Đọc truyện Đừng Mập Mờ Với Thời Gian – Chương 10: Người bạn trai vạm vỡ
Sáng sớm, đồng hồ báo thức đúng bảy giờ vang lên, Lộ Cẩn tắt đồng hồ, rửa mặt xong sau đó búi tóc lên, đeo tai nghe bắt đầu tập yoga ở phòng khách.
Đang nghe vô cùng nhập tâm một bài hát thì có điện thoại gọi đến.
“A Cẩn, hôm nay nhớ mặc đẹp một chút nha!” Giọng nói Tiểu Huyên vô cùng hưng phấn truyền tới.
Lộ Cẩn vô tình bị cô chọc cười, vừa tập yoga vừa hỏi cô: “Vì sao thế?”
“Công ty chúng ta trở thành nhà tài trợ trang phục cho “Ám Quang” rồi, tất nhiên là phải liên hoan ăn mừng rồi! Cậu và Hiểu Vi là đại thần của bọn mình mà, hì hì, quẩy theo nhạc thôi chứ còn gì!”
“Đều là đồng nghiệp quen biết trong công ty, mặc thế nào chả như nhau.”
“Sao cậu có thể nói như vậy chứ? Cậu trong mắt người khác không phải ai cũng có mắt nhìn giống nhau, ví dụ như… Triệu tổng nha.” Trong điện thoại vang lên tiếng cười không rõ lắm của Tiểu Huyên.
“Ách… Tiểu Huyên à, cậu còn có mặt khác như thế này sao?” Mặc dù nhìn thấy tâm tư của Triệu tổng nhưng cô đã khéo léo nói từ chối, Triệu tổng là người thông minh, không thể không hiểu ý cô muốn nói.
“A Cẩn, cậu cũng nên nói chuyện yêu đương đi. Cậu nhìn Triệu tổng tốt với cậu như vậy kia mà…” Tiểu Huyên bắt đầu tận tình khuyên bảo.
Lộ Cẩn không nói, không yêu đương thì là tội tày đình à? Làm sao gần đây mấy người lớn tuổi đều nói cô nên kiếm bạn trai mà yêu thế, đến cả bà hàng xóm cách vách Lý Nãi Nãi cũng nói như vậy.
“Đến công ty nói chuyện tiếp nhé, giờ tớ đi làm bữa sáng đây.”
Cúp điện thoại, Lộ Cẩn bắt đầu làm sữa đậu nành, cho đậu nành đã ngâm vào máy, sau đó cho một lượng nước vừa phải, đóng nắp lại ấn nút “bắt đầu.”
Sau đó cô đi vào phòng tắm, khi trở lại phòng bếp thì sữa đậu nành đã làm xong, lấy bánh mì từ trong tủ lạnh ra, sữa đậu ăn cùng bánh mì, cũng không tệ lắm!
Giải quyết xong bữa ăn sáng, Lộ Cẩn trở về phòng thay quần áo, đột nhiên nhớ tới lời Tiểu Huyên vừa nói, không khỏi bật cười, chọn một chiếc váy voan dài qua đầu gối mặc vào, buộc tóc đơn giản, sau đó bước ra khỏi nhà.
Lý Nãi Nãi đang ở công viên của tiểu khu tập thể dục buổi sáng, Lộ Cẩn vui vẻ chào bà ấy: “Chào buổi sáng bà Lý!”
“A! A Cẩn, chào buổi sáng!” Lý Nãi Nãi khi cười lên nhìn thấy rõ phần nếp nhăn ở khóe mắt.
Lý Nãi Nãi cùng người bạn đời của mình sống bên cạnh nhà Lộ Cẩn, mấy năm trước con trai họ bị bệnh mất, chỉ còn lại hai người già sống nương tựa vào nhau.
Lý Nãi Nãi không thể chịu được nỗi đau mất con, chẳng hề thiết tha đến việc gì, bạn đời Trương Gia Gia mỗi ngày đều nghĩ những cách để chọc bà vui, an ủi bà, một năm sau bà mới thoát khỏi bóng ma tâm lý, bây giờ cả người trông tươi tắn hơn nhiều.
“Bíp bíp” Vừa mới ra khỏi cổng tiểu khu thì nghe thấy tiếng còi xe, Lộ Cẩn cau mày nhìn sang hướng phát ra tiếng, tài xế lại là Mộ Trạch, mà anh, cũng đang nhìn cô chăm chú.
-Mộ tổng…
“Lên xe.” Anh trực tiếp cắt đứt lời cô.
-Mộ tổng, bây giờ tôi muốn đi làm…
-Em cho rằng anh không cần đi làm à?
Anh muốn chở cô sao? Đông Lăng và Huyễn Tư rõ ràng là đi hai đường khác nhau mà!
