Đừng Mập Mờ Với Thời Gian

Chương 46: Gian tình


Đọc truyện Đừng Mập Mờ Với Thời Gian – Chương 46: Gian tình

Hôm nay, hình như là mọi người đã thương lượng xong, tất cả đều đến thăm Lộ Cẩn. Ngay buổi sáng Mộ Thanh Phong và Tô Cần dẫn theo Tô Mạc Thần đã tới nhà, lúc chuẩn bị về Tô Mạc Thần nhất quyết không chịu về cùng bố mẹ. Buổi chiều đến lượt Diệp Vi và Tiếu Nghị xách túi lớn túi nhỏ đến nhà, Lộ Cẩn đi pha cà phê cho bọn họ, Mộ Trạch không yên tâm nên đi theo.

Lộ Cẩn lén nhìn ra phòng khách, thấy Tiếu Nghị và Diệp Vi nói chuyện vô cùng rôm rả.

Lộ Cẩn phát hiện tần suất hai kẻ cô đơn kia ở cạnh nhau càng ngày càng nhiều, cô không nhịn được hỏi Mộ Trạch: “Mộ Trạch, giữa hai người họ có chuyện gì thế?”

Mộ Trạch nhìn hai người kia rồi nói: “Em thấy thế nào thì là chuyện như thế.”

“Có gian tình! Chắc chắn có gian tình!”

Cà phê đã pha xong, Mộ Trạch bưng lên: “Em muốn làm gì?”

“Mai mối cho bọn họ.”

Mộ Trạch vừa đi ra phòng khách vừa nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Cứ để cho hai người thuận theo tự nhiên đã là tốt lắm rồi, để em mai mối có khi lại gây ra tác dụng phụ, em biết Tiếu Nghị chỉ thích chơi đùa thôi.”

“Nhưng nếu Vi Vi có thể khiến anh ấy ngừng phóng đãng thì chứng tỏ ấy là tình yêu đích thực đấy!”

“Xác suất rất thấp.”

“Em lại thấy xác suất rất cao.”

Diệp Vi thấy hai người Lộ Cẩn đi tới đã buông lời trêu ghẹo: “Hai người đi mà cứ phải cắn tai nhau, tú ân tú ái rõ ràng như vậy à?”

Lộ Cẩn cầm tách cà phê trong tay Mộ Trạch đưa cho cô ấy: “Cậu ngưỡng mộ à?”

Diệp Vi nhấp một ngụm cà phê: “Chút chút.”

Tiếu Nghị nhìn cô ấy, quay sang nói với Lộ Cẩn: “Cũng vì mỗi lần đến đây cứ phải nhìn cảnh hai người yêu nhau đấy, ôi! Làm cho tôi cũng muốn yêu đương!”

Lộ Cẩn lập tức tiếp lời: “Thế thì yêu đi!”

Tiếu Nghị buông tay: “Nói thì hay lắm nhưng có tìm được người thích hợp đâu.”

Lộ Cẩn còn muốn nói gì đó, Mộ Trạch đã khẽ kéo áo cô, tỏ ý cô không cần khơi chuyện, anh ngồi xuống sofa, nói với Tiếu Nghị: “Cô Chu tìm cho cậu nhiều đối tượng hẹn hò như thế mà không có người thích hợp cơ à?”

Vừa nhắc đến chuyện xem mắt Tiếu Nghị đã sợ rúm lại: “Cứ đi xem mắt thì gặp được người thích hợp à? Đấy là tình tiết trong phim thần tượng thôi.” Hơn nữa anh cũng không chấp nhận được cái cách thức xem mắt này.

Diệp Vi bị Lộ Cẩn kéo lên phòng,, vừa đóng cửa một cái, Lộ Cẩn đã hỏi: “Vi Vi, gần đây cậu có gì lạ lắm nhé.”

Diệp Vi ngồi xuống cạnh giường: “Có gì lạ đâu nhỉ?”

Lộ Cẩn phân tích: “Thời gian nói chuyện với tớ càng ngày càng ít, số lần gọi điện cho nhau cũng ít nốt.”

