Đọc truyện Đừng Mập Mờ Với Thời Gian – Chương 15: Không hiểu được
Nhìn sang nhà đối diện vẫn chưa sáng đèn, Mộ Trạch đốt một điếu thuốc, hít sâu hai cái mới thấy trong lòng bình tĩnh được đôi chút.
Bạn cũ.
Anh tự giễu một tiếng, ban đầu chính mình dùng hai chữ này để có cớ đến gần bên cô, bây giờ cũng chính hai chữ này là lý do để cô lấy ra từ chối lời tỏ tình của anh.
Đúng là phong thủy luân hồi, ban đầu anh từ chối Lộ Cẩn, giờ đến Lộ Cẩn cự tuyệt anh.
Mộ Trạch không đến tìm Lộ Cẩn nữa nhưng đồng nghiệp vẫn luôn chạy đi chạy lại hỏi cô mối quan hệ giữa hai người là gì, Lộ Cẩn chỉ trả lời vài câu cho qua, một thời gian nữa các cô ấy sẽ tin rằng quan hệ giữa cô và Mộ Trạch không phải là quan hệ đặc biệt gì thì sẽ không hỏi cô vấn đề này nữa.
Người này tựa như đã tan biến hoàn toàn khỏi cuộc sống của cô.
《 Ám Quang 》 đã quay được khoảng nửa tháng, Diệp Vi cũng bận rộn với việc quay phim không có thời gian đến gặp cô, cuộc sống Lộ Cẩn lại về với tĩnh lặng tựa một ly nước suối, nhạt nhẽo vô vị, phải chăng là thiếu đi mất chút gì đó.
Buổi tối tăng ca đến hơn tám giờ, mệt mỏi vô cùng, ngồi trên xe buýt cũng ngủ gà ngủ gật, đứng trong thang máy Lộ Cẩn đã không chờ được nữa lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, cô lúc này chỉ muốn được ngã xuống giường ngủ khò khò.
Cửa thang vừa mở ra, Lộ Cẩn ngay lập tức nhìn thấy bà Lý và ông Trương đang đứng chờ thang.
Hai ông bà tay đan trong tay, gương mặt ánh nét hiền hòa.
Cô chào hỏi với hai người bọn họ: “Bà Lý, ông Trương, đã muộn thế này hai người còn đi đâu thế ạ?”
Lưng ông Trương đã còng, trên mặt cũng đầy những nếp nhăn, ông mang vẻ mặt cưng chiều nhìn người bạn đời của mình đứng bên cạnh, cười nói: “Bà Lý của cháu cương quyết muốn ông dẫn bà xuống công viên ngồi một lúc, nói là không khí bên ngoài thật sự rất tốt.”
Lộ Cẩn che miệng cười thầm.
Bà Lý từng có một lần tám chuyện trên trời dưới biển với Lộ Cẩn có tâm sự với cô rằng lần đầu tiên bà gặp mặt ông Trương là ở công viên.
Đó là một đêm hè, bầu trời ngập tràn những tinh tú, đẹp đẽ đến mức khiến lòng người say mê, cơn gió mát lành thổi qua, quét đi cái nóng nực oi ả của mùa hè vào ban ngày, tất cả mọi thứ đều tốt đẹp, đêm đặc biệt như vậy cũng bởi vì đó là ngày đầu tiên hai người gặp nhau.
Mà bây giờ cũng đang là mùa hè, chắc chắn trên bầu trời cũng đang lấp lánh sao trời.
Đáng tiếc vừa rồi cô không hề ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời kiều diễm về đêm, bao tiếc nuối đầy ắp trong lòng.
Bà Lý cười híp mắt, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi cô: “A Cẩn, bạn trai con đâu sao không đưa về?”
Lộ Cẩn sửng sốt một chút: “Bà Lý, con không có bạn trai.”