Nơi Mộ Trạch dừng xe không phải chỗ đỗ xe, ở đằng sau xe anh có người không chờ được đã bíp còi, những tiếng kêu chói tai, Lộ Cẩn không chịu được vội vã leo lên xe.
Mắt Mộ Trạch nhìn thẳng phía trước: “Bình thường ngồi xe buýt?”
“Ừ.” Lộ Cẩn chỉ hướng đi trước mặt: “Đi đến nơi kia rồi chờ xe buýt số 6.”
Mộ Trạch nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, những người đứng ở bến xe buýt khá đông, đủ mọi loại người, không khó để tưởng tượng ra mỗi tuyến xe buýt chật chội như thế nào.
“Sao không ai trong năm người yêu cũ đưa em đi làm.” Giọng nói anh bình thường, tựa như là vô tình thốt ra, nhưng Lộ Cẩn lại nghe rõ được ẩn ý trong lời nói của anh.
“…”
Không phải bây giờ anh đang đưa sao?
Lộ Cẩn mở cửa sổ xe, gió lạnh bỗng thổi qua mặt, nhẹ nhàng khoan khoái.
Chiếc Cayenne đen chạy mười mấy phút trên đường cao tốc đã đến nơi.
Mộ Trạch dừng xe, thấy Lộ Cẩn đang tháo dây an toàn, anh vội mở miệng, giọng nói lại không để cho người ta nghe ra chút cuống quýt nào: “Tối nay cùng nhau ăn cơm đi, có một số chuyện muốn nói với em.”
Lộ Cẩn suy nghĩ, anh có chuyện gì lại muốn nói cô nghe?
-Mộ tổng, thật xin lỗi, tối nay công ty tôi có tiệc, cảm ơn anh đã đưa tôi đi làm.
Lý do tụ tập cùng mọi người này ngược lại thật đúng lúc cần dùng.
Nhìn thấy bóng lưng Lộ Cẩn càng lúc càng xa, Mộ Trạch phiền não châm điếu thuốc, lần đầu tiên cảm thấy cuộc đời mình bị đánh bại.
Tiểu Huyên ở cửa công ty đúng lúc nhìn thấy Lộ Cẩn từ trên xe bước xuống, cô kích động chạy tới nắm tay Lộ Cẩn: “”A Cẩn, A Cẩn! Là Cayenne nha, sản xuất số lượng giới hạn, cô lại được người ta lái xe riêng đi làm! Người đàn ông trên xe là ai thế? Bạn trai đúng không? Thảo nào lại vô cảm với Triệu tổng, thì ra là hoa đã có chủ rồi, lúc nào phải giới thiệu cho tôi người bạn trai mạnh mẽ như vậy nha!”
Mặc dù không nhìn rõ người ngồi trên xe là ai, nhưng nhìn khung xương kia, tuyệt đối không thể là phụ nữ.
Tiểu Huyên vẫn nhìn chiếc xe kia không ngừng, Lộ Cẩn vội vàng kéo cô đi vào trong, nếu như bị cô ấy nhận ra người trong xe là Mộ Trạch thì không biết còn khoa trương kích động đến nhường nào.
-Cô cảm thấy tôi có thể có người bạn trai vạm vỡ như thế kia sao?
“Làm sao không thể?” Tiểu Huyên khoa tay múa chân: “Cô nhìn dáng người của cô này, khuôn mặt này, tôi còn ghen tỵ muốn chết, cô phải có tự tin vào bản thân!”
Trong đầu Lộ Cẩn hiện lên hình ảnh mình và Mộ Trạch trở thành bạn bè nam nữ bình thường với nhau, quá kinh khủng, cô vội vàng lắc đầu.
Nam thần lạnh lùng cao ngạo như Mộ Trạch, không phải gương mặt và dáng vẻ có thể làm bạn được, coi như làm bạn được thì cũng sẽ phải chịu đựng một gương mặt lạnh như tiền.
Buổi tối ăn chung với nhau, cách giờ tan làm tận hai tiếng mọi người đã bắt đầu rục rịch, đến lúc vào bữa ăn còn huyên náo hơn.
Triệu Húc đứng dậy rót một ly rượu: “Lộ Cẩn, Hiểu Vi, cảm ơn hai cô đã để cho công ty chúng ta nhận được vinh dự này, tất nhiên còn cả những thành viên còn lại nữa, mọi người đều khổ cực cả rồi, tôi kính mọi người ly rượu đầu này!” Nói xong liền ngửa cổ uống cạn.
Mọi người rối rít đứng dậy đem rượu trong ly uống cạn.
Mùi vị cay nồng đượm đi qua cổ họng, Lộ Cẩn có chút không quen, cô bình thường rất ít khi uống rượu.
