Bạn đang đọc Đừng Làm Ôsin Nữa, Làm Người Yêu Anh Đi: Chương 29
Sáng sớm tại nhà Kelvin
– Bác Hoa, Jenny đâu?_Kelvin hỏi khi xuống nhà mà chẳng thấy bóng dáng Jenny đâu
– Bệnh tim của bác Trang Hạ tái phát nên Jenny về thăm mẹ rồi._Emily
– Phải đó, Jenny đi từ đêm qua rồi._Bác Hoa
– Ừm. Bác Hoa này, bác cầm tiền đưa ọi người đi._Kelvin đưa cho bác Hoa 1 cọc tiền
– Là sao?_Bác Hoa nhíu mày khó hiểu vì chưa đến ngày nhận lương mà cậu chủ đưa tiền
– Bác không nhớ sao? Trước khi vào làm cháu đã nói mọi người chỉ làm cho đến khi cháu tròn 17 tuổi. Hôm nay là sinh nhật thứ 17 của cháu. Và đây nữa, đây là 3 địa chỉ chỗ làm mới, mọi người cứ đến mà nhận việc._Kelvin
– Ui, vậy mà tôi quên mất. Thời gian trôi qua nhanh thật nhỉ, thấm thoát cũng 10 năm rồi. Thôi thì sau này cô chủ và cậu chủ tự chăm sóc bản thân mình nhé. Tôi đi thông báo ọi người đây._Bác Hoa
Emily tiến tới ôm bác Hoa. Dù bác Hoa chỉ là người giúp việc nhưng suốt bao năm qua bác ấy luôn chăm sóc 2 anh em Emily như con ruột của mình vậy. Emily thật sự không muốn bác Hoa nghỉ việc nhưng đó là quyết định của Kelvin nên Emily đâu dám nói gì. Được Kelvin cưng chiều, yêu thương, quan tâm, chăm sóc chu đáo như vậy đã ngoài sức mong đợi của Emily rồi nên Emily chẳng dám đòi hỏi gì.
– Bác cũng vậy nha._Emily
– Ừm._Bác Hoa
Bác Hoa và những người giúp việc khác đi chưa bao lâu thì Mary, Ken và Henry đến. Chuyện này đã quá quen thuộc rồi vì hôm nay là chủ nhật mà. Dù họ có là cậu ấm cô chiêu của các gia đình danh giá, là người thừa kế các tập đoàn lớn, là người có quyền lực trong tổ chức mafia thì họ vẫn không bỏ được thói ham chơi. Vừa mới đến Henry cũng thắc mắc không biết người giúp việc và đặc biệt là Jenny đi đâu rồi. Và sự thắc mắc đó đã được Emily giải đáp rất chi là cụ thể. Giải đáp cho Henry xong có vẻ Emily mất khá nhiều Clo và thêm cả cái tật ham ăn ngàn năm không thay đổi nên giục mọi người vào ăn sáng luôn.
– Kelvin năm nay định tổ chức sinh nhật thế nào?_Ken
– Như mấy năm trước._Kelvin
– Uầy, chán thế. Năm nay làm lớn hơn cho vui đi._Ken
– Ba mẹ Kelvin có về đâu mà làm lớn. “NGU”._Mary đáp lại và không quên cho thêm tính từ mà suốt 1 năm qua Mary luôn tặng nó cho thằng chồng trẻ con của mình(chỉ trẻ con trong mắt Mary thôi nhá)
– Này này, có mỗi 1 từ mà nhắc đi nhắc lại không biết chán hả? Vợ như thế này không lấy còn hơn, lấy về suốt ngày chửi ngu. “HỨ”._Ken chu mỏ lên nói lại Mary khiến Mary không dám nhìn thẳng vào Ken vì sợ độ đáng yêu của Ken làm lung lay ý chí mà xuống nước nhường giặc(chồng mình mà coi là giặc. Khổ thân Ken nhà mình)
– Hứ, không thích thì bỏ đi. Rồi đi lấy mấy em mắt xanh mỏ đỏ về mà kêu là vợ. Xem tốt bằng con này không._Mary quay lại đáp
– Xí, có vợ xinh mà còn kêu này nọ._Mary phồng má lên nói khiến mọi người phải bật cười vì khuôn mặt đáng yêu theo kiểu trẻ con của Mary bây giờ
– Thôi, chồng đùa thôi mà. Nhìn mặt thấy ghét ghê._Ken đành phải xuống nước trước không thì mất vợ như chơi
“Ghét này, ghét nữa đi..” Mary đánh nhẹ vào ngực Ken, miệng lẩm bẩm.
– 2 người thôi đi, 2 người phải biết thương cho dân F.A tụi mình với chứ._Jun xụ mặt xuống nói
– Hehe, so rỳ nha._Ken
Và thế là 1 tràng cười nữa lại vang lên, chỉ riêng Kelvin vẫn lạnh lùnh như thường. Đang cười đau cả bụng thì Emily cảm thấy có gì đó đụng vào chân mình nên hơi cúi đầu xuống nhìn. Đó là chân đi giầy màu nâu nam tính, và đó là chân của… Emily quay sang nhìn Henry thì bắt gặp Henry cũng đang nhìn mình. Lúc này Emily và Henry chuyển từ cười hả hê sang cười tủm tỉm. Bỗng mặt 2 người đỏ ửng lên mà cả 2 người đều không biết nguyên nhân là gì. Nhận thấy được sự thay đổi của Henry và Emily, Jun lên tiếng:
– Henry, Emily mặt sao đỏ vậy? Ăn trúng ớt à? Mà có ớt đâu nhỉ?_Jun cố tình trêu trọc Henry và Emily
– Hay là 2 người…_Ken
– Không có._Henry và Emily đồng thanh
– Ơ mình chưa nói xong mà 2 người nói không có chính tỏ có vấn đề. Hehe._Ken
Mặt Emily và Henry còn đỏ hơn hồi nãy. Nể tình là bạn thân của Emily nên Mary nói giúp:
– Thôi được rồi, đấy là chuyện riêng của người ta mà.
…………………………………………………………
Và cứ thế bữa sáng diễn ra trong tiếng cười nói vui vẻ. Nhưng cũng khá nhạt nhẽo khi thiếu Jenny. Trong lúc mọi người đang vui vẻ ăn sáng thì Jenny ở trong bệnh viện và để sự lo lắng, mệt mỏi ngự trị trên khuôn mặt. 2 tuần qua Jenny rất mệt khi phải chuẩn bị cho lễ hội trường, tưởng đâu hôm nay sẽ được nghỉ ngơi ai ngờ bệnh tim của mẹ Jenny lại tái phát. Đêm qua trước khi đi Jenny còn làm 1 số việc nhà nữa, rồi chạy vào bệnh viện luôn. Suốt cả đêm Jenny ngồi bên mẹ mà không chợp mắt 1 chút nào. Đến sáng cũng mải lo ẹ mà Jenny quên chưa ăn sáng nên giờ mặt Jenny tái mét. Bà Trang Hạ phải nói rất nhiều Jenny mới chịu đi ăn sáng. Bà Trang Hạ cảm thấy mình quá vô dụng khi để con gái mình phải chịu khổ như vậy. Tính đến bây giờ Jenny đi làm thêm cũng được 4 tháng rổi, trông Jenny gầy đi rất nhiều so với lúc trước. Nhìn Jenny như vậy bà Trang Hạ không kìm nổi nước mắt