Đọc truyện Đừng Lo, Anh Vẫn Bên Em – Chương 49
Hung thủ tính toán chính xác chiếc vali sẽ được những người câu cá đêm nhìn thấy trước khi vỏ thuốc con nhọng trong miệng nạn nhân tan, chứng tỏ hắn rất rành khu vực hồ.” Doãn Thiên bình thản tiếp tục nói.
Trong suốt quá trình tham gia giảng thuyết thì tâm trạng của Ái Nhi xem ra không còn thoải mái như lúc đầu nữa, kết thúc xong cô lẳng lặng đứng lên bước ra ngoài. Còn về phía Doãn Thiên tất nhiên các nữ cảnh sát và có cả cô FBI Hoa Kỳ kia cũng vây quanh anh.
Chật vật cả buổi mới ra đến xe đang đậu, Ái Nhi với khuôn mặt nặng trĩu ngồi sẵn bên trong. Doãn Thiên bình thản đeo kính râm lên xong mở cửa vào.
“Anh không ở lại với Ngạn tiểu thư đó sao?” giọng cô có vẻ hơi uất ức.
“Sao anh phải ở lại với cô ta?” Doãn Thiên nhìn sang cô xong mỉm cười cho xe chạy.
“Đã lâu không gặp rồi mà.” Ái Nhi bĩu môi.
“Thời gian của anh không đủ, hiểu không?” Doãn Thiên vẫn bình thản trả lời.
“Suốt ngày anh chỉ ở trong phòng thì bận chuyện gì chứ.” Ái Nhi tròn mắt quay sang anh tò mò.
“Anh chỉ nói một lần thôi, bận yêu em.”
Ái Nhi hơi bất ngờ với câu trả lời này của Doãn Thiên, đỏ mặt nhìn ra ngoài khẽ cười mỉm hạnh phúc. Không ngờ ngoài những lời khiến người khác khó chịu ra còn nói được những câu ngôn tình như thế này.
Chớp mắt lại trôi qua thêm một ngày, hôm nay Doãn Thiên tự nhiên nổi hứng làm cơm cho anh và cô. Còn Ái Nhi thì chỉ việc ngồi xem tivi chờ thôi, không khí ăn khá vui vẻ.
“Doãn Thiên, em thật tò mò không biết Ly Diệu Quyên rốt cuộc chết ở đâu.”
Bất ngờ Ái Nhi lại suy nghĩ đến tình hình buổi giảng thuyết sáng nay khi gặp lại Ngạn tiểu thư kiêu kỳ đó, xong lại thắc mắc một vài chi tiết không hiểu định bụng về đến nhà mới hỏi anh. Mãi đến lúc ăn cơm mới nhớ.
“Chết trong nhà riêng.” Doãn Thiên nhấp một ngụm sữa lên tiếng.
“Chẳng phải hung thủ đã thây đổi hết những manh mối khiến pháp chứng không xét nghiệm phỏng đoán được hiện trường gây án sao?” Ái Nhi nheo mắt.
“Hung thủ chỉ không muốn cảnh sát, pháp y, pháp chứng điều tra chứ không phải anh.” Doãn Thiên giải thích.
Ăn được thêm vài miếng thịt bò bít tết trong dĩa, thấy Ái Nhi vẫn im lặng nhìn mình chằm chằm nên Doãn Thiên lắc đầu nhẹ.
“Ly Diệu Quyên, khi được phát hiện đang mặc gì?”
“Nạn nhân đang mặc đồ ngủ.” Ái Nhi liếc mắt xuống tỏ vẻ suy nghĩ.
“Đúng vậy, và trong chiếc vali lại có thẻ căn cước của nạn nhân để cảnh sát nhanh chóng xác định danh tính nạn nhân.” Doãn Thiên trả lời.
“Em vẫn chưa hiểu ý anh?”
“Hắn biến thái theo cách thông minh, em nghĩ xem, với thủ đoạn dùng thuốc tinh vi như vậy hắn có ngốc mà đem thẻ căn cước để vào thi thể cho người khác đoán ra nơi nạn nhân ở hay không?” Doãn Thiên khẽ cười giải thích.
“Với lại nạn nhân làm nghề tư vấn khách hàng làm đẹp, thì khi ra đường Ly Diệu Quyên cũng phải trang điểm chẳng hạn. Hoặc ít ra không tệ đến nổi mặc đồ ngủ sơ sài và mang theo thẻ căn cước như vậy.” Anh tiếp tục nói.
“Ý anh là sau khi nạn nhân ở trong nhà, chuẩn bị đi ngủ thì bị hung thủ sát hại. Trong lúc vô tình lấy hết đồ Ly Diệu Quyên để trong vali ra để nhét thi thể vào thì còn sót lại thẻ căn cước của nạn nhân.”
“Có khả năng là như vậy, nhưng nhà riêng ở đây anh nói. Không phải là của nạn nhân.” Doãn Thiên nhếch môi khi nhắc đến điểm quan trọng.
“Sao ạ?” Cô im lặng hồi họp chờ nghe Doãn Thiên phân tích.
“Thử động não đi ngốc, nếu là nhà riêng của nạn nhân thì đồ đạc cũng như thẻ căn cước có cần phải nhét vào trong vali chật chội.”
“Haha, em hiểu rồi, nạn nhân đã đem vali đựng đồ của mình đến những nơi như khách sạn, hoặc nhà riêng người khác xong mới bị sát hại.” Ái Nhi cười tít mắt.
“Con gái cười chẳng có duyên tí nào.” Doãn Thiên khẽ lắc đầu.