Bạn đang đọc Đừng Làm Loạn Chuyện Này Không Khoa Học Full – Chương 3
CHƯƠNG 2
Bụng rỗng quay về nhà, trời vẫn còn chưa tối hẳn, Đàm Mạt vào trong bếp hâm nóng một ly sữa, chiên trứng ăn với bánh mì sandwich. Sau khi no căng, cô xoa xoa bụng, về phòng ngủ.
Trong phòng khách ở tầng trệt, bà Đàm đang ngồi trên sofa xem tiết mục ‘Kết thân Đại Giang Nam Bắc’, trông thấy Đàm Mạt từ trong bếp đi ra, bà vẫy tay lia lịa gọi cô qua.
Đàm Mạt ngoan ngoãn đi qua ngồi bên cạnh mẹ, cùng bà xem tivi.
Mẹ Đàm lên tiếng: “Mạt Nhi, hôm nay xem mắt thế nào?” Tuy đang hỏi Đàm Mạt, nhưng ánh mắt bà vẫn dán chặt vào màn hình.
Đàm Mạt ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời: “Cứ cho là bình thường!”
Sao?
Vừa nghe xong, mẹ Đàm cười tít mắt: “Sao sao, cậu ta rất thích con đúng không?” Mẹ Đàm hoàn toàn tự tin với con gái mình, dung mạo xinh đẹp của cô vang danh khắp đại viện.
Đàm Mạt uống ngụm nước, đôi mắt nhìn lên tivi những người trang điểm diễm lệ, hoặc để mặc mộc đơn giản, gật gật đầu.
Mẹ Đàm đưa mắt nhìn … Cái này có được coi là có hi vọng không? Bà luôn lo lắng đứa con gái tốt nghiệp tiến sĩ này không tìm được đối tượng thích hợp. Đàm Mạt tuy còn nhỏ tuổi, nhưng mong kiếm được đàn ông tốt phải biết ra tay kịp thời!
“Vậy kết thúc buổi gặp mặt, hai đứa nói gì?” Mẹ Đàm hiếu kỳ.
Đàm Mạt xem tivi, ba phút sau khẽ nhíu mày, đứng dậy, thanh âm lành lạnh nhưng vẫn khiến cho người nghe cảm thấy thoải mái: “À! Con chỉnh giúp anh ta một lỗi sai!”
Cô nhìn vào mắt mẹ mình, giọng thành thật: “Con nói cho cậu ta biết, IQ của con là 180, không phải 160.”
Mẹ Đàm: “…”
Dứt lời, Đàm Mạt xoay người lên lầu, mẹ Đàm lớn giọng gọi lại: “Con ngồi xuống đây cho mẹ! Xem xong chương trình này rồi đi. Con nhìn cô gái này xem có thể học tập được ở người ta chút nào không … Lần này không cần nói thêm cũng biết là không thành!”
Đàm Mạt lướt nhìn người đàn ông và người phụ nữ trên tivi, thở dài trong lòng: Biểu lộ cho thấy là người đàn ông chủ động … với cô mà nói không có tác dụng ‘học tập’.
Tuy nhiên, Đàm Mạt vẫn kiên nhẫn nói với mẹ: “Cô gái tuy nhìn chàng trai nhưng ánh mắt chỉ dừng khoảng ba giây liền dời tầm mắt. Cô ta búi tóc thấp, ưỡn thẳng người, đầu hơi ngả về phía sau. Nhìn kỹ tay cô gái ấy mẹ sẽ thấy bàn tay hơi nắm lại, trong tâm lý học đây gọi là biểu hiện chống cự. Như vậy, làm sao cô ta đồng ý người đàn ông kia chứ?” Rồi cô bước thẳng lên lầu.
Tiếp sau đó trên tivi truyền đến bài hát kinh điển ‘Đáng tiếc không phải anh’.
Sáng mai cô sẽ đi phỏng vấn, Đàm Mạt vùi mình trên chiếc sofa, tay linh hoạt click chuột đọc lại bản ‘Sơ Yếu Lý Lịch’ của mình, chuẩn bị tư liệu đầy đủ, cô đứng dậy tiến đến phía đầu giường cầm khung ảnh lên.
Ảnh chụp là hai chàng trai anh tuấn cùng một bé gái, một chàng khoác vai hai người, nụ cười rực rỡ, cậu thanh niên còn lại chỉ mỉm cười, bé gái thì không biểu lộ cảm xúc.
