Bạn đang đọc Đừng Làm Loạn Chuyện Này Không Khoa Học Full – Chương 17
CHƯƠNG 16:
Có lẽ nhờ hương chanh thoang thoảng trong phòng mà tối hôm qua Đàm Mạt ngủ rất ngon. Cô ra bếp tìm nước uống liền trông thấy Lạc Hàm trong bộ quần áo thể thao. Anh vừa đi tập thể dục về, trong tay còn đang cầm chai nước. Nhìn bộ dạng còn buồn ngủ của Đàm Mạt, lướt qua y phục trên người cô: “Em vệ sinh cá nhân trên lầu đi, tôi tắm dưới tầng trệt.”
Sau khi Đàm Mạt quay trở lại thì Lạc Hàm xong xuôi đâu đó, đang ngồi với dáng vẻ khoan khoái ở bàn ăn. Bữa sáng rất đơn giản: bánh mì, trứng ốp-la, sữa và trái cây.
Nhìn Đàm Mạt ăn từ tốn quá mức, Lạc Hàm lên tiếng hỏi: “Sao em ăn ít vậy?”
Đàm Mạt: “Không muốn ăn …”
Boss nhíu mày: “Không lẽ em không hài lòng với tài nấu nướng của tôi?”
Đàm Mạt: “…”
Ngay sau đó, một người luôn ăn sáng rất ít như Đàm Mạt dưới con mắt giám sát sắc bén của Lạc Boss buộc phải tiêu diệt toàn bộ phần ăn của mình.
Vừa lái xe ra đường lớn Lạc Hàm nhận được điện thoại của Tiêu Triết: “Đến thẳng nhà Hoàng Tông Tường, chúng ta gặp phiền phức rồi!”
Phiền phức Tiêu Triết nhắc đến chính là Hoàng Tông Tường mất tích.
Hoàng San San ngồi tựa vào Jason, nhìn lệnh bắt giam không chút nao núng, ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng: “Tôi cũng không gặp ba mình. Bữa tiệc tối qua chưa kết thúc tôi đã về phòng nghỉ ngơi, cho đến bây giờ vẫn không thấy mặt ông ấy.”
“Tại sao lại về phòng sớm vậy?” Tiêu Triết nhìn biểu hiện của Hoàng San San, trong lòng thầm đánh giá: Quả nhiên giống như trong tư liệu cung cấp, quan hệ cha con của hai người không tốt, cho dù đọc được cả lệnh bắt giữ cha mình mà vẫn có thể bình tĩnh được như vậy.
“Sức khỏe San San rất yếu nên không thường tham gia các bữa tiệc xã giao như thế này. Tối qua chính là tôi là người đưa cô ấy đi nghỉ trước.” Người đàn ông cao lớn giải thích.
“Anh là bạn trai của cô Hoàng?”
“Jason!”
Một người đàn ông với khí thế bức người xuất hiện ở cửa, trông thấy người ấy cảnh viên lên tiếng chào: “Giáo sư Lạc ở phía này.”
Nhìn cô gái đi theo anh, dung mạo thanh lệ. Khi Lạc Hàm và Đàm Mạt cùng nhau xuất hiện đột nhiên Hoàng San San buộc mình phải ngồi thẳng người.
Đàm Mạt vừa đến đã chứng kiến cảnh tượng Trình Tuấn và đại tiểu thư nhà họ Hoàng tay ôm tay ấp, cô liếc mắt quan sát, còn anh ta chỉ nhếch miệng cười.
“Vị này chính là Giáo sư Lạc và trợ thủ, cô Đàm Mạt.” Tiêu Triết giới thiệu ngắn gọn rồi cùng nhau theo Trần Sinh, quản gia lâu năm đến nơi Hoàng Tông Tường xuất hiện lần cuối cùng — Phòng ngủ.
Lạc Hàm đánh giá Trần Sinh: hơn năm mươi tuổi, da dẻ được chăm sóc rất kỹ, chiếc đồng hồ đeo tay có giá trị không nhỏ. Ông ta nheo nheo mắt nhìn. Trên ngón trỏ trái có dán một miếng băng cá nhân.
Phòng ngủ của Hoàng Tông Tường kéo chặt màn cửa, trong phòng sáng mờ mờ. Trần Sinh tiến lên trước mở đèn mà không mở màn, “Tối hôm qua tôi đến đây thu dọn giường chiếu cho lão gia theo thường lệ. Sau khi lão gia về phòng lệnh cho tôi mang sữa đến, xong công việc tôi liền rời đi. Sáng nay tôi lên đây gọi lão gia ăn sáng, phát hiện ông ấy không còn ở trong phòng. Tôi cho rằng lão gia ra ngoài, mãi cho đến khi cảnh sát đến.” Trần Sinh đứng thẳng, Đàm Mạt nhìn thấy ông ta dùng tay phải che đi ngón tay bị thương.