Tiểu Chu giơ ly rượu: “A Cẩn, cô cùng Hiểu Vi phải uống nhiều thêm mấy ly đó!”
“Đúng vậy!” Tiểu Huyên đồng tình nói: “Hai vị đại công thần, tối nay hai người càng không thể từ chối!”
Mọi người cũng như vậy ồn ào theo: “Đúng vậy, nhất định phải uống thêm mấy ly!”
-Tới, tôi để các cậu rót rượu!
Mấy ly rượu trôi xuống bụng, Lộ Cẩn đã chếch choáng men say.
Đồng nghiệp A Bảo vẫn còn tiếp tục rót rượu.
Triệu Húc vội can ngăn, nói: “Được rồi, hai người đều là phụ nữ, uống mấy ly vừa phải như thế là được rồi!”
Ánh mắt Tiểu Huyên có thâm ý khác liếc Lộ Cẩn một cái.
Triệu tổng thích Lộ Cẩn là chuyện chỉ có mình cô ấy không biết.
Lộ Cẩn làm như không thấy, cũng đã là chuyện của nửa năm trước rồi, bây giờ Triệu tổng đối với cô cũng chỉ là tình cảm quan tâm của cấp trên đối với cấp dưới mà thôi.
Ăn chưa được bao nhiêu món nhưng bụng đã no căng rồi, Lộ Cẩn còn tưởng rằng tửu lượng của mình đã tăng lên, uống mấy ly lớn đều không say, thì ra loại rượu này là rượu tác dụng chậm, không thể được, cô vừa đứng lên một cái đã bị men say làm cho chao đảo.
Triệu Húc cùng Tiểu Huyên vội vàng đỡ lấy cô.
Lộ Cẩn có chút ngượng ngùng, Hiểu Vi so với cô còn uống nhiều hơn, kết quả tựa như người không có chuyện gì xảy ra, mặt cũng không đỏ dù chỉ một chút.
Cô tránh người ra khỏi tay hai người họ: “Tôi không sao cả, thật sự không sao đâu, nhìn đi, tôi vẫn ổn như thế này cơ mà!” Vừa nói xong liền đứng lên, kết quả đâm phải nhân viên phục vụ.
Tất cả đồng nghiệp đều xấu hổ, thì ra người nhã nhặn điềm tĩnh như Lộ Cẩn khi uống say lại đáng yêu như vậy.
Triệu Húc một lần nữa đi lên trước đỡ lấy cô, thay mặt cô nói xin lỗi với nhân viên: “Thật xin lỗi, bạn tôi uống say.”
Ngoại hình đẹp trai, lại là người đàn ông tao nhã lịch sự khiến người ta tương đối hài lòng, cô nhân viên hướng tới anh lễ phép cười: “Không có gì, là do tôi không chú ý.”
Lộ Cẩn cảm thấy đầu choáng váng một chút, buồn ngủ vô cùng, nếu không phải nhờ Triệu Húc đỡ cô dậy thì chắc lúc này cô cũng ngồi bệt xuống đất rồi.
-Tổng thanh tra, A Cẩn uống say, anh đưa cô ấy về nhà đi, không cần phải để ý đến chúng tôi đâu!
Triệu Húc gật đầu một cái: “Vậy mọi người ở đây mà chơi, ngày mai tôi đến nơi này thanh toán.”
Lời này vừa nói ra, mọi người rối rít sôi trào, “Tổng thanh tra vạn tuế!”
Triệu Húc đỡ Lộ Cẩn lên xe chưa được mấy phút thì cô đã ngủ, anh ngắm nhìn khuôn mặt an tĩnh say giấc nồng của Lộ Cẩn, ngay cả khi ngủ mà cũng đẹp đến rung động lòng người như thế này.
Ở nơi này đã là đêm rồi, chỉ còn lại hai người bọn họ, mà cô thì đã ngủ say, anh không cần phải che giấu tình cảm của mình nữa. Anh tựa như đang nghe thấy rõ từng nhịp đập con tim mình không bình thường chút nào, từng nhịp, từng nhịp vô cùng rõ ràng.
Anh không kiềm chế được đưa tay ra, muốn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt khiến anh hồn xiêu phách lạc, nhưng khi tay ở giữa không trung thì ngưng lại.
“Triệu tổng, vô cùng cảm ơn anh đã dành sự yêu mến cho tôi, nhưng chúng ta chỉ thích hợp để làm bạn.”
Cô thông minh như vậy, làm sao có thể không hiểu được tâm ý của anh. Như thế này đã là lời từ chối nhẹ nhàng lắm rồi, chỉ là vì muốn cho anh không bị mất mặt, để sau này làm việc chung với nhau không bị ngại ngùng.
