Đọc truyện Đừng Nên Gặp Lại – Chương 24: Phát hiện
Doãn Ước xấu hổ, mau chóng quay đầu đi.
Kỷ Tùy Châu vốn không nhất định phải hôn, nhưng thấy cô ghét bỏ như vậy thì có hơi khó chịu, lập tức đưa tay xoay mặt cô qua, vén tóc lòa xòa trước trán, hôn nhẹ lên mặt cô.
Doãn Ước cảm thấy người này đúng là lòng dạ hẹp hòi, bộ nhất định phải kiếm lợi thế này sao?
Xe công nông đột nhiên tăng tốc, cơ thể hai người nảy lên một cái, Doãn Ước suýt nữa ngã sấp mặt, nắm chặt ống tay áo của Kỷ Tùy Châu không buông. Ánh sáng mờ ảo, cô không thể thấy được vẻ đắc ý trên mặt của đối phương.
Hai người đồng thời ngồi xuống, Kỷ Tùy Châu một tay ôm A Nhạc, một tay quàng qua vai Doãn Ước. Xe máy cày hoạt động phát ra tiếng inh ỏi, tạm thời che giấu ‘sóng ngầm’ mãnh liệt giữa hai người.
Doãn Ước nhìn A Nhạc, phát hiện nó lại ngủ tiếp, hậm hực đến bật cười. Cô nhớ đến lời nói vừa rồi của Tất Nhiên, hỏi Kỷ Tùy Châu:
– Thằng bé này, có phải bị bọn A Kiện bắt về không?
Kỷ Tùy Châu gật đầu.
– Sao anh biết vậy?
– Lần đầu nó mở miệng nói chuyện, cô không phát giác chỗ nào sai sai à?
Được anh nhắc nhở, Doãn Ước đã nhận ra vấn đề ở đâu. Thằng bé A Nhạc này thật ra không giống những đứa trẻ khác, không nói giọng địa phương, mà dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn. Hơn nữa, nó xem thường socola hiệu Dove. Ngay từ đầu, Doãn Ước cảm thấy do tính nó hư hỏng, hiện tại ngẫm lại mới hiểu, có thể nó đến từ trong thành phố, quen ăn nhãn hiệu nổi tiếng rồi, nên không thèm đếm xỉa đến đồ của cô.
Nhưng với bằng này, có thể kết luận nó bị bắt cóc?
Doãn Ước đột nhiên bật cười:
– Lúc hai người ở trong phòng, có phải đã nói gì đó rồi không?
Cô đã nghĩ con người Kỷ Tùy Châu sao lại đột nhiên ra tay dạy dỗ trẻ con chứ, chắc là mượn cớ đánh nó, để lặng lẽ trao đổi với nó.
– Đứa trẻ sáu bảy tuổi đã hiểu biết rất nhiều rồi. Nó nói đó không phải nhà nó, nó muốn về nhà, nhờ tôi đưa nó đi. Lúc nó đánh cô, người phụ nữ kia chẳng phải muốn đánh nó sao, nó la cái gì, nó nói bà không phải mẹ tôi. Chẳng lẽ cô nghĩ nó đang nổi giận ăn nói lung tung?
Doãn Ước quả thật cho rằng như vậy, bởi vì chuyện thế này thường xuyên xảy ra trên người mấy đứa trẻ. Một khi không vui sẽ nói con không cần mẹ nữa, hay mày không phải là bạn tao vân vân… Vả lại, người khác sẽ không cho là thật.
Nhưng Kỷ Tùy Châu lại tin tưởng, mỗi một điểm khác thường của thằng bé này đều bị anh để trong mắt, còn có thể ở trước mặt nhiều người nghĩ cách hỏi ra chân tướng, không thể không nói đây là người khá thận trọng.
A Kiện như vậy, sao có thể là đối thủ của anh.
– Vậy hôm nay anh cố tình ở lại, tìm cơ hội dẫn thằng bé đi?
