Đừng Làm Loạn Chuyện Này Không Khoa Học Full

Chương 11


Bạn đang đọc Đừng Làm Loạn Chuyện Này Không Khoa Học Full – Chương 11

CHƯƠNG 10:

Dưới ánh đèn mờ mờ tỏ tỏ ở phòng thẩm vấn, Lạc Hàm ngồi trước mặt Vương Quốc Phúc, ngón tay của anh gõ nhẹ trên mặt bàn. Trong phòng theo dõi, mọi người đều nín thở chuẩn bị theo dõi cuộc đối thoại của hai người có tuổi đời chênh lệch rất lớn này.

Vương Quốc Phúc, nam, 52 tuổi, mở công ty vận tải hơn hai mươi lăm năm, trong xưởng phụ trách năm xe tải. Trong nhà ông có mẹ già bị mắc bệnh lú lẫn, vợ bán trang sức ở vỉa hè, và có đứa con đang học đại học.

Lạc Hàm nhìn người đàn ông đang cúi gầm mặt, hai tay nắm chặt vào nhau, đôi môi cắn chặt đến mức trắng bệch.

Rất rõ ràng, ông ta vô cùng căng thẳng.

Hai tay Lạc Hàm đan vào nhau, chống cằm, thanh âm nhẹ nhàng nhưng vang vọng vào tai Vương Quốc Phúc là một mảnh lạnh lẽo.

“Hắn đồng ý trả gánh nặng học phí đại học, trả phí chữa bệnh bao tử cho vợ ông, đồng ý đưa mẹ ông vào viện dưỡng lão tốt nhất, chỉ cần ông gây ra vụ hỏa hoạn này.” Lạc Hàm cố tình dừng một chút, nhấp một ngụm nước, “Dĩ nhiên, tất cả những thứ này chỉ có được sau khi vụ phóng hỏa thành công.” Ánh mắt sâu thăm thẳm của Lạc Hàm khóa chặt ông ta: “Hắn dùng người nhà để uy hiếp một người đã mắc căn bệnh ung thư thời kỳ cuối như ông thật sự chẳng nhân đạo gì. Vì lẽ đó, hãy nói cho tôi biết người đó là ai, tôi mới có thể giúp ông.”

Vương Quốc Phúc giật mình nhìn Lạc Hàm: Tại sao người đàn ông lại biết rõ toàn bộ câu chuyện!

“Ông không cần sợ hãi, chúng tôi đã cho người đến nhà ông, bọn họ hiện tại rất an toàn.” Chỉ một câu nói này của Lạc Hàm khiến một người đang lo lắng đề phòng như Vương Quốc Phúc thoáng chút yên ổn.

Ông ta cảm giác được mắt mình đã ngân ngấn nước, hàm răng vẫn cắn chặt môi, ông ta sợ, rất sợ. Ông ta còn nhớ như in âm thanh quỷ mị kia: ‘Muốn cho người nhà của ông biến mất thì thật dễ dàng. Ông phải tin tưởng tôi hoàn toàn có năng lực này. Vì vậy, nhớ kỹ, cho dù bất cứ tình huống gì đều phải nhận là chính ông phóng hỏa.’

Vương Quốc Phúc lắc lắc đầu, giọng nói của ông ta đầy sự bi thương và thống khổ, ông ta nói từng chữ từng chữ tựa như từng mũi kim đâm vào người: “Không có … Không có ai … Là tôi …. Là một mình tôi … phóng hỏa.”

— Ái chà … Uy hiếp rất mạnh!

Lạc Hàm lên tiếng một lần nữa, lần này lại chạm vào tận tâm can Vương Quốc Phúc: “Ông có khai hay không, quyết định không chỉ là sống chết của bản thân ông mà còn liên quan đến người nhà của ông. Vào lúc này, nếu ông không tin cảnh sát, thì ông chỉ có thể chết oan. Người nhà của ông sẽ gánh trên vai tội danh có người thân là tội phạm. Ông chết rồi, bọn họ chỉ còn sống khắc khoải dưới bóng đen của ông để lại.”

Nói xong, Lạc Hàm đứng dậy, xoay người nói thêm một câu rồi rời đi: “Quyết định cho kỹ, đừng để con trai của ông có những hồi ức không tốt về mình.”

Trong phòng theo dõi, tất cả mọi người đều trầm mặc, mỗi một câu, một chữ của Lạc Hàm nói đều không sai …. Thế nhưng, những từ ngữ đơn giản ấy lại khiến cho Đàm Mạt cảm giác như từng nhát dao đâm vào tim.

Lạc Hàm quay trở về văn phòng, nói với Tiêu Triết: “Chú ý sắp xếp người theo dõi. Hai người đã bị tóm, mặc kệ là ở phương nào đều sẽ tiến hành hành động … Chỉ là chúng ta chưa thể xác định ai sẽ ra tay trước.”

Anh liếc mắt nhìn Đàm Mạt, cô vẫn đang ôm hai cánh tay nhìn lên màn hình hình ảnh cảnh sát đưa Vương Quốc Phúc ra khỏi phòng thẩm vấn, không biết cô đang suy nghĩ gì.


