Đọc truyện Đừng luôn nhớ thương em – Chương 6:
Về tới lớp học, Thịnh Nhiễm thống kê danh sách số lượng những người đi ngắm sao cuối tuần.
Thẩm Trạm vẫn lải nhải không ngừng, túm tay Thẩm Trĩ Tử lắc qua lắc lại: “Tiền lều trại túi ngủ đệm chống ẩm, tất cả anh chi hết.”
Tâm tư cô vẫn đang đặt trên chuyện khác, ánh mắt dao động, mềm oặt lắc lư theo động tác của cậu ta. Hồi lâu, cô mới chậm rãi mở miệng: “Anh nói…”
“Hử?”
“Làm thế nào mới có thể trộm bữa sáng của người ta mà người đó không hề hay biết?”
Phần lớn người nghiêm túc lại lạnh lùng như Cận Dư Sinh đều có tính cảnh giác rất cao.
Cho dù cô tranh thủ giờ nghỉ cậu ta đi uống nước, nhắm mắt nhắm mũi mà bay lên cũng chưa chắc đã trộm được.
Thẩm Trĩ Tử thở dài trong lòng, công cuộc yêu đương chính là một bài kiểm tra thể lực, chỉ trách cô chạy quá chậm.
Thẩm Trạm im lặng một lát, đột nhiên kinh ngạc nhìn qua: “Em ở nhà ăn không no hả? Muốn trộm bữa sáng của ai?”
Thẩm Trĩ Tử giơ tay đẩy đầu cậu ra.
Vật cản rời đi, bóng lưng Cận Dư Sinh hiện ra. Cậu ngồi ở dãy bàn phía trước, đồng phục ngay ngắn gọn gàng, eo lưng thẳng tắp, toàn thân trên dưới tỏa ra hơi thở cấm dục.
Bóng lưng thôi cũng đã đẹp vậy rồi… Cô bưng mặt chớp chớp đôi mắt sáng như sao, muốn trói cậu ấy đem về… lột đồng phục của cậu ấy xuống.
Liếm liếm môi, cô chỉ chỉ: “Anh thấy, cậu ấy đẹp trai không?”
Thẩm Trạm qua loa liếc một cái: “Tàm tạm.”
Miễn cưỡng có thể coi là đẹp trai, so được với nửa đốt ngón tay của mình.
“Anh thấy bộ đồng phục cậu ấy mặc trên người không?”
“Ừ.” Rồi sao.
Thẩm Trĩ Tử bất mãn cường điệu: “Là mới đấy, em mua cho cậu ấy.”
“… thì?”
Cô hùng hồn nói: “Thì có qua phải có lại, khi cậu ấy cởi đồ, cũng phải cởi cho em xem.”
Cô vừa nói xong, một nam sinh không cẩn thận đụng phải bàn Cận Dư Sinh, lộp bộp lạo xạo một trận, cốc nước, sách vở, đồ dùng học tập rơi hết xuống đất.
Thẩm Trạm: “…”
Cậu có cảm giác, hình như Cận Dư Sinh đã nghe thấy rồi.
Thẩm Trĩ Tử không hề nhận ra, vẫn còn đang tự lẩm bẩm một mình: “Nếu cậu ấy không chịu cởi cho em xem thì cũng phải dùng thứ khác bồi thường, ví dụ như tặng đồ ăn sáng… anh đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn em, cái này không phải vì ham mê sắc đẹp đâu.”
“Nếu vật chất chuyển động không cân bằng, vũ trụ sẽ sụp đổ——em là đang lo nghĩ cho hạnh phúc của toàn nhân loại, anh nên hạnh phúc vì mình có một cô em gái vô tư như em.”
Thẩm Trạm: “… Em im đi có được không?”
