Đừng Mập Mờ Với Thời Gian

Chương 24: Mưu đồ Từ lâu


Đọc truyện Đừng Mập Mờ Với Thời Gian – Chương 24: Mưu đồ Từ lâu

Tiếu Nghị vừa đi, Mộ Trạch đã hỏi tội Lộ Cẩn: “Anh chỉ là bảo hộ của em thôi à?”

Lộ Cẩn tức giận nhìn anh: “Ai bảo anh thái độ với khách hàng của em, may sao anh ấy là người tốt, thâm minh đại nghĩa (*) nên không so đo với anh đấy.”

(*) Thâm minh đại nghĩa: hiểu biết rõ ràng đúng sai, hiểu rõ nghĩa lớn.

Mộ Trạch mở cửa xe, động tác thô lỗ ẩn Lộ Cẩn vào ghế phụ, bản thân cũng xoay người ngồi vào ghế lái.

Lộ Cẩn bị sự tấn công của anh làm cho hết hồn, vội dịch người ra cửa sổ, ánh mắt phòng bị nhìn anh: “Anh định làm gì đấy?”

“Em nói thử xem?” Mộ Trạch lách người tiến lên: “Nếu đã làm vệ sĩ của em, vậy thì cũng đến lúc trả tiền lương rồi đấy nhỉ?”

Trả tiền lương…

Lộ Cẩn không kiềm được nghĩ về buổi tối hôm qua.

“Anh xem có ai tính lương theo ngày không hả?”

“À?” Anh cố tình phả hơi thở ấm áp lên mặt cô: “Ý em là muốn tính lương theo tháng phải không, nhưng mà nếu tính lương theo tháng thì không đơn giản như này đâu.”

Hơi thở ấm áp nơi anh phả vào người, gò má cô lập tức đỏ lên, cô nuốt nước miếng, cố gắng không để bản thân nghĩa đến cái “Không đơn giản” nếu tính lương theo tháng mà anh nói là như thế nào.

Cô đẩy anh: “Anh lái xe nhanh đi, em cần phải về nữa.”

Giọng nói Mộ Trạch vô cùng trầm thấp: “Lộ Cẩn, em coi anh là tài xế, là vệ sĩ, là cái gì cũng được, thế em quên mất thân phận khác của anh rồi à?”

“Em… Này… Ưm… Ưm…”

Mộ Trạch trực tiếp chặn miệng cô lại, không cho cô cơ hội giải thích.

Thanh thiên bạch nhật đấy, để người ngoài nhìn thấy thì sao bây giờ?

Lộ Cẩn hoảng hốt đưa tay lên đẩy anh ra, nhưng lại phát hiện có giơ tay lên cũng chỉ dùng được tay phải, vì tay trái đã bị anh nắm chặt rồi, không thể thoát ra được. Cô định lùi về phía sau, nhưng lưng đã đặt trên cửa xe mất rồi, không thể lùi được nữa, không còn cách nào khác, cô chỉ có thể chịu đựng sự xâm lược bá đạo của anh.

Không biết từ khi nào nụ hôn nóng bỏng đã rơi xuống cổ, anh xé váy của cô, nụ hôn đậu trên cổ cô đòi hỏi không ngừng, nhiệt độ trong xe tăng vọt, không khí trong xe bỗng trở nên ám muội mập mờ.

Lộ Cẩn đột nhiên cảm thấy lạnh làm cô tỉnh táo trở lại, hoảng sợ kêu lên: “Mộ Trạch!”

Động tác Mộ Trạch chậm lại, dần thoát khỏi ý loạn tình mê, mới vừa rồi chút nữa thôi là anh mất khống chế rồi. Trước mặt cô, anh chỉ cần lơ là chút thôi thì lý trí cũng tự khắc bay đi rồi. Nhưng anh cũng không có ý định thả cô ra, thuận thế ôm cô vào lòng, vùi đầu vào cổ cô thở hổn hển không ngừng.

Anh phát hiện ra một chuyện, rằng chỉ cần hôn cô sẽ thành nghiện, hôn không biết đủ, chỉ biết khao khát nhiều hơn.


Lộ Cẩn nhìn ra ngoài cửa xe, may quá, không có ai đi ngang qua, nếu mà để ai nhìn thấy cảnh tượng hai người bọn họ vừa nãy thì…

Cô vừa nghĩ đến thôi đã thấy sợ, có khi nào cả hai sẽ lên luôn bìa báo hay không?

