Đừng Làm Ôsin Nữa, Làm Người Yêu Anh Đi

Chương 53


Bạn đang đọc Đừng Làm Ôsin Nữa, Làm Người Yêu Anh Đi: Chương 53

Sáng hôm sau, Kelvin bận việc ở công ty, Enily đi gặp đối tác thay ba, Ken và Henry giải quyết một số việc trong bang. Mọi người ai cũng bận hết nên Jenny ở nhà cùng mẹ dọn dẹp nhà cửa. Vào phòng của mẹ, Jenny nhìn thấy hai cái vali to đùng ở trong góc, Jenny hỏi mẹ:
– Mẹ này, hai cái vali đó đựng gì vậy?
– À, đó là đồ của ba con lúc ông ấy còn sống. Mẹ không nỡ bỏ đi nên đã giữ lại._Bà Trang Hạ
– Vậy con mở ra xem một chút nha._Jenny
– Ừm con xem đi, mẹ xuống bếp chuẩn bị bữa trưa._Bà Trang Hạ
Jenny mở hai chiấc vali ra xem. Bên trong có một bộ vest màu trắng hình như là bộ đồ cưới của ba Jenny thì phải. Còn lại tất cả là sổ sách và một số món đồ lưu niệm. Jenny nâng niu những món đồ lưu niệm lên và ngắm nghía. Jenny chỉ xem đồ lưu niệm mà không có ý định xem sổ sách của ba. Nhưng vô tình Jenny cầm một quyển sổ đen lên và từ trong quyển sổ rơi ra một mẩu giấy. Jenny nhặt lên đọc rồi khẽ nhíu mày không hiểu khi nội dung mẩu giấy gắn gọn vớ vài chữ: “Phá sản-tập đoàn…”. “Có khi nào nội dung của mẩu giấy này có liên quan đến nguyên nhân công ty của ba bị phá sản không?” Một câu hỏi chợt xuất hiện trong đầu Jenny sau một hồi suy nghĩ. Jenny cất đồ vào trong vali như ban đầu xong chạy xuống bếp tìm mẹ.
– Mẹ ơi, mẹ có biết nguyên nhân công ty của ba phá sản không?_Jenny
– Sao con hỏi vậy?_Bà Trang Hạ
– Con muốn biết thôi ạ._Jenny
– Ưm, mẹ có hỏi nhân viên cũ của ba, người ta nói công ty ba nợ tập đoàn… một khoản tiền rất lớn nên công ty ba mới phá sản. Mà mẹ cũng không hiểu sao công ty ba con lại nợ tập đoàn…. Lúc trước mẹ thấy trong việc làm ăn ba con có nợ ai bao giờ đâu, rồi mẹ còn không nghe ba nói gì nữa._Bà Trang Hạ

– Thôi kệ đi mẹ à, dù gì chuyện cũng qua rồi, con chỉ hỏi cho biết thôi. Giờ để con giúp mẹ nha._Jenny nói vậy chứ trong lòng đang thắc mắc nhiều lắm về chuyện giữa công ty của ba và tập đoàn…
Đến chiều Jenny quyết định tới gặp thư kí cũ của ba.
– Con đi ra ngoài một lát nha mẹ._Jenny xin phép mẹ trước khi đi
– Ừm, về sớm nha con._Bà Trang Hạ
– Vâng. Con chào mẹ con đi ạ._Jenny chào mẹ xong đi luôn
Tại một quán cafe
– Chú Trường, cháu ở đây nè._Jenny vẫy tay gọi một người đàn ông đang đứng ở cửa quán cafe. Bàn Jenny ngồi cũng khá gần cửa nếu không gọi như vậy ngại chết mất thôi.^_^
– Cháu đợi chú lâu chưa?_Người đàn ông kia tiến đến bàn Jenny ngồi xuống và hỏi
– Dạ cháu cũng mới tới thôi ạ. Mà cháu hẹn chú ra đây có phiền chú không?_Jenny uống một ngụm nhỏ nước cam rồi đáp lại
– Không đâu cháu. Thế cháu hẹn chú ra đây có việc gì?_Người đàn ông
– Dạ, chả là cháu muốn biết quan hệ giữa công ty của ba cháu và tập đoàn…._Jenny
– Lúc ba cháu còn sống ba cháu là một cổ đông nhỏ của tập đoàn…. Nhưng sau không biết có chuyện gì mà ba cháu lại nợ tập đoàn…. Nên mới phá sản._Người đàn ông
– Chú có biết gì thêm không ạ?_Jenny
– Theo chú biết ba cháu bị người trong tập đoàn… vu oan nên phải bồi thường dự án khu trung tâm thương mại ở Hàn Quốc._Người đàn ông
– Vu oan ư? Ai vậy chú?_Jenny
– Chú không biết, chỉ biết người đó làm vậy vì gen ăn tức ở thôi._Người đàng ông kia
Jenny chưa kịp trả lời thì người đàn ông kia ra ngoài nghe điện thoại. Vài phút sau ông ta quay lại và nói là có việc bận nên đi trước. Thế là cuộc nói chuyện giữa ông ta và Jenny kết thúc. Jenny mệt mỏi bước về nhà. Về tới nhà Jenny chào mẹ rồi lại lên phòng mở vali của ba ra xem có thêm thông tin gì không. Jenny muốn tìm ra người đã vu oan cho ba mình và muốn tìm được bằng chứng để giải oan cho ba. Jenny tìm từng trng từng trang trong các quyển sổ của ba. Nhưng Jenny cảm thấy thất vọng khi tìm gần hết rồi mà chẳng thấy gì. Niềm hy vọng trong Jenny gần như vụt tắt thì lại được thắp sáng lên khi thấy một địa chỉ gmail ở trang cuối cùng của quyển sổ cuối cùng. Mắt Jenny sáng rực lên, Jenny nghĩ đó là địa chỉ gmail của ba và Jenny nghĩ sẽ tìm được nhiều thông tin hơn. Jenny vui vẻ xếp lại đống đồ rồi xuống ăn tối với mẹ.

