Đừng luôn nhớ thương em

Chương 39


Đọc truyện Đừng luôn nhớ thương em – Chương 39:

Ánh trăng lạnh lẽo, tuyết vẫn đang rơi, trên đường lác đác bóng người.
 
Ra khỏi KTV, gió lạnh theo cổ áo lùa vào, như một bàn tay ướt át hung hăng du tẩu trên áo quần bị rượu hắt ướt.
 
Thẩm Trĩ Tử được Thẩm Trạm nửa dìu nửa ôm đưa lên taxi, vẫn có chút hoảng hốt, một loại cảm giác thoát lực hỗn độn lơ lửng trong lòng.

 
Đã rất lâu rồi cô không đánh nhau, ít nhất là từ sau khi lên cấp ba.
 
Khi còn nhỏ có hai năm ba cô không ở cạnh, chuyện xấu gì cô cũng làm, kiêu căng hống hách, nghĩ là đã đánh hết mọi trận đánh cả đời.
 
Không ngờ lại gặp phải chuyện này.
 
Bản thân cô thật ra cũng rất bất lực.
 
Dư quang khóe mắt nhanh chóng lướt qua, Thẩm Trĩ Tử gắt gao nắm chặt góc áo Thẩm Trạm, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay. Cô không nhúc nhích nhìn chằm chằm một nơi nào đó, đôi môi trắng bệch, khẽ run rẩy.
 
Thẩm Trạm thò đầu kiểm tra, vỗ vỗ chỗ ngồi phía trước: “Bác tài, có thể mở máy sưởi mạnh thêm chút nữa không?”
 
Tài xế chỉnh điều hòa cao lên, hơi ấm tràn đầy, chậm rãi tản ra trong không gian nhỏ hẹp.
 

Đêm càng về khuya, người phát thanh đài FM giọng nói nhu hòa, đang đọc một bản tin buổi đêm về đám tội phạm đã sa lưới, giọng đều đều mà tường thuật lại tin tức: dựa vào manh mối vụ án giết người này đã lần ra được một tổ chức tội phạm nguy hiểm, báo cáo kế tiếp vẫn đang tiếp tục…
 
Thẩm Trĩ Tử sửng sốt hồi lâu, lý trí cùng nhiệt độ cơ thể chồng chéo lên nhau, nửa ngày sau cô mới nhớ ra: “Chúng ta đi rồi, Cận Dư Sinh phải làm sao?”
 
Thẩm Trạm rũ mắt, nhẹ giọng trấn an: “Tin tưởng cậu ta chút đi, cậu ta sẽ giải quyết tốt chuyện hôm nay.”
 
Trải qua chuyện tối nay, cậu mới nhận ra, một thời gian rất dài trong quá khứ, mình không hề hiểu gì về Cận Dư Sinh cả.
 
Cho dù sống cùng dưới một mái nhà, cậu cũng rất ít trò chuyện với cậu ta. Thiếu niên cao lãnh dán lên thiết lập tinh anh, đa số thời điểm đều bình tĩnh như thần tiên không cảm xúc, đối phương lạnh lùng kiệm lời, còn cậu trời sinh khuôn mặt hay cười, tựa như hai con sông mãi mãi không có giao điểm.
 
Nhưng khi thật sự gặp phải vấn đề của Thẩm Trĩ Tử, cậu mới nhận ra, cảm xúc của Cận Dư Sinh cũng sẽ lên xuống mãnh liệt. Khí tràng vốn luôn bình ổn giống như bị lực tác động bất khả kháng quấy nhiễu, cho dù đã cố gắng giữ bình tĩnh, cậu vẫn có thể bắt được sự hoảng loạn không thể che giấu trong mắt đối phương.
 
Bộ dáng thần tiên bị kéo xuống khỏi thần đàn…
 
Thẩm Trạm sờ cằm, nghĩ.
 
Thoạt nhìn rất thú vị.
 
“Tóm lại chuyện tối nay em không phải lo nghĩ gì nữa, sau khi về nhà nhanh chóng tắm rửa thay đồ, đừng nghĩ gì hết, lên giường ngủ một giấc.” Cậu đưa ra kết luận, “Đợi ngày mai trời sáng, để xem tình hình thế nào, xem có cần báo cho cậu mợ không.”
 