Diệp Vi giải thích: “Bởi vì cậu mang thai còn gì, điện thoại có phóng xạ đấy.”

“Không phải không phải, chắc chắn không phải lý do này.” Lộ Cẩn đi tới trước mặt Diệp Vi, chỉ vào cô ấy rồi nói: “Ăn nói thành thật đi, rốt cuộc cậu đã vứt thời gian dành cho tớ trao cho người nào?”


Diệp Vi đẩy tay cô: “A Cẩn, phụ nữ có thai đều mắc bệnh này à? Có phải anh rể cũng sợ cậu đa nghi nên cứ phải kè kè bên cậu không chịu rời đi không?”

“Đừng có mà lảng tránh, đừng tưởng tớ không nhìn ra nhé, cậu với vị dưới tầng kia xảy ra chuyện gì?” Mặc dù Mộ Trạch không muốn cô khơi chuyện ngay bây giờ nhưng Lộ Cẩn vẫn không kìm được, mà nói với Vi Vi thì hẳn là cũng không có vấn đề gì, dù sao thì Vi Vi cũng không phải loại người ngả ngớn như Tiếu Nghị.

Sắc mặt Diệp Vi trở nên mất tự nhiên nhưng vẫn mạnh mồm: “Làm gì có chuyện gì? Đi qua thăm cậu, đúng lúc anh ấy lái xe qua nên thuận đường đi chung thôi.”

“Vi Vi, cậu có biết lý do cậu nói ra rất khó khiến người ta tin tưởng không?”

Diệp Vi bĩu môi nói: “Sang đây thăm cậu mà cậu còn nói tớ có ý đồ khác, đúng là đồ quá đáng.”

“Tớ không có ý như vậy.”

“Cậu có ý như thế.”

Lộ Cẩn thừa nhận: “Thôi được rồi, tớ có ý như vậy.”

Diệp Vi: “…”

Một lúc lâu sau Diệp Vi mới hỏi Lộ Cẩn: “Chẳng lẽ cậu định ghép đôi tớ với Tiếu Nghị đấy à?”

Lộ Cẩn hỏi ngược lại: “Có gì là không thể?”

“Ghép đôi thì cậu cũng phải tìm cho tớ một đối tượng tốt chứ!”

“Tiếu Nghị có gì không tốt?”

“Anh ấy mê gái như thế, nhỡ đến một ngày tớ với anh ấy thành đôi thật, cậu không sợ tớ sẽ bị đá à?”

Lộ Cẩn không nghĩ như vậy: “Sao có thể chứ, đến tận bây giờ chỉ có Diệp Vi cậu mới bỏ rơi người ta thôi!”

Diệp Vi đan hai tay trước ngực, mặt đầy tự tin: “Cũng đúng.”

Ở dưới tầng, Mộ Trạch hỏi Tiếu Nghị: “Cậu không định kết hôn thật à?”

Tiếu Nghị đặt tách cà phê xuống bàn: “Bị cậu ảnh hưởng, đột nhiên cảm thấy sống qua ngày bên cạnh một người phụ nữ cũng không phải chuyện quá tệ, ít nhất còn được thời gian nghỉ cưới như cậu.”

Mộ Trạch không nhịn được cười to: “Thế cậu phải tăng tốc lên, không chừng đến lúc tôi và Lộ Cẩn sinh đứa thứ hai rồi cậu vẫn không tìm được ai.”

Tiếu Nghị buồn rầu: “Cậu cũng nghĩ tôi sẽ không cưới được vợ như mẹ tôi cơ à?”

“Cũng không phải.” Mộ Trạch vắt chân chữ ngũ, nhìn anh nghiêm túc nói: “Chủ yếu là thương vợ cậu quá thôi.”

Tiếu Nghị: “…”

Bước ra khỏi nhà, Diệp Vi lên xe Tiếu Nghị, Lộ Cẩn đứng ở cửa sổ nhìn bóng lưng hai người, quay sang nói với Mộ Trạch: “Mộ Trạch, anh thấy bọn họ có khả năng không?”