Lạc Hàm nhìn Đàm Mạt chăm chú một lúc, cởi áo vest khoác lên người cô: “Cô có thể nghỉ được rồi.”

Dứt lời, bỏ lại Tiêu Triết vẻ mặt đang cực kỳ kinh hãi cùng với bộ dạng lơ ngơ của Đàm Mạt.

Áo khoác của Lạc Hàm còn phảng phất nhiệt độ ấm áp của anh, mang theo hương vị thanh thuần, khiến cô quên đi cảm giác bản thân mình đang rất lạnh, cô bước đi trên đôi giày cao gót theo sát Lạc Hàm: “Chờ tôi một chút!”

Đáp ứng yêu cầu của Đàm Mạt, anh đưa cô đến nơi đón xe. Trước khi bước xuống, Đàm Mạt tựa như có điều muốn nói, nhưng lưỡng lự lại thôi. Cô rất muốn hỏi boss Lạc Hàm rằng anh có biết vì sao bọn họ lại chọn hai người này phóng hỏa nhà xưởng hay không?

Lạc Hàm liếc Đàm Mạt một cái, nhàn nhạt lên tiếng: “Có chuyện gì, ngày mai nói. Hôm nay về nhà cố gắng ngủ bù đi.” Nhìn lướt qua áo vest đang khoác trên người cô: “Giặt sạch trả tôi.”

Đàm Mạt vừa định nói tiếng cám ơn nhưng nghe đến đây thì lập tức nuốt hai chữ này vào bụng.

Anh ghét bỏ cô dơ sao? Cô là người cực kỳ cực kỳ thích sạch sẽ! Chuyện này không khoa học!

*

Về đến nhà, Đàm Mạt thay bộ quần áo thể thao, cuộn tóc tùy ý ở đằng sau, vừa uống sữa chua, vừa ngồi xếp bằng trên giường, trước mặt bày ra tờ giấy mà cô dùng để tính toán.

Dùng bút chì khoang vùng những khu vực camera không thể ghi hình lại được, trên môi cô khẽ nở nụ cười: Quả nhiên đúng như cô dự đoán. Nhất định có đường có thể tránh khỏi tất cả các camera để đến được những điểm trọng yếu trong nhà xưởng bị hỏa hoạn lần đầu tiên: buồng điều khiển điện, căng-tin ….

Và con đường ấy không chỉ có một. Đàm Mạt nhìn những công thức tính toán của mình trên giấy, từ từ thu lại nụ cười.

Lấy nhà xưởng phát sinh hỏa hoạn lần đầu tiên làm thí dụ, bọn chúng chọn nơi này để phóng hỏa nhất định là tòa nhà đó có tàng trữ ma túy. Như vậy, phải làm thế nào để có thể có tác dụng cảnh cáo cao mà không phá hoại số ma túy đang cất giấu?

Đàm Mạt cắn môi, đảo qua các khu vực có gắn camera trên bản đồ, nhiệt độ cao nhất hơn một ngàn độ

— Lòng đất!

Như vậy, nếu như nằm ở dưới lòng đất …. vậy lối vào ở đâu? Chỗ nào mới có thể ra ra vào vào mà không bị ai phát hiện? Đàm Mạt càng nghĩ càng cảm giác tim đập rất nhanh.

Cô cột lại tóc, đội mũ lưỡi trai, mang đôi giày thể thao, cầm điện thoại và chìa khóa. Bây giờ ba mẹ đã ngủ, cô rón rén đi xuống lầu.


… Cô không thể lấy xe đi, xe trong nhà đều là xe do quân đội cấp phép.

Muộn thế này rốt cục cũng gọi được một chiếc taxi đồng ý đưa cô ra ngoại thành. Lúc xuống xe, tài xế taxi còn cố gắng nhìn kỹ cô một cái: Trễ lắm rồi mà cô gái nhỏ này ra khu nhà xưởng làm gì???

Đàm Mạt kéo sát vành nón. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô làm chuyện lén la lén lút như vậy.

Cổng vào có hai anh bảo vệ đang tán gẫu. Có lẽ vì đã xảy ra hỏa hoạn, nhiều nơi đã bị cảnh sát phong tỏa, giăng dây cảnh giới nên một vài nhóm công nhân cũng được tạm nghỉ.

Đàm Mạt nhìn ngó xung quanh, rất yên tĩnh. Cô nhặt một tảng đá, dốc hết sức ném mạnh lên cánh cửa ở văn phòng.

Rầm một tiếng!

Hai bảo vệ cầm đèn pin cấp tốc chạy ra kiểm tra, ngược hướng với cô đang đứng.

Đàm Mạt nhân cơ hội lẻn vào trong, nơi này quả nhiên có lắp camera, không hề sai lệch với vị trí cô đã nhớ kỹ trong đầu. Nếu đã vậy, những điểm kia chắc chắn không lắp camera! Vì sao? Biết rõ ràng sẽ là mầm mống tai họa … Hắn cố ý! Hoàng Tông Tường cố tình làm như vậy, vì chỉ có như thế thì khi hắn cất ma túy mới không bị phát hiện.