Hoa tuyết bay bay, mảng băng tinh lớn nện lên cửa sổ kính, phát ra tiếng vang nhè nhẹ.
 
Thẩm Trĩ Tử cúi đầu, lúc sau mới lắc nhẹ.
 
“Em muốn đợi Cận Dư Sinh về.” Cô rũ mắt, giọng lầm bầm như đang nói mê, “Em có rất nhiều chuyện, vẫn chưa nói với cậu ấy.”
 
Không thể đợi tới sáng mai.
 
Sau khi trời sáng, có lẽ cô sẽ không còn dũng khí nữa.
 
***

 
Qúa nửa đêm, trận tuyết dần yếu đi, trên nóc phòng đọng một tầng tuyết dày, trời đất vạn vật độc một màu trắng.
 
Ánh đèn xe chọc thủng màn sương mỏng trong đêm tuyết, yên lặng bình ổn tiến vào khu biệt thự.
 
Giữa một mảnh tối tăm, tiếng chìa khóa lách cách vang lên.
 
Động tác Cận Dư Sinh rất nhẹ, cậu lắc đi hơi lạnh đầu vai, mở cửa, im lặng không tiếng động bước vào nhà, như một cái bóng cao lớn.
 
Đi qua sopha, thân người cậu chợt khựng lại, bước chân cứng ngắc, sau đó lại vòng trở về.
 
Nương theo ánh đèn tường yếu ớt, cậu nhìn rõ thiếu nữ đang cuộn người một góc trên sopha. Quần áo trên người cô vẫn chưa thay, áo khoác khuy sừng để ngỏ, cái cằm nhỏ sạch sẽ giấu bên trong, hai mắt nhắm chặt, ngủ không mấy an ổn, hàng lông mi khẽ run, hai má ửng lên sắc đỏ không mấy khỏe mạnh.
 
Tà hỏa khó khăn lắm mới đè xuống được trong lòng Cận Dư Sinh lại bùng lên một lần nữa.
 
Cậu nhíu mày, trầm giọng gọi cô dậy: “Lên gác ngủ.”
 
Thẩm Trĩ Tử nửa tỉnh nửa mê, trông thấy một bóng người mơ hồ.
 
Vô thức vươn hai tay về phía cậu: “Cậu về rồi.”
 
Cô vẫn chưa tỉnh ngủ, giọng nói mềm nhũn, mang theo chút yếu đuối.
 
Thân người Cận Dư Sinh chợt căng thẳng, dừng một chốc, cậu thu tay lại: “Cậu tự dậy đi.”
 
Thẩm Trĩ Tử mơ mơ màng màng đòi ôm, nửa ngày sau, không ai để ý cô.
 
Cô dần tỉnh táo lại.
 
Dáng người trong mắt dần rõ ràng, dưới ánh đèn tường dịu nhẹ, thiếu niên ngồi xuống cạnh cô, khoảng cách không gần không xa, vẻ mặt lạnh lùng xa cách, trên người tản ra một luồng hơi lạnh thấu xương. Không biết là mang từ ngoài vào, hay tỏa ra từ khuôn mặt.
 
Thẩm Trĩ Tử chầm chậm ngồi thẳng dậy, liếm liếm môi: “Tối nay, cảm ơn cậu.”
 
Cận Dư Sinh không nói gì, đôi đồng tử nâu nhạt sâu không thấy đáy.
 
“Tớ… tớ đợi cậu tới giờ, là vì…” Cô cân nhắc, cắn răng nói, “Có một chuyện, tớ rất muốn chính miệng nói với cậu.”
 
Cậu mím môi, phát ra giọng mũi nhàn nhạt: “Ừm.”
 
“Một người bạn của tớ, trước đây cũng từng sống ở Lâm Thành.” Cô chậm rãi kể, đắn đo một chút, quyết định tạo cho Lạc Diệc Khanh một cái thân phận thoạt nghe không mấy bà tám, “Ba cậu ấy rất thích mua đồ cổ… nhất là tranh chữ cổ.”
 
