Đọc truyện Đừng Nên Gặp Lại – Chương 45: Giao dịch (1)
Doãn Ước không nhớ mình rời khỏi phòng như thế nào.
Chỉ nhớ trong lúc hoảng hốt hình như đi đến bên giường, cầm lấy chìa khóa xe đặt ở tủ đầu giường, sau đó lập tức đi ra khỏi văn phòng.
Kỷ Tùy Châu còn đang nói chuyện với Dương Tân, nhưng cô hoàn toàn không nghe thấy. Lúc ra ngoài, tiếng đóng cửa có hơi vang, cô giật mình mới lấy lại chút tinh thần.
Diệp Hải Thần đến hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, Doãn Ước lại trả lời một nẻo:
– Vào nhà vệ sinh một chút, quay lại ngay.
Lúc đi lại là hướng ngược lại. Cô đi qua một loạt ô làm việc đến thang máy bên ngoài, chìa khóa xe siết chặt trong tay, khẩn trương đến sống lưng cô căng cứng.
Mắt thấy số tầng từ từ nhỏ dần, cuối cùng cũng đến bãi đỗ xe tầng hầm.
Cô ấn nút tìm kiếm, mau chóng tìm được chiếc xe kia. Tay cầm chìa khóa run rẩy, mấy lần cũng không mở khóa được. Cuối cùng cô ủ rũ, hung hăng hất mạnh tay mình.
Đang muốn thử lại, một bàn tay từ phía sau vươn đến, gắt gao túm lấy cổ tay cô.
– Định làm gì, lại muốn trộm xe?
Cơ thể Kỷ Tùy Châu áp đến, một phen giật lấy chìa khóa trong tay Doãn Ước.
Lần cuối cùng cô chạm vào chìa khóa xe của anh là năm năm trước. Chính là ngày anh bị Doãn Ước phát hiện ra thân phận thật sự, cũng ngay tại bãi đỗ xe này, cô giật lấy chìa khóa xe anh lái đi, cuối cùng suýt nữa mất mạng.
Tưởng tượng đến chuyện này Kỷ Tùy Châu liền cảm thấy buồn bội, anh không thể để chuyện này tái diễn.
Doãn Ước có hơi đờ đẫn, chìa khóa bị giật đi cũng không nói gì, đẩy Kỷ Tùy Châu muốn đi. Đúng lúc có chiếc xe hơi từ sau trờ tới, đèn xe chói mắt. Doãn Ước đưa tay che mắt lại, giây tiếp theo đã bị người đó ôm mạnh vào lòng.
Kỷ Tùy Châu muốn mắng cô, phát hiện người trong lòng đang không ngừng run rẩy, lại mắng không ra miệng. Chỉ có thể nhét cô vào ghế phụ lái trước, bản thân cũng lập tức lên xe.
– Xảy ra chuyện gì, em nói đi tôi sẽ giúp em. Không nói biết tính thế nào.
– Tôi muốn đi thành phố T. Em tôi tự sát, đang cấp cứu.
Kỷ Tùy Châu quay sang nhìn Doãn Ước, đèn màu xám trắng trong xe chiếu vào mặt cô, càng làm nó tái nhợt. Kỷ Tùy Châu vô cùng không muốn cứu Doãn Hàm, nhưng đối mặt với Doãn Ước lại không thể từ chối.
Anh thầm chửi tục, rồi nói với cô:
– Thắt dây an toàn vào.
Dọc đường Doãn Ước vẫn cầm điện thoại, mấy lần muốn gọi qua đó lại cố nhịn. Kỷ Tùy Châu thấy cô như vậy liền không đành lòng, an ủi nói:
– Không có tin tức chính là tin tốt.
– Đúng không?
– Nếu thật sự xảy ra chuyện, đã sớm gọi điện thông báo cho em rồi. Lâu vậy còn chưa gọi, chắc chắn đã cứu được.
