Đừng Mập Mờ Với Thời Gian

Chương 4: Yếu điểm của tổng giám đốc


Đọc truyện Đừng Mập Mờ Với Thời Gian – Chương 4: Yếu điểm của tổng giám đốc

“Những vấn đề xoay quanh việc bấm máy quay phim thần tượng “Ánh Sáng Tăm Tối” chắc hẳn mọi người đều có nghe qua, bên phía Đông Lăng không vừa ý với trang phục của công ty chúng ta, lần này triệu tập mọi người lại là để bàn về vấn đề này.” Tổng giám đốc Triệu vừa nói vừa di chuyển chuột lên bức ảnh, là bốn ngôi sao lớn trên nền ảnh, hai người đàn ông và hai người phụ nữ, ở giữa là hai diễn viên chính – Trương Trì và Tô Tâm Nhuế, cả hai người đều là diễn viên hạng A, bên trái là tiểu thịt tươi mới nổi gần đây Giang Văn Hạo, bên phải chính là Diệp Vi.

Ngày hôm trước Diệp Vi vô cùng hưng phấn nói với Lộ Cận về bộ phim này, cô ấy nói cô rất thích hai nhân vật nữ trong phim, hơn nữa, dựa trên phản ứng thường thấy của khán giả phim truyền hình thì chắc chắn họ cũng thích hai nữ chính này, cô ấy còn đùa giỡn nói rằng chắc chắn phải diễn vai này thật tốt để bước chân vào hàng ngũ minh tinh hạng A.

Chẳng qua là, làm thế nào mà công ty của cô lại có quan hệ cùng với Đông Lăng chứ?

-Bộ phim này còn chưa khai máy mà đã hot như thế này, nhân khí của những diễn viên chính cũng vô cùng tốt, nếu như chúng ta nắm chắc được cái danh là nhà tài trợ trang phục cho phim, quần áo được những ngôi sao hạng A nên mặc lên, còn được đứng bên cạnh cái tên lớn Đông Lăng, còn sợ mặt hàng không tiêu thụ được ư?

Bên dưới rộ lên những tiếng xì xào bàn tán.

Mọi người đều biết yêu cầu của Đông Lăng đối với nhà tài trợ trang phục cực kỳ cao, nếu như không hài lòng về phía nhà tài trợ họ sẽ tự động chỉ định người thiết kế của công ty mình.

“Lúc này đây tất cả chúng ta phải vô cùng chú tâm, những kịch tính trong cuộc ganh đua này không cần nói nữa, phải thiết kế ra trang phục sao cho phù hợp với nhân vật trong phim, nhất định phải hiểu rõ nhân vật, rằng nhân vật này tính cách ra sao, đang trong tình huống nào để mà nghĩ ý tưởng cho trang phục. Nếu muốn đạt được cái danh nhà tài trợ thì chúng ta phải nghĩ ra biện pháp cho Đông Lăng nhìn thấy tác phẩm của mình, sau đó nhận được sự chấp thuận của bọn họ!” Giọng nói của tổng giám đốc Triệu vang vọng mạnh mẽ, tràn đầy cảm xúc: “Các công ty cạnh tranh trong đợt này rất nhiều, chúng ta không có thời gian để đi thiết kế riêng lẻ, chút nữa tôi sẽ phân công công việc, mỗi người thiết kế một bộ quần áo. Xin mọi người hãy chăm chỉ làm việc, mang tới cho Đông Lăng tác phẩm xuất sắc nhất! Để họ nhìn ra được tài nghệ thiết kế của Huyễn Tư chúng ta!”

Huyễn Tư là một công ty thiết kế tương đối lớn, mới đầu chỉ sản xuất trang phục nữ sau đó mới chậm rãi tiến vào mặt hàng thời trang dành cho nam giới, lượng tiêu thụ quần áo hàng năm đều rất tốt, chỉ là hai năm gần đây có sự sụt giảm so với những công ty khác nên không thể không làm công tác tuyên truyền để tăng doanh thu.

Cuộc họp kết thúc, mọi người rối rít quay về phòng làm việc, đều vội vã đọc tác phẩm gốc của bộ phim “Ánh Sáng Tăm Tối”

Tiểu Huyên nhỏ giọng thì thầm với Lộ Cẩn: “A Cẩn, căn bản là tôi chưa từng đọc cuốn tiểu thuyết này, chả lẽ trước khi bắt tay vào thiết kế phải ngồi đọc quyển này sao?”

Lộ Cẩn trả lời: “Không nhất định phải đọc hết cả cuốn, nhưng chí ít chúng ta phải biết người mặc trang phục có tính cách như thế nào, đang ở trong hoàn cảnh nào, nếu không biết lấy đâu ra linh cảm?”