“Nhưng về sau có một lần, ba cậu ấy mua phải đồ dỏm.” Thẩm Trĩ Tử không có kinh nghiệm nói dối, lời nói ra gập ghềnh khúc khắc, nhịn không được chột dạ mà gãi gãi mặt, “Bởi vì thư họa là bán ra từ nhà họ Cận, ông cảm thấy không cần thiết phải truy cứu, nhưng, nhưng mà… tóm lại là ông ấy không có truy cứu! Nhưng ông ấy là người lắm miệng cho nên đi kể lể khắp nơi, nói cho mọi người biết chuyện này, sao đó lại truyền tới tai tớ. Cho nên tớ muốn hỏi cậu, là, là, nhà cậu rốt cuộc…”
 
Cận Dư Sinh yên lặng nhìn cô, ngữ khí thậm chí có vẻ tùy ý: “Bạn nào?”
 
“Cậu không quen.” Cậu cố ý muốn dời đi trọng tâm câu chuyện, nhưng cô không để hắn đạt được mục đích, “Trọng điểm là, nhà cậu rốt cuộc có bán đồ giả…”
 
Nửa câu sau càng nói càng nhỏ.
 
Cô có một cảm giác tội lỗi kỳ lạ, giống như mình đang hạ thấp cậu, hoặc là người nhà cậu.
 
Có lẽ cậu sẽ không vui.

 
Cận Dư Sinh không mở miệng, nương theo ánh đèn tường vàng nhạt, yên lặng quan sát cô.
 
Nhìn thêm trăm ngàn lần, cô vẫn không khác gì so với lần đầu cậu gặp, hai mắt sáng ngời, đồng tử trong vắt, phía chân mày đong đầy cảm giác an toàn sau khi trời yên biển lặng, khi cười lên, quả thật chính là ánh dương quang giữa trời tuyết.
 
Trời sinh nhan sắc xinh đẹp, số mệnh cũng không giống cậu.
 
“Thẩm Trĩ Tử.” Mãi lâu sau, cậu dời tầm mắt, mệt mỏi mà thở dài, “Đi nghỉ đi.”
 
Thẩm Trĩ Tử rũ mắt, thân người thoáng cứng lại.
 
Cậu do dự, rồi lại thấp giọng bổ sung: “Chuyện nhà họ Cận, không liên quan đến cậu.”
 
Cậu cho rằng đó là sự dỗ dành dịu dàng, nhưng lọt vào tai cô lại hoàn toàn thành ý tứ khác.
 
Thẩm Trĩ Tử nắm chặt tay áo, hơi lúng túng, nửa ngày sau mới thấp giọng ‘ừ’ một tiếng.
 
Sau đó đứng lên, cụp mắt nói: “Vậy tớ đi ngủ trước, ngủ ngon.”
 
Cận Dư Sinh im lặng không phát ra tiếng, nhìn cô xoay người lên lầu. Thẩm Trĩ Tử từng bước leo lên cầu thang, tay đỡ tay vịn, đi tới bậc cuối cùng, đột nhiên bả vai sụp xuống.
 
Cô dừng chân trước cầu thang.
 
Rạng sáng ba giờ, cửa sổ sát đất tuyết đọng trắng xóa, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, đồng hồ treo tường chạy tích tắc tích tắc.
 
Cận Dư Sinh thoáng sững người, giật mình.
 
Cậu vội đứng dậy, bước nhanh lên cầu thang, đỡ lấy vai cô.
 
Cậu trầm mặc, khàn giọng nói: “Ngẩng đầu.”
 
Thẩm Trĩ Tử không làm theo.
 
Cô cúi đầu, im lặng hai giây.
 
Không hề báo trước, một giọt lệ từ trong khăn quàng cổ rơi xuống, rơi xuống nền nhà giữa hai người.
 
Tiếp lại một giột nữa.
 
Cô khóc không tiếng động, cúi đầu không nói một lời, giống như sự lên án trong thầm lặng.
 
“Thẩm…” Cận Dư Sinh chợt hoảng hốt, cổ họng khô khan, “Trĩ Tử.”
 
Cô không nói gì, cũng không nhìn cậu.
 
Nước mắt giọt lớn giọt bé rơi xuống, tựa như bảo ngọc trong suốt.
 
Cận Dư Sinh luống cuống tay chân, rất muốn đưa tay ra đón lấy.
 