“Vấn đề nằm ở thời gian.”

“Thế thì có kịch vui rồi!” Lộ Cẩn phấn khích: “Em đã nói rồi, bình thường đã thấy bọn họ liếc mắt đưa tình, sao không có cảm giác được chứ?!”

Tiếu Nghị lái xe đi, Mộ Trạch ôm cô từ phía sau, eo cô đã tròn trịa hơn một chút, ôm rất đẫy đà, anh nhẹ nhàng gọi cô bên tai: “Vợ.”

“Ừ.”

“Anh yêu em.”

Lộ Cẩn ngắm sắc trời đỏ rực, đáp lại anh: “Em cũng yêu anh.”

Mộ Trạch thỏa mãn cười rồi lại gọi tiếp: “Vợ.”

“Sao nào?”

“Gọi anh đi.”

“Mộ Trạch.”

“Sai rồi.”

“Sao lại sai được.”

“Anh gọi em là vợ thì em nên gọi anh là gì?”

Lộ Cẩn bừng tỉnh, ngọt ngào gọi một tiếng: “Chồng ơi.”

Cô nhận ra sau khi kết hôn, Mộ Trạch càng ngày càng dịu dàng, thì ra khi đàn ông dịu dàng còn lợi hại hơn cả phụ nữ.

Lộ Cẩn xoay người: “Mấy ngày nay em cứ suy nghĩ mãi không biết nên đặt tên con là gì bây giờ?”

Mộ Trạch vân vê tóc mai sau tai cô: “Thời gian còn dài, cứ từ từ mà nghĩ.”

“Nhưng mà lúc nào em cũng nghĩ đến vấn đề này, hết lần này tới lần khác đều nghĩ mình con không hay.”

“Đúng nhỉ.” Đột nhiên Mộ Trạch cười lên: “Như kiểu Lưu Cảm chẳng hạn.”

Lộ Cẩn đấm anh: “Sau này đừng có mà lấy tên đó ra cười em!”

Mộ Trạch dễ dàng bắt lấy tay cô, ngắm đôi môi căng mọng của cô, không nhịn được mà cắn xuống.

Trong phòng khách, Tô Mạc Thần cầm điện thoại nói với Mộ Thanh Phong: “Anh chị đang chơi hôn hôn.”

Mộ Thanh Phong ngạc nhiên, sau rồi nói: “Trẻ con không được nhìn, con mau về phòng đi, không lát nữa bị anh phát hiện.”


“Vâng.” Tô Mạc Thần rón rén chạy về phòng, đóng cửa lại, che miệng cười trộm.

Xe băng băng trên đường, Tiếu Nghị hỏi Diệp Vi: “Cô có muốn đi đâu chơi không?”

Diệp Vi mở điện thoại lên nhìn giờ, hỏi ngược lại anh: “Đi đâu? Bar à?”

“Sao nào, đại minh tinh sợ bị chụp à?”

Diệp Vi cười giễu: “Tôi sợ xảy ra scandal với Tiếu tổng.”

Tiếu Nghị liếc cô một cái: “Nói gì đấy?” Cô có biết nghệ sĩ muốn có scandal với anh nhiều đến mức nào không, đều dùng thủ đoạn cao siêu cả đấy.

“Tiếu tổng nhiều bạn gái quá, tôi sợ bị vây.”

Nghe cô nói thế, lần đầu tiên trong đời Tiếu Nghị cảm thấy chuyện mình yêu quá nhiều lần như vậy chính là một khuyết điểm.

Suy nghĩ một chút, anh hỏi lại: “Thế thôi đổi chỗ khác, đến tiệm cà phê được không?”

“Vừa ăn cơm xong không muốn đi.”

Tiếu Nghị thở dài nói: “Từ chối dứt khoát thật, muốn hẹn với đại minh tinh mà khó khăn quá!”

Diệp Vi hạ cửa kính xuống, xe đi rất nhanh, gió thổi ù ù bên tai nên khi nói giọng cũng to hơn: “Tiếu tổng quá khen, chỉ là tôi cảm thấy Tiếu tổng vẫn hợp với quán bar hơn là tiệm cà phê.”