Thẩm Trạm còn chưa nói xong, “Nhưng em nghĩ cậu ấy chắc chắn sẽ không mua đồ ăn sáng cho em đâu, bởi vì cậu ấy là một kẻ vô tình.” Mắt đảo nhanh một vòng, cô cắn môi đè thấp giọng nói, “Anh biết không? Lần trước lớp em có một nữ sinh chỉ hỏi có một câu, ‘có thể bê hộ tớ thùng sách không’, kết quả bị cậu ta đánh cho một trận.”
Thẩm Trạm: “…” Loại chuyện này, kêu cậu tin kiểu gì.
“Thật đó, cậu ấy rất là dữ.” Thẩm Trĩ Tử trong lòng vẫn còn chưa hết sợ, thở dài, “Cho nên không còn cách nào khác, nếu muốn tiếp tục gìn giữ sự cân bằng của vũ trụ, em phải đi trộm đồ ăn sáng của cậu ấy.”
Thẩm Trạm im lặng suốt nửa ngày, mới hỏi: “Anh không muốn cô đi ngắm sao với anh nữa, cô im miệng được chưa.”
“…”
***
Chớp mắt đã tới cuối tuần. Sau khi vào thu mưa ít đi, thời tiết thành phố Minh Lý tốt lên nhiều, bầu trời xanh ngắt một khoảng, xanh như một khối thạch trái cây khổng lồ.
Đến sát ngày, Thẩm Trĩ Tử vẫn quyết định đi cùng.
Vì sáng thứ bảy phải về trường làm kiểm tra sức khỏe, đã thế giáo viên lớp thư pháp của cô vẫn chưa đi công tác về, tuần này không học; Mà Tiểu Mạnh lại xin phép nghỉ hai ngày, cuối tuần không ở nhà. Ba chuyện đụng nhau, dù là cuối tuần cũng không được ngủ nướng, ở nhà cũng phải mua đồ ăn bên ngoài.
Cho nên vừa trông thấy Thẩm Trạm xách theo giá nướng BBQ, Thẩm Trĩ Tử ngay lập tức quyết định đi theo. Sao có đẹp hay không chưa nói, ít nhất cũng có thể yên tâm mà ăn một bữa ngon lành.
Thấy cô lâm thời lại đổi ý, Thẩm Trạm rất bất ngờ: “Lều trại với túi ngủ của em đều chưa chuẩn bị, tối nay em đi đâu ngủ?”
Hoạt động ngắm sao chiếm hết cả hai ngày cuối tuần, phải ngủ lại một đêm trên núi, dụng cụ đồ đạc học sinh tự túc chuẩn bị.
Thẩm Trĩ Tử không hề lo lắng: “Nếu em nhớ không lầm, túi ngủ với đệm chống ẩm anh chuẩn bị đều là đồ đôi.”
Trong lòng Thẩm Trạm đột nhiên dâng lên dự cảm không lành.
“Có túi ngủ với đệm chống ẩm là được rồi, còn về phần lều trại, em có thể dùng chung với anh.” Thẩm Trĩ Tử mỉm cười, chớp mắt, “Anh không cần lo cho em, em chiếm ít diện tích lắm, túi nhỏ thì co lại một chút, nằm cuộn một góc là được.”
Thẩm Trạm: “…”
Cậu chợt cảm thấy, đứa em gái này, chính là ác ma trên trời phái xuống, là thất bại to lớn nặng nề trong chuỗi lịch sử tán tỉnh lấy lòng các chị em của mình.
Là…
Không đợi cậu nghĩ ra câu so sánh tiếp theo, Thịnh Nhiễm đã hấp tấp chạy tới, túm Thẩm Trĩ Tử chạy đi: “Mau lên mau lên, đến lượt lớp mình rồi!”
Nữ sinh dáng người nhỏ nhắn, tóc mái vụn vặt rơi trước trán, chạy đi như một cơn gió mang theo âm thanh dễ nghe.
Ánh dương soi rọi, Thẩm Trạm chợt ngẩn người không rõ lý do, vội vàng nín thở lắng nghe.
