Đừng Lo, Anh Vẫn Bên Em

Chương 45


Đọc truyện Đừng Lo, Anh Vẫn Bên Em – Chương 45

“Doãn Thiên, anh làm nhẹ thôi em đau.” Ái Nhi khẽ kêu lên bên trong căn phòng khách.

Từ bên ngoài, tiếng bước chân của Thiết Tiểu Văn từ cửa đang lò mò vào. Dừng lại, nheo mắt tỏ vẻ khó hiểu về tiếng rên ư ử của Ái Nhi cứ vang liên tục và kêu đau: “Lợi hại thật, làm mấy chuyện này sao không khóa cửa vậy nhỉ?”

Khẽ lắc đầu mỉm cười đi tới ghế sofa ngồi đợi, có lẽ bên trong phòng Ái Nhi và Doãn Thiên không biết Tiểu Văn đang ở ngoài bên tiếng rên vẫn còn liên tục vang lên, một lúc sau mới mở cửa bước ra ngoài. Tiểu Văn ngước mặt lên nhìn.

“Cậu đến khi nào vậy, mặt đỏ thế?” Doãn Thiên vừa lên tiếng hỏi vừa bước vào bếp, lấy một chai sữa và ít đá lạnh bỏ vào chiếc khăn bông.


Đưa hai tay lên chạm mặt, nhìn sang phía Doãn Thiên bình thản bước vào lại phòng khách mà không để ý gì đến mình đang ngồi, liên tục chớp mắt nói thầm trong miệng: “Đúng là Doãn Thiên, biết bên ngoài có người vẫn vào làm tiếp được sao?” 

“Này Doãn Thiên, có gì..” Thiết Tiểu Văn bước đến gõ cửa, dù cánh cửa phòng khách không hề đóng. Đỏ mặt quay lại nhìn hướng khác lên tiếng, bỗng Tiểu Văn phải ngắt lời.

Khi quay mắt từ từ vào bên trong, Ái Nhi đang dùng khăn bông bọc đá lạnh chườm vào trán của mình trên ghế, còn Doãn Thiên thì ngồi ở dưới xoa bóp mắt cá chân cho cô. Tiếng Ái Nhi vẫn rên ư ử kêu đau, tròn xoe mắt của cô nhìn qua Tiểu Văn đứng hình bên ngoài, Ái Nhi lên tiếng hỏi.

“Tiểu Văn, anh nói gì cơ?” Ái Nhi tròn xoe mắt, Doãn Thiên vẫn lạnh lùng xoa bóp chân cho cô.

Mỉm cười đầy e ngại, Tiểu Văn nhẹ nhàng bước vào: “Hã, anh có nói gì sao người đẹp?”

Bầu không khí rộn rã vui vẻ bắt đầu vang lên trong ngôi biệt thự rộng lớn, thì ra cô nàng trợ lý ngốc bị vấp ngã ở cầu thang trong lúc lo để ý xem hồ sơ mà Doãn Thiên bảo mang xuống để dưới bàn chờ bác Trịnh sai người đến lấy. 

“IQ thấp luôn làm vẫn việc kém chính xác thế đấy.” Giọng của Doãn Thiên đang ngồi dựa lưng vào ghế, vắt chéo chân nhấp từng ngụm sữa lên tiếng chế nhạo. 


Ái Nhi nhanh chân bước đến đưa tay véo một cái thật mạnh vào bên tay phải của anh, nheo mắt: “Anh còn nói, biết hung khí thật sự mà Trương Hữu Nhiên dùng để giết 5 nạn nhân lại im lặng, làm em tò mò.”

“Công việc đó không phải của chúng ta, nên để cho cảnh sát tự suy luận những thứ cần thiết.” Doãn Thiên bình thản trả lời như chẳng quan tâm đến ai.

Thiết Tiểu Văn có lẽ vẫn chưa hiểu vấn đề họ đang nói nên hơi nghiêm túc hơn, nét mặt không cười đùa nữa. Thấy Ái Nhi nhẹ nhàng quay lưng đến tấm bảng màu trắng đặt gần vách tường phía trong cùng phòng khách, tự tin lên tiếng:” Được, em sẽ suy luận hung khí giết người mà anh gợi ý trong hồ sơ xem có đúng không nhé?”

“Này, chẳng phải cậu nói hung khí Trương Hữu Nhiên sử dụng chính là những con dao trong nhà nạn nhân sao?” Tiểu Văn bước lại gần Doãn Thiên tò mò hỏi.

Doãn Thiên vẫn cầm chai sữa nhếch môi cười: “Không phải cậu từng nói vết ở cổ các nạn nhân là do một loại hung khí lạ gây ra sao, pháp y như cậu chẳng lẽ không biết vùng cổ mới chính là nguyên nhân cái chết thật sự à?”


Khẽ gật đầu đồng ý với lời của Doãn Thiên vừa nói, ngước mắt về hướng Ái Nhi đang nhìn vào hồ sơ xong cầm bút ghi lên bảng:”Nạn nhân chết do ngạt thở, khoảng trống in trên cổ tầm 2 đến 3 cm, không có dấu vết co giản, chắc chắn không phải do vải siết chết.”

Ái Nhi vẫn tiếp tục ghi, tạo thành 1 vòng xoay quanh dựa theo hồ sơ của Doãn Thiên đưa lúc sáng lên tiếng suy luận:” Trên da không có biểu bì hay vết xước của bất kì loại dây thừn, dù, hay co giản. Dựa trên nghề nghiệp giao hàng của hung thủ Trương Hữu Nhiên thì hắn sẽ dùng bọc nilon để siết cổ làm cho nạn nhân chết ngạt. Xong mới dùng dao đâm lên, chính vì thế trong miệng các nạn nhân không hề dính bất kì tro nào.”

Tiếng vỗ tay của Doãn Thiên vang lên, nhếch môi cười gật nhẹ đầu công nhận:” Không tệ.”

“Đừng đùa nữa, có vụ án mới đây, hơn nữa còn vô cùng kì lạ.” Thiết Tiểu Văn lên tiếng ngắt lời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.