Vẻ mặt bà Lý không tin: “Con ít lừa gạt bà thôi, đừng có mà ngại, bạn trai con tính tình tốt như vậy, dáng người lại anh tuấn, quan trọng là cậu ấy vô cùng thương con nữa, đêm hôm nọ chính mắt bà nhìn thấy cậu ấy bế con đứng yên trước cửa nhà, cũng không tìm chìa khóa trong túi xách của con để mở cửa vì sợ con tỉnh giấc.”
Lộ Cẩn hoang mang, bế cô đứng trước của nhà?
Làm gì có ai bế cô?
“Bà Lý à, có phải bà nhìn nhầm sang người khác rồi không?
“Làm sao mà bà nhìn nhầm được, sau đó bà còn giúp cậu ấy mở cửa nhà con mà! Đêm hôm đó con uống say, cả người toàn mùi rượu, chắc chắn người ta đã chăm sóc con cả đêm, con đó, cái đứa này, còn xấu hổ không chịu thừa nhận!”
Lộ Cẩn đứng ngẩn người, đáy lòng bỗng truyền lên một cỗ ấm áp không rõ bắt nguồn từ đâu.
Chờ đến khi cô phản ứng lại muốn hỏi bà Lý một chút thì bà và ông Trương đã đi xa rồi.
Lộ Cẩn nằm ở trên giường nhìn trần nhà, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất.
Anh vì không muốn cô thức giấc nên cứ bế cô như vậy, ngây ngốc đứng ngoài cửa.
Anh đã đứng bao lâu?
Tay anh không mỏi sao?
Nhớ tới lời tỏ tình anh nói ngày trước, Lộ Cẩn thừa nhận, trái tim cô khi ấy có chút rung động.
Một người đàn ông ưu tú như vậy, lại nói ra câu động lòng người như vậy, dù là người phụ nữ nào đi chăng nữa cũng không thể thờ ơ được.
Nhưng, muốn mối quan hệ giữa cô và anh trở nên thân mật, cô không làm được.
Trong lòng cô vẫn còn quá nhiều điều chưa tỏ, nghi ngờ quá nhiều thứ, nhưng không cách nào nói ra.
Bây giờ, là cô từ chối anh.
Vậy nên anh lại biến mất rồi sao?
Nếu đúng như vậy thì đối với cô đó chưa chắc là chuyện không tốt, ít nhất, cô không để cho tim mình đi lạc một lần nữa.
Nằm một lúc lâu định đi ngủ thì chuông điện thoại reo, Lộ Cẩn cầm lên nhìn màn hình, là Diệp Vi gọi tới, cô ấn nghe.
“Vi Vi.”
“A Cẩn, cậu đang làm gì đó?”
“Vừa định đi ngủ, cậu thì sao?” Lộ Cẩn ngáp một cái, thật là mệt.
“Tớ vừa kết thúc công việc. A Cẩn sao gần đây cậu lại ngủ sớm như vậy?” Đầu dây Diệp Vi truyền tới tạp âm, tựa như cô ấy vẫn đang ở phim trường.
“Gần đây tăng ca, mỗi lần về nhà chỉ muốn ngủ luôn.”
“Thì ra là như vậy a, tớ còn tưởng cậu vì nhớ nhung mà sinh bệnh!”
Nhớ nhung sinh bệnh?
“Cậu có ý gì?”
Diệp Vi vội vàng sửa lời: “Không có gì, cơm hộp ở phim trường hôm nay thật sự rất khó ăn.”
Xoay chuyển đề tài nhanh như vậy, để lộ quá rõ ràng đi.
Lộ Cẩn trầm giọng: “Diệp Vi, cậu bớt lảng sang chuyện khác đi!”
Diệp Vi cố ý dùng giọng thái giám trong cung mà nói với Lộ Cẩn: “Ơ kìa! Người ta có lừa tình đâu, thật ra thì tớ nhớ cậu quá đó mà!”
Lộ Cẩn: “… Vi Vi, diễn xuất của cậu càng ngày càng tuyệt hảo rồi đấy.”