Một lúc sau Mộ Trạch mới buông cô ra, sửa lại quần áo cho cô: “Em đang nghĩ gì thế?”

Lộ Cẩn thành thật trả lời: “Em đang nghĩ, nếu chúng ta bị người khác chụp được thì chắc chắn sẽ lên báo mất thôi.”

“Báo với tựa đề là: Tổng giám đốc tập đoàn Đông Lăng – Mộ Trạch đang chơi rung – xe cùng người đẹp.”

“Anh cút đi!” Lộ Cẩn đỏ mặt trừng anh, sao trước kia cô không phát hiện ra anh là người không đứng đắn như thế này chứ!

Mộ Trạch nắm tay Lộ Cẩn, vô cùng chăm chú nhìn cô: “A Cẩn, đời này không có người đàn ông nào có thể làm bất cứ thứ gì cho một người phụ nữ mà anh ta không yêu.”

Lộ Cẩn nhìn người đàn ông trước mắt mình, anh đang nói rằng cô là người phụ nữ mà anh thương yêu nhất trên đời này.

Lần đầu tiên được nghe thấy những lời tình cảm mùi mẫn như thế này, huống chi những lời này còn từ miệng anh mà ra, chạm đến sâu thẳm trái tim cô, khiến ánh mắt cô dần nhạt đi.

“Mộ Trạch, em là người bạn gái rất vô trách nhiệm đúng không?”

Trên phương diện tình cảm nam nữ, nhất là ở phương diện kia, Lộ Cẩn cảm thấy rất có lỗi với anh, mỗi lần anh hôn cô, cô đều có thể cảm nhận anh đang muốn điều gì, nhưng hết lần này tới lần khác cô vẫn cố chấp không buông, là dạng người bảo thủ đến thâm căn cố đế. (*)

(*) Thâm căn cố đế: Ăn sâu vào máu và không lay chuyển được nữa

Mộ Trạch cưng chiều vuốt tóc cô, kéo cô vào lòng mình: “Ngốc, đừng nghĩ linh tinh nữa, anh không có ý đó.”

Anh không muốn cô phải đồng ý trong miễn cưỡng, bao lâu đi chăng nữa, anh cũng sẽ đợi, đợi đến một ngày cô có đủ dũng khí để trở thành người phụ nữ của anh.

– —

Buổi tối, Tiếu Nghị gọi điện quấy rầy Mộ Trạch đi uống rượu.

Hai người cụng ly, một hơi cạn sạch.

“Về từ bao giờ thế? Về mà cũng không nói một tiếng cho tớ biết.”

“Sợ làm phiền cậu yêu đương.”

“Đúng là làm phiền rồi đấy.” Mộ Trạch đóng chai rượu, không để cho Tiếu Nghị tự ý rót rượu nữa: “Nói đi, hôm nay xảy ra chuyện gì rồi?”

Tiếu Nghị vẫn tự rót cho mình một ly: “Cậu thấy rồi đấy thôi.”


Nếu không phải Nhã Tư đau khổ cầu xin thì anh sẽ không làm như thế này, Mộ Trạch cũng không phải người dễ lừa.

Đúng lúc này, Mộ Trạch híp mắt, ánh mắt nguy hiểm nhìn anh chằm chằm.

Tiếu Nghị đầu hàng: “Được rồi, tớ thừa nhận, vì tớ muốn gặp người đẹp khiến cậu nhớ mãi không quên để biết cô ấy là người như thế nào.”

“Thế gặp xong thấy thế nào?”

Tiếu Nghị không sợ chết nói: “Thật sự là đẹp vô cùng.”

Nói rồi lại liếc mắt nhìn sắc mặt Mộ Trạch, nói thêm một câu: “Dù gì cũng là người của cậu rồi.”

Sắc mặt Mộ Trạch hòa hoãn đi rất nhiều.

Tiếu Nghị cảm thán, thông minh là phải như anh đây này!

Một lúc sau, Tiếu Nghị nghiêm túc nói: “Mộ Trạch, nửa năm ngắn ngủi thôi mà cậu đã thay đổi rõ rệt.”

Mộ Trạch nhướng mày: “Thay đổi những gì?”