Trong ấn tượng của cậu, đại đa số thời điểm cô đều làm nũng giả ngốc, đôi mắt sáng ngời xinh đẹp lúc nào cũng mang ba phần giảo hoạt không thể che giấu. Tóm lại đáng yêu là nhiều, khiến người ta bất đắc dĩ mà cũng phải diễn theo cô.

 
Nhưng lâu dần cậu lại quên mất, cô vẫn rất tỉnh táo, cũng chẳng phải mình đồng vách sắt.
 
Mọi chuyện xảy ra tối nay tựa như một bàn tay lật đổ các quân bài domino, thế giới của cô du tẩu bên vực tuyết lở, mà cậu, trong lúc bản thân không hề hay biết, đã trở thành cọng rơm cuối cùng đẩy ngã cô.
 
Lồng ngực Cận Dư Sinh nghẹn lại khó chịu: “Cậu… cậu đừng khóc.”
 
Nói rồi, cậu vươn tay muốn lau đi nước mắt trên mặt cô.
 
Đôi vai Thẩm Trĩ Tử khẽ run lên, cô cúi đầu trốn về sau: “Cậu thả tôi ra.”
 
Cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh, không để tiếng khụt khịt không thoát ra:
 
“Tôi chỉ cảm thấy, cậu làm vậy rất không công bằng với tôi… tôi không hiểu cậu, nhưng tôi đã rất cố gắng để hiểu cậu rồi.”
 
“Xin lỗi, tôi không biết vấn đề là ở đâu…”
 
“Vì sao cậu không chịu nói, tôi… tôi cũng không biết phải làm gì.”
 
“Chuyện đó thật sự không liên quan đến tôi, nhưng nó liên quan đến cậu.”
 

 
Nội dung lộn xộn, nói năng cũng loạn cả lên.
 
Một hơi nói quá nhiều, từ cuối cùng vừa bật ra, nước mắt Thẩm Trĩ Tử càng rơi dữ hơn, gần như khóc không thở nổi.
 
Đầu lưỡi Cận Dư Sinh đắng chát.
 
Thái độ của cậu từ đầu tới cuối không rõ ràng, là bởi vì cậu không biết mình nên bày ra thái độ gì. Cậu muốn một hình thức ở chung thật bình thường, nhưng cha mẹ lại không thể cho cậu. Mối quan hệ gia đình tồi tệ khiến cậu sợ hãi hết thảy kết cục của một mối quan hệ, để tránh có kết thúc, cậu tránh cho tất cả bắt đầu.
 
Nhưng dù như vậy, cậu vẫn khiến mọi chuyện rối tung lên. Tình huống bây giờ, so với bất kì thời điểm nào trong quá khứ còn tồi tệ hơn.
 
Cô đang khóc, vì cậu.
 
Trước giờ chưa từng có một ai, khiến cậu tan nát cõi lòng như vậy.
 
Cậu lúng túng, đầu lưỡi chạm hàm trên: “Xin lỗi, tớ… tớ không biết với trạng thái hiện giờ của mình, phải chăm sóc người khác như thế nào.”
 
Cậu đánh Tề Việt một trận, nhưng không hề hóa giải được cơn giận đang đấu đá lung tung trong lồng ngực.
 
Trong lòng cậu có một con mãnh thú, lúc nào cũng gào thét muốn phá lồng giam xông ra, xé nát chút lý trí vốn đã rất ít ỏi của cậu.
 
Cậu tự cảm thấy bi ai cho bản thân.
 
Thậm chí cậu còn không thể khống chế cảm xúc của chính mình.
 
“Hơn nữa, cậu sẽ không thích…”
 
Một tôi… hoàn chỉnh.
 
Bởi vì tôi cũng rất hận hắn.
 
Cho nên so với bất cứ ai trên thế giới này, tôi càng hi vọng cậu có thể hiểu hắn.
 
“Cậu có tư cách gì nói lời này! Cậu căn bản chưa từng thử!” Thẩm Trĩ Tử đột nhiên nổi giận, ngẩng phắt đầu lên, vành mắt đỏ hồng, “Cậu dựa vào đâu mà nghĩ tôi như thế, làm sao cậu biết, nói không chừng tôi không hề để ý…”
 
Ánh mắt hắn trầm tĩnh mà giãy giụa, cô chợt ngừng lại lời muốn nói.
 
