Đọc truyện Đừng luôn nhớ thương em – Chương 26:
Gió lay động tàng cây, trên trời ánh sao thưa thớt.
Thẩm Trĩ Tử cúi đầu, chóp mũi đỏ hồng, nghĩ cũng không nghĩ liền gật đầu: “Ừ.”
Hô hấp Cận Dư Sinh ngưng trệ.
Cô bị nghẹt mũi, giọng nói mềm nhũn: “Quan tâm.”
Hai tay cậu nắm chặt thành quyền.
Đầu móng tay bằng phẳng đâm sâu vào lòng bàn tay.
Thẩm Trĩ Tử hơi chóng mặt, vùi đầu day day mắt, nhưng vẫn mơ mơ màng màng nhấn mạnh: “Rất quan tâm cậu…”
Âm cuối hơi trầm, thân người cô lung lay.
Cận Dư Sinh trông thấy vậy, vội vàng đưa tay ra đỡ.
Cô vùi vào lòng cậu, lúc bấy giờ Cận Dư Sinh mới nhận ra cô nóng hầm hập như cái bếp lò, áo bông dày như vậy cũng ngăn không được hơi nóng.
Cận Dư Sinh giật mình, ngữ khí trầm xuống: “Cậu sốt bao nhiêu độ?”
“Ba tám độ hai.” Thẩm Trĩ Tử nghiêm túc mà ngoan ngoãn đáp, “Buổi sáng trước khi đi học đo.”
“… Bây giờ cảm thấy thế nào?”
Cô đáp trôi chảy: “Cực kỳ tốt.”
“…”
Cận Dư Sinh im lặng, đưa hai ngón tay đặt lên trán cô sờ thử.
Đầu tay nóng bỏng, vừa chạm vào lập tức rời đi luôn.
Cậu thu tay lại, đầu lưỡi chạm hàm trên, buồn bực.
——Hiện giờ chắc chắn không phải chỉ ba mươi tám độ nữa.
Nghĩ một chút, cậu lại hỏi: “Chú Thẩm đi tới đâu rồi?”
“Không biết.” Thẩm Trĩ Tử mơ hồ lắc đầu, “Mười phút trước tớ gọi điện cho ba, ba nói đang ở công ti.”
Cận Dư Sinh lập tức quyết định: “Không đợi nữa, tớ đưa cậu tới bệnh viện.”
Nửa ôm nửa đỡ cô đứng dậy, lấy điện thoại gọi xe.
Thẩm Trĩ Tử cuộn trong lòng cậu, giọng nói yếu ớt, nhỏ giọng lầm bầm: “Sao đột nhiên cậu lại niềm nở như vậy? Có phải muốn bán tớ không.”
“…”
“Cậu đừng bán tớ mà,” Cô nhắm hờ mắt, giọng lèm bèm như đang nói mê, “Tớ đối xử với cậu tốt vậy mà.”
Bệnh thành thế này rồi còn nghĩ mấy chuyện đâu đâu…
Trong lòng cô cậu xấu xa đến mức nào chứ.
Cận Dư Sinh trầm mặc một lát, vẻ mặt phức tạp: “Tôi đối xử không tốt với cậu à?”
Cô khịt mũi: “Phải, siêu dữ dằn.”
“…”
“Nhưng, nếu sau này tính tình cậu tốt hơn một tí,” Cô liếm môi, chủ động tìm bậc thang cho cậu leo xuống, “Tớ nhất định sẽ tha thứ cho cậu ngay lập tức… Dù sao tớ cũng không giống cậu, tớ rất tốt bụng.”
Để đội được mũ, cô rút dây buộc tóc xuống, thả xõa tóc.
Mái tóc đen dài mềm mại từ trong mũ rơi xuống cần cổ trắng nõn.
Cô hơi cúi đầu, hai tay kẹp trong đầu gối, cổ tay áo lộ ra nửa đầu ngón tay trắng nõn mềm mại.
