Bạn đang đọc Đừng Làm Ôsin Nữa, Làm Người Yêu Anh Đi: Chương 5
Jenny bước xuống nhà bếp và bắt tay vào làm việc. Bác Hoa đưa cho cô thực đơn của ngày hôm nay. Ban đầu cô hơi choáng vì làm cả đống đồ ăn mà chỉ có 1 người ăn, sau đó cô lấy lại bình tĩnh để tiếp tục làm.Loay hoay trong bếp gần 2 tiếng cuối cùng cô cũng làm xong. Khi dọn ra những người giúp việc trong nhà ai cũng khen nhưng không biết cậu chủ sẽ nói gì. Cô đã cố hết sức để ghi điểm trong ngày đầu tiên, mong là ông trời không phụ lòng cô. Đang mải suy nghĩ thì cô nghe thấy tiếng cười nói. Quay ra, cảnh tượng trước mặt cô là hai hàng người giúp việc đứng đối diện nhau, ở giữa là một anh chàng đang bước vào, mọi người vui vẻ chào đón mà anh ta không nói gì, mặt thì lạnh như băng. Bác Hoa bỗng tiến đến gần cô và nói:
– Jenny đây là cậu chủ mà hồi sáng bác nói đấy.
– Vâng. Chào cậu chủ_Jenny
– Cô là người giúp việc mới?_Kelvin(cậu chủ)
– Vâng. Tôi tên Bảo Ngọc, cứ gọi tôi là Jenny_Jenny
– Xem ra chúng ta có duyên nhỉ?_Kelvin
– Tôi từng gặp cậu à?_Jenny
– Cô không nhớ thì thôi._Kelvin
-…._Jenny không nói gì. Cô từng gặp cậu ta sao? Bỗng cô nhìn ra ngoài sân thấy một chiếc xe mui trần trông quen quen. Và rồi cô sực nhớ ra… Chẳng lẽ anh là người đụng xe với cô hôm ba cô bị tai nạn sao? Hôm đó do vội nên cô không để ý anh ta, cô chỉ thấy chiếc xe thôi.
– Cậu chủ lên phòng tắm rửa rồi xuống ăn cơm đi._Tiếng nói của bác Hoa vang lên kéo Jenny về thực tại.
Còn Kelvin thì bỏ lên phòng không nói gì. Với những người làm lâu năm ở đây thì đó là chuyện bình thường vì tính củ Kelvin là thế mà. Còn Jenny thì khẽ nhíu mày về con người này. Thấy Jenny như vậy bác Hoa lên tiếng:
– Dần rồi cháu sẽ quen thôi, cậu chủ là thế đấy chứ không có ý gì đâu cháu à. Thôi vào trong đi.
– Vâng._Jenny
15 phút sau Kelvin bước xuống với áo thun và quần lửng màu xám và vẫ giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng. Kelvin ngồi xuống ăn, anh chỉ cần nhìn thôi cũng biết đây không phải của đầu bếp nhà anh nấu. Vậy chỉ có thể là Jenny nấu thôi. Anh bắt đầu nếm thử từng món. Xem ra tay nghề của cô rất khá, anh cảm thấy khá hài lòng về bữa trưa này. Còn Jenny trong khi Kelvin ăn thì cô dường như nín thở. Vậy mà anh chả nói gì làm cô hụt hẫng. Nhưng không bị anh chê trách là được rồi.Bỗng Kelvin dừng ăn và nói:
– Jenny, chiều bác Trường(người lái xe của gia đình) sẽ đưa cô đi đến trường mới để biết. Rồi mai cô sẽ bắt đầ̀u đi học ở đấy.
– Vâng._Jenny