– Có hơi mạo hiểm, nhưng mà tôi cũng có tính toán của tôi. Nếu thật sự không được, lấy cô ra đổi thằng bé, một đổi một, giá của cô không thể ít hơn thằng bé này.
– Họ còn lừa bán phụ nữ?
– Có tiền kiếm sao họ lại bỏ qua. Hai thôn dân kia chả phải đã nói rồi sao, A Kiện có bản lĩnh kiếm nhiều tiền. Nhưng cô nhìn anh ta như vậy, kiếm tiền lớn thế nào? Lừa bán phụ nữ trẻ em, kiếm chác một vốn bốn lời, mỗi một viên ngói của căn nhà đó, đều là máu và nước mắt của người khác.
Doãn Ước nghe mà khó chịu, nghĩ đến nơi mình trú chân lại được xây dựng lên như thế, không khỏi phiền muộn.
Cô liếc mắt nhìn lên bóng lưng Tất Nhiên ở đằng trước, rồi kề sát vào tai Kỷ Tùy Châu hỏi nhỏ:
– Chờ quay về trong huyện, chúng ta cần báo cảnh sát không?
Dựa vào quá thân mật, mặc dù mang theo mùi bùn sình, nhưng mùi hương đặc biệt trên người Doãn Ước vẫn không che lấp được. Kỷ Tùy Châu trong lòng rung động, quay sang nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt kia sáng quắc, cho dù ánh sáng không tốt, Doãn Ước cũng có thể cảm nhận được. Cô lập tức ngồi thẳng người lại, giữ một khoảng cách nhất định với đối phương.
Cô như vậy có chút đáng yêu, Kỷ Tùy Châu mỉm cười, không làm khó cô nữa.
Tất Nhiên lái xe công nông chạy như bay, có vài lần Doãn Ước đều cảm giác được chiếc xe đó gần như bay lên. Xóc nảy làm cho người ta mơ màng, Doãn Ước bị cảm nên lúc này cảm thấy mệt mỏi, xương cốt toàn thân đều đau nhức. Cô liếc nhìn Kỷ Tùy Châu, muốn hỏi anh có thuốc hay không.
Kỷ Tùy Châu như đọc hiểu lòng cô, nói:
– Không đem thuốc, cô nhẫn nhịn đi, đợi rời khỏi đây tôi sẽ mua thuốc cho cô. Lúc này nếu cô mệt, thì dựa vào người tôi ngủ một lát đi.
– Không cần, tôi kiên trì được.
Nói thì nói vậy, nhưng cơ thể lại không nghe lời, Doãn Ước gắng gượng chớp mắt mấy cái, người vẫn cứ mơ hồ. Cô hai tay ôm gối, vùi đầu vào bên trong, miễn cưỡng ngủ gật.
Nửa tỉnh nửa mê cô cảm giác có bàn tay vẫn đặt lên vai mình, tựa như chỗ dựa vô hình mạnh mẽ chống đỡ cho cô, để cô ngủ an ổn hơn. Đợi đến khi mở mắt, xe công nông khó khăn lắm mới chạy đến thôn nhỏ dưới chân núi. Địa hình lập tức trống trải, chỉ là trời còn chưa sáng hẳn, trên đường gần như không có ai.
Tất Nhiên đưa họ vào một căn nhà cũ ngay mặt tiền:
– Đây là nhà tôi, hai người có muốn nghỉ ngơi một chút không, ăn uống rồi hẳn xuất phát. Hai người đến đây thế nào, có cần tôi gọi xe giúp không?
– Không cần- Kỷ Tùy Châu chỉ một nhà dân ở cách đó không xa- Tôi đậu xe ở đó, cám ơn.
Thái độ thờ ơ, không nghe ra có bao nhiêu cảm kích.
Tất Nhiên trái lại không để tâm, lúc nhìn Doãn Ước liền mỉm cười ngại ngùng.
