Đọc truyện Đừng Nên Gặp Lại – Chương 115
Từ Tri Hoa là người xưa nay thấy biến không hề sợ hãi.
Nhưng sắc mặt bà lúc này âm tình bất định. Bà nghĩ rồi hỏi:
– Mẹ cám ơn con đã đến nói với mẹ chuyện này. Nhưng mà con đã suy nghĩ kỹ chưa?
Doãn Ước nhìn người phụ nữ trước mặt, lần nữa xây dựng tâm lý vững vàng. Người mẹ không có nhiều năm đột nhiên xuất hiện, êm đẹp ngồi trước mặt cô, luôn cảm thấy có hơi quái lạ.
– Thật sự vẫn chưa- Cô lắc đầu- Nhưng tôi không muốn suy nghĩ nữa. Nghĩ đến những chuyện viên mãn, cũng không qua được những biến số sau này, tùy tiện vậy.
– Con người con cũng quá tùy tiện rồi.
– Tôi hỏi bà một chuyện, bà đừng mất hứng.
– Hỏi đi- Từ Tri Hoa cười- Chỉ cần là con hỏi, mẹ không có gì không vui cả.
– Năm đó bà kết hôn với ba tôi, có từng nghĩ đến sẽ ly hôn không?
– Chuyện này…-Từ Tri Hoa có hơi đăm chiêu- Có thể nói như thế này, trước khi kết hôn mẹ cảm thấy hai người có vài điểm không hợp. Nhưng lúc đó có tình cảm, thấy mấy mâu thuẫn nhỏ đó cũng chẳng đáng gì, sau khi kết hôn mới từ từ mài dũa cho hợp nhau.
Vào những năm đầu thập niên 90, khi đó con người khá chất phác, mong muốn đối với hôn nhân cũng không nhiều như bọn trẻ bây giờ. Từ Tri Hoa là người phụ nữ ly hôn dẫn theo một đứa con gái, ngay lúc đó gặp được ba của Doãn Ước là Doãn Triệu Cường, đối phương khẳng định sẽ tiếp nhận bà và con gái bà, là một chuyện không dễ dàng gì.
Mọi người xung quanh đều khuyên bà, hãy gả cho ông ấy. Còn bà, tuy rằng tận trong xương tủy bài xích chuyện này, nhưng bất đắc đĩ cũng chỉ có thể đồng ý.
Dù sao khi đó tính cách mạnh mẽ trong bà vẫn chưa được ai khai quật, miễn cưỡng làm một vợ hiền dâu thảo.
Chỉ là sau khi kết hôn, cuộc sống vô vị luôn đè nặng lên nội tâm bà khiến bà hạ quyết tâm muốn xông pha ra ngoài. Đặc biệt sau khi sinh hai chị em Doãn Ước, bà ngày càng không chịu nổi cuộc sống gò bó, hơn nữa do cơ duyên xảo hợp, bà quen được một người bạn bằng lòng dẫn bà đi xông pha, sau nhiều lần tự hỏi, bà lựa chọn ly hôn, nghe theo ý nguyện thật sự trong lòng mình, đi làm chuyện mình thích.
Nhiều năm trôi qua, bà rất ít khi ân hận, cho đến khi Doãn Ước nói với bà cô sắp kết hôn, trong lòng bà mới lâm râm cảm thấy hối hận.
Nếu không phải năm đó bỏ đi, bây giờ con gái sắp kết hôn, bà cũng sẽ không nghe được tin này ở trong phòng làm việc của mình.
– Con muốn mắng mẹ ích kỷ đúng chứ.
Doãn Ước từng có suy nghĩ này, nhất là lúc cô mới biết bà chính là mẹ ruột của mình, cô cũng rất muốn làm vậy. Nhưng thời gian trôi qua, ý định này càng phai nhạt.
– Hiện giờ nói chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì, đánh bà mắng bà cũng chẳng cần. Tôi chỉ là báo với bà một tiếng, dù sao bà cũng sinh ra tôi, hiện giờ tôi sắp kết hôn, bà có quyền được biết.
Từ Tri Hoa nhìn gương mặt Doãn Ước, không khỏi nhớ đến con gái lớn. Hai cô thật sự rất giống nhau, lần đầu tiên bà gặp Doãn Ước ở tầng mười tám, suýt nữa nhận nhầm cô thành Tiểu Băng.