“Tay của ông làm sao vậy?” Đàm Mạt đi đến bên cạnh ông ta, lên tiếng hỏi.
“À! Tối hôm qua khi dùng dao không cẩn thận cắt trúng tay.” Trần Sinh đáp lại tự nhiên.
Lạc Hàm đứng cách đó không xa, nhếch miệng cười: cô trợ lý nhỏ của anh quả nhiên rất sắc bén.
“Ừm, lần sau phải cẩn thận.” Đàm Mạt nhẹ giọng.
Ông ta đi đầu, theo thói quen bước chân trái, khi mở cửa quen dùng tay trái, những điều ấy chứng tỏ ông ta là người thuận tay trái, dùng dao cũng bắt buộc phải dùng tay trái; nhưng ông ta vừa kể dùng dao làm tay trái bị thương..
Đàm Mạt nghiêng đầu liếc mắt nhìn Trần Sinh. Ông ta là quản gia nhưng chiếc đồng hồ trên tay giá trị cả trăm ngàn tệ, tuổi tác đã lớn nhưng da dẻ vẫn đẹp mịn màng nhất định phải tốn không ít thời gian và tiền bạc. Xem ra Hoàng Tông Tường rất tín nhiệm và coi trọng ông ta.
Tiêu Triết cùng các cảnh viên khác đi môt vòng quanh nhà nhưng không phát hiện được bất cứ gì khả nghi: “Phải chăng lão ta biết chúng ta đến bắt nên đã trốn thoát từ trước?”
Hoàng San San ngồi trên sofa im thin thít không nói một lời, đột nhiên cô ta rùng mình một cái: “Các anh cảnh sát, mọi người cứ từ từ kiểm tra, tôi về phòng trước.” Nói xong, vòng tay Jason đi về phòng ngủ.
“Cô ta rất hận cha mình?” Tiêu Triết thì thầm hỏi Lạc Hàm.
Boss không để ý đến câu hỏi của Tiêu Triết, ánh mắt nhìn chăm chăm thảm trải sàn.
Một mình Đàm Mạt bước vào phòng tắm, muốn kiểm tra xem còn manh mối gì không, vừa dợm bước chân không ngờ bị trượt một cái, cả người ngã ngửa ra đằng sau, may thay được một cánh tay mạnh mẽ đỡ cô lại nhưng thân thể theo quán tính vẫn ngã vào lòng người phía sau.
“Em không thể chậm một chút sao?” Thanh âm lành lạnh, có hơi bất mãn.
Đàm Mạt nhìn vào gương quan sát vẻ mặt có chút lạnh nhạt của Lạc Hàm, cô không quay đầu lại, yếu ớt trả lời: “Sàn nhà khá trơn …”
Sàn nhà trơn?
Hai người chợt nhận ra điểm gì đó.
Trên chiếc kệ hai tầng phía dưới tấm gương, đồ dùng được sắp đặt rất gọn gàng, gọn gàng khiến người khác phải nghi ngờ!
“Chứng cứ để tôi tìm!” Đàm Mạt nhón chân, nói thầm vào tai Lạc Hàm: “Yên tâm!”
Nhìn dáng vẻ tự tin của cô, anh khẽ nói: “Để Tiêu Triết đi cùng em!”
“Như vậy dễ bị phát hiện, một mình tôi là được.” Sau đó ngay lập tức rời khỏi phòng tắm.
Lạc Hàm nắm lấy bàn tay cô,.
Không cần nhiều lời nhưng lại có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương … Kỳ diệu! Thật sự quá kỳ diệu! Đã từ rất lâu không có người tâm linh tương thông như thế. Hay do chỉ số IQ gần bằng anh?
Đàm Mạt vừa đi vừa suy nghĩ, Hoàng Tông Tường không phải tự mình trốn đi, mà bị Trần Sinh bắt đi! Tại sao ông ta lại làm như vậy? Trần Sinh …. Trần Hàng?
Đàm Mạt gọi điện thoại điện thoại về văn phòng: “Tiêu Vũ, tôi là Đàm Mạt, anh có thể giúp tôi tra cứu mối quan hệ giữa Trần Sinh và Trần Hàng không?”
“Cô đừng ngắt máy!” Đầu dây bên kia lên tiếng: “Là cha con, Trần Sinh là cha của Trần Hàng, Trần Hàng lớn lên trong nhà họ Hoàng.”
Không sai!
Trần Sinh bắt giấu Hoàng Tông Tường không vì lý do gì khác mà chỉ vì con trai ông ta! Vì Hoàng Tông Tường đã bỏ tù con ruột của ông ta!