Đúng lúc này, A Nhạc tỉnh giấc, ầm ĩ đòi uống nước. Tất Nhiên mở cửa nhà ra:
– Vào uống miếng nước đã, hai người yên tâm, tôi không cùng hạng người với nhà cậu tôi, tôi không phải con buôn.
Doãn Ước đi theo anh ta, hỏi:
– Anh biết rõ họ làm ra loại chuyện này, tại sao không báo cảnh sát?
Tất Nhiên cúi đầu im lặng một lát:
– Tôi không có can đảm, dù sao cũng là thân thích, tôi không muốn họ phải ngồi tù.
– Vậy tại sao hôm nay anh lại giúp chúng tôi?- Là Kỷ Tùy Châu hỏi, lời nói rất nghiêm túc, hùng hồn.
– Bởi vì tôi sợ không cứu hai người, sẽ xảy ra án mạng. Tính chất lần này không giống. Những lần trước họ buôn bán người, vậy thì phụ nữ và trẻ em sẽ không chết. Nhưng lần này có anh ở đây, họ không cần đàn ông, lại không thể để anh đi báo cảnh sát, chờ sau khi cướp tiền của anh rồi, chắc chắn sẽ giết anh.
– Tôi cảm tạ ơn cứu mạng của anh.
– Không cần, tôi cảm thấy hai người là người tốt nên mới giúp đỡ. Hai người hỗ trợ tìm ông Lý, có lương tâm hơn đám người nhà cậu tôi. Ông Lý trước kia đối xử tốt với tôi lắm.
Doãn Ước nhìn bộ dạng khổ sở và tự trách của anh ta, có hơi đồng tình. Người ta dù sao cũng đã cứu họ một mạng, giờ phút này lên án anh ta thì có hơi tàn nhẫn.
Cô thấy trước nhà của Tất Nhiên có đỗ chiếc xe container, liền đập tan không khí căng thẳng, hỏi:
– Đây là xe của anh, anh làm nghề chở hàng à? Lúc đầu tôi gặp anh, còn tưởng anh là thầy giáo chứ.
Diện mạo và cách ăn mặc của Tất Nhiên, vô cùng tương tự với các thầy giáo trong ký ức, so với người chở hàng thì khác biệt quá lớn.
Nghe nói vậy, vẻ mặt tất Nhiên có hơi xấu hổ, thì thầm nói:
– Trước kia, trước kia tôi từng làm thầy giáo.
Vật dụng trong nhà sắp xếp rất ngay ngắn, mặc dù đều là đồ nội thất bình thường, thoạt nhìn lại sạch sẽ dễ chịu. Tất Nhiên đi rót nước, vừa xoay người không cẩn thận đánh rơi bóp da trong túi quần, Doãn Ước mau chóng nhặt lên hộ người ta.
Lúc Tất Nhiên nhận lấy bóp tay có hơi phát run. Trái lại Doãn Ước khá thoải mái, nhận lấy ly nước đút cho A Nhạc uống. A Nhạc uống xong thì đòi đi vệ sinh, Doãn Ước liền dẫn nó vào nhà vệ sinh.
Thằng bé đã biết phân biệt nam nữ, trước khi cởi quần yêu cầu Doãn Ước quay đầu đi, rồi lại bắt cô không được rời khỏi. Doãn Ước cười cười xoay người, giả vờ xem vật dụng trên bồn rửa.
Tất Nhiên hình như sống một mình, trên bồn chỉ có sửa rửa mặt dành cho nam giới, trong ly cũng chỉ có một chiếc bàn chải đánh răng. Kỳ lạ chính là, một góc bồn rửa lại có thỏi son môi.
Doãn Ước nhìn chằm chằm cây son kia, là hiệu Y cổ điển. Cô cảm thấy trước đó không lâu mình từng nhìn thấy người nào đó dùng qua nó rồi, lúc này có hơi ma xui quỷ khiến, cô cầm thỏi son lên mở ra xem, là màu giới hạn thu đông năm nay mới ra.
