Bạn đang đọc Đừng Làm Loạn Chuyện Này Không Khoa Học Full – Chương 33
CHƯƠNG 32:
Ngoại trừ Đàm Mạt, tất cả mọi người đều cố nhịn cười. Có lẽ thường ngày ấn tượng về một Giáo sư Lạc nghiêm túc nên hôm nay khá bất ngờ khi lần đầu tiên chứng kiến cảnh anh ngang nhiên trêu ghẹo Tiểu hoa đán của văn phòng.
Xem ra, giáo sư Lạc quyết tâm muốn theo đuổi Đàm Mạt rồi!
Đáng tiếc là, đoạn đối thoại này Tiêu Triết đi ra ngoài ăn cơm lại một lần bỏ lỡ.
Trong nháy mắt Đàm Mạt không còn cảm giác thèm ăn, nhìn biểu tình như mây như gió của Lạc Hàm, trong lòng đắn đo suy nghĩ. Chữ mẫu ấy khiến bữa cơm trở nên gian nan hơn nhiều.
Sau khi ăn xong, Lạc Hàm thu dọn hộp cơm. Trước khi đi, nhìn Đàm Mạt nói một câu: “Đừng về trước khi tan tầm, chờ tôi tới đón.”
Sau đó, để lại bóng lưng anh tuấn trước mắt Đàm Mạt.
Giáo sư Lạc đi rồi, Đàm Mạt cũng không có bị vây hãm; chủ yếu là do mang danh Nam tử Hán không thích hợp đi nhiều chuyện của một cô gái! Thế nhưng, nhóm người xã hội chủ nghĩa này thậ lòng rất muốn hóng chuyện!!!
Hết giờ làm việc, Đàm Mạt đợi mọi người ra về gần hết mới dám lên mạng tra tìm ý nghĩ từ Mẫu. Chưa kiểm tra xong Lạc Hàm đã đến!
“Đang xem gì thế?”
“Không có gì…”
Dứt lời cô gái Đàm Mạt nhanh tay tắt màn hình. — Máy tính, có lỗi với mày rồi…
Nhìn dáng vẻ Có tật giật mình của cô, Lạc Hàm lấy áo khoác khoác lên người Đàm Mạt, nhác thấy bộ dạng muốn lẩn tránh của cô, anh dùng ngôn từ danh chánh ngôn thuận lên tiếng: “Đừng chậm trễ thời gian của tôi.”
Đàm Mạt rơi lệ… Cô có năn nỉ anh đến đâu!
Cứ như vậy Đàm Mạt được giáo sư Lạc đưa đi đón về.
Tối thứ tư cô nhận được thông báo của mẹ Đàm sắp xếp cho cô đi xem mặt, cô ngồi ở trong xe, vui vẻ nhìn giáo sư Lạc mở miệng: “Bắt đầu từ ngày mai, anh không cần đưa đón tôi nữa, chân của tôi đã bình phục. Hơn nữa, ngày mai tôi có việc.”
Lạc Hàm nhìn cô một cái: “Ừm, được. Hẹn gặp lại.”
Nói xong, anh mở cửa xe, ra hiệu Đàm Mạt có thể xuống xe.
… Có cần như vậy không… Thái độ lạnh lùng vậy?!!!
Thật ra, hình như từ trước đến giờ anh đối xử với ai cũng như thế…
Đàm Mạt trở về nhà, mẹ Đàm đang ngồi ở trước ghế sofa xem tivi say mê.
Là tiết mục mà bà rất thích xem…
Đàm Mạt cảm thấy, một ngày nào đó, mẹ cô có thể cạnh tranh vị trí trong show “Tình Cảm Gia Tân này được rồi đó … Lấy thân phận là một khán giả bí mật.
“Ngày mai đi xem mặt phải chuẩn bị thật tốt nhé! Lần này trăm ngàn lần ghi nhớ đừng làm hỏng đấy!” Mẹ Đàm tận tình khuyên bảo con gái.