Ánh mắt nhìn khắp một vòng mới tìm thấy chiếc vòng dây chỉ đỏ ở trên cổ tay Thịnh Nhiễm.
Sợi dây đỏ quấn hai vòng, có buộc kèm một chiếc lục lạc vàng nho nhỏ.
Hoa văn ẩn dày mà phức tạp, khi bước đi phát ra tiếng kêu nhẹ, như có như không, hoạt bát động lòng người.
Cậu ngây người.
Ánh nắng đầu thu chiếu trên hành lang, tạo thành những bóng cây xum xuê.
Liếc mắt trông theo lần cuối, ánh mắt di chuyển tới cái cổ mảnh khảnh mà trắng nõn của thiếu nữ, giống như cổ thiên nga.
Đến khi hoàn hồn lại, bóng dáng hai người đã chạy ra xa.
***
Lấy máu xong là hoàn thành bước kiểm tra cuối cùng, nộp giấy khám sức khỏe lại cho lớp trưởng, Thẩm Trĩ Tử cùng Thịnh Nhiễm một trước một sau đi ra phía cửa sau.
Thịnh Nhiễm khoác hờ áo khoác, cúi đầu ấn bông khử trùng: “Tớ nghe nói, người mắc chứng sợ máu không làm cái này được.”
“Sẽ thế nào?” Thẩm Trĩ Tử hiếu kỳ, “Phụt một tiếng ngã lăn ra ngất, máu chảy thành sông sao?”
“…Không phải.” Thịnh Nhiễm nghĩ một chút, “Nghe nói sẽ chóng mặt.”
Thẩm Trĩ Tử à một tiếng, rất nhanh hiểu bài, cúi xuống chôn đầu mình vào cổ cô bạn.
Vừa vùi đầu vừa lầm bầm than thở: “Ôi, tớ đầu váng mắt hoa đứng không vững, muốn tìm đôi vai của một tiểu ca ca để dựa vào… Cậu, cậu có thể mở rộng vòng tay ấm áp của cậu, ôm tớ vào lòng không!”
Thịnh Nhiễm hối hận vì đã nhắc tới vụ này: “Cậu đừng cọ nữa, áo sắp rơi rồi.”
Hai người vừa rút máu xong, đều vắt hờ áo khoác lên vai. Nhưng Thẩm Trĩ Tử so ra còn cao hơn cô nửa cái đầu, vừa khom người, áo cũng theo đà mềm oặt trượt xuống đất.
Cô theo bản năng quay lại nhặt, khi hoàn hồn lại chợt thoáng sững sờ, vừa vặn đối mặt với khuôn mặt Cận Dư Sinh.
Ánh ban mai chọc thủng màn sương mù, cột sáng mỏng mà trong suốt tựa mật ong. Theo đường nét khuôn mặt hướng xuống, tia sáng phác họa khuôn mặt cậu ta từng tấc từng tấc một, tóc mái rơi lung tung trước trán, hai mắt sáng ngời, cảm xúc trong đôi mắt vẫn lạnh nhạt như trước.
Cậu vươn hai tay, đón được áo khoác của cô.
Thẩm Trĩ Tử chậm chạp chớp mắt, cái người này sao cứ không nói một lời mà… bất thình lình xuất hiện sau lưng cô thế.
Tên cuồng theo dõi.
Ánh mắt Cận Dư Sinh an tĩnh, trên mặt không lộ cảm xúc gì, cầm áo đứng yên không nhúc nhích.
Thẩm Trĩ Tử tính cách đủ kiên nhẫn, cũng không nói gì.
Nửa ngày sau, cậu ta nhắc nhở: “Áo cậu rơi rồi.”
“Ừ.” Thẩm Trĩ Tử sống chết cố kiềm chế con hươu trong lòng mình, bình tĩnh gật đầu, “Cảm ơn cậu nhặt giúp.”
“Vậy…” Thấy cô không có biểu hiện gì, cậu ta do dự một chút, lại hỏi “Có cần tôi gấp lại cho không?”