Nếu năm đó Tiểu Băng không mất tích, không chừng bây giờ nó đã kết hôn rồi.
Doãn Ước cũng nhớ đến người chị không hề có ấn tượng đó:
– Bà có đến thành phố Q tìm chị không?
Thành phố Q là quê của dì giúp việc nhà cô, trước mắt dì là người gần nhất nói đã từng gặp Ngải Băng.
– Tìm rồi, không có tin tức. Là chuyện mấy năm trước rồi, cho dù nó thật sự còn sống, chắc cũng không còn sống ở thành phố đó đâu.
– Bà yên tâm đi, chị ấy nhất định còn sống.
– Con khẳng định như vậy?
– Chẳng phải Giang Thái đã cho bà xem ảnh rồi à.
Tuy rằng Giang Thái là một tên khốn, nhưng Doãn Ước cũng muốn tin tưởng hắn. Tốt xấu gì cũng là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, chút IQ nhất định có. Lấy ảnh giả để hù người ta, kết cục thế nào chắc hắn biết rất rõ.
Từ Tri Hoa cũng không phải là người dễ chọc, huống hồ là lấy nhược điểm của bà ra hù bà. Nếu để bà biết, phần mộ tổ tiên của Giang Thái sẽ bị bà quật lên.
Ngải Băng nhất định còn sống, chỉ là có nằm trong tay Giang Thái không cũng khó nói. Doãn Ước không tin bản lĩnh của hắn lại lớn như vậy, không lẽ hắn tìm Ngải Băng, lấy chị ấy giao dịch với Từ Tri Hoa để kiếm chác chút lợi lộc, cuối cùng giết người diệt khẩu. Không cần thiết phải làm chuyện phạm pháp thế này.
Bản lĩnh của Từ Tri Hoa rất lớn, nhưng không thể làm lay chuyển nền móng của Thịnh Thế. Quậy lớn chuyện làm Kỷ Tùy Châu tức giận, Giang Thái chỉ có thiệt hại mà thôi.
Doãn Ước từ chỗ Từ Tri Hoa đi ra, gọi xe đi gặp bạn. Lúc cô đi học bổ túc có quen một cô bạn, gần đây hai người thường xuyên cùng nhau ăn cơm đi dạo phố. Hôm nay giáo viên của lớp có việc nên nghỉ, đổi tiết của lớp cô sang cuối tuần.
Hai người đến một trung tâm thương mại ngay trong thành phố, đúng lúc đi ngang qua nơi có quay phim. Doãn Ước bị cô bạn kéo lại giúp vui, chen chúc một hồi chỉ nhìn thấy một đống đầu người.
Giữa trưa ăn cơm ở đó, ăn xong hai cô chuẩn bị đi, ra khỏi nhà hàng mới phát hiện để quên điện thoại trên bàn, nên cô nói bạn dứng đợi ở ngoài, còn cô vào trong tìm điện thoại.
Trên bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, không thấy điện thoại của cô ở đó. Doãn Ước định đến quầy hỏi nhân viên phục vụ. Một cô gái trông giống quản lý tiếp cô, nghe cô tìm điện thoại, liền nói:
– Vừa rồi có nhân viên nhặt được, tôi để trong văn phòng của tôi, cô theo tôi vào đó xem thử có phải của cô hay không.
Doãn Ước liền đi theo. Lối đi trong nhà hàng nhỏ hẹp, đường đến phòng quản lý không tốt lắm.
Ban đầu còn gặp được nhân viên, trong tay bưng khay nước hoặc thức ăn. Nhưng càng đi vào trong ánh sáng càng yếu đi, ngoại trừ cô và nữ quản lý ra, không có một ai cả.
Cô đột nhiên dừng bước, nói với nữ quản lý đi trước:
– Tôi ở ngoài đợi cô nha, phiền cô mang điện thoại của tôi ra đó.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo cô đừng đi sâu vào trong nữa. Tuy rằng nữ quản lý kia trông rất vô hại.
Cô ta xoay người lại, đang định nói gì đó, Doãn Ước đột nhiên cảm thấy cánh tay tê rần. Ngay sau đó cô liền bị kéo vào căn phòng bên cạnh.
Trong phòng chất đầy đồ đạc, cô không cẩn thận va vào, người kéo cô cũng lảo đảo theo, té xuống đất.
