Đọc truyện Đừng Lo, Anh Vẫn Bên Em – Chương 57
Nét mặt của Ái Nhi vẫn đang tỏ rất
chăm chú lắng nghe Doãn Thiên phân tích về tâm lý học,anh đã tóm tắt
lại những chi tiết để tiện giải thích cho cô dễ hình dung hơn.
“Tâm lý con người bắt nguồn từ những suy nghĩ trong bộ não, vì chứa đến hơn 100 tỷ nơron, 100.000 tế bào và hơn 1 tỷ khớp thần kinh. Nắm bắt theo cách thức nhất định sẽ hoàn toàn phản tác dụng, bởi sự khác nhau của tâm lý thường hoặc lệch hướng.”
Anh vẫn đang nêu rõ thiết thực tâm lý một cách hết sức bình thản, từng cử chỉ thể hiện độ say mê của anh trong từng hành động giảng thuyết. Tất nhiên khi nói về phía Ái Nhi, với những suy nghĩ đơn giản luôn có sẵn cộng thêm chưa từng nghiên cứu dù là cơ bản nên nghe 10 mà hiểu chỉ 1. Rõ ràng ánh mắt cô đang chú ý không rời Doãn Thiên, vẻ lạnh lùng nam thần này chắc chắn sẽ khiến biết bao cô gái lạc mất tâm trí mà không quan tâm đến bất cứ thứ gì đang hiện hữu ở xung quanh.
Tất nhiên từ khi cô làm trợ lý cho Doãn Thiên, có cơ hội được chứng kiến những kiến thức tâm lý cũng đã làm cho cách nhìn của cô thây đổi từ khi còn là một cô nàng sinh viên suốt ngày vô tư. Cũng không lạ gì bởi môn học này có tổng % số lượng đăng ký theo học ít nhất của bộ đào đạo ở các trường cao đẳng lớn nhỏ trong nước, vì họ không khác gì những người hay soi mói phỏng đoán tình huống dựa trên độ chính xác từ may mắn là chính chứ không có gì đáng tìm hiểu cả. Còn giống những ông cụ non, mọt sách luôn tìm lý thuyết bổ sung thêm những cách thức nắm bắt tâm lý người khác nữa chứ, nghĩ đến đã muốn nãn nói chi là theo đuổi.
“Ngồi yên đến khi anh xuống.”
Đó là câu nói duy nhất khiến Ái Nhi vừa cụt hứng kèm theo tò mò hiện rõ trong ánh mắt đang nhìn từ phía sau khi anh lạnh lùng đặt viên phấn trên tay về chổ cũ. Lấy chiếc điện thoại trong túi quần ra khi tiếng chuông tin nhắn đến reo lên, đọc xong là lặp tức như cục đá lạnh lướt nhanh đôi mắt sắc lẻm qua cô xong vỏn vẹn như ra lệnh xong bỏ đi.
“Đồ khó ưa, đá lạnh, kì quái…lặp dị.”
Một cái bĩu môi nhìn ra ngoài khung cửa sổ lẩm bẩm nói thầm trong miệng, lúc này cô mới để ý đến những tia nắng buổi chiều đang dần hắt thẳng vào hướng cô. Hoá ra đã hơn 2 tiếng trôi qua mà cô không để ý, nét mặt có chút đỏ lên. Đầu cô cuối xuống che cố che đi bớt gượng ngại mà nghĩ thầm trong đầu.
“Thật may khi Doãn Thiên không để ý rằng mình chỉ lo nhìn anh ấy, 2 tiếng ngắm trai không chán, sao bây giờ mình lại mê trai thế này nhỉ.”
Khẽ giật bắn người khi đang suy nghĩ chuyện không đâu thì giọng của Doãn Thiên từ trên vọng xuống. Thôi xong, thì ra anh ấy lên phòng tắm rửa sửa soạn chuẩn bị ra ngoài, bình thường đã ngắm chăm chú mà bây giờ lại tiếp tục bị vẻ sang trọng, toát lên mẫu hình đại diện cho những bức tranh trưng được vẽ lên bởi hoa tay và tài năng của những hoạ sĩ nổi tiếng thế giới.
