Bạn đang đọc Đừng Làm Ôsin Nữa, Làm Người Yêu Anh Đi: Chương 44
Kelvin bảo Jenny đưa bà Trang Hạ qua nhà Kelvin ở luôn nhưng với tính của Jenny thì chắc chắn không đồng ý rồi. Phương án 1 không thành công nên Kelvin chuyển sang phương án 2, Kelvin cho Jenny đến làm nhạc công trong một quán cafe, Kelvin nói Jenny muốn đến làm lúc nào cũng được mà không đến Kelvin vẫn trả tiền lương. Vì tuần này là tuần thi nên Jenny tập trung ôn thi mà không đi làm. Còn Jun tạm thời vẫn chưa có động tĩnh gì nhưng trong đầu thì đang có rất nhiều âm mưu để hãm hại Jenny, chỉ là chưa tới lúc thôi. Và Thiên Bằng cũng biết chuyện giữa Jenny và Kelvin, nhưng Thiên Bằng tạm thời vắng bóng rồi, điều này không biết đáng vui hay đáng lo đây.
————————————————————————————————————–
Với sự thông minh hơn người cả nhóm Kelivin ai cũng có kết quả học tập rất cao.
– Oài, thế là hết một năm học ùi._Emily
– Ừa, nhanh nhỉ? Hè rùi có tính đi chơi đâu không?_Jun
– Tất nhiên là phải đi ùi._Mary
– Năm nay đi đâu chơi?_Henry
– Pháp._Kelvin
– Ơ, em tưởng mình qua Mĩ chơi rùi thăm ba mẹ luôn._Emily
– Ba mẹ sang Pháp được 1 tháng rồi._Kelvin
– Thế mà em chẳng biết gì hết._Emily
– Này, thế khi nào đi?_Ken
– Mai._Kelvin
– Nhanh thế?_Jenny
– Mai đi rồi, tụi mình về chuẩn bị đi._Jun nói nói cười cười khi chợt có một âm mưu đen tối hiện ra trong đầu
Lần đi chơi này có thêm Lily nữa. Lily yêu Henry từ lâu rồi nhưng không dám nói ra. Lily đi cùng cũng chỉ vì muốn tìm cách tách Henry và Emily ra thôi. Lily mà đấu trực tiếp đấu với Emily thì chắc chắn sẽ thua nên chỉ còn cách gây ra hiểu lầm giữa Henry và Emily thôi. Nhưng ngày bình thường Lily rất ít khi tiếp xúc với Henry nên chẳng thể làm gì. Lần này đi chơi có thêm Jun giúp nên Lily có vẻ rất tự tin. Kế hoạch đã được hai chị em Jun dựng lên một cách hoàn hảo, giờ chỉ chờ cơ hội đến để thực hiện.
———————————————————————————————————————-
Hôm sau, 23 giờ 00 phút tại sân bay
– “Oáp”, em buồn ngủ quá à. Mà 25 phút nữa máy bay mới cất cánh(thời gian bay có thể có sự sai lệch, mong mọi người thông cảm)_Jenny ngáp dài ngáp ngắn dài nói
– Vậy ngủ đi._Kelvin cười
– Ơ, ngủ rồi lát mọi người bỏ rơi em thì sao?_Jenny
– Không có đâu. Em cứ yên tâm ngủ đi, trông em mệt mỏi mà anh thấy tội nghiệp quá._Henny
Rồi mọi người phải trố mắt ra nhìn khi thấy Jenny dựa vào vai Kelvin ngủ lúc nào không biết nữa. Xong chẳng hẹn mà mọi người quay qua nhìn nhau cười phá lên. Mary nhanh trí đưa một ngó tay lên miệng ám chỉ giữ im lặng để Jenny ngủ. Mọi người hiểu ý nên tự đưa tay bịt miệng lại vì chẳng ai có thể nhịn cười được. Một lúc sau tất cả lấy đồ ra để chuẩn bị lên máy bay. Nhìn Jenny ngủ ngon lành nên không ai dám đánh thức Jenny. Và tất nhiên Kelvin là người hộ tống Jenny lên máy bay rồi. Kelvin từ từ bế Jenny lên, Jenny nằm gọn trong vòng tay của Kelvin như một con mèo đáng yêu. Người ngoài nhìn vào đều trầm trồ ngưỡng mộ và hết lời khen ngợi vì nhìn Kelvin và Jenny như hoàng tử và công chúa bước ra từ thế giới cổ tích.hihi. Nhưng Jun thì ngược lại, ngọn lửa bùng cháy trong đôi mắt của Jun và đôi mắt đó luôn chĩa thẳng vào Jenny như thể muốn thiêu cháy Jenny vậy.