“Được rồi.” Tiểu Huyên chấp nhận ngồi vào bàn làm việc rồi tra cứu Baidu.

Ngược lại Lộ Cẩn đã đọc qua bộ tiểu thuyết “Ánh Sáng Tăm Tối” này, chẳng qua là đọc lâu quá rồi, hình tượng nhân vật đã có chút mơ hồ, vẫn phải đọc lại nên lên mạng bắt đầu tìm kiếm.


“Ánh Sáng Tăm Tối” kể về vòng xoáy yêu hận tình thù của bốn người trẻ, nữ chính Công Vương được sinh ra trong một gia đình gia giáo, vô cùng tài năng. Vào buổi tiệc sinh nhật, tiếng đàn dương cầm du dương trầm bổng do Công Vương biểu diễn khiến hai nam chính là Triệu Lăng Vũ và Lý Nhiên đã cùng lúc yêu cô từ cái nhìn đầu tiên. Đúng thời điểm đó cô gái mồ côi Ngả Tiểu sau những lần chạm mặt gặp gỡ Triệu Lăng Vũ đã đem lòng yêu anh. Vì vậy, bốn nhân vật chính liên kết lại với nhau, tạo thành một tác phẩm ngược luyến tình thâm…

Kết cục cuối cùng là Triệu Lăng Vũ kết hôn với Vương Thi Toàn, Lý Nhiên bỏ sang nước ngoài, Ngả Tiểu sau đó biết được sự thật bố mẹ mình chết vì bị bố mẹ Triệu Lăng Vũ gián tiếp hãm hại, đau khổ chồng chất, không thể tiếp nhận sự thật như vậy, cô chọn ngày hai người họ kết hôn mà gieo mình xuống biển khơi, kết thúc sinh mạng bản thân, cũng khép lại đoạn tình yêu hèn mọn cùng nực cười của chính mình.

Một câu chuyện đẹp đẽ đến bi thương, tác giả đã dùng ngòi bút để khắc họa lên hình tượng nhân vật vô cùng sống động mang phong cách độc đáo, dí dỏm, đang được số lượng lớn những người trẻ tuổi hâm mộ.

Thật là, đúng như Diệp Vi nói, nhân vật Ngả Tiểu này sẽ đem lại cho khán giả ấn tượng sâu sắc nhất, tình cảm của cô ấy đối với Triệu Lăng Vũ không cần anh phải chấp thuận, nhưng cuối cùng lại mang kết thúc thê thảm nhất, khiến người ta phải đau lòng, cảm thấy cô gái ấy làm như vậy là không đáng. Nữ chính Công Vương tuy hiền lành xinh đẹp, nhưng lại thiếu quyết đoán trong tình cảm, khiến chuyện tay ba giữa cô, Triệu Lăng Vũ và Lý Nhiên là một vòng tròn quanh quẩn không hồi kết, không thể có được kết cục tốt đẹp.

Lộ Cẩn muốn thiết kế một số trang phục cho nữ chính, cô ấy được ra đời trong một gia đình gia giáo, như vậy khi nhìn vào đã thấy được học thức của cô ấy, còn biết đàn piano, như vậy sẽ hiện lên khí chất thanh tao, ưu tú xinh đẹp.

Im lặng một lúc, Lộ Cẩn bắt đầu cầm bút lên chuẩn bị phác họa, điện thoại bỗng rung lên, có một tin nhắn hiện lên: “Tối nay cùng nhau ăn cơm.”

Là một số lạ, Lộ Cẩn đoán chắc là do có người nhắn nhầm số, đem điện thoại đặt vào túi xách, tập trung tinh thần bắt đầu vẽ.

Buổi tối, Lộ Cẩn đang nằm trên giường nghe nhạc, chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin nhắn WeChat của Diệp Vi.

Vi Vi: “A Cẩn, công ty các cậu thật sự muốn cạnh tranh để trở thành nhà tài trợ trang phục sao? Đông Lăng nổi tiếng là luôn bắt bẻ, yêu cầu khó chiều, cuối cùng vẫn chỉ định nhân viên trong công ty thiết kế, xác suất được chọn nhỏ đến đáng thương.”

Lộ Cẩn nhắn lại: “Công ty mình đã quyết định như thế.”

Vi Vi: “Mà cũng đúng, chỉ cần nghe cái danh Đông Lăng thôi cũng đủ để cho các công ty đổ xô mà bu vào.”

Lộ Cẩn: “Tớ lần này được phân công thiết kế trang phục cho nhân vật Vương Thi Toàn.”


Vi Vi: “Này!! Nếu cậu thiết kế trang phục cho tớ sẽ tốt hơn mà! Tô Tâm Nhuế không phải là người có thể dễ dàng thuyết phục đâu!