“Đương nhiên rồi, để lấy được cái thần thái của Ngả Tiểu mà tớ tốn không ít công phu.”
Nói đến việc quay phim, Lộ Cẩn lại nhớ đến Tô Tâm Nhuế, bây giờ Vi VI với cô ta là “ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy”*, sợ rằng cô ta sẽ lại tìm Vi Vi gây phiền toái.
(*) Ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy là phép ẩn dụ để nói đến hai người cãi nhau nhưng thường xuyên phải gặp mặt. “Ngẩng đầu không thấy” là nếu bạn ghét người ta, thì khi nhìn lên bạn vẫn sẽ thấy người đó và người ta cũng vậy nên mới có “cúi đầu thấy” bởi sau khi cãi nhau, tôi không muốn nhìn thấy bạn nên tôi cúi đầu, và bạn cũng cúi đầu. Vì vậy cả hai lại cùng gặp mặt nhau.
“Vi Vi, Tô Tâm Nhuế có làm phiền cậu không?”
“Nhắc tới cũng thấy kỳ lạ, sau cái vụ lần trước ở Đông Lăng, cô ta không làm cách nào gây phiền toái tới tớ được. Cũng chỉ thỉnh thoảng phang ra mấy câu, có lẽ cô ta bị Mộ tổng chỉnh cho sợ rồi.” Dừng một chút Diệp Vi lại nói tiếp: “A Cẩn, hôm nay Trương Phong Trì lại hỏi về cậu đấy.”
“Vi Vi, tớ mệt lắm rồi.” Lộ Cẩn lại ngáp dài.
Diệp Vi không muốn tắt điện thoại: “A Cẩn, Trương Phong Trì đúng là si tâm tuyệt đối với cậu, đã nhiều năm như vậy mà chưa từng từ bỏ. Tổng lại số đàn ông tốt vì cậu, Mộ tổng cộng với Trương Phong Trì chắc chắn phải có một người cậu thích.”
“Tớ buồn ngủ lắm, bái bai nhá.” Lộ Cẩn cúp điện thoại.
Vi Vi thật là, sợ không ai thèm lấy cô sao??!!
~
Thứ bảy, Lộ Cẩn ở nhà làm trạch nữ cả ngày, một mình ăn xong bữa tối, không có việc gì làm đột nhiên nhớ ra ngày hôm qua có dì nói siêu thị đang giảm giá, cô cầm chìa khóa rồi đi ra khỏi nhà.
Siêu thị đang có hoạt động giảm giá, nhiều mặt hàng giảm giá siêu khủng đã bị tranh từ lâu, Lộ Cẩn không phải là người muốn mua quá nhiều, chọn một số đồ dùng hằng ngày cùng ít trái cây rồi đi ra quầy thanh toán.
Người đông, đợi một lúc lâu mới tới lượt cô.
Không mua nhiều thứ, vậy mà kết quả đồ vẫn chất đầy hai túi lớn, túi đựng trái cây khá nặng, ni lông siết vào lòng bàn tay gây ra mấy vệt lằn hồng hồng làm hai tay cô cứ phải đổi túi cho nhau.
Cách tiểu khu còn một đoạn đường nữa, lúc đi thì không có cảm giác xa lắm nhưng giờ trong tay có hai túi nặng trĩu, bước chân chậm lại, cũng vì thế mà cảm thấy đường về nhà xa xôi hẳn lên.
Nặng như thế này, biết vậy đã mua ít đi một chút.
Đang đi, Lộ Cẩn đột nhiên giật mình.
Đứng cạnh đèn đường ngoài tiểu khu là một dáng người quen thuộc.
Đôi mắt thâm thúy xoáy sâu vào cô, làm cho Lộ Cẩn cảm giác rằng anh cố ý đứng chờ cô ở đây.
Phút chốc, anh cất bước đến bên cô, bước chân không nhanh không chậm, trầm ổn mà mạnh mẽ.
Lộ Cẩn ngây ngô đứng tại chỗ, không biết phải làm gì.