Đèn đường lấp ló sau bóng cây, tia sáng ấm áp, hô hấp của Cận Dư Sinh cũng dần chậm lại.
Nửa ngày sau, cậu dời tầm mắt đi.
Trong mắt thoáng qua ý cười nhẹ khó phát giác, phiêu tán theo những vệt sáng vụn vặt.
Giọng nói nhẹ mà chậm——
“Được.”
Tôi sẽ dễ tính hơn một chút.
Đối xử với cậu tốt hơn một chút.
***
Buổi tối đường thông thuận, rất nhanh đã tới bệnh viện.
Phòng khám người đông kín chỗ, Cận Dư Sinh mua giấy khám bệnh chỗ bàn hướng dẫn, sau đó nhét cô ngồi lên ghế nhựa xanh trong khu nghỉ ngơi.
Thẩm Trĩ Tử mơ màng sắp ngủ, cái đầu bên dưới vành mũ to gật lên gật xuống.
Cận Dư Sinh ngồi xuống trước mặt cô, nghĩ một lát, cuối cũng vẫn quyết định gọi cô dậy: “Tôi đi đóng tiền đăng ký khám bệnh cho cậu, cậu ngồi đây đợi, đừng chạy lung tung, nghe không?”
Thẩm Trĩ Tử ngoan ngoãn gật đầu.
Thầm nghĩ, có muốn cũng chạy không nổi.
Giờ cô đi đường cũng như đi trên mây.
Cận Dư Sinh còn muốn nói gì, nhưng lại nghĩ chắc cô nghe không vào. Cậu hoài nghi bây giờ mà có lớn tiếng mắng cô ngu ngốc, cô vẫn sẽ gật đầu bảo đúng.
Không chỉ đổi thành nhân cách khác, IQ cũng rớt xuống dần dần.
Cận Dư Sinh phát sầu.
Do dự một lát, cậu giơ ba ngón tay ra thăm dò: “Đây là mấy?”
Thẩm Trĩ Tử nâng mí mắt lên liếc một cái, rồi lại gục đầu xuống.
Bộ dạng uể oải thiếu sức sống.
Khi Cận Dư Sinh cho rằng cô đang thầm mắng mình ngu ngốc đồng thời không định tiếp lời, cô đột nhiên xòe hai tay ra, ôm lấy ba ngón tay cậu vào lòng bàn tay.
Mười ngón nắm lấy, là tư thế hứa hẹn.
Cận Dư Sinh sửng sốt.
Cô mơ mơ hồ hồ nói: “Cậu không phải sợ, tớ sẽ không đi theo người lạ đâu.”
Thời gian tưởng chừng như dừng lại trong khoảnh khắc, bàn tay cô ấm nóng mềm mại, Cận Dư Sinh không dám động, cũng không biết có nên tiếp tục hô hấp hay không.
Rừ rừ——
Giây tiếp theo, điện thoại trong túi điên cuồng rung lên.
Cậu sực tỉnh lại, rút tay ra.
Động tác có chút vội vã, giấu đầu lòi đuôi mà mở balo cô, nhanh chóng lấy điện thoại đưa tới trước mặt cô.
Trên màn hình khóa nhảy lên một cái tên: A ba ba.
Ngón tay Thẩm Trĩ Tử giật giật, lại lắc đầu.
Mặt phiếm hồng, môi lại trắng nhợt, bộ dạng một chút sức lực cũng không có.
Cận Dư Sinh hiểu ý, thay cô nhận điện thoại: “Chào chú, chú Thẩm. Trĩ…Thẩm Trĩ Tử sốt cao quá, con đã đưa cậu ấy tới bệnh viện trước rồi, bọn con ở bệnh viện Phụ Nhất, lát nữa chú tới phòng khám đón cậu ấy được không?”
Ba Thẩm giật mình: “Cậu là?”
“Con…” Cậu ngập ngừng, đè thấp giọng nói, “Con là Cận Tử Du.”
Trong phòng khám người đến người đi, phía sau đột nhiên có người đụng vào cậu một cái, cậu theo bản năng quay đầu, trông thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc bình thường.