Tóc cô bị gió thổi xù lên, Tiếu Nghị đi chậm lại: “Thi thoảng đổi gió một chút cũng không tệ.”

Diệp Vi sửa lại tóc, quay đầu lại: “Thế thì đến bar đi, tôi cũng nên đổi khẩu vị một chút.”

Hồi còn học đại học Diệp Vi từng làm ca sĩ part time ở quán bar nên cô vô cùng thích ứng với khung cảnh bên trong, cô vào lên một chiếc cao cao chiếc quầy bar, đang định gọi rượu thì Tiếu Nghị đã kéo cô xuống: “Trước kia cô từng đến rồi sao?”

“Chưa đến đây bao giờ nhưng lúc học đại học có đi hát ở một quán bar khác.”

Tiếu Nghị: “Cô đi hát ở quán bar hồi còn học đại học?”

“Làm sao, không được à? Chẳng lẽ hồi đại học anh chưa đến bao giờ à? Nhưng mà anh và tôi khác nhau, chắc anh đến bar để vung tiền.” Diệp Vi nhìn ra sàn nhảy, nơi đó đang ồn ào náo nhiệt vô cùng, rất lâu rồi không nhảy, cô cũng muốn tham gia.

Tiếu Nghị đột nhiên hơi hối hận vì câu nói của mình, nhìn thấy Diệp Vi bước ra sàn nhảy, anh kéo cô lại: “Chúng ta đổi địa điểm đi.”

Dệp Vi đang lúc hứng thú ngập tràn sao có thể đi ngay được, cựa mình khỏi tay anh: “Ở đây.”

Quán bar đông người, thấy cô đi cao gót hướng ra sàn nhảy, trong lòng Tiếu Nghị bừng bừng lửa giận, bước lên hai bước kéo cô về, lần này, anh ôm rất chặt không cho cô trốn thoát, nặng tay kéo cô ra bên ngoài.

“Anh làm sao đấy!” Diệp Vi bị anh làm phiền, rõ ràng dẫn cô tới đây nhưng lại không cho cô chơi.

Sắc mặt Tiếu Nghị cũng khó chịu: “Tôi nói đổi địa điểm khác.”

“Muốn đổi thì anh tự mình đổi, tôi ở đây!”

“Bị chụp được thì sao?”

“Anh không sợ, tôi sợ cái gì?”

Tiếu Nghị lười cãi nhau với cô, kéo cô vào lòng rồi bế bổng cô lên, mặc dù Diệp Vi đã từng hẹn hò nhưng chưa bao giờ được người ta bế thế này, im lặng trong phút chốc, cô bắt đầu giãy giụa: “Tiếu Nghị, thả tôi xuống!”


Tiếu Nghị ôm cô ra khỏi bar, người phụ nữ này có dáng người cao nên kháng cự cũng không khó khăn mấy, anh đành để cô xuống, Diệp Vi còn định đi vào trong anh đã vội vàng bắt lấy cô.

“Anh làm gì?”

Tiếu Nghị trầm giọng: “Không cho phép đi vào!”

Diệp Vi không nhịn được mà chửi thề: “Tiếu Nghị, anh phát điên cái gì thế? Tôi muốn vào thì tự tôi vào!”

Cô không ngừng đánh vào tay Tiếu Nghị, muốn chạy thoát khỏi anh, Tiếu Nghị nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của cô mà trong lòng vang lên cả ngàn âm thanh nói với anh rằng: “Không được để cô ấy vào!”

“Tiếu Nghị, anh có bị điên không đấy? Dựa vào cái gì mà anh muốn quản tôi! Buông ra!”

Nhìn cánh môi cô khép lại, Tiếu Nghị nắm lấy bả vai cô, mạnh mẽ hôn xuống.

Diệp Vi kinh ngạc nhìn gương mặt trước mắt mình, cô yêu đương ba lần nhưng số lần hôn chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhìn ngoài thì cô là người cởi mở nhưng trên thực tế trình độ bảo thủ của cô không thua gì Lộ Cẩn, đến khi kịp phản ứng lại, Diệp Vi đã dùng hết sức đẩy anh ra nhưng không có nhiều tác dụng lắm.