Đàm Mạt nhìn một lúc, sau đó đặt về vị trí cũ, nằm dài trên giường.
Cô thở dài một hơi, bắt đầu ngủ!
…
Trằn trọc trở mình, xoay trái xoay phải, ngồi dậy nằm xuống … Vẫn không ngủ được!!!
Đàm Mạt hiếm khi có cảm giác căng thẳng thế này …
Cô cầm di động … Năm giờ rồi!
Buổi phỏng vấn là chín giờ sáng mai.
Cô lại thở dài, cho dù mất ngủ đến mức nào từ trước đến nay cô đều không dùng thuốc ngủ bởi vì loại thuốc ấy có tác dụng kích thích đại não rất lớn. Cô xuống lầu, uống một ly sữa, rồi tự ép mình phải đi ngủ.
Lần thứ hai thức giấc đã bảy giờ rưỡi, Đàm Mạt dụi dụi mắt, mơ màng đi rửa mặt, chọn một bộ quần áo chỉnh tề, sau đó cầm chìa khóa ra ngoài.
Sau khi đến nơi Đàm Mạt phát hiện mình là người đến cuối cùng, hơn nữa, ứng viên hôm nay đều là nữ!
Trong đội hình sự tỉ lệ nam nhiều hơn nữ là chuyện ai cũng biết … Cái này là muốn tuyển tú sao?
Thật ra, ngay ở vòng lọc hồ sơ, tất cả các CV* là nam giới đều đã bị loại.
*CV: Sơ yếu lý lịch, truyền tải sơ lược thông tin bản thân, kỹ năng và kinh nghiệm của mình với nhà tuyển dụng.
Cô nhìn mỗi một người ở đây trang phục rất đẹp, còn trang điểm kỹ càng, trông rất chuyên nghiệp.
Đàm Mạt thoáng cau mày, tiện tay tháo dây buộc tóc, hong các lọn tóc lại một lần nữa cho vào nếp. Cô hi vọng đối phương cũng có thể nhìn ra cô cũng đã chuẩn bị khá kỹ càng.
Cô liếc nhìn danh sách phỏng vấn… Cô xếp cuối cùng …
Tất cả ứng viên gia nhập vào phòng tâm lý tội phạm thuộc đội hình sự đều ngồi chờ ở hành lang, khả năng phần nhiều là do đội hình sự nam thừa nữ thiếu, hiếm khi được nhìn thấy nhiều phụ nữ với đủ mọi dáng vẻ như thế này, nên thu hút ánh nhìn của cảnh viên trong văn phòng.
Đàm Mạt đeo tai nghe, quyết định nhắm mắt dưỡng thần một chút, không cần vội vã.
Cứ như thế, cô hòa mình vào tiếng dương cầm du dương … từ từ … từ từ … chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Triết đi ngang qua hành lang trùng hợp nhìn thấy cô!
Cô gái trước mặt anh ta đang ngồi dựa vào thành ghế, mái tóc rất dài, đuôi tóc khẽ uốn cong thành từng lọn. Cô đang nhắm mắt, hàng mi cong dài, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, dường như Thượng Đế đã dồn hết yêu thương để khắc họa ra cô. Cô yên tĩnh nghiêng người dựa vào tường, những trông vẫn thoát tục và mỹ lệ. Nếu cứ im lặng mà ngắm nhìn cô như thế sẽ có cảm giác cô tựa như công chúa trên đỉnh núi tuyết, thanh cao tự kiêu khiến người khác không dám đến gần. Bề ngoài của cô khá xuất chúng, có một cậu cảnh sát trẻ tuổi lén lút lấy điện thoại chụp lén một cái, hành động này động đến cô gái ngồi bên cạnh, cô ta bĩu môi khinh thường. Thế nhưng chàng cảnh sát cười cười, không quan tâm, ngoảnh mặt đi mất.
Tiêu Triết nheo mắt, anh phóng lớn tiêu cự, chụp một tấm, sau đó gửi tin nhắn cho người anh em: ‘Mì hoành thánh’ đang ngủ say sưa bên ngoài! Lúc phỏng vấn nhớ ‘Hạ thủ lưu tình’!
Một lát sau điện thoại anh ta báo có tin nhắn mới:
— Lạc Hàm: Cậu bớt nhảm nhí giùm tôi. Đánh thức cô ấy dậy, người tiếp theo là cô ấy!