Trên mặt Doãn Ước nhất thời hiện lên một tia hy vọng, nhưng nhanh chóng nhạt dần. Cô không ngốc, biết Kỷ Tùy Châu nói vậy chỉ để cô dễ chịu hơn. Với lập trường của anh, làm được như vậy đã không dễ dàng gì.
Nghĩ lại thái độ lạnh lùng của cô ban nãy với anh, Doãn Ước có chút áy náy:
– Hay để tôi lái cho, anh bận cả ngày rồi.
– Không cần, dù tôi đã bận suốt ba ngày rồi, nhưng chắc chắn thích hợp lái xe hơn em bây giờ. Nhưng mà Doãn Ước- Giọng Kỷ Tùy Châu nghiêm túc- Lần tới nếu em còn dám trộm chìa khóa xe của tôi nữa, tôi sẽ không khách sáo với em đâu.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, thật khiến anh không thể nhịn nổi. Với trạng thái hiện tại của cô, vừa rồi nếu không phải anh kịp thời phát hiện ra liền ngăn lại, lái xe chắc chắn xảy ra tai nạn rồi.
Khả năng lái xe của cô gái này anh biết rõ nhất, chỉ nửa vời mà thôi, huống chi lúc này trong lòng cô còn đang rối rắm.
– Xin lỗi anh, sau này sẽ không như vậy nữa.
Giọng mềm mại khiến Kỷ Tùy Châu có chút không đỡ nổi.
– Được rồi, em ngủ chút đi, giờ đến thành phố T còn xa lắm.
Doãn Ước không ngủ được, nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại. Xe Kỷ Tùy Châu chạy thật êm, chút xóc nảy nhỏ bé ngược lại càng dễ kích thích cơn buồn ngủ. Doãn Ước vốn nặng lòng, xe chạy hơn nửa giờ, cuối cùng cũng dần thiếp đi.
Chỉ là chất lượng giấc ngủ không tốt.
Cô mơ một giấc mơ lộn xộn, mơ thấy tám năm trước khi vừa xảy ra vụ án, cảnh sát đến nhà điều tra, một nữ cảnh sát tìm cô hỏi, cô chỉ khóc lóc lặp lại cùng một câu:
– Em trai em không giết người, chắc chắn không.
Đối phương thông cảm với cô, vỗ vỗ vai cô an ủi. Nhưng từ đầu đến cuối không giống như câu nói đó của cô. Khi đó Doãn Ước chỉ biết, vụ án này đã có kết luận, cô không tiếp nhận cũng không được.
Trong mơ còn có Ngụy Tuyết, bà đứng ở đó, thỉnh thoảng liếc mắt khinh bỉ. Giữa lúc hoang mang Doãn Ước nghe được bà nói một câu thế này:
– Con mình cũng không biết dạy dỗ, làm ra chuyện này, làm mẹ như thế nào vậy chứ.
Đây là đang trách móc mẹ ruột của cô sao. Doãn Ước rất tức giận, muốn xông đến tranh luận với bà. Mẹ cô qua đời nhiều năm rồi phải dạy dỗ thế nào đây. Nếu mẹ cô có thể dạy, làm sao còn đến lượt bà đứng trong nhà này nói hươu nói vượn.
Nhưng cô không đi qua đó được, cảnh trong mơ hư hư thực thực, người bên cạnh đột nhiên đều vây lấy cô. Họ chỉ vào cô mắng mỏ, mắng cô là chị của hung thủ giết người. Cô muốn giải thích nhưng không mở miệng được, cuối cùng những người đó biến thành bức tranh vặn vẹo, gào thét đánh cô.
Doãn Ước hoảng sợ quá mức, cơ thể cứng đờ rồi tỉnh giấc.
Lúc tỉnh lại, xe đúng lúc chạy đến cổng bệnh viện của nhà lao, cách một tấm lưới sắt kiên cố trong đêm tối, Doãn Ước nhìn thấy tòa nhà cao chót vót bên trong.