– Con này, tuần sau mẹ sẽ đi dạy tiếp._Đang ăn thì bà Trng Hạ nói
– Còn sức khoẻ của mẹ thì sao? Thôi mẹ đừng đi, chẳng phải suốt mấy tháng qua hai mẹ con mình vẫn có cuộc sống đầy đủ sao. Mẹ cứ ở nhà đi, đi làm rồi lại mắc bệnh nữa thì mệt,_Jenny
– Mẹ không sao đâu mà con. Mẹ biết sức khoẻ của mình mà. Với cả ở nhà suốt mẹ chán lắm._Bà Trang Hạ
– Mẹ có chắc không đấy?_Jenny
– Không sao đâu mà con. Lâu rồi mẹ không lên lớp, mẹ nhớ học sinh của mình quá à._Bà Trang Hạ
– Vậy mẹ đi dạy cũng được. Nhưng mà mẹ nhớ là không được lên lớp quá nhiều tiết trong tuần nha, không thì lại ảnh hưởng tới sức khoẻ đó._Jenny
– Trời, mẹ biết mà, mẹ đâu phải trẻ con.hi_Bà Trang Hạ nở một nụ cười phúc hậu
—————————————————————————————————————————————-
Tại nhà Kelvin
– Lại mua thức ăn chín hả?_Emily vừa dọn bàn ăn ra vừa than
– Không thì ăn cái gỉ? Ai nấu?_Jun
– Chán quá à. Lúc trước ngày nào cũng được Jenny nấu cho ăn, còn giờ không ăn nhà hàng cũng mua đồ ăn làm sẵn._Emily

– Vậy em nấu đi. Trước chị thấy em học nấu ăn với Jenny mà._Jun
– Mới học được mấy món. À anh Kelvin này, hay mai anh đón Jenny qua nhà mình chơi đi, dù gì Jenny cũng đang được nghỉ mà._Emily
– Ừm, ăn đi rồi mai anh đón Jenny qua._Kelvin
Rồi cả ba cùng ngồi vào ăn. Kelvin vừa ăn vừa suy nghĩ. Thực sự Kelvin rất rất muốn Jenny ở lại để được bên Jenny nhiều hơn. Nhưng Kelvin không cho phép bản thân mình ích kỷ như vậy. Với cả đâu phải mình Kelvin muốn có Jenny đâu, còn mẹ của Jenny nữa mà. Bà Trang Hạ sức khoẻ không tốt nên Kelvin cho Jenny về để chăm sóc mẹ.
– Anh, ăn xong mình đi chơi đi._Câu nói bất ngờ của Emily kéo Kelvin trở về thực tại.
– Đi đâu?_Kelvin
– Đi….Đi nhà anh Ken chơi, Mary không ở chắc anh Ken buồn lắm._Emily
– Ờ hay đó. Ăn nhanh xong đi._Jun


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.