Bạn đang đọc Đừng Làm Ôsin Nữa, Làm Người Yêu Anh Đi: Chương 19
Sáng sớm tại nhà Kelvin
– Dạo này Kelvin lạ nhỉ._Ken
– Ừm, cười nhiều hơn thì phải._Henry
– Hay là nó yêu rồi nhỉ._Ken
– Mà yêu ai? Nó có để ý đến con gái bao giờ đâu._Henry
– Hai người đang nói xấu mình à?_Kelvin
– Không, không có, hỳ._Ken
– Mình nghe thấy hết rồi. Chết này._Kelvin
Mary đi mua một số đồ dùng cá nhân rồi mới vào nhà Kelvin. Vào đến trong nhà Mary phả trố mắt ra để nhìn cảnh tượng trước mắt. Ba người con trai 17 tuổi, dáng người cao to vậy mà rượt đuổi nhau ở trong nhà như con nít vậy.
– Emily mở lớp trông trẻ từ hồi nào vậy?_Mary. Trời gì thế này, một người đã có vợ, một người thì rất lạnh lùng, một người trông rất chững chạc, vậy mà hôm nay cả ba như trẻ con lên ba vậy. Chắc sắp có bão lớn.
Ba anh chàng sau khi nghe Mary nói mới nhận ra trò chơi con nít của mình. Emily thấy chỉ lắc đầu mà cười không nói gì cả. Bởi lẽ Emily cũng hiểu sap hôm nay họ lại như vậy. Cả ba cứ như uống nhầm thuốc.
– Thôi ra ăn trái cây rùi đi học không thì muộn._Jenny cầm đĩa trái cây cười nói
– Ừm ừm ừm ăn trái cây, hỳ._Ken nhìn Mary ngại ngùng nói
Một lúc sau, cả sáu người bắt đầu đi học. Nhưng ra đến cửa thì gặp một cô gái. Jenny cảm thấy cô gái này rất quen, má lúm đồng tiền, răng khểnh bên trái. A đúng rồi. Chẳng lẽ cô gái nà là cô gái trong ảnh hôm trước sao? Trông cô ấy ngoài đời còn xinh hơn trong ảnh nữa.
– Jun_Kelvin, Emily, Mary, Ken, Henry đồng thanh, chỉ riêng Jenny không biết cô gái đó là ai
– Mọi người còn nhớ Jun à?_Cô gái đó
– Chị/em vẫn còn sống?_Kelvin, Emily, Mary, Henry lại đồng thanh thêm lần nữa
– Dù bây giờ em có thay đổi nhưng mọi người vẫn nhớ khuôn mặt này của em._Henry
– Phải. Chiều hôm đó em thật sự đã tắc thở nhưng may mắn là một kỳ tích đã đến với em, nên em còn sống. Sau đó ba mẹ em đưa em sang Mỹ vì y học bên đấy tốt hơn ở đây. Khi tỉnh lại em bị mất trí nhớ nên không quay lai tìm mọi người được. Em mới khôi phục lại trí nhớ thì vội bay sang đây tìm mọi người._Cô gái đó
– Vậy là tốt rồi._Kelvin.Anh cứ ngỡ là sẽ không bao giờ gặi lại người con gái này nữa. Bây giờ gặp lại cô ai vui lắm.
– Mọi người chuẩn bị đi học à?_Cô gái đó
– Ừm._Ken
– cho em đi với. Em đi cùnh anh Kelvin nha_cô gái đó
– Ừm._Kelvin
– Jenny đi cùng anh._Henry
– Vâng._Jenny
– Jenny là ai?_Cô gái đó
– Trên đường đi em sẽ nói cho chị sau._Emily
5 năm trước
– Kelvin, trả con gấu bông cho em._Một cô bé 12 tuổi
– Lêu lêu đuổi kịp anh, anh trả._Một cậu nhóc bằng tuổi cô bé
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA_ Tiếng của cô bé vang vọng cả ngôi biệt thự
Cậu nhóc ngoảnh đầu lại thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Cô bé lăn từ trên cầu thang xuống. Đến chân cầu thang cô bé nằm bất động, máu từ trên đầu chảy xuống rất nhiều. Cậu nhóc hoảng sợ bỏ con gấu bông trên tay ra chạy đến lay lay cô bé nhưng cô bé không có phản ứng gì cả, cậu thật sự hối hận vì trò đùa của mình, giá mà cặu không lấy con gấu bông của cô thì bây giờ đã không có chuyện gì rồi. Không biết phải làm sao, cậu nhóc chạy đi tìm ba của mình.
– Ba…ba ơi._Cậu nhóc thở hồng hộc nói không nổi
– Sao hả con trai._Ba cậu nhóc
– Jun…Jun…Jun bị ngã từ trên cầu thang xuống._Cậu nhóc
Ba cậu nhóc liền chạy thẳng vào nhà mà không nói gì thêm. Không lâu sau xe cấp cứu đến, ba cậu nhóc đưa cô bé đi nhưng không cho cậu nhóc đi theo. Bất lực cậu ngóc lên phòng ngồi suy nghĩ. Cậu nhớ lại những kỉ niệm của cậu và cô rồi cảm thấy hận bản thân mình vô cùng. Cô mà có chuyện gì chắc cậu chẳng thể tha thứ cho bản thân. Cả buổi cậu ngồi trên phòng không nói chuyện với ai, bữa trưa cũng không ăn. Đến chiều ba cậu mới về, mặt ông tỏ rõ sự đau buồn.
– Ba, Jun sao rồi?_Cậu nhóc
– Con phải bình tĩnh nhé. Jun không còn nữa rồi._Ba cậu nghẹn ngào nói
– Không, ba nói dối, con không tin._Cậu nhóc hét lên chạy thẳng về phòng
Cậu nhóc phản ứng vậy cũng đúng thôi, làm sao có thể chấp nhận được sự thật phũ phàng này. Cô bé đó thật tội nghiệp mà. 12 tuổi, cái tuổi vẫn còn hồn nhiên, ngây thơ, trong sáng, vẫn còn đó những ước mơ còn dang dở chưa được thực hiện. Vậy mà cô đã phải bỏ lại tất cả để một mình đi sang thế giới bên kia. Sau đó cậu nhóc trở thành một người lạnh lùng.
Trở về hiện tại
Trên đường đi Henry kể cho Jenny tai nạn 5 năm trước. Chả trách lần trước anh lại mạnh tay với Jenny như vậy. Bây giờ cô mới hiểu sao Kelvin lạnh lùng đến thế. Không biết sự trở lại của Jun có làm anh thay đổ lần nữa không nhỉ? Jenny nghĩ lung tung một hồi là đến trường rùi. 7 người bước xuống xe trước bao con mắt trầm trồ hâm mộ của học sinh trong trường. Và đặc biệt là sự xuất hiện của Jun khiến bao anh chàng trong trường cảm nắng mặc dù trời chưa có nắng.
– Chị Jun, em nhớ chị quá à._Lily chạy từ trong ra ôm lấy Jun
– Chị cũng nhớ em lắm. Mà sao em bỏ sang đây mà không rủ chị?_Jun
– Tại bác Dũng(ba của Jun) bảo khi nà chị khôi phục trí nhớ mới cho qua đây._Lily
– Em biết Jun còn sống sao không nói tụi anh biết._Ken
– Hứ, từ lần chị Jun gặp tai nạn các anh có chơi với em đâu._Lily
– Hừ…_Mary hừ lạnh rồi đi luôn.
– Thôi để khi khác nói tiếp, bây giờ vào trường đi không thì muộn._Emily