Thẩm Trĩ Tử: “… Hả?”
Cô nghe nhầm phải không.
Gấp… gấp lại? Sao phải gấp lại! Cô điên cuồng thét gào trong lòng, muốn đánh một bạt tai cho cậu ta tỉnh lại. Chẳng lẽ không phải cậu nên mặc lên cho tôi sao! Nếu không cậu nhặt nó lên làm gì! Sao không dứt khoát mang về nhà giặt sạch tiện thể phơi khô giúp tôi luôn đi!
“Tớ…” Thẩm Trĩ Tử nghẹn họng không biết phải nói gì, thả tay đang ấn bông khử trùng ra, nhận lấy áo khoác, “Cảm ơn, vậy là được rồi, không cần gấp.”
Bông rơi xuống đất, vết tiêm mất đi vật chặn.
Rõ ràng nhìn không thấy vết thương, nhưng trong nháy mắt máu lại không ngừng trào ra.
Cận Dư Sinh sửng sốt.
Thẩm Trĩ Tử nhanh chóng đẩy cậu ta ra, vừa thầm mắng bản thân ngu ngốc, vừa chạy trở lại phòng y tế.
Máu rỏ ít nhưng dày, rất nhanh trên cánh tay đã vạch ra một đường màu đỏ.
Bác sĩ cũng cuống cả lên, vừa cầm máu lại cho cô, vừa lải nhải: “Trời ạ đám nữ sinh các cô sao lại không chịu nghe lời như thế, ban nãy tôi nói đi nói lại bao nhiêu lần, phải ấn vào miệng vết thương đủ mười phút, đứa nào đứa nấy vừa ra khỏi cửa là quên ngay.”
Thẩm Trĩ Tử liếm môi, vắt óc suy nghĩ, thấy không có gì để phản bác, chỉ đành yên tĩnh ngậm miệng.
Cô còn nói gì được?
Nói bản thân vì ngắm trai đẹp mà vứt bông khử trùng đi sao?
Vẫn là không nói thì hơn, nghe vào rất giống đứa não tàn.
***
Xử lý vết thương xong, Thẩm Trĩ Tử chán nản rũ đầu, bị Thịnh Nhiễm kéo đến canteen. Buổi sáng giữ bụng rỗng để khám sức khỏe, mọi người đều không ăn chút gì. Cho nên trước khi xuất phát tới đài thiên văn, còn dư lại một tiếng đồng hồ dành để ăn sáng.
Thẩm Trĩ Tử ủ dột, cô không thể hiểu được, Cận Dư Sinh đang suy nghĩ cái gì.
… Dường như cậu ta vẫn luôn trốn tránh cô.
Thịnh Nhiễm mua cho cô một bát cháo, Thẩm Trĩ Tử không có khẩu vị, ăn hai miếng lại bỏ xuống: “Tớ đi mua hộp kẹo bạc hà.”
Khi cô mua kẹo về, Thịnh Nhiễm đã ăn hết nửa bát hoành thánh.
Cô cầm hộp sắt lạch cạch mở ra đóng lại chơi, Thịnh Nhiễm liếc một cái: “Ra vị mới rồi?”
“Không.” Thẩm Trĩ Tử lắc đầu, “Chỉ là tớ thấy vị này khiến người ta rất muốn một hơi ăn sạch.”
Thịnh Nhiễm chớp chớp mắt, đột nhiên nhíu mày: “Tay cậu, khi nãy cũng như thế này hả?”
“Tay…” Thẩm Trĩ Tử không để ý, thuận theo ánh mắt cúi đầu nhìn, giật mình.
Nơi bị kim châm vào khi nãy hơi phồng lên, phần trong khuỷu tay cũng xanh tím một mảnh.