Hắn bắt cóc lão Hoàng, giao dịch ra sao đây? Mối quan hệ giữa Hoàng San San và Hoàng Tông Tường chẳng tốt đẹp gì, cô ta sẽ đồng ý cứu lão sao?
Đàm Mạt quay sang kiểm tra tất cả thùng rác trong nhà. Quả nhiên trong ngăn thùng rác ở một góc khuất tại lầu hai phát hiện một túi đen.
Cô mở ra, là cái ly vỡ. Bên trên còn có chất lỏng màu trắng đục và vết máu. Đã tìm được chứng cứ!
Giao dịch với ai đây? Ai chịu dùng Hoàng Tông Tường cứu Trần Hàng ra đây?
Không đúng! Kế hoạch của bọn chúng là bắt Hoàng Tông Tường, thay Trần Sinh cứu Trần Hàng ra! Là RT!
Đàm Mạt cầm túi đồ chạy về phía phòng ngủ: Lạc Hàm! Là RT, như vậy nghĩa là Hoàng Tông Tường sẽ gặp nguy hiểm.
Trong phòng ngủ Hoàng Tông Tường, Lạc Hàm ngồi chồm hỗm trên nền đất, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt thảm. Trông thấy Đàm Mạt cầm theo chiếc túi đen, anh đứng dậy.
Trần Sinh nhìn thấy chiếc túi kia, cứng đờ người.
Đàm Mạt vừa muốn đưa túi ra, một bàn tay bóp mạnh lấy cổ cô, nòng súng lạnh lẽo chĩa thẳng vào huyệt thái dương!
“Trần Sinh! Ông muốn gì!” Tiêu Triết và anh em cấp tốc rút súng, nhắm vào Trần Sinh.
Lạc Hàm lạnh giọng: “Dễ kích động thế sao? Chúng tôi vẫn chưa vạch trần ông mà bản thân ông đã tự muốn thừa nhận rồi ư?”
“Cái gì?” Đám người Tiêu Triết lơ ngơ nhìn nhau.
Lạc Hàm tiến thêm một bước, áp sát: “Hoàng Tông Tường là người thuận tay phải. Nhìn tầng thứ hai trên kệ có thể thấy được là của một người thuận tay phải, nhưng cách sắp xếp ở tầng thứ nhất là của một người thuận tay trái. Tay trái của ông bị thương không phải là vì cầm dao bởi vì ông thuận tay trái làm sao cầm dao bên phải? Vết thương trên tay trái là do lúc dọn mảnh vỡ của ly sữa dưới sàn. Chiếc túi trên tay cô ấy chính là những mảnh vỡ đó.” Lạc Hàm ngừng một chút, đã đứng trước mặt Trần Sinh: “Ông trước tiên cho thuốc vào trong sữa, ai ngờ trong lúc chếch choáng lão Hoàng làm vỡ ly, nhưng ông không có thời gian, ông muốn lợi dụng trời tối đem hắn ra nhà kho. Sau khi giấu xong lão ta, ông nhớ ra tối nào Hoàng Tông Tường cũng tắm rửa sạch sẽ. Do vậy, để che giấu ông làm ẩm gian phòng tắm, còn cố ý dùng thêm sữa tắm. Tuy nhiên ông quên đi một việc quan trọng, lão Hoàng thuận tay phải còn ông thì ngược lại. Hơn nữa, mấu chốt ở điểm ông không lưu ý thời gian, sáng nay mới dọn phòng tắm nên ở đây vẫn còn ẩm ướt!”
Trần Sinh bóp mạnh cổ Đàm Mạt, lùi về phía sau: “Là lão hại con trai tôi!”
Đàm Mạt khó thở hơn.
Lạc Hàm quắc mắt: “Thả cô ấy ra, tôi đi cùng với ông!”
“Cha con chúng tôi bán mạng vì lão đã bao nhiêu năm, tại sao hắn lại muốn giết A Hàng diệt khẩu! Người đêm đó đi nhà kho không phải là A Hàng nhưng lão vẫn khăng khăng là nó!” Trần Sinh kích động, khẩu súng ấn mạnh lên đầu Đàm Mạt, ngón tay run rẩy: “Lão bất nhân thì chúng tôi bất nghĩa!”
Hắn kéo Đàm Mạt lui về sau, không biết đến gara từ khi nào, hắn quay sang nhóm Lạc Hàm: “Bọn mày ném súng xuống! Không tao sẽ giết chết nó!” Hoàng San San và Jason thấy ầm ĩ cũng chạy tới.
Trình Tuấn thấy sắc mặt Đàm Mạt càng ngày càng kém, ánh mắt anh ta trở nên lạnh lùng, đôi môi mím chặt.