Anh chỉ có thể giữ lại tình cảm của mình ở sâu trong bóng tối, trở lại với cương vị cấp trên, nếu không…
Anh không muốn suy nghĩ đến hậu quả nữa.
Thu tay về, đợi tâm tình bình tĩnh trở lại, Triệu Húc đặt tay lên tay lái, tập trung lái xe.
Đối diện cao ốc vẫn chưa sáng đèn, Mộ Trạch nhìn đồng hồ một chút, đã mười hai giờ đêm rồi, sao cô vẫn chưa về?
Công ty liên hoan chắc chắn không thể không uống rượu, cô sẽ không có việc gì chứ?
Ngón tay dập tắt điếu thuốc, Mộ Trạch cầm lấy áo khoác trên sa lon đi ra khỏi cửa.
Đêm khuya, nhà nhà cũng tắt đèn, bước chân Mộ Trạch không kiềm chế được vội tăng tốc độ.
“Xin hỏi cậu có nhìn thấy một cô gái khoảng hai tư tuổi đi qua cổng không? Tóc dài, rất gầy, chiều cao chỉ khoảng bằng này.” Mộ Trạch vừa nói vừa ra dấu với nhân viên an ninh.
Nhân viên an ninh cố nhớ lại, sau đó lắc đầu.
Trong lòng Mộ Trạch luống cuống, lo lắng, bây giờ có thể tìm cô ở nơi nào chứ?
Anh cầm điện thoại, gọi vào dãy số mình đã thuộc lòng trong đầu.
Không một ai nhấc máy.
Anh gọi lại một lần nữa.
Sau tiếng chuông reo cả một thời gian dài, rốt cuộc điện thoại cũng có người nghe: “Alo.”
Viên đá treo nặng trong lòng đã hạ xuống một nửa.
“Em đang ở đâu?”
Lộ Cẩn cười híp mắt với Chu Húc, chỉ vào điện thoại: “Anh ấy hỏi tôi đang ở đâu.”
Khi cô nheo mắt cười lên, dáng vẻ vô cùng quyến rũ, Triệu Húc vội vã thu lại ánh mắt: “Tôi đang ở trên xe.”
“Đúng thế, tôi đang ở trên xe với anh ấy.”
Chân mày Mộ Trạch thoáng chốc nhíu chặt, tay nắm điện thoại nổi gân xanh, mới vừa rồi trong điện thoại là giọng của đàn ông.
Anh trầm giọng: “Nhanh chóng trở về cho anh.”
“Anh là ai vậy? Tại sao tôi phải nghe lời anh thế? Thật là mệt mỏi nha, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa.” Lộ Cẩn chỉ nhắm nửa mắt dựa vào cửa sổ, điện thoại cũng không treo, căn bản là cô không có nghe ra đầu điện thoại bên kia Mộ Trạch đang nghiến răng nghiến lợi uy hiếp mình.
“Không muốn nói chuyện với anh? Lộ Cẩn, lập tức ngoan ngoãn trở về cho anh, nếu không…”
Lời còn chưa nói hết, một chiếc xe lái vào tiểu khu, Mộ Trạch liếc mắt liền thấy được Lộ Cẩn ngồi cạnh ghế tài xế đang híp mắt nghiêng người dựa vào cửa kính.
Anh sải bước tiến tới ngăn chiếc xe lại.
Triệu Húc xuống xe, là Mộ Trạch – CEO của Đông Lăng?
Anh đưa tay ra: “Mộ tổng.”
Nhưng mà Mộ Trạch không có lòng tốt như vậy, anh đưa mắt nhìn Triệu Húc, trong mắt hiện lên địch ý.
Nếu đoán không sai thì địch ý là vì người phụ nữ ngồi trên xe kia.
Cuộc điện thoại vừa rồi hẳn là do anh ta gọi đi.
Triệu Húc cảm thấy lúng túng định thu tay về, nhưng vào lúc này Mộ Trạch lại đưa tay ra nhẹ nhàng bắt lấy tay anh.
Anh hướng mặt nhìn sang người phụ nữ đang ngồi trong xe, ngủ rất ngoan.
Triệu Húc không nhịn được lên tiếng: “Anh là gì của Lộ Cẩn…”
Mộ Trạch mặt không đỏ tim không đập, giống như đang trần thuật một sự thật: “Tôi là bạn trai cô ấy.”
Mặc dù bây giờ chưa phải, nhưng rất nhanh sẽ phải thôi.
Triệu Húc đơ người, mất tự nhiên cười một cái, ngay cả chính anh cũng cảm thấy nụ cười này cứng nhắc quá mức.
Còn nghĩ rằng cô không có bạn trai, thì ra….