Cô hoảng hốt: “Làm sao bây giờ, ban nãy nó không thế này… Trời ạ, sao lại thế này? Cái bọc này nó có vỡ không? Vỡ rồi nó có chảy máu không? Máu sẽ không phọt tít lên cao như trong phim đấy chứ? Liệu tớ có mất máu mà chết khi tuổi còn xanh không?”
Thịnh Nhiễm: “… Tớ nghĩ là không.”
Thẩm Trĩ Tử rối rắm nhíu chặt lông mày, “Thế tớ có thể cào thử không…”
Nói rồi, liền vươn móng định động vào.
Cận Dư Sinh vừa bước vào canteen đã gặp phải cảnh tượng này. Ánh mắt căng thẳng, vội vàng tiến tới, bộp một cái đánh rụng tay cô xuống.
“…”
Cậu ta từ dưới đất trồi lên đấy à.
Thẩm Trĩ Tử ngơ toàn tập: “Cậu từ đâu tới… à không, sao cậu lại đánh tớ?” Cô đâu có nhờ cậu ta giúp chuyển đồ đâu.
Ngây người một hồi, lúc này mới thấy tức giận.
Phải rồi, cô cũng đâu có nhờ cậu ta chuyển đồ, dựa vào cái gì mà cậu ta lại đánh cô!
Da Thẩm Trĩ Tử rất trắng, trên tay rất nhanh tụ lại một mảng đỏ. Cận Dư Sinh dường như cũng thoáng sửng sốt, sau mới tiếp tục trầm giọng nói: “Không được động vào, sẽ nhiễm trùng.”
“Tớ biết mà.” Thẩm Trĩ Tử oan ức muốn chết, cô cũng đâu phải não tàn thật, “Chỉ vì thế mà cậu đánh tớ?”
“…”
“Vì cậu mà tớ thương tích đầy mình.”
“…”
Cận Dư Sinh thật sự không có nghĩ nhiều như vậy.
Cậu ta chỉ nghĩ, nếu cứ xông lên rồi nắm tay cô, hình như có chút ám muội. Khả năng cao là cô sẽ đánh chết cậu… Dù sao có tấm gương Tề Việt thất bại thảm hại sờ sờ ra đó.
Suy nghĩ một lúc, cậu thực sự không biết nên nói gì.
Cậu đặt túi xách xuống, lấy hộp cơm giữ ấm đưa cho cô: “Cái này cho cậu.”
Cô nhận ra hộp cơm này, chính là chiếc hộp hắn thường dùng để đựng đồ ăn sáng.
“Cậu đánh tớ, rồi lại cho tớ bữa sáng của cậu.” Cô bình tĩnh mà bi thương trần thuật lại sự thật, “Cậu đang bồi thường cho tớ à.”
“Không phải, vốn cũng định mang cho cậu.” Chỉ là hồi sáng bị chậm trễ lâu quá, chưa kịp nói.
Thẩm Trĩ Tử sửng sốt, chậm chạp chớp chớp mắt, chưa kịp phản ứng lại, tên tiểu nhân trong lòng đã đốt pháo hoa ầm ầm.
Cậu ấy vì sao lại tặng mình đồ ăn… Cô liếm liếm môi.
Cơn tức nghẹn trong lòng chợt biến mất không chút dấu vết.
Cậu ấy, cậu ấy là đang bày tỏ tình yêu sao!
Kiềm chế sự sung sướng như điên trong lòng, trên mặt Thẩm Trĩ Tử vẫn làm bộ rụt rè: “Vì sao cậu lại cho tớ cái này?”
Cận Dư Sinh rơi vào trầm mặc.
Bởi vì cô như hổ đói rình mồi, cả tuần cứ nhìn chằm chằm vào ngăn bàn cậu, cậu nghĩ là cô thích đồ ăn sáng của mình.
Vả lại, quan trọng hơn là…
Ngẫm nghĩ suốt nửa ngày, Cận Dư Sinh nói: “Tớ không muốn cởi đồ.”
Ngừng một chút, lại bổ sung: “Cho cậu xem.”