“Xin lỗi… xin cậu, coi như tôi chưa nói gì hết.”

 
Cô đột nhiên không rõ vì sao.
 
Kỳ thực Cận Dư Sinh bây giờ, đã kiên nhẫn hơn trước kia nhiều lắm.
 
Cho dù tính tình cậu ta vẫn rất đáng ghét, nhưng cậu sẽ không từ chối cô hết lần này đến lần khác như lúc ban đầu nữa.
 
Mà cô lại được voi đòi tiên, luôn luôn đòi hỏi nhiều hơn.
 
Muốn hiểu về cậu, hi vọng cậu chủ động nói suy nghĩ của mình cho cô.
 
Hiện giờ ngay cả giọng điệu ra vẻ bình tĩnh nhẫn nại của cậu cô cũng khó lòng chịu đựng được.
 
Cô như một đứa mắc chứng cuồng loạn, vô cớ gây rối.
 
“Tôi… có lẽ tối nay đầu óc tôi hỏng mất rồi, tôi cần bình tĩnh lại.”
 
Cô cho rằng, sau khi trời sáng con người ta sẽ mất đi dũng khí nói lời thật lòng, nhưng tình huống bây giờ còn tệ hơn so với tưởng tượng, cô không khống chế được, nhìn thấy cậu là muốn khóc.
 
Khó chịu nhất chính là, cậu đã khiến cô buồn tới mức này, nhưng cô vẫn không thể từ bỏ.
 
Thi nhân miêu tả tình yêu thành tán tỉnh, hôn nhân và nụ hôn lúc sáu giờ sáng.
 
Nhưng không phải. Yêu là tỏ ra yếu đuối, là vẫy đuôi lấy lòng, là một loại định mệnh trong đời khiến người ta bất lực. Là trông thấy người đó mà hoàn toàn tuyệt vọng, thiên binh vạn mã dưới thành, vốn dĩ nắm chắc phần thắng dựa vào quân đông tướng mạnh, cuối cùng lại chỉ có thể bỏ mũ giáp tước vũ khí đầu hàng.
 
Không còn cách nào khác.
 
Chỉ muốn cởi giáp đầu hàng.
 
“Cậu, cậu về phòng đi.” Cô khịt mũi, chớp nhanh mắt mấy cái, lau đi hơi nước trên lông mi, “Tôi cũng về phòng đây, đợi… đợi tôi tỉnh táo hơn chút đã.”
 
Nói rồi, cô lùi về sau một bước, nghiêng bả vai tránh thoát khỏi bàn tay cậu.
 
Cận Dư Sinh tóm cô lại, giọng nói gần như khẩn cầu: “Cậu sẽ không muốn nghe lời thật lòng đâu.”
 
Thẩm Trĩ Tử không nói gì nữa, quay người muốn rời đi.
 
Nhưng cậu không buông tay, gắt gao nắm chặt lấy cô. Trong lòng dường như có một giọng nói, nếu hiện tại thả cô ra, cô sẽ không trở lại nữa.
 
Tình huống sẽ càng tội tệ hơn.
 
“Thẩm Trĩ Tử.”
 
Cậu quyết định nói thật.
 
Thanh âm khàn khàn, có một loại bình tĩnh tuyệt vọng: “Tôi muốn làm cậu.”
 
Bóng đêm lan tràn, đầu cành cây kim ngân tuyết đọng chồng chất, bầu không khí phảng phất một sự im lặng chết chóc.
 
Đầu Thẩm Trĩ Tử nổ ầm một tiếng, cô như bị điện giật mà quay đầu lại, không thể tin nổi mà trợn to mắt.
 
Ánh mắt cậu u ám, biểu tình nghiêm túc, giống như thật sự không phải đang nói bừa.
 
Cô hoảng hốt, lập tức muốn rút tay lại: “Cậu… cậu buông ra!”
 
Cận Dư Sinh theo bản năng thả tay, Thẩm Trĩ Tử theo quán tính, chân mềm nhũn, lăn từ trên lầu lăn xuống.
 
Đầu ‘bốp’ một tiếng đụng vào bàn trà.
 
Trước mắt tối sầm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.