Thấy Cận Dư Sinh quay lại, ông cười với cậu, thấp giọng xin lỗi, rồi mới cúi xuống nhặt đồ.
Vẻ mặt không chút khó chịu, cũng không thấy bất an.
…Ngược lại, có chút dữ dằn.
Trái tim Cận Dư Sinh vô thức trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên thâm sâu, một mực nhìn theo ông ta lên lầu.
Thẳng đến khi bóng dáng người đàn ông nọ biến mất sau khúc ngoặt cầu thang.
“Này, Tử Du.” Ba Thẩm thấp giọng hắng một tiếng, lôi lực chú ý của cậu về, “Cháu có vội về trường không? Nếu không vội thì ở lại bệnh viện chăm sóc Trĩ Tử một lúc được chứ?”
Trực giác mách bảo ông đã xảy ra chuyện gì, Cận Dư Sinh không đáp.
Qủa nhiên, giây tiếp theo, ba Thẩm chủ động giải thích: “Chú vừa lái xe tông phải cây.”
“…”
“Một, một giây trước khi gọi cho cháu thôi.” Ông vẫn làm bộ vô cùng bình thản, “Không nghiêm trọng, chỉ tông đổ một cột đèn, không phải lo lắng cho chú.”
Cận Dư Sinh có chút vô lực.
“…Vâng.”
Cúp điện thoại, nhìn Thẩm Trĩ Tử vừa ngồi xuống đã mơ màng muốn ngủ, lại nhìn về phía cầu thang khi nãy.
Trước cầu thang không có người.
Cận Dư Sinh hơi do dự, cắn răng hỏi: “Cậu đứng dậy được không?”
Cậu thật sự không yên tâm.
Mặc dù chỉ cách mấy mươi mét, nhưng cậu vẫn không muốn để cô rời khỏi tầm mắt mình.
Một giây cũng không.
“Được.” Thẩm Trĩ Tử chỉ thấy buồn ngủ, cổ họng giống như ngậm phải than, nhưng tinh thần lại không hoàn toàn hỗn độn. Khi cậu gọi, đầu cô vẫn rất rõ ràng, “Cậu gọi nhiều thêm hai tiếng Trĩ Tử, tớ sẽ có thể đứng lên nhảy disco với cậu.”
“…” Cận Dư Sinh há miệng, cánh tay vòng qua bên hông cô, nhấc cô lên, “Không nhảy.”
Cô rất thất vọng: “Không nhảy cũng có thể gọi mà, sao cậu lại cứng nhắc như vậy.”
“…”
Thực ra ban nãy cậu cũng muốn gọi.
Nhưng cô lại nói xấu cậu.
Vậy thôi đi.
Ghi tên cùng nộp tiền xong, Cận Dư Sinh không nói một lời cầm nhiệt kế, vừa xếp hàng vừa đo nhiệt độ.
Hàng người khám bệnh vẫn rất dài, nhưng đi cũng nhanh.
Thẩm Trĩ Tử tựa lên người cậu, mềm nhũn lẩm bẩm: “Không biết sốt bao nhiêu độ nữa, nếu nghiêm trọng, liệu tớ có bị…”
Cận Dư Sinh có chút xuất thần, không nghe rõ, bèn cúi đầu hỏi lại: “Gì cơ?”
“Liệu có bị cách ly không? Giống trong phim truyền hình ấy.”
“…”
“Nếu tớ bị cách ly,” Cô rối rắm, “Cậu sẽ mang đồ ăn vặt tới thăm tớ chứ?”
Vừa hỏi, trong đầu Thẩm Trĩ Tử vừa não bổ ra cảnh tượng 《Giọt nước mắt sau song sắt》.
Cô bị nhốt ở bệnh viện, giống như con động vật trong phòng thí nghiệm, đầu giường treo bảng theo dõi, cứ cách một giờ là lại phải ghi thân nhiệt! Không có quyền tự do thân thể, không được phép liên lạc với thế giới bên ngoài!