Tiếu Nghị quan sát anh một lần, nói: “Thích cười hơn so với trước kia, giờ cậu cũng bớt cục súc đi rồi, xem ra, cô gái Lộ Cẩn có ảnh hướng rất lớn đến cậu mà!”

Điều này Mộ Trạch không phủ nhận, bởi chính anh cũng phát hiện ra.

Chỉ trong nửa năm nhưng cuộc sống anh đã thoải mái hơn rất nhiều so với bảy, tám năm trước đây.

Tiếu Nghị không nhịn được nhìn ra sàn nhảy, trai xinh gái đẹp đang điên cuồng buông thả bản thân. Rồi lại nhìn qua Mộ Trạch, dẻo miệng nói: “Định uống rượu thôi à, không ra chơi nữa à?”

Mộ Trạch xua tay, nhìn thấu tâm tư của Tiếu Nghị: “Cậu tự mình chơi đi.”

“Đúng là người đàn ông của gia đình.” Vừa dứt lời, Tiếu Nghị đã ôm người đẹp bàn kế bên rồi cùng đi ra sàn nhảy.

Tiếu Nghị tán gái vô cùng cao siêu, khi nãy anh vừa nói chuyện với Mộ Trạch lại vừa liếc mắt đưa tình với mỹ nữ, chốc lát đã bắt được đối phương vào tròng.

Mộ Trạch một mình ngồi cũng cảm thấy chán, tâm tư của anh không đặt ở nơi này. Chắc chắn rằng Tiếu Nghị muốn chơi đến ba giờ sáng mới chịu về, anh cầm áo khoác lên, đi ra quầy rượu.

Vì uống rượu nên anh không lái xe, nơi này cách Hoa Nhã Uyển khá gần, đi bộ về cũng được.


Chẳng qua là Mộ Trạch đánh giá bản thân quá cao rồi, đi bộ gần nửa tiếng anh đã mất hết kiên nhẫn, trong lòng đều ngập tràn bóng hình của ai đó, chỉ ước được bên cạnh cô ngay lúc nào, nào còn suy nghĩ rảnh rỗi tản bộ?

Tiện tay chặn một chiếc taxi, nói địa chỉ nhà xong anh liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tâm trí rất đỗi tự nhiên hiện lên dáng vẻ Lộ Cẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, anh mở mắt, hạ cửa sổ xe, gió lạnh thổi tới, thoang thoảng hai bên đường, cảm giác vô cùng sảng khoái.

Thảo nào mỗi lần lên xe cô đều thích mở cửa sổ, thì ra là đang hưởng thụ.

Điện thoại bỗng đổ chuông, Mộ Trạch có chút mong đợi lấy điện thoại ra, vừa nhìn dãy số hiện lên anh đã cảm thấy phiền não, tắt máy ngay lập tức.

Mấy giây sau, chuông điện thoại lại tiếp tục vang lên, Mộ Trạch nhíu mày, tiếp điện thoại.

“Alo.”

“Tiểu Trạch, con ăn cơm tối chưa?”

“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, không cần khách sáo thế này.” Giọng anh mang rõ vẻ hời hợt.

Mộ Thanh Phong sửng sốt, rồi ông thở dài, nói tiếp: “Tiểu Trạch, thứ năm tuần sau là trung thu rồi, con về nhà ăn cơm đi, mọi người ai cũng rất nhớ con, đặc biệt là Tiểu Thần, ngày nào cũng đòi gặp con.” Ông ngừng lại, rồi nói tiếp: “Tiểu Trạch, nghe nói con đang hẹn hò phải không, nhớ dẫn bạn gái về cùng.”

“Không còn chuyện gì nữa thì con cúp máy đây.”

“Tiểu Trạch…” Mộ Thanh Phong vẫn còn muốn nói điều gì đó nhưng Mộ Trạch lại không cho ông cơ hội.

Ông nhìn cuộc gọi kết thúc, lại thở dài một cái.

“Ba ơi, anh có về không ạ? Tô Mạc Thần nhìn ông, ánh mắt ngập tràn mong đợi.

Mộ Thanh Phong nắm bàn tay nhỏ bé của nhóc con, an ủi: “Anh sẽ về, anh về để gặp Tiểu Thần nữa chứ.”