“Ngơ người thế đủ rồi, đi thôi.”
Chỉnh lại cà vạt và chiếc áo vest đen tuyền mới tinh, là một mẫu thời trang anh được chị gái mình (Doãn Cơ) tặng khi đồng ý làm người mẫu đại diện chính cho buổi triển lãm cách đây không lâu của Thuần Phát. Cố dằn lòng phải kháng cự lại mùi thơm phức từ loại nước hoa Mỹ cao cấp dành riêng cho phái mạnh, liếc mắt sang nơi khác để tránh ngơ ngác thêm lần nữa bởi vẻ đẹp khó người con gái nào cưỡng lại được.
“Đi đâu ạ?”
Câu hỏi có vẻ như đang gạt chủ đề nhan sắc qua một bên từ Ái Nhi, bởi bây giờ cô mới thấu những lời Doãn Thiên từng nói lúc trước. Được lọt vào mắt một nam thần giàu có, vị trí trong xã hội được kính nể, đặc biệt lại thông minh còn mang đẹp trai nét lạnh lùng siêu ngầu nữa thì đúng thật Doãn Thiên là hình tượng có được rất nhiều sự hâm mộ âm thầm ước ao từ những cặp mắt của các cô gái bên ngoài luôn để ý.
“Đến nơi nạn nhân trong vụ án mới đang làm việc.”
Câu trả lời nghe của anh nghe như đang rất nghiêm túc, hồ sơ Tiểu Văn khám nghiệm sơ bộ tại hiện trường cô mang về anh vẫn không hề để mắt xem qua. Mà bây giờ lại bảo đến chổ nạn nhân làm việc xem xét tình hình thì khác gì đặt vào trong đầu của Ái Nhi
một dấu hỏi vô cùng to lớn. Không đến hiện trường án mạng, chẳng xem hồ sơ, danh tính cảnh sát còn chưa điều tra được cơ mà.
“Đi thôi ngốc.”
Trên bàn còn sót lại một hợp sữa giấy nhỏ mà anh khui ra từ nguyên lóc mà anh được tặng vẫn còn để nguyên, thấy anh đi ra ngoài khá nhanh nên bản tính chu đáo bỗng nhiên lại xuất hiện trong suy nghĩ Ái Nhi. Cô mang hợp sữa để vào ngăn kéo để điện thoại bên trong túi xách, kéo lại xong mới đi theo sau lưng anh ra ngoài chiếc xe đang đậu.
“Anh biết nạn nhân làm việc ở đâu thật sao, ngay cả cảnh sát còn chưa tìm ra danh tính nạn nhân cơ mà, đừng đùa với em đấy nhé!”
Anh ung dung lấy chiếc kính râm từ bên trong áo đeo lên, không trả lời câu nói nửa thật nửa đùa của Ái Nhi mà chỉ nhẹ nhàng mở cửa xe cho cô vào trong. Chiếc xe lăn bánh với tốc độ khá chậm, vừa đủ để cô nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài khi chạy xe ngang qua mặt. Ái Nhi đang lay hoay mỉm cười thoải mái hóng gió đang lùa vào cửa kính đang mở thì chiếc điện thoại Iphone 8 của anh giơ trước mặt che hết tầm nhìn hiện tại.
“Vào nơi lưu ảnh, những chi tiết khám nghiệm của Tiểu Văn đã chụp đầy đủ gửi qua cho anh, quá đủ để đoán ra lúc còn sống nạn nhân làm công việc gì.”
“Nạn nhân nữ, thời gian tử vong chỉ mới được 4 tiếng, 24 vết thương do roi da gây ra và 13 chổ khác trên khắp thân thể bầm bím, xem kích thước rất giống bị gậy hay là vật hình trụ dài đả thương. Dù tim mất nhưng nguyên nhân chính dẫn đến tử vong là ngạt thở, vùng cổ in mờ để lại dấu tay dùng lực mạnh tạo thành những vết xước cào nhỏ, có lẽ sau 5 đến 12 tiếng sau sẽ có thể nhìn rõ và thu thập biểu bì da giao cho pháp chứng xét nghiệm ADN xem có thuộc về nạn nhân hay không?”