Hoàng San San động viên: “Quản gia Trần, ông đừng quá xúc động, bình tĩnh lại chúng ta có thể thương lượng!”
“Thương lượng gì? Đều là cha cô hại chúng tôi!”
Đàm Mạt giãy giụa một lúc, sau đó cả người từ từ xịu xuống … Trần Sinh ném mạnh Đàm Mạt trở lại, mở cửa xe, xông ra ngoài!
“Đuổi theo!”
“Đàm Mạt!”
Lạc Hàm chạy lên trước, ôm lấy Đàm Mạt đang nằm trên đất, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, rồi hít một hơi thật sâu, làm hô hấp nhân tạo cho cô.
Jason vốn định tiến về phía Đàm Mạt, chỉ còn cách chôn chân tại chỗ. Một lúc sau, anh ta ôm lấy Hoàng San San, nghiêm giọng: “Chúng ta về thôi, việc còn lại giao cho cảnh sát!”
Lúc tỉnh dậy Đàm Mạt đang nằm ở ghế sau xe cảnh sát. Tiêu Triết thấy cô tỉnh lại liền thở phào nhẹ nhõm: “Cô sao rồi?”
Đàm Mạt sờ sờ cổ: “Không sao rồi!”
“Trần Sinh đâu!” Đàm Mạt phát hiện Tiêu Triết đang lái xe về phía ngoại thành.
“Nhóm Lạc Hàm đuổi theo. Chúng ta đang đi đến hiện trường xảy ra vụ hỏa hoạn.” Tiêu Triết nhìn qua gương chiếu hậu, sắc mặt Đàm Mạt cũng dần dần hồng hào anh ta mới bớt căng thẳng: “Lạc Hàm phán đoán Hoàng Tông Tường có thể bị giam ở đó!”
Tiêu Triết và Đàm Mạt tìm đến lối vào mật thất. Nơi này vẫn như thế, chỉ có thể hai người đi lọt, cuối con đường là cánh cửa mật mã.
“Biết mật mã không?” Đàm Mạt hỏi Tiêu Triết.
Tiêu Triết rút điện thoại di động tìm kiếm một lúc: “Lần trước hỏi cung bọn thủ hạ của Hoàng Tông Tường chúng khai dãy số này.” Sau đó gõ dãy số.
Bỗng nhiên, cảnh báo vang lên, trên màn ảnh xuất hiện hàng chữ.
Không đúng?
Đàm Mạt khẽ cau mày, Tiêu Triết ngơ ngác: “Hai người kia nói trước đó là dùng mật mã này mà!”
Còi báo động vang lên độ mười giây là tắt, trên màn ảnh xuất hiện một từ: Five!
Đàm Mạt nhìn dòng chữ trong đầu nghĩ qua rất nhiều sự việc. Mật mã đã bị đám người của RT đổi, nếu vậy tại sao còn để lại từ gợi ý?
Thứ gì có liên quan đến Five? Hình như không có!
“Có phải tôi bấm sai không?” Tiêu Triết lại bấm hàng số kia thêm một lần nữa.
“Chờ một chút!” Đàm Mạt không kịp ngăn cản Tiêu Triết. Tiếng chuông cảnh báo lại vang lên, màn hình báo hiệu đã bấm sai mật mã lần thứ hai.
“Tại sao lại như vậy?” Tiêu Triết nhìn cánh cửa, nói nhỏ với các cảnh viên đi cùng.
Đàm Mạt vuốt bàn phím, nhìn từ Five …
Rốt cục có quan hệ gì chứ?
Mục đích của RT chính là mạng sống của Hoàng Tông Tường. Trần Sinh đã bị lộ, nếu như không cứu Hoàng Tông Tường ra khó có thể biết được ngày mai còn phát sinh ra chuyện gì!
… Mật mã sẽ là gì đây?
Bỗng nhiên, Đàm Mạt đã rõ rõ ràng ràng.
RT rất độc ác, đối với những kẻ phản bội chúng tuyệt đối sẽ bị trừng phạt không chút nương tay.
Là LOSER – đúng năm chữ cái.
Trong lúc nhóm người của Tiêu Triết đang cau có mặt mày, cửa đột nhiên mở tung.
Đập vào mắt bọn họ chính là cảnh tượng Hoàng Tông Tường nằm bất động trên đất. Đàm Mạt tiến về phía trước, đột nhiên quay đầu la lớn: “Là bom hẹn giờ! Chỉ còn ba phút! Chạy mau!”
Tất cả mọi người chen nhau rút ra ngoài.
Sau khi ra đến nơi, tất cả đứng quan sát chờ bom nổ, Tiêu Triết nhìn xung quanh một vòng, hét lên: “Đàm Mạt còn ở bên trong!’