Ông cũng không rõ, đây là lời để an ủi Tiểu Bạch hay an ủi chính mình, Mộ Trạch về nước hơn nửa năm nhưng vẫn chưa một lần bước chân về cái nhà này.

“Chị xinh đẹp sẽ về cùng anh phải không ạ.”

“Sẽ con ạ.”

Tô Mạc Thần vui vẻ nhảy nhót, loi choi như khỉ con: “Tốt quá rồi! Con lại được gặp anh với chị đẹp rồi!”

Xe taxi về đến Hoa Nhã Uyển, Mộ Trạch xuống xe, theo phản xạ nhìn sang một hướng khác, đèn vẫn sáng, cô vẫn còn chưa ngủ.

Tâm trạng ủ rũ, Mộ Trạch muốn đi tìm cô nhưng rồi nghĩ đến những lời cô nói vào buổi sáng, lại sợ cô hiểu lầm. Một mình đứng dưới tòa nhà cô ở gần mười phút, anh mới xoay người, đi về tòa nhà của mình.

Tắm xong ra khỏi phòng, nhà đối diện vẫn đang sáng đèn, anh không nhịn được bấm gọi vào dãy số của cô.

Lộ Cẩn đang cầm điện thoại ngồi ngẩn người, tối nay anh đi đâu thế? Có nên gọi cho anh không nhỉ? Có khi nào anh lại sang nhà mình không?

Đột nhiên màn hình điện thoại sáng lên, đi đôi với tiếng chuông, trong lòng cô vô cùng vui vẻ, vội vàng ấn nghe.


“Anh về rồi à?”

“Vẫn chưa ngủ?”

Hai giọng nói đồng thời vang lên.

Lộ Cẩn cười cười, cái này có được tính là thần giao cách cảm không nhỉ?

“Em nhìn sang cửa sổ đối diện đi.” Giọng nói anh rất nhẹ, nhẹ đến mức tựa như hóa thành lông chim thổi qua trái tim cô.

Lộ Cẩn nghe lời đi tới, kéo màn cửa sổ ra.

Ở một khoảng cách khá xa, có ánh đèn dịu nhẹ vẫn đang sáng, cô không thấy rõ mặt anh, chỉ có thể nhìn được một bóng người cao lớn ở trong nhà.

Anh nói: “Hướng sân thượng nhà anh đúng là tốt thật.”

Lộ Cẩn cầm điện thoại: “Anh mưu đồ từ lâu rồi đúng không?”

Mộ Trạch không trả lời vấn đề của cô, anh nói tiếp: “Nếu gần hơn nữa thì tốt rồi.”

“Gần thế nào?”

“Rất gần rất gần.”

Gần đến mức chỉ cần anh đưa tay tới là có thể chạm được vào gò má em, gần đến mức anh có thể dễ dàng ôm em vào lòng.

Lộ Cẩn cảm giác đêm này Mộ Trạch hơi khác thường, mặc dù anh đã che dấu rất kỹ.

Hai người cứ trò chuyện câu có câu không như vậy hơn nửa tiếng, đến khi nói chúc ngủ ngon rồi vẫn không tắt điện thoại.

Lộ Cẩn chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm Mộ Trạch dành cho mình lại sâu sắc như thế này.

Hưng phấn bỗng dưng trỗi dậy trong người, cô bình tĩnh kéo rèn, lát sau, đèn phòng ngủ cũng tắt theo.

Mộ Trạch ngay lập tức nhìn được căn phòng đối diện đen như mực.

Chuông cửa chẳng biết đã vang lên từ lúc nào, anh đi nhanh về phía cửa, đoán người đến chắc là Tiếu Nghị – hồi ở Mỹ câu ta cũng thường xuyên đi bar đến hơn nửa đêm rồi chạy đến nhà anh.

Mở cửa ra, Mộ Trạch thấy người đứng trước mắt mà giật mình.

Cô làm sao…

“Chẳng phải anh nói muốn gần hơn một chút sao? Nên em đến đây rồi.” Lộ Cẩn cúi thấp đầu không dám nhìn anh, thanh âm nhỏ đến không thể nhỏ hơn.

Ánh mắt Mộ Trạch trở nên mơ hồ, bao muộn phiền bỗng dưng được quét sạch, anh ôm cô vào nhà, rất gần rất gần.

Cảm ơn em đã đến, cảm ơn em đã đến bên anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.