Lộ Cẩn: “Đừng lo lắng, lúc đó công ty chắc chắn sẽ cử một người đến thương lượng cùng bên cậu, hơn nữa, bản thiết kế sẽ do stylist phụ trách xem xét.”

Sự thật chứng minh, điều DIệp Vi lo lắng là chính xác, bởi vì hai ngày sau Lộ Cẩn liền bị công ty sắp đặt đến đàm phán với người của Đông Lăng, mặc dù không phải trực tiếp gặp mặt Tô Tâm Nhuế.

Trên tầng cao nhất của Đông Lăng, trong phòng làm việc, Mộ Trạch nhìn chằm chằm điện thoại mãi không thấy hiện lên tin nhắn trả lời, đôi mắt đen quét về phía Lâm Tử Phong, ánh tia tức giận nguy hiểm: “Tình yêu??”

Lâm Tử Phong là trợ lý của Mộ Trạch, mấy năm Mộ Trạch ở bên Mỹ làm việc đều có anh bên cạnh, trải qua một quãng thời gian dài, tình cảm hai người khăng khít như anh em ruột thịt.

Lâm Tử Phong khi làm việc là một người vô cùng nghiêm túc quyết đoán, nhưng trong cuộc sống lại là người mê gái bậc nhất, thủ đoạn thả thính vô cùng nhiều, thường lấy lịch sử tình trường của mình ra làm quân sư.

Trong thời gian này anh đang chia sẻ cho Mộ Trạch nghe “Đại Pháp Tình Yêu” về những bí quyết tán tỉnh của mình, vì vậy Mộ Trạch liền nghe theo nhắn cho Lộ Cẩn một tin nhắn ngắn như vừa rồi.

“Bây giờ vẫn là giờ làm việc, tiểu thư Lộ chắc chắn là chưa đọc được, cô ấy nhìn thấy chắc chắn sẽ nhắn lại cho cậu.” Lâm Tử Phong vô cùng chắc chắn.

“Hai lần đều sử dụng bí kíp của cậu đấy.” Mộ Trạch nhắc nhở anh.

“Mộ Tổng, càng nóng vội thì sẽ không thành công, chuyện này không thể gấp được…” Lâm Tử Phong bắt đầu thao thao bất tuyệt, nhưng có thể vì ánh mắt muốn giết của Mộ Trạch nên ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, anh chỉ đành nhanh chạy ra khỏi phòng: “Mộ Tổng, tôi vẫn còn công việc cần xử lý, xin phép không quấy rầy đến ngài nữa!” Nói xong anh nhanh chóng cầm văn kiện trên bàn đi ra cửa.

Aizz! Không có biện pháp mà, tiểu thư Lộ Cẩn này thế mà lại “không sợ chết” với lão đại của anh.

Mộ Trạch để điện thoại lên bàn, đi ra đứng bên cửa sổ, đang chuẩn bị hút điếu thuốc thì liếc mắt xuống đã thấy Lộ Cẩn đang ở trước cửa Đông Lăng.


Bởi vì ở trên tầng quá cao, cách xa mặt đất nên anh không thể nhìn rõ mặt cô cho lắm nhưng tuyệt đối khẳng định dáng người kia chính là Lộ Cẩn, trong lòng anh trào lên một niềm vui không lời.

“Tiểu thư Lộ, cô đến tìm Mộ tổng sao? Xin mời đi đi hướng này!” Lộ Cẩn vừa mới bước vào Đông Lăng, thư ký Linda đã nhiệt tình đón tiếp. Lần trước cô phạm sai lầm ngăn cản Lộ Cẩn bước vào công ty, Mộ tổng còn trực tiếp nói với cô rằng chỉ cần tiểu thư Lộ Cẩn này đến tìm anh thì không bao giờ cần hẹn trước, vậy sao dám đối xử lạnh nhạt với cô ấy như vậy?

Lộ Cẩn có chút ngại ngùng cười cười với cô ấy: “Tôi tới không phải tìm Mộ tổng, tôi đến gặp Trầm Nhiễm, người phụ trách trang phục cho phim “Ánh Sáng Tăm Tối.””

Linda vô cùng thâm thúy, ngay sau đó khôi phục nụ cười vô cùng chuyên nghiệp: “Tiểu thư Lộ, Trầm Nhiễm có ở công ty hay không hiện tại tôi cũng không rõ lắm, nếu không cô cứ đi lên hỏi Mộ tổng xem sao.”

Lộ Cẩn cau mày, sao cô gái này có thể biến mình thành nguyệt lão rồi vui vẻ gán ghép cho cô cùng Mộ Trạch ở chung một chỗ với nhau chứ?

-Gặp mặt bây giờ liệu có tiện không?

-Tiện chứ tiện chứ, Trầm Nhiễm làm việc ở tầng bảy.

