Bạn đang đọc Đừng Làm Ôsin Nữa, Làm Người Yêu Anh Đi: Chương 35
Một ngày mới lại bắt đầu không mấy suôn sẻ. Trời âm u nhiểu mây như vừa mất đi một phần nhựa sống. Có thể người ta sẽ cho rằng trời sắp mưa. Như vậy cũng đúng, nhưng liệu có khi nào nó báo trước một điều chẳng lành không? Cái gì đến nó thì nó sẽ đến thôi chứ không thể nào tránh được. Thôi thì phó thác tất cả lại cho số phận vậy.
Kelvin dậy làm vệ sinh cá nhân xong, xuống dưới bếp nhìn thấy một dáng người nhỏ nhắn quen thuộc đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng ọi người. Kelvin cứ thế nhìn không chớp mắt như thể chớp mắt cái là dáng người đó biến mất vậy.
– Anh Kelvin dậy sớm thế._Jun ôm cổ Kelvin từ đằng sau và nói
– Chẳng phải em cũng vậy sao?_Kelvin quay lại đáp nhưng vẫn để tay Jun trên cổ
– Tại thấy anh dậy nên em mới dậy chứ._Jun vẫn chưa bỏ tay ra
– Miệng lưỡi em càng ngày càng dẻo đấy._Kelvin nói rồi xoa xoa đầu Jun và cười, một nụ cười hiếm thấy của Kelvin
Đúng lúc đó Jenny quay ra đằng sau và chứng kiến cảnh hai người thân thiết. Jenny cảm thấy hơi chạnh lòng và tủi thân nhưng rồi cũng quay đi như chưa hề nhìn thấy gì. Làm xong Jenny dọn đồ ăn ra và gọi mọi người vào ăn sáng. Bữa sáng diễn ra vẫn như thường chỉ khác là Jenny ít nói hơn mọi hôm thôi. Ăn xong cũng là lúc Henry, Mary và Ken sang gọi đi học. Hôm nay Emily đi theo Henry nên Jenny đi cùng Kelvin và Jun. Suốt đường đi Jenny không nói gì, chỉ có tiếng cười đùa của Jun và tiếng ậm ừ cho qua hoặc những câu trả lời cộc lốc của Kelvin. Đến trường vẫn như thường ngày, đám nữ sinh trong trường mắt nổ hình trái tim khi mấy hot boy đến. Nói chung là chả có gì thay đổi cả, chỉ có tâm trạng con người thay đổi thôi.
—————————————————————————————————————————
Chiều tan học nhóm Kelvin tụ tập ở ngoài nhà xe đợi nhau.
– Mình với Emily đi chơi nên mọi người tự về nha._Henry
– Đi hẹn hò hả?_Ken tò mò hỏi
– Trẻ con hỏi nhiều._Henry phẩy phẩy tay và nói
– Vâng, trẻ con lắm. Không biết ai trẻ con hơn ai._Ken
– Không trẻ con thì là trẻ trâu à?_Henry
– Ít ra mình hơn bạn là có vợ rùi đó._Ken
– Hơhơ, vợ hả? Mình cũng sẽ chấm dứt tình trạng F.A nhanh thôi._Henry
– Thôi được rồi, giờ có đi không?_Emily xen vào khi thấy cuộc đấu khẩu của Ken và Henry mãi không có hồi kết.
– Thôi mình đi nha, gụt bai._Henry vẫy vẫy tay rồi cùng Emily lên xe đi luôn.
Những người còn lại thì đi về luôn không đứng đó cho người ta ngắm miễn phí thì lỗ nặng. Jenny vẫn ít nói như hồi sáng nhưng chẳng ai nhận ra. Về nhà lên thay đồi rồi xuống bếp làm bữa tối là công việc quá đỗi quen thuộc với Jenny suốt mấy tháng qua. Emily đi chơi, Kelvin và Jun ở trên phòng, Jenny ở dưới bếp, chẳng còn tiếng nói, chẳng còn tiếng cười, chỉ còn tiếng xào nấu đồ ăn ở dưới bếp. Căn biệt thự to mà lạnh lẽo đến đáng sợ, không khí ngột ngạt bao quanh khiến con người ta như muốn ngạt thở. Nhưng Jenny luôn phải cố gắng sống ở đó để có thể tiếp tục được đi học, để có tiền chữa bệnh ẹ, để có thể lo cho cuộc sống sinh hoạt của hai mẹ con. Dẫu biết có rất nhiều cạm bẫy ở phía trước nhưng vẫn cố đi vào chỉ vì đó là con đường duy nhất để hướng tới một tương lai mới. Jenny đã hy sinh tất cả chỉ vì 4 chữ “tương lai tương sáng”, phần còn lại là do số phận quyết định. Làm xong Jenny dọn đồ ăn ra bàn rồi lên gọi Kelvin và Jun. Đến khi ăn, căn biệt thự còn lạnh lẽo hơn. Chả ai nói với ai, không khí im lặng cứ bám lấy căn biệt thự đến nỗi tiếng côn trùng bay cũng làm con người ta phải rùng mình vì nghe rất rõ tiếng côn trùn va chạm với không khí. Đang ăn thì Kelvin có điện thoại. Một lúc sau Kelvin quay lên phòng thay quần áo rồi xuống nhà như chuẩn bị đi đâu đó.
– Anh Kelvin đi đâu vậy?_Jun hỏi
– Anh đi có việc._Kelvin nói xong đi luôn
Kelvin đi thì Jenny cũng dọn bàn luôn, sau đó lại tiệp tục lau dọn nhà như thường lệ. Mới làm xong Jenny còn chưa kịp nghỉ thì Jun nói:
– Jenny à, chị thấy hơi đau đầu, mà trong nhà hết thuốc rùi, em đi mua thuốc giúp chị nha.
– Vâng._Jenny
– Cảm ơn em._Jun
– Không có gì đâu, chị chờ em ở nhà nha._Jenny nói rồi đi luôn