Khi Tiêu Triết đánh thức Đàm Mạt, cô còn đang nửa mê nửa tỉnh, lát sau cô mới lên tiếng nói ra một câu khiến cả phòng Tiêu Triết được một phen ôm bụng cười suốt buổi sáng: Thưa anh! Anh mặc áo trái!
Rồi cô gái làm người ta đứng hình đó bình tĩnh đứng dậy.
Cô tiếp tân nở nụ cười hướng dẫn Đàm Mạt vào phòng phỏng vấn.
Đàm Mạt không hề biết trong khi chờ cô bước vào trong phòng, vị chủ thẩm luôn kiêu ngạo, kiệm lời , giáo sư Lạc Hàm, đã đứng dậy, nói nhỏ với người bên cạnh: “Sư phụ Lý, chúng ta đổi chỗ.”
Nhìn tách trà đã cạn, Lạc Hàm hơi khựng lại, ngón tay gõ nhẹ lên bàn: Thôi quên đi! Hạ thấp độ khó một chút!
Sau đó anh ngả người về phía sau, nhàn nhạt lên tiếng: “Cảnh sát Vương, lát nữa phiền anh làm chủ thẩm.” Cảnh sát Vương ngồi ở một hướng khác không hiểu vì sao nhưng vẫn đáp lời: “Được!”
Anh ta liếc nhìn tư liệu của cô gái sắp đến lượt, anh ta líu lưỡi … Quả là! Bằng cấp sáng chói!
Đàm Mạt tiến vào trong, bầu không khí khá yên tĩnh, đối diện là năm người đang ngồi nghiêm túc chờ cô.
À? Lạc Hàm? Liếc mắt cũng nhận ra anh, dáng vẻ xuất chúng, anh tuấn phi phàm!
Anh cũng thuộc đội hình sự? Nhớ đến dáng vẻ tinh anh của anh ngày hôm qua, Đàm Mạt thừa nhận người như vậy nếu công tác trong đội trinh sát hình sự thì tổ quốc an toàn hơn rất nhiều!
Đàm Mạt hắng giọng rồi bắt đầu giới thiệu đơn giản về mình!
Những người tham gia phỏng vấn đọc tư liệu về cô:
– 14 tuổi vào Đại học Thanh Hoa.
– 17 tuổi học PHD ngành tâm lý học tại đại học Princenton.
– 21 tuổi nhận được bằng Tiến sĩ.
– Công tác hai năm tại Mỹ.
– Tháng 7 năm nay vừa về nước.
Đã từng làm việc tại Mỹ, lại còn là trợ lý cấp cao của nhà tâm lý học Stein danh tiếng, từng giúp FBI phác họa chân dung tội phạm, phá được vài vụ trọng án.
Cảnh sát Vương liếc nhìn vẻ ngoài nhu nhược, nụ cười dịu dàng của cô gái trẻ trung trước mắ, anh ta khó tưởng tượng nổi lại có một bề dày thành tích như thế này. Anh ta mở miệng hỏi một vấn đề khiến một người đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng như Đàm Mạt sửng sốt.
“Ở Mỹ có một nơi làm việc tốt như vậy, tại sao hai tháng trước lại về nước?” Câu hỏi này của cảnh sát Vương ngoại trừ Lạc Hàm, thì ba người còn lại cũng khá tò mò.
Đàm Mạt từ nãy đến giờ vẫn đứng nghiêm chợt thở phào nhẹ nhõm, cô tưởng rằng mình sẽ bị hỏi những vấn đề cực kỳ khó nhằn. Cô khẽ nở nụ cười, hai tay đang cuộn chặt vô thức buông lỏng.
Ánh mắt Lạc Hàm lóe lên một cái, nhếch miệng: Nhanh như vậy đã thả lỏng cảnh giác? Không phải là hành động sáng suốt.
Đàm Mạt giải thích: “Thật ra, mẹ tôi rất lo lắng tôi lấy chồng ngoại quốc, nên lừa tôi về nước.”
Một nữ cảnh sát trung niên ngồi bên cạnh cảnh sát Vương hứng thú lên tiếng hỏi: “Làm sao mẹ cô có thể lừa cô được? Cô không nhận ra sao?”
Đàm Mạt ngữ khí đầy bất lực: “Bà gọi cho tôi nói bà bị ung thư vú …”
Vị nữ cảnh sát phá lên cười, bà ta thích cô gái này, khẽ liếc nhìn Lạc Hàm, thầm nghĩ: Không biết có thể cướp được cô gái này từ trên tay cậu ấy không đây.