Doãn Ước lấy lại thăng bằng, xoay người muốn chạy. Người đó đứng lên, rầm một cái đẩy lại cánh cửa cô vừa mở ra được một khe hở.
– Em chạy làm gì, tôi lại không ăn người.
Doãn Ước nhận ra đây nhà kho, bên trong chứa nhiều thùng các-tông, trong thùng đều là vỏ hộp. Cả gian phòng chỉ được chiếu sáng bằng bóng đèn dây tóc trên đầu, chiếu vào sắc mặt trắng bệch của Giang Thái đang đứng đó.
Doãn Ước sợ đến run rẩy.
– Giang Thái, anh gan lắm đấy.
Giọng cô xem như bình tĩnh, cô không để đối phương nhìn ra nội tâm kích động của mình.
Giang Thái cười hi ha:
– Đúng vậy, gan tôi lớn lắm, phụ nữ của Kỷ Tùy Châu cũng dám chọc. Tôi thấy lạ lắm, em có gì tốt, tôi lại có thể không quên được em.
Hắn vừa nói vừa đưa tay lên, khẽ vuốt ve lên mặt cô. Ngón tay hắn ấm nóng, động tác nhẹ nhàng, lại sờ đến Doãn Ước nổi da gà.
– Anh lừa tôi đến đây, là có chuyện muốn nói?
– Không, chỉ nhớ em, muốn gặp em thôi.
Giang Thái gần đây có cô bạn gái diễn viên mới, người phụ nữ đó đặc biệt đáng ghét, hôm nay ở chỗ này quay phim, bảo hắn đến xem, nói cái gì mà nhớ hắn.
Nhớ hắn là giả, muốn mượn hắn khoe mẽ là thật. Hai hôm nay trong lòng Giang Thái không vui, mấy hạng mục của công ty đều xảy ra vấn đề, hắn bị ba hắn mắng xối xả, dứt khoát giận dỗi đi xem bạn gái quay phim.
Nhưng quay phim đúng là nhàm chán, hắn ra khỏi chỗ đó, liền nhìn thấy Doãn Ước.
Thật sự rất kỳ lạ, cô gái này không trang điểm đậm, luận nhan sắc cũng không sánh bằng cô minh tinh kia, nhưng hắn lại thích nhìn cô. Thấy cô nói chuyện với bạn cười đùa vui vẻ, hệt như có con mèo cào vào lòng hắn.
Quả nhiên thứ không chiếm được chính là thứ tốt nhất.
Lưng Doãn Ước dán vào một đống thùng các-tông, nhìn thấy Giang Thái càng đến càng gần, liền giơ tay cản hắn lại:
– Được rồi, nhìn cũng nhìn rồi, nói cũng nói rồi, tôi có việc phải đi trước. Bạn tôi đang đợi ở bên ngoài, lâu vậy mà tôi không ra, cậu ấy sẽ báo cảnh sát đó.
– Thì cứ báo đi.
– Tôi biết anh không sợ cảnh sát, vậy anh cũng phải sợ Kỷ Tùy Châu chứ. Bạn tôi có số điện thoại của Kỷ Tùy Châu.
Giang Thái biến sắc, tay sờ lên mặt Doãn Ước nắm lấy cằm cô, buộc cô phải ngẩng lên.
– Tôi sợ, tôi rất sợ Kỷ Tùy Châu đấy. Nhưng cảm giác của tôi lạ lắm, rốt cuộc em tốt chỗ nào, ông đây lại không thể quên được. Nghe nói hai người sắp kết hôn?
– Ừ.
– Không cảm thấy đáng tiếc à?
– Đáng tiếc gì?
– Còn chơi chưa đủ đã phải sống với một người đàn ông cả đời. Hay là vậy đi, thừa dịp vẫn chưa kết hôn, hai ta chơi một chút, cưng cảm thấy nơi này thế nào?
Doãn Ước phát hiện tên Giang Thái này đúng là biến thái. Lúc trước hắn chơi SM với Triệu Sương, suýt nữa chơi đến mất cả mạng mình. Hôm nay lại muốn ở nhà kho làm bậy với cô. Con người hắn ăn cái gì để lớn vậy trời?
– Tôi sẽ không chơi với anh đâu, lại càng không ở chỗ này. Bên ngoài là nhà hàng, tôi khuyên anh đừng làm bậy. Anh có một tiền đồ rộng mở, không cần vì một người phụ nữ như tôi, mà cược luôn cả mạng của chính mình.
