen ấn lại cô xuống chỗ ngồi:
– Tôi đi cho, em ngồi đi.
Lúc đó Doãn Ước không nghĩ nhiều, người đi rồi mới cảm thấy lạ. Lạ ở chỗ nào sao? Nghĩ nghĩ cũng không thấy có chuyện gì, chỉ là cảm thấy Kỷ Tùy Châu hôm nay quá mức hiền lành.
Tình huống này phải xảy ra trên người Trịnh Đạc thì Doãn Ước mới thấy bình thường, còn xảy ra trên người Kỷ Tùy Châu, cô ngược lại thấy hơi quái lạ.
Cô ngồi một lát, vẫn đứng lên cùng đi ra ngoài. Đi đến bên ngoài nhà hàng, đã sớm không thấy bóng dáng Kỷ Tùy Châu đâu, cô liền hỏi thăm người gần đó xem nhà thuốc ở đâu. Nhân viên khác sạn chỉ đường cho cô, Doãn Ước liền lấy điện thoại ra mở bản đồ đi về phía trước.
Mới lấy điện thoại ra, ánh sáng trước mắt đột nhiền tối sầm, Doãn Ước vén tóc liền thấy Kỷ Tùy Châu đang đứng trước mặt cô, mau chóng dừng bước. Bởi vì khoảng cách quá gần, không cẩn thận đụng vào người đối phương, Kỷ Tùy Châu tự nhiên vươn tay, trực tiếp kéo ôm cô vào lòng.
Bên cạnh có một nhóm khách du lịch đi ngang qua, ánh mắt nhìn lăm lăm về phía này, phát ra tràng cười liên tục. Doãn Ước lúng túng quá, dứt khoát vùi mặt vào ngực Kỷ Tùy Châu.
Chẳng phải có một câu nói đùa như thế này sao: Nếu lõa thể đứng trước mặt mọi người, nơi đầu tiên phải che không phải vùng bikini, mà chính là khuôn mặt.
Kỷ Tùy Châu đứng yên, một lát sau mới nhắc nhở cô:
– Đi cả rồi.
Doãn Ước ngẩng đầu lên, làm bộ chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ hỏi anh:
– Thuốc đâu, anh mua chưa?
Kỷ Tùy Châu liền giơ túi trong tay lên, Doãn Ước nhận lấy mở ra xem, Kỷ Tùy Châu còn đang nói chuyện:
– Cùng đi ra đây làm gì, lo lắng cho tôi?
– Sợ anh không tìm ra nhà thuốc. Nhỏ lớn giờ anh từng tự mua thuốc cho mình à?
– Chẳng thà em hỏi tôi có tự ăn cơm không thì càng thích hợp hơn.
Sau đó Doãn Ước nhìn rõ thứ bên trong túi, lại càng xác định sự hoài nghi của mình vô cùng hợp lý. Một túi thuốc bôi, lớn nhỏ màu sắc khác nhau, vừa thấy là biết mỗi loại mua một cái. Quả nhiên là người chưa từng đi mua thuốc.
Kỷ Tùy Châu ra vẻ đương nhiên:
– Em có thể phân biệt rõ ràng công dụng cụ thể của từng loại hay không?
Thì đúng là không thể. Doãn Ước thu lại túi thuốc, lấy cớ phải đưa thuốc cho Hà Mỹ Hi, bỏ lại Kỷ Tùy Châu trở lại nhà hàng. Lúc quay lại, ba người kia đều ở đó, đang thương lượng vấn đề chỗ ở của Trịnh Đạc. Doãn Ước một mình ở một phòng, Trịnh Đạc chỉ có thể ở cùng một phòng với bác sĩ nam họ Tiền sát bên phòng họ. Chỉ là…
– Tiểu Tiền chân thối còn ngáy to nữa, anh Trình không ở cùng phòng với hắn được đâu. Mùa du lịch khó đặt phòng, em chỉ giành được mấy phòng vậy thôi.