Trong đầu hiện lên tay phụ nữ tô loạn son môi, tay Doãn Ước run lên, mau chóng đóng nắp đặt lại vị trí cũ.
Sau lưng, A Nhạc gọi cô, cô quay đầu thấy nó đã mặc quần rồi. Đang chuẩn bị đi ra, A Nhạc giữ cô lại, ngồi xổm xuống rút tấm ảnh phía dưới bồn rửa ra:
– Chị, có tấm ảnh này. Người trong ảnh là ai, lại chụp chung với anh Tất Nhiên.
Trong ảnh, chàng trai ôm cô gái, có vẻ khá thân mật. Nhưng nụ cười của cô gái lại không vui vẻ gì, từ tấm ảnh có thể cảm giác được như cười lấy lệ.
Tay Doãn Ước cầm tấm ảnh đang run rẩy, A Nhạc định nói gì đó, cô lại bịt miệng nó, nhét tấm ảnh về chỗ cũ, kéo A Nhạc ra khỏi nhà vệ sinh.
Kỷ Tùy Châu ở phòng khách im lặng không nói gì, thấy họ đi ra liền gật đầu chào tất Nhiên:
– Cám ơn, cáo từ.
Doãn Ước không dám để ý đến thái độ của anh ta, bước chân có hơi vội vàng. Đi tới cửa, A Nhạc đột nhiên hắt hơi, nói mình lạnh quá. Doãn Ước cảm thấy sao thằng bé này lắm chuyện như vậy, lúc hoảng hốt tiện tay rút chiếc khăn lụa trong túi xách ra choàng cho nó.
Sau khi cột xong mới phát hiện bất thường, đây là chiếc khăn lần trước Kỷ Tùy Châu đưa cho cô, lúc ấy cô sợ em trai tiếp tục nổi điên nên tháo xuống, tiện tay nhét vào trong túi xách.
Sau đó lại quên trả cho đối phương.
Đồ vật đắt tiền thế này cô chiếm làm của riêng, Kỷ Tùy Châu chắc lại nghĩ nhiều. A Nhạc rất thích chiếc khăn này, cầm lên mân mê, còn hỏi Doãn Ước tại sao không thắt theo kiểu khăn quàng đỏ cho nó.
– Hàng xóm nhà em có một chị mới vào tiểu học, chị đó còn có khăn quàng đỏ, sau này em cũng muốn.
Doãn Ước một phen bế nó đi ra ngoài, đi thẳng đến chỗ Kỷ Tùy Châu dừng xe. Đi được một đoạn nhìn lại, Kỷ Tùy Châu đang đi phía sau, còn Tất Nhiên, đã đóng cửa lại.
Sau khi ngồi vào xe, tâm trạng căng thẳng suốt mấy hôm nay cuối cùng cũng thả lòng. Tinh thần căng cứng khẩn trương khiến thần kinh cô suy nhược, lúc này lại muốn bật khóc.
A Nhạc vẫn là một đứa trẻ, từ lúc Kỷ Tùy Châu dẫn nó rời khỏi nhà A Kiện nó liền nghĩ bản thân đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, lúc này vào trong xe Kỷ Tùy Châu bắt đầu sờ đông sờ tây, còn thăm dò biểu tượng trên vô lăng.
– Chú ơi, xe này của chú không xịn đâu, xe ba cháu xịn hơn, là BMW nha.
Doãn Ước cuối cùng có hơi mất hứng, sau khi Kỷ Tùy Châu khởi động xe, liền cốc đầu A Nhạc:
– Phải lễ phép, biết chưa?
Kỷ Tùy Châu mỉm cười thành tiếng:
– Sao vậy, có phải nhìn thấy thứ không nên thấy không.
– Có ý gì?
– Cô đi vào bên trong nhà người ta, vừa đi ra sắc mặt liền thay đổi. Nói mau, cô đã nhìn thấy cái gì?