Từng giây từng phút hô hấp đều lộ ra sự tuyệt vọng!
Cho đến một ngày gió lớn trăng mờ, cậu mạo hiểm nguy cơ bị lây nhiễm, mang theo bọc lớn đồ ăn vặt, trèo tường tới thăm cô!
Cô cảm động đến trào nước mắt, cậu ngồi đầu giường cô, ánh mắt thâm tình chân thành nhìn cô, dịu dàng nắm lấy tay cô, nói——
Trĩ Tử! Vì tương lai của chúng ta, vì hạnh phúc và hòa bình thế giới, cậu nhất định phải sống!
Thẩm Trĩ Tử sắp bị trí tưởng tượng của bản thân làm cảm động phát khóc.
Giây tiếp theo, Cận Dư Sinh trầm giọng, không chút lưu tình mà đánh gãy lời cô: “Đừng nói bậy.”
Gần đây cũng chẳng bùng nổ dịch cảm cúm, cách ly đi đâu.
Thẩm Trĩ Tử cảm thấy một thanh đao từ không trung bay tới, đâm chính giữa ngực: “…”
Vì sao lại tước đoạt đi quyền mơ mộng của cô.
Cô vùi đầu, rầu rĩ không vui ‘ừ’ một tiếng.
Thấy cô không vui, sự bối rối trong lòng Cận Dư Sinh lại trào lên.
Cậu liếm liếm môi, muốn nói lại thôi, nhìn đồng hồ, thấp giọng nhắc cô: “Đến giờ rồi.”
Thẩm Trĩ Tử rút nhiệt kế ra.
Cột thân nhiệt hiển thị: 39.6
Cận Dư Sinh sửng sốt, không nghĩ cô lại sốt cao như vậy.
Sau khi hoàn hồn lại, nhìn dãy số phía trước, trong lòng cậu lại bắt đầu sốt ruột.
Cậu muốn chen hàng.
Nhưng giây tiếp theo, chợt nghe thấy giọng nói hưng phấn của cô——
“Ghê, ghê thật.” Thẩm Trĩ Tử liếm môi, không dám tin, “Tớ chưa từng thấy nhiệt kế lên cao tới mức này bao giờ.”
Cận Dư Sinh: “…”
Cái này đáng để vui sao?!
“Tớ sốt gần bốn mươi độ mà vẫn nhanh nhẹn minh mẫn trò chuyện với cậu được.” Cô ríu rít nói, “Vậy khi không sốt tớ còn lợi hại đến mức nào? Sau này cậu phải gọi tớ là thiếu nữ thiên tài đấy!”
Vẻ mặt Cận Dư Sinh một lời khó nói hết: “…”
Rốt cuộc cô ấy đã hiểu sai từ ‘bình thường’ thành cái gì rồi.
Cậu trước giờ chưa từng bình thường, được chưa.
Mãi mới đến lượt cô, Cận Dư Sinh nhanh chóng kéo cô vào phòng khám.
Bác sĩ làm kiểm tra đơn giản, nhìn nhiệt kế, rồi lập tức quăng bệnh án trở lại: “Đi làm xét nghiệm máu.”
“Vì sao!” Thẩm Trĩ Tử chấn động mạnh, “Vì sao đã phát sốt rồi còn phải xét nghiệm máu!”
“Cháu đã thảm thế này rồi, các người còn muốn lấy máu của cháu!” Hai mắt cô ướt đẫm, thoạt trông thật sự lo lắng, liều mạng biện giải, “Bây giờ cháu rất khỏe, cháu vẫn còn sức, nếu không tin, cháu có thể biểu diễn một đoạn tấu đơn!”
Bác sĩ không thèm để ý cô, hô lên số của bệnh nhân tiếp theo.
Cận Dư Sinh vừa thấp giọng an ủi cô, vừa lật xem bệnh án.
Bên trên viết mấy chữ rồng bay phượng múa:
Sốt cao ba chín độ sáu, thần trí không rõ.