Sự việc trở nên khó giải quyết, Trịnh Đạc trái lại không có ý kiến, dỗ dành Phương Thành Tựu kêu thuê một phòng nữa. Phương Thành Tựu rất ngại:
– Hỏi rồi, chỉ còn phòng đắt tiền thôi, một đêm hai mươi nghìn. Ở năm ngày là một trăm nghìn, anh Trịnh ơi, vậy thì đắt quá.
Đi du lịch là do anh đề nghị, tuy rằng tiền phòng tự chi trả, cũng không nên để Trịnh Đạc tốn kém như vậy.
Trịnh Đạc lại không quan tâm đến giá cả, nói đùa:
– Có đắt cũng phải ở, không thể nửa đêm bị mùi thối chân của Tiểu Tiền đánh thức mà, không lẽ chạy đến phòng hai người hay là ở phòng Doãn Ước ngủ đất à.
Doãn Ước muốn cười, nhìn thấy Kỷ Tùy Châu đi vào, nụ cười trên mặt liền sượng trân. Kỷ Tùy Châu đứng ở sau lưng Trịnh Đạc, nghe nói vậy liền lên tiếng:
– Vậy đến phòng của tôi đi.
Nếu các vị đang ngồi là bác sĩ khoa não, Doãn Ước nhất định sẽ yêu cầu họ lập tức giải phẫu mở hộp sọ Kỷ Tùy Châu ra, xem thứ bên trong có phải bị người khác hoán đổi rồi không.
Trịnh Đạc đứng lên:
– Vậy thì không tốt lắm.
– Phòng tổng thống, mỗi người một phòng, không ảnh hưởng gì nhau.
Doãn Ước muốn nhắc nhở anh sự tồn tại của Hạ Tịch, nhưng đối phương lại không để ý đến cô, vỗ vỗ hai rương hành lý để bên cạnh Trịnh Đạc, hất hàm với đối phương:
– Đi thôi.
– Vậy cám ơn nhé.
Kỷ Tùy Châu đang muốn quay người thì điện thoại reo, nhận máy nói chuyện một lát, liền trả về một câu:
– Mọi người ăn nhé, tiền tính cho tôi.
Doãn Ước đoán người gọi là ai, nghĩ tới nghĩ lui ngoại trừ Hạ Tịch thì không còn ai khác. Cô có chút không hiểu ý của Kỷ Tùy Châu lắm, dẫn Hạ Tịch đến nghỉ dưỡng, lại ôm ôm ấp ấp cô. Đây có phải bản tính trêu hoa ghẹo nguyệt che giấu kỹ càng thì cuối cùng cũng phải lộ ra của đàn ông không?
Nhìn theo bóng lưng xa dần của anh, Doãn Ước có hơi đăm chiêu.
Kỷ Tùy Châu dẫn Trịnh Đạc về phòng, ở cửa gặp phải Hạ Tịch đến tìm anh. Hạ đại tiểu thư vẫn chưa ăn cơm, lúc này đang tức giận.
Trịnh Đạc nghĩ anh phải dỗ dành người đẹp, thức thời đẩy cửa đi vào định đóng cửa, không ngờ Kỷ Tùy Châu đưa tay giữ cửa, có vẻ muốn đi vào.
– Anh không cùng cô ấy…
– Anh mong vậy nhỉ.
Kỷ Tùy Châu mặc kệ Hạ Tịch, chỉ kêu cô đi ngủ sớm một chút rồi đóng cửa phòng lại. Trong phòng liền chỉ còn hai người đàn ông là anh và Trịnh Đạc, nhìn chòng chọc đối phương, khí thế không ai chịu nhường ai.
Sau hồi lâu, vẫn là Trịnh Đạc lên tiếng trước:
– Tôi còn tưởng anh và Hạ Tịch của Nhất Phẩm là loại quan hệ đó chứ. Xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi.
Kỷ Tùy Châu nở nụ cười khinh thường:
– Anh nghĩ rằng tôi và Hạ Tịch với nhau, Doãn Ước sẽ với anh sao. Đừng nghĩ nhiều quá.