——————————————————————————————————————-
7 giờ sáng tại sân bay
Jenny vừa ngủ dậy liền đưa tay dụi gụi mắt rồi ngáp nhỏ một cái. Jenny cũng không nhớ mình ngủ từ khi nào nữa. Chỉ biết là khi dậy thì trời đã sáng rùi và có vẻ như máy bay đang hạ cánh thì phải.
– Em dậy rồi à?_Kelvin
– Vâng, em mới dậy. À mà anh này, hôm qua em ngủ sao lên máy bay được?_Jenny
– Anh Kelvin bế lên chứ chẳng lẽ bạn tự bay lên được à. hềhề._Emily ngồi hàng ghế bên dưới nói vọng lên
– Hỳ._Jenny cười
Máy bay hạ cánh, cả nhóm Kelvin cùng đi xuống. Đi máy bay hơn 7 tiếng đồng hồ chứ chả ít nên Jenny hơi mệt, vì thế bước đi của Jenny loạng choạng không vững. May Kelvin đi bên cạnh nhanh tay đỡ không thì chắc Jenny bị hôn đất ồy. Đứng trước đám đông như vậy khiến Jenny ngại đỏ cả mặt. Mary và Emily “thừa nước đục thả câu” quay sang trêu trọc Jenny khiến Jenny càng đỏ mặt hơn. Đến khi bác tài-người mà ba của Kelvin thuê đến đón nhóm Kelvin đến thì Mary và Emily mới thôi.
– His master!(Cậu chủ!)_Bác tài
– Doctor who?(Bác là ai?)_Kelvin
– The boss told me to pick you up at him.(Ông chủ bảo tôi đến đón cô cậu.)._Bác tài
– Then we go!(Vậy mình đi thôi)._Ken
Rồi tất cả cùng lên xe và đi đến mốt nhà hàng ăn sáng. Sau đó điểm du lịch đầu tiên mà nhóm Kelvin đến là công viên Montsouris theo yêu cầu của Jun. Dù đây là lần thứ 2 Jenny đến đây nhưng cũng phải thốt lên vì vẻ đẹp của nó. Công viên Montsouris là một nơi cuối cùng gia đình Jenny vui vẻ bên nhau. Trước khi ba Jenny mất một tuần, cả gia đình Jenny đã có những giây ấm cúng của một gia đình hạnh phúc. Đó là chuyến du lịch mà ba mẹ tặng cho Jenny sau một kì học mệt mỏi. Chuyến du lịch đó vui biết nhường nào, nhưng đâu ai ngờ đó lại là lần cuối cùng gia đình Jenny được cười nói bên nhau. Sau khi về Việt Nam ba Jenny nói có việc ở công ty nên đến thẳng công ty chứ không về nhà. Nguyên một tuần Jenny không được gặp ba vì ba không về, cho đến ngày Jenny nhận được điện thoại của bệnh viện và cũng chính là lần cuối cùng Jenny nhìn mặt ba. Ngày hôm đó hình ảnh của ba bị nước mắt làm mờ đi nên Jenny không nhìn rõ nhưng hình ảnh của ông sẽ mãi mãi in sâu trong trái tim Jenny, bởi đối với Jenny ông là một người ba tuyệt vời. Hôm nay trở lại công viên này, những hình ảnh của gia đình Jenny ngày hôm ấy lại hiện lên trong tâm trí Jenny. Jenny thầm ao ước thời gian có thể quay trở lại dù chỉ một lần thôi cũng được. Nhưng đó là điều không bao giờ có thể sảy ra và Jenny đành phải chấp nhận sự thật đó. Cả buổi Jenny cố cười nói vui vẻ để không ai biết thật lòng Jenny đang rất buồn khi nhớ về ba.