Lộ Cẩn vừa bước vào thang máy, Linda liền chạy ra quầy lễ tân nhấn số gọi cho Mộ Trạch.

May mắn là Trầm Nhiễm vẫn đang trong phòng làm việc.

Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi nhưng chăm sóc sắc đẹp cực kỳ tốt, cũng không già hơn so với tuổi thật là bao, dáng người yểu điệu, trên gương mặt trang điểm vô cùng cẩn thận không chút qua loa.

Cô ấy là nhà thiết kế số một của Đông Lăng, người trong công ty không ai là không biết đến tên, lần này là người phụ trách toàn bộ trang phục cho “Ánh Sáng Tăm Tối.”, trang phục diễn viên mặc lên người đều phải qua kiểm duyệt của cô ấy, nói cách khác, nếu muốn trở thành nhà tài trợ trang phục thì trước tiên phải khiến Trầm Nhiễm hài lòng.

Trầm Nhiễm ngồi trong phòng nhìn chằm chằm vào máy tính đọc tài liệu, từ khi Lộ Cẩn bước vào vẫn duy trì cái tư thế như vậy, coi như Lộ Cẩn không hề tồn tại.

Chốc lát, cô ấy ngước lên nhìn Lộ Cẩn, sau đó nói ra một câu: “Đặt ở chỗ này đi.”

Lộ Cẩn đem tác phẩm của công ty mình đặt xuống, sau đó quay sang lễ phép nói “Cảm ơn” với Trầm Nhiễm.

Lộ Cẩn không nói quá nhiều những điều rườm rà, một nhà thiết kế thời trang ưu tú thì sẽ chỉ tập trung nói trọng tâm vào tác phẩm của bản thân mình, còn không sẽ chứng tỏ rằng bản thân chưa có đủ năng lực, sẽ tạo nên kết quả ngược lại mong muốn.


Ra khỏi phòng làm việc, Lộ Cẩn gọi điện thoại cho Diệp Vi, nếu như cô ấy có ở công ty thì có thể nhân tiện gặp một lúc. Từ khi Diệp Vi ký hợp đồng với Đông Lăng đến giờ, hai người vẫn chưa hề gặp lại.

Ở đầu bên kia điện thoại reo một lúc lâu mới nhấc máy.

“Vi Vi, bây giờ cậu đang ở công ty à?”

“Ừ đúng rồi! Sao thế?”

“Tớ đang ở Đông Lăng, đến gặp cậu này.”

Diệp Vi ủy khuất nói: “Tớ nhìn thấy chính là cậu đi tới công ty để gửi bản thiết kế rồi mới thuận tiện nghĩ tới việc gặp tớ.”

“Người nào nói? Tớ tới để gặp cậu rồi tiện thể gửi bản thiết kế cho người ta!” Lộ Cẩn cãi lại.

“Được rồi, không cãi nhau với cậu nữa, tớ ở trên tầng ba đấy!”

Cửa thang máy vừa mở ra, bên trong là một người đàn ông mặc âu phục đi giày da, ngoại hình vô cùng đẹp trai, thấy Lộ Cẩn anh bỗng dưng cười lên một cái, để lộ ra hàm răng trắng toát.

Lộ Cẩn lễ phép hơi cúi người chào anh, cất điện thoại vào túi rồi bước vào thang máy.

Lâm Tử Phong len lén nhìn Lộ Cẩn, anh từng thấy ảnh của Lộ Cẩn ở trong ví của Mộ Trạch – trên ghế đá trong công viên có người thiếu nữ mặc bộ quần áo dài màu xanh lam đang ngửa mặt lên trời ngắm nhìn nền xanh biếc, miệng nở một nụ cười ngọt ngào, có chút biếng nhác và vô cùng tùy ý.

Người con gái không phải cố tình tạo dáng như vậy, không khó đoán ra đây là bức ảnh được chụp trộm, mà cái người đi chụp lén người ta không ai khác chính là người đàn ông dù để cho bao phụ nữ danh tiếng đầy người tơ tưởng đến mình nhưng vẫn chỉ yêu duy nhất một cành hoa – Mộ Trạch.

So với trên ảnh, người phụ nữ này còn xinh đẹp chín chắn hơn gấp ngàn lần.

Cả người toát lên sự dày dạn, váy ôm sát mông, quyến rũ chết người, làn da trắng hồng như ngọc, ánh mắt đen láy vô cùng xinh đẹp không làm mất đi vẻ khôn khéo, so với những nữ minh tinh ngoài kia chỉ có hơn chứ không kém, vừa xinh đẹp vừa thông minh, người phụ nữ này chính là một bảo vật, không trách Mộ Trách phải nhung nhớ thương yêu đến bảy năm trời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.