Tấm ảnh thứ nhất mà Ái Nhi vừa đọc hoàn toàn khiến cho suy nghĩ của cô thêm rối hơn, bởi theo cô thấy chả liên quan gì đến nghề nghiệp của nạn nhân khi đây chỉ là thông tin khám nghiệm thi thể của pháp y bàn giao, vụ án nào cũng có nên cô chỉ biết đưa tay lên gãi đầu nhìn anh với một ánh mắt xin được giải thích từ cô.
“Thi thể nạn nhân cách không quá xa khu vực đông dân, tại sao Death có thể phi tang ở đó mà không bị bất kì một ánh mắt nào trông thấy hoặc nghi ngờ. Một tên tội phạm vừa giết người cho dù có biến thái về mặt tâm lý sai lệch thế nào cũng không mất suy nghĩ tự để bản thân bị lộ để mất đi cơ hội săn tìm con mồi tiếp theo của mình.” Doãn Thiên vừa lái xe vừa lên tiếng phân tích một mạch không ngừng.
“Có thể hắn đã dùng một thủ thuật gì đó để phi tang đồng thời tránh sự chú ý từ xung quanh thì sao?” Cô vẫn nêu lên thắc mắc không thể hiểu trong đầu đang có để anh giúp việc tháo nút thắt đang rối của cô.
“Hồ sơ khám nghiệm sơ bộ hiện trường em mang về chỉ thích hợp cho những cách điều tra của cảnh sát. Đối với IQ như anh đã có đủ manh mối để ngồi dựa lưng vào ghế sofa uống sữa và suy luận.”
Một cái lườm gắt nhẹ của Ái Nhi dành cho anh sau khi những lời nói vừa rồi, có thể anh ấy tự cao, ngạo mạn và không ai dám nói gì cho dù bị Doãn Thiên bình phẩm công việc họ như vậy. Nhưng đúng thật thành công sớm và được tôn trọng kính nể lúc tuổi còn quá trẻ như anh thì lời nói, hành động bá đạo hơn nữa chắc cũng có khả năng xảy ra.
“Doãn Thiên à, em biết anh là một thiên tài hiếm có nhưng cũng không nên tự cao thái hoá như vậy chứ.”
Ái Nhi nhẹ giọng tỏ ý nhắc khéo.
“Họ có thể tốn cả đống thời gian mở những cuộc hợp thảo luận điều tra một vụ giết người tầm thường và ngu xuẩn,mò mẫn ngoài đường để lần theo thông tin thực dụng được người xung quanh cung cấp để bắt một tên trộm vặt. Còn công việc của chúng ta cao cả hơn rất nhiều, bắt những tội phạm tâm lý thông minh có thể gây án liên hoàn,giải thoát và cứu sống được nhiều con tin đang gặp nguy hiểm, nhìn từ gốc cạnh thực tế họ không thể so bì với chúng ta được. Sự thật chứ anh không hề tự cao thái hoá.
Doãn Thiên không hề thây đổi cảm súc trên gương mặt, ngược lại nhếch môi tỏ ý cười nhạo nói tiếp.
“Bác Trịnh mà nghe anh phân tích chắc chắn sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt để cố gượng cười mà thôi.”
“Cục trưởng trịnh hiện có thành tích phá án nhiều và nhanh nhất trong 1 năm trở lại đây, cao hơn so với những người còn lại. Nếu như chấm điểm, anh tạm thời đặt 2.5 sao cho ông ấy. Bởi rất chịu khó tìm mọi cách nhờ anh giúp đở mỗi khi có vụ án khó, chứ khả năng suy luận còn không đáng 3 sao dù có kinh nghiệm hơn 20 năm.
“Hèn gì khi mới vào làm trợ lý cho anh, em thấy bác ấy cũng rất thường đứng bên ngoài cửa đứng đợi. Cho đến khi bác Trịnh biết em làm việc cho anh, thì em thành trung gian chuyển tiếp lời nhắn đến cho anh thôi.”
Ái Nhi hướng mắt tiếp tục vào màn hình điện thoại của Doãn Thiên đang cầm trên tay bĩu môi tỏ ý không hài lòng với tính cách đấy của Doãn Thiên.