Đàm Mạt nhìn bộ dáng nôn nóng muốn bán con gái đi của mẹ cô, thở dài: “Con sẽ cố hết sức… À, mẹ có hình của anh ta không cho con nhìn một chút.”
“Không có!” Mẹ Đàm trả lời thẳng.
Không có?
Đàm Mạt hỏi: “Lần này ngay cả ảnh chụp cũng sợ đưa cho con xem sao?”
Lần trước bởi vì một tấm hình mà Đàm Mạt suy luận ra người đàn ông kia có chướng ngại về giới tính, đã dọa bà mối khóc ngất ngay tại chỗ…
Mẹ Đàm nheo mắt nhìn con gái: “Lần này, là cực phẩm đó!”
Đàm Mạt híp mắt, từ âm cuối nâng cao của mẹ cô cộng thêm vẻ mặt kia, cơ bản là cô có thể kết luận, lời của bà là thật…
Nhưng mà: Mẹ… Mẹ có cần thiết giấu hình chụp luôn như thế không???
“Cực phẩm đến mức nào ạ?” Đàm Mạt thuận miệng hỏi một câu, ngồi xuống, ánh mắt quét lên đủ loại mỹ nữ xem mắt trên ti vi.
Âm điệu mẹ Đàm mát mẻ: “Chao ôi, nhìn tấm hình kia làm cho mẹ nhớ đến cha con lúc còn trẻ: Anh tuấn nho nhã, khí chất phi phàm!”
Có người khen chồng mình như vậy sao…
“Cho nên sau khi bà mối nhìn tấm ảnh đó, quyết định giấu luôn! Bà ấy làm bà mối lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đến thế, chỉ sợ là trước đây không có mà về sau cũng sẽ không có một ai!”
Đàm Mạt đỡ trán: Mẹ… Mẹ diễn sâu quá …. Quá nhiều sơ hở!!!
Cô đứng dậy muốn trở về phòng, lại nghe thấy mẹ Đàm nói thêm: “Mẹ đã chuẩn bị đồ đi xem mắt, để ở phòng con rồi! Lần này, chỉ thành công, không cho phép thất bại!”
Đàm Mạt im lặng… Mẹ, mẹ có thể có chút tiết tháo* của giới trí thức thượng đẳng không ạ…
Đàm Mạt trở về phòng…
Trên giường bày không dưới năm bộ y phục hợp thời trang cùng với túi xách, trên nền nhà là mẫu giày boot mới nhất mà mẹ Đàm mua sẵn. Trên bàn trang điểm la liệt các mẫu nước hoa và trang sức.
Đàm Mạt thở dài: Thỉnh thoảng mẹ cô thật sự rất cường hào…
Đàm Mạt cất quần áo và túi xách, dành ra chỗ ngồi cho mình, trong đầu suy tính nên dùng trang phục và đạo cụ gì cho cuộc gặp cực phẩm ngày mai thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Lạc Hàm: Muốn biết ý nghĩa của Sư mẫu phải không?
Ối! Làm sao anh lại biết lúc ấy cô dùng máy tính tra từ đó chứ?
Ngẫm nghĩ một chút, với IQ của anh, đoán ra cũng không khó.
Đàm Mạt rất nghiêm túc trả lời anh: Mẫu Là dòng họ, cũng có nghĩa là tình mẹ. Thường có hàm nghĩa mẹ hiền, đương nhiên, cũng là xưng hô đối với mẹ.
Tin nhắn gửi đi, cả nửa ngày cũng chưa thấy hồi âm.
Đàm Mạt cầm điện thoại, xác định lần nữa tin nhắn đã gửi mới yên tâm đặt điện thoại di động xuống.
Bỗng nhiên, một tin nhắn mới gửi tới.
Lạc Hàm: Em có thể tra nghĩa của cả hai từ này không!
Hiếm khi thấy anh ta dùng dấu chấm câu “!” như thế này.