Cho đến khi anh tới trước mặt cô, cầm lấy túi đồ cô xách trên tay, cô mới hậu tri hậu giác nói hai chữ “Cảm ơn.”
Hai người đi bên nhau dưới ánh đèn đường, bóng người ngày càng kéo ra xa in trên nền đường.
Trên tay không còn vật nặng, đúng ra thì nên đi nhanh hơn một chút mới phải nhưng Mộ Trạch lại giống như là đang cố tình thả chậm bước chân, dáng vẻ không khác gì như đang nhàn nhã tản bộ.
Cả một đường lặng yên, mắt nhìn thấy tiểu khu, Lộ Cẩn muốn cầm lại túi đồ anh đang cầm trong tay nhưng anh nhất quyết không chịu.
“Cảm ơn anh, đến cửa tiểu khu rồi, để tôi tự đi vào.”
Mộ Trạch không để ý tới cô, vẫn xách túi đồ đi vào tiểu khu.
Lộ Cẩn đành phải theo sát sau anh.
Mộ Trạch một mực cầm đồ đi đến tận cửa nhà Lộ Cẩn, chờ đến khi cô mở cửa anh mới đưa túi đồ cho cô.
“Anh chờ một chút.” Lộ Cẩn cầm túi trái cây đi vào nhà, một lát sau đi ra cầm theo một túi đồ: “Tôi mua rất nhiều, anh mang về một chút đi.”
Mộ Trạch nhìn vào trong túi, có bốn loại trái cây, cô đưa cho anh vài quả.
Anh không có từ chối, đưa tay nhận túi đồ, nhưng không có ý muốn đi về.
Lộ Cẩn đứng ở cửa không biết phải làm sao, chẳng lẽ mời anh vào uống ly nước?
Đang định làm như vậy thì anh đã mở lời trước.
“Thời gian trước anh có đi Mỹ nửa tháng.”
Lộ Cẩn nhìn về phía anh, đối mắt ánh lên tia kinh ngạc.
Anh đang giải thích với cô lý do biến mất nửa tháng qua?
Lộ Cẩn nhất thời không biết đáp lời thế nào, cô tùy ý nói một câu: “Ở Mỹ cũng rất tốt.”
“Ừ.” Anh nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
“Vậy tại sao anh về làm gì?” Tựa như là vô tình thốt lên, vừa nói xong cô mới nhận ra mình không nên hỏi câu như vậy.
“Bởi vì ở nơi này có người khiến anh phải nhung nhớ cả đêm lẫn ngày.” Giọng nói không hề thay đổi, làm người ta không đoán được đây là lời đùa bỡn hay thật lòng.
Anh giơ chiếc túi lên: “Cảm ơn túi trái cây của em.”
Anh xoay người rời đi, Lộ Cẩn theo bản năng nhìn qua.
Bóng lưng của anh lại đem đến cho người ta cảm giác đơn độc đến như vậy.
Lộ Cẩn ngồi trên salon, nhìn bàn trà nhỏ bị trái cây làm cho bừa bộn, bên tai lặp đi lặp lại câu nói của Mộ Trạch khi nãy: “Bởi vì ở nơi này có người khiến anh phải nhung nhớ cả đêm lẫn ngày.”
Thì ra, trên thế giới này thật sự có người phụ nữ may mắn được anh thích như vậy.
Điện thoại trên bàn rung lên, Lộ Cẩn mở khóa, là một tin nhắn ngắn, một tin nhắn từ dãy số cô không lưu nhưng vẫn luôn nhớ trong đầu.
Cô mở ra: “Mỹ không tốt hơn ở đây chút nào.”
Lộ Cẩn nhìn chăm chú vào tin nhắn này mấy phút, sau đó mới tắt điện thoại, híp mắt nằm ra salon.
Mộ Trạch, rốt cuộc anh là người thế nào?
Lộ Cẩn không thể không thừa nhận.
Cô, không hiểu được anh.