Cô là đang uy hiếp Giang Thái. Nếu hắn dám làm gì cô, Kỷ Tùy Châu tuyệt đối sẽ lấy cái mạng chó của hắn.
Giang Thái cũng rất đắn đo. Một mặt ngọn lửa tà dâm trong lòng lại không nén được, mặt khác lại e ngại uy danh của Kỷ Tùy Châu. Mẹ nó đáng ghét, vốn đang có Triệu Sương để chơi, hiện giờ mất tích rồi.
Hắn phát hiện mình có tình cảm đặc biệt với diện mạo này của Doãn Ước, người khác có xinh đẹp đến đâu, cũng không sánh bằng nụ cười của cô.
Đáng tiếc gần như cô chưa từng cười với hắn, mặc dù cười cũng chỉ là khách sáo xa cách, không mang theo chút tình cảm nào.
– Nếu cưng không thích chỗ nay, chúng ta đổi nơi khác?
– Giang Thái, anh tỉnh táo lại đi, tôi và anh không có khả năng đâu.
– Nhưng một lần với cưng là đủ. Cưng cũng biết, đã thích ai đó thì không dễ thay đổi, còn có người thế này, chỉ thích dáng hình này của cưng.
– Vậy anh tìm một người giống tôi đi.
– Cũng chẳng sánh bằng em- Giang Thái cười- Trước kia còn có Triệu Sương, nghe nói hai cưng là chị em, cùng mẹ à?
– Không, chúng tôi chẳng có quan hệ huyết thống gì.
– Bộ dạng giống em như vậy thật đáng ngạc nhiên.
Chuyện này quả thật rất ngạc nhiên, lúc Triệu Sương còn nhỏ khuôn mặt có mấy phần tương tự Doãn Ước, sau đó không biết có phải do sống cùng nhau lâu hay không, càng ngày càng giống. Hai cô ra ngoài, gặp ai cũng nói hai người là chị em ruột, không ai ngờ hai cô hoàn toàn không phải cùng cha cùng mẹ.
Doãn Ước không muốn dây dưa đề tài này với hắn nữa:
– Giang Thái, thả tôi đi, tất cả mọi người đều tốt.
– Em yên tâm, tôi nhất định thả em đi. Bình dấm chua Kỷ Tùy Châu kia…- Vẻ mặt hắn khinh thường, lại nhìn chằm chằm mặt Doãn Ước rất lâu- Vả lại, em và Ngải Băng càng giống hơn. Em có thêm nốt ruồi này, còn trẻ hơn cô ta một chút.
– Không lẽ anh có tin tức của Ngải Băng?
– Có cũng sẽ không nói với em.
– Vậy anh hãy nói cho tôi biết một chuyện thôi, chị ấy còn sống không?
Giang Thái không đáp, buông Doãn Ước ra, mở cửa cho cô:
– Được rồi, em đi đi.
– Giang Thái, anh trả lời tôi.
– Tôi không biết, thật sự không biết. Lần trước khi tôi nhìn thấy cô ta quả thật vẫn còn sống, nhưng hiện giờ không ai biết cô ta ở đâu. Doãn Ước, sau này đừng đi lung tung, ngoan ngoãn ở bên cạnh Kỷ Tùy Châu đi.
Câu này của hắn là có ý gì?
– Lần sau nếu để tôi gặp em nữa, có thể sẽ không dễ dàng thả em đi như vậy.
Doãn Ước nhìn nụ cười kinh dị của hắn, đánh cái rùng mình. Cô không dám nán lại lâu, lao khỏi cửa chạy về hướng bên ngoài nhà hàng. Chạy được một nửa nữ quản lý kia đuổi theo, trả điện thoại lại cho cô.
Doãn Ước không kịp nói gì nữa, chạy một hơi ra bên ngoài.
Buổi chiều vốn định đi dạo phố, nhưng cô chẳng còn tâm trạng nào. Cô mượn cớ chia tay cô bạn, lại không muốn quay về căn nhà trống trải của Kỷ Tùy Châu, liền gọi xe về nhà ông nội.
Vào cửa mới phát hiện, Doãn Hàm lại không có nhà.
Dì nói anh ta đã ra ngoài, một mình ra ngoài.