So với bệnh viện lớn ở thành phố B, nơi đây lại rất khác, chỗ này vắng lặng làm cho người ta sợ hãi. Doãn Ước lần đầu đến đây, chỉ cảm thấy như đến một thế giới khác.
Cô vội gọi điện cho người phụ trách lúc nãy, sau khi làm thủ tục một hồi cũng được cho phép đi thăm người bệnh vào giờ này.
Giống như Kỷ Tùy Châu đã nói, Doãn Hàm mặc dù mất máu khá nhiều, nhưng phát hiện kịp thời nên nhặt lại được cái mạng. Lúc này sau khi được phẫu thuật xong còn đang hôn mê, Doãn Ước tuy là chị anh, cũng chỉ có thể cùng quản ngục đứng trước giường anh lẳng lặng thăm nom.
Kỷ Tùy Châu không đi cùng cô vào trong, chỉ đứng ở bên ngoài chờ đợi. Cách cánh cửa anh nhìn hai chị em ở bên trong, một bóng lưng mảnh khảnh điềm đạm đứng đó, người nằm trên giường lại không chút sinh khí. Vốn trong lòng thù hận ngút trời trải qua lắng đọng mấy năm nay, dường như cũng từ từ phai nhạt.
Nếu để anh được lựa chọn lần nữa, còn có thể hành động cực đoan như trước kia không?
Đáp án của vấn đề này, trở nên mơ hồ bất định.
Doãn Ước muốn ở lại chăm sóc em, nhưng bệnh viện không có phép. Nơi này đến cùng vẫn thuộc quản hạt của nhà tù, người thường không thể ở lâu. Kỷ Tùy Châu vốn định chạy suốt đêm về thành phố B, nhưng thấy dáng vẻ lưu luyến không nỡ của Doãn Ước, chỉ có thể tạm thời quyết định ngủ lại thành phố T một đêm.
Anh cân nhắc ngày mai sẽ tìm người nghĩ cách, để hai chị em họ được gặp nhau lần nữa.
Đi ra khỏi cổng bệnh viện, Kỷ Tùy Châu bất giác cau mày. Bôn ba cả ngày, lúc này có hơi buồn ngủ. Doãn Ước thấy anh như vậy liền đề nghị để mình lái xe:
– Tôi cũng ngủ được một giấc rồi, lúc này tinh thần tỉnh táo lắm. Anh để tôi lái cho, cam đoan không để anh rơi xuống cống đâu.
Đối với trình độ lái xe của Doãn Ước, Kỷ Tùy Châu vẫn bảo lưu thái độ.
Năm đó anh dạy cô lái xe, bởi vì Doãn Ước rất ngốc học không xong, anh đã tức giận không ít lần. Doãn Ước lại ham chơi, còn cười hi ha nói đùa với anh.
Có lần cô ngồi ở ghế lái thả tay ra, đột nhiên quay sang hỏi anh:
– Kỷ Tùy Châu, anh là tay lái lão luyện đúng không?
Một câu hai nghĩa, Kỷ Tùy Châu chỉ làm như nghe không hiểu, còn nghiêm túc đáp:
– Ừm, kinh nghiệm phong phú lắm.
Sau đó tập lái xong, anh đã gọi cô thể nghiệm một phen trình độ thâm tàng bất lộ của tay lái lão luyện này, hơn nữa rất thâm nho hỏi cô:
– Thế nào, kỹ thuật được không?
Doãn Ước giơ tay đầu hàng xin tha:
– Quá giỏi, lần sau không cần phát huy trình độ cao siêu này nữa.
Ai nói là trình độ cao siêu, cũng chỉ là trình độ bình thường mà thôi.
Nhớ lại ngày đó, Kỷ Tùy Châu nhắm mắt gật đầu, giao chìa khóa cho Doãn Ước.