Sau khi Đàm Mạt tìm tòi nghiên cứu, trong nháy mắt, khuôn mặt cô đỏ ửng …
Mộ Hà, đều tại cậu! Không có việc gì chỉ điểm tớ loại chuyện này làm chi! Ngày mai, người ta còn phải xem mặt!
Sư mẫu: Ở chế độ cổ đại của Trung Quốc, đa phần người hành nghề trong hệ thống giáo dục đều là phái nam cho nên được gọi là tiên sinh hoặc là ân sư, có một ý kiến khác cho rằng một ngày làm thầy suốt đời làm cha, cho nên vợ của thầy sẽ được gọi là sư mẫu.
Cuối cùng anh ấy có ý gì!
Thấy Đàm Mạt không trả lời tin nhắn của mình, Lạc Hàm đặt điện thoại xuống, tâm tình rất tốt, anh đứng ở trước cửa sổ sát đất, từ từ thưởng thức một ngụm vang đỏ: Có một số việc ảnh hưởng đến cảm xúc của anh mạnh hơn anh tưởng!
Ngày hôm sau, trong số đồ trang bị mà mẹ Đàm chuẩn bị sẵn, Đàm Mạt chọn một bộ quần áo kín cổng cao tường mà cô cho rằng là bình thường nhất. Trước khi ra ngoài, mẹ Đàm đưa cho cô quyển Thiền Định
*Tên tiếng Hoa 沉思录 – Trầm thư lục: Meditations, tác giả: Marcus Aurelius, George .
Đàm Mạt nhíu mày, mẹ Đàm rất phấn chấn: “Đây là ám hiệu, cậu ấy trông thấy sẽ đến gặp con. Lần này không có bà mai giật dây, hai con sẽ trực tiếp gặp mặt.”
Thiền định …
Cô đặt quyển sách trên bàn, rõ ràng chẳng khác nào viết ở trên mặt: Tôi là tới xem mặt, Phi Thành Vật Nhiễu*
*Đây là một show hẹn hò của đài Giang Tô.
Lúc Đàm Mạt ngồi ở phòng VIP của nhà hàng Tây cao cấp, cô báo với phục vụ lát nữa mới gọi món, cô lấy tấm bằng tốt nghiệp Tiến sĩ tâm lý học ra đảm bảo và tin chắc: Người kia đã xem cô như bệnh nhân tâm thần.
Trong lúc chờ đợi, Đàm Mạt mở quyển sách ra đọc, nghe nói đây là quyển sách gối đầu giường của hầu hết các vị quan chức Trung Quốc thời nay. Đàm Mạt nghĩ nghĩ đến giờ cô chưa làm được quan lớn ắt hẳn là do chưa chịu đọc quyển sách này.
Đọc một lúc hơi mỏi mắt, ngẩng đầu … Đàm Mạt cảm thấy: Mắt càng đau hơn…
Người đàn ông ngồi ở đối diện cô — trong trẻo nhưng lạnh lùng tuấn nhã — anh khoanh tay, ánh mắt đầy thâm ý nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên.
Sao nào… Chưa từng thấy Người đọc sách à?
Thế nhưng, Đàm Mạt không có chút dũng khí nói ra những lời này. Cô nhìn người đối diện, lúng túng buông sách xuống: “Thật trùng hợp, Lạc Hàm.”
Lạc BOSS liếc cô một cái: “Không trùng hợp!”
… Nhớ lại hai chữ “Sư mẫu” cô xấu muốn độn thổ.
Đàm Mạt: “… Chẳng lẽ anh cũng đến để xem mặt?”
“Ừ!”
Người ưu tú như anh cũng phải đi xem mặt, Đàm Mạt cảm thấy khá hơn rồi!
“Người anh chờ còn chưa tới?” Thấy sắc mặt Lạc Hàm hình như không tốt lắm, Đàm Mạt cẩn thận dò hỏi.
Lạc Hàm bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, hai tay chống cằm, giọng nói trong trẻo: “Đến rồi, chính là em.”
… !
Mẹ! Bức ảnh mẹ trân quý chính là ảnh chụp của Lạc Hàm sao? ! ! !