Tiếu Nghị là cao thủ tình trường, việc hôn môi cũng chẳng xa lạ gì với anh, nhưng chưa một người phụ nữ nào mang đến cho anh cảm giác này, hôn một cái thôi đã không muốn thả ra, thậm chí càng muốn nhiều hơn, anh dùng khả năng hôn tuyệt hảo của mình để lấy lòng cô, đúng thế, lấy lòng, khi anh thấy đôi mắt cô nhuộm màu giận dữ, anh đã có suy nghĩ này, anh không muốn để cô bực mình mà muốn cô tiếp nhận nụ hôn này, muốn cô hưởng thụ nụ hôn này.

Một lúc lâu, Diệp Vi rốt cuộc cũng ẩn được anh ra, tát cho anh một cái: “Tiếu Nghị, nếu muốn chơi gái thì bên trong có nhiều lắm, Diệp Vi tôi không phải người anh muốn động là có thể động vào!”

Lần đầu tiên trong đời bị một người phụ nữ trao một cái tát trời giáng đã thế tính tình cô cũng không tốt lắm nhưng anh lại không hề nổi giận mà chỉ bình tĩnh nói: “Anh không có ý đó, anh xin lỗi.” Anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô: “Nụ hôn này anh cũng không hối hận.”

Chẳng hiểu vì sao Diệp Vi lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô mang ánh mắt né tránh, mắng: “Thằng điên!”

“Đổi địa điểm xin lỗi em được không?” Tiếu Nghị nhận ra mình ở trước mặt người phụ nữ này lại tốt tính như vậy.

“Không cần.” Tâm trạng tốt đẹp đã bị anh phá hủy hoàn toàn, không hiểu A Cẩn nghĩ gì lại muốn ghép đôi hai người bọn họ.

Vừa về đến nhà, Diệp Vi đã nhắn wechat ỉ ê với Lộ Cẩn.

Vi Vi: A Cẩn, sao cậu lại cảm thấy tớ với Tiếu Nghị có thể thành đôi được chứ? Chẳng lẽ cậu không nhận ra tớ không hợp bát tự với anh ta à?

Lộ Cẩn đang xem tivi thì điện thoại rung, cô cầm lên nhìn, thấy tin nhắn wechat của Diệp Vi, vừa đọc xong đã thấy cô ấy nhắn tiếp: “Tớ nói cho cậu hay, Tiếu Nghị đơn giản chỉ là một gã điên, không bình thường!”

Lộ Cẩn: Tiếu Nghị làm gì mà chọc cậu thế? Tự dưng mắng người ta????

Vi Vi: Đừng nhắc đến anh ta nữa, nhắc đến là bực mình, tóm lại sau này cậu đừng kéo tớ đến ở cạnh anh ta nữa, không liên quan gì đến nhau nữa, bắn đại bác cũng không tới, đúng là chỉ có cậu nghĩ ra được.

Lộ Cẩn: Tớ thấy hai cậu hòa hợp mà, đã thế cậu còn ở một mình với anh ấy.

Trong lòng Lộ Cẩn bổ sung thêm một câu: Hơn nữa ở cạnh nhau không chỉ một lần.

Vi Vi: Ai ở một mình với anh ta?! Tớ đã nói tớ chỉ quá giang xe anh ta thôi, tiện đường mà!

Lộ Cẩn: Lý do này nghe tệ hại thật đấy. [ngoáy mũi] [ngoáy mũi]

Vi Vi: Tùy cậu muốn nói thế nào thì nói, tóm lại tớ với anh ta sao mà thành được? Nghe như chuyện hề.

Lộ Cẩn: Tớ cảm giác bây giờ tâm trạng cậu bị người ta ảnh hưởng lắm rồi đấy. [xem thường]

Diệp Vi hoàn toàn phát điên: Lộ Cẩn!!!!!!!!! [dao phay] [mìn] [lựu đạn]

Hết chương 46.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.