Đàm Mạt cảm thấy thế giới hỗn độn!
Lấy thân phận là đối tượng hẹn hò ăn cơm cùng Lạc Hàm, quả thực là một loại khiêu chiến.
Đàm Mạt cảm thấy ăn cũng không được, mà không ăn cũng không được. Cuối cùng, cô quyết định tước vũ khí đầu hàng: “Cái đó… Tôi thật sự là ăn không vô…”
Lạc Hàm nhìn dĩa beefsteak trước mặt cô, buông nĩa xuống: “Sao thế? Đâu phải lần đầu tiên cùng tôi dùng bữa.” Ngừng một chút, đại Boss lại tiếp lời “Hơn nữa, còn từng cùng nhau ngủ, không phải sao?”
Mặt Đàm Mạt đỏ phừng.
Đúng … Còn không chỉ một lần…
“Thôi, chúng ta đi thôi.” Lạc Hàm kêu phục vụ thanh toán tiền.
Hai người ra khỏi nhà hàng, Đàm Mạt đi theo phía sau Lạc Hàm, tâm tình vô cùng rối rắm.
Cô có thể nên hiểu lầm … Là anh cố ý?
Cô có thể nên hiểu lầm … Là anh thích cô?
— Mộ Hà! Tớ ghét cậu… Không có việc gì nhắc chuyện này làm chi…
Bỗng nhiên, một đôi tay mạnh mẽ kéo Đàm Mạt lại, mất thăng bằng Đàm Mạt ngã vào lòng ai đó: “Anh làm gì thế?”
BOSS khẽ đáp một câu: “Hẹn hò.”
“…”
Dứt lời anh nắm lấy tay cô đút vào túi áo khoác.
Đàm Mạt ngại ngùng, muốn rút tay ra nhưng phát hiện Lạc Hàm nắm rất chặt.
… Không thể như vậy!
“Đừng loạn!”
Anh đi bên cạnh cô, mùi hương trong lành dễ ngửi khiến tâm Đàm Mạt bấn loạn.
Đối tượng hẹn hò này, thật sự quá cực phẩm…
Đàm Mạt yên lặng thở dài.
Lạc Hàm sợ Đàm Mạt đói khổ lạnh lẽo, liền dẫn cô vào trung tâm thương mại tìm chút gì cho cô ăn.
Vào trung tâm thương mại, Đàm Mạt nghe được một âm thanh quen thuộc: “Đàm Mạt!”
Đàm Mạt ngẩng đầu, một người phụ nữ trung niên, y phục trang nhã, sang trọng, tươi cười nhìn cô và Lạc Hàm.
Đàm Mạt thật sự khóc không ra nước mắt: “Mẹ, mẹ ra ngoài dạo phố ạ…”
Muốn theo dõi cô có cần rõ ràng như vậy hay không!
Mẹ Đàm giới thiệu với vị phu nhân bên cạnh: “Đây là con gái tôi Đàm Mạt, bên cạnh là bạn trai nó.”
Vẻ mặt vị phu nhân mờ mịt… Bà chỉ là người qua đường Giáp thôi nha!
Sau đó mẹ Đàm đánh giá Lạc Hàm một chút, gật đầu mở lời: “Có thời gian tới nhà bác dùng cơm nhé.”
Lạc BOSS thân sĩ mỉm cười nho nhã: “Dạ được ạ!”
“Vậy thì tối chủ nhật tuần này đi, ngày đó vừa vặn ba Mạt Nhi cũng trở về.”
“Vâng! Cám ơn thịnh tình của bác. Đến lúc đó cháu xin quấy rầy.”
Sáng sủa mát mẻ, nho nhã lễ độ như thế!
Đàm Mạt đứng một bên nhìn mẹ Đàm và Lạc Hàm trò chuyện vui vẻ, trong lòng có một loại cảm giác rất kỳ quái:
Sao cô cảm thấy mình chân chân chính chính bị mẹ bán!???