Nghĩa là, khi xây dựng công xưởng này, sẽ dựa vào nhu cầu này là chính để cân nhắc thiết kế.

Đàm Mạt cấp tốc xuyên qua cổng bảo vệ, dựa vào bản đồ đã ghi nhớ trong đầu, cô tăng nhanh bước chân. Lối vào hầm bí mật rốt cục là ở đâu.

Góc chết của camera thứ nhất là ở cửa sau nhà xưởng đã bị thiêu rụi. Cô ngồi xổm xuống, không tìm thấy bất cứ dấu vết gì.

Góc chết của camera thứ hai … ở cửa sau căng tin.

Tại sao không phát hiện bất cứ cái gì…

Đàm Mạt lắc lắc đầu. Không đúng. Hướng suy nghĩ này không đúng. Mặc dù là góc chết của camera nhưng khi bị điều tra nhất định sẽ khiến người ta hoài nghi. Phải là điểm cho dù camera có quay đến vẫn không một ai phát hiện cơ …

À! Cô biết rồi!

Cô phải sớm nghĩ đến nơi đó. Không khiến người ngoài hoài nghi lại có thể thuận tiện vận chuyển ma túy.


Đúng … Là nơi đó

— Bãi đậu xe tầng hầm.

Đàm Mạt dễ dàng tìm ra bãi đậu xe, cô nhếch miệng. Như vậy, dựa vào cách suy luận trước đó, cô phải loại bỏ tất cả những khúc có camera thu hình, sẽ là địa điểm tàng trữ ma túy.

Đêm ấy, gió thổi vi vu, xen qua đám lá xào xác.

Hai bóng đen cao lớn xuất hiện ngay phía sau Đàm Mạt, động tác nhẹ đến nỗi một người đang hưng phấn như Đàm Mạt căn bản không tài nào nhận ra.

Theo địa đồ trong đầu, Đàm Mạt tìm ra được một lối duy nhất không có camera. Sau đó, trước mắt cô xuất hiện một vách tường chạm khảm. Đàm Mạt cảm giác tim mình đang đập cuồng loạn. Đúng! Cô quá hồi hộp, quá cao hứng! Cô tìm ra rồi!

Kỳ lạ chính là, ngay tại thời điểm này, người đầu tiên cô nghĩ đến lại là —- Lạc Hàm.

Đàm Mạt rút điện thoại, nhắn tin cho Lạc Hàm. Có phải cô nên ‘tém tém’ tâm tình đang cực kỳ khoái trá này lại một chút không?

Thế nhưng, vừa nghĩ đến Boss Lạc Hàm với vẻ mặt ghét bỏ, mặc bộ quần áo tạo nên dáng vẻ lạnh lùng lại khiến Đàm Mạt thở dài thườn thượt. Cô bị chạm trúng đầu rồi chăng, tại sao lại cảm thấy bộ mặt kiêu căng ấy của Lạc Hàm lại … lại … hợp mắt.

Nội dung tin nhắn của cô cuối cùng cũng được gửi đi, rất đơn giản nhưng lại có thể lộ ra sự sung sướng: Lạc Hàm, tôi đã tìm ra được nơi giấu độc phẩm, ngay lối vào bãi đậu xe tầng hầm, tách biệt được tất cả máy thu hình, chúng ta có thể bắt gọn đám người xấu!

Sau khi nhắn tin xong, Đàm Mạt hít một hơi thật sâu. Đẩy cánh cửa kia ra, một con đường hẹp dài, âm u hiện ra trước mắt. Cô đưa tay sờ sờ vào vách tường, rất khô ráo. Con đường trải xi-măng, không gây tiếng động lớn. Cô nhẹ nhàng đóng cửa, dùng đèn pin điện thoại chiếu phía trước. Bóng tối khiến Đàm Mạt lại nhớ đến sự việc mười hai năm trước, khi ấy:

— Trước mắt bọn họ cũng là con đường tối đen như mực thế này, không nhìn thấy phía trước, Đàm Hi dịu dàng xoa xoa tóc cô, cười với cô, nói cho cô biết anh ấy sẽ không sao. Sau đó, nhanh chóng biến mất ở con đường tăm tối sâu thăm thẳm ấy …

*

Lạc Hàm từ trong phòng tắm bước ra, vừa lau tóc, vừa cầm điện thoại kiểm tra tin tức theo thói quen. Thế nhưng chợt nhớ tới, Đàm Mạt mấy hôm trước nghiêm túc cảnh cáo anh: coi điện thoại trong bóng tối sẽ mắc bệnh đục thủy tinh thể.

Lạc Hàm cười cười, mở toàn bộ đèn trong không gian phòng khách, sáng đến chói mắt. Tin nhắn trên điện thoại khiến anh giật mình.

Đàm Mạt đã tìm ra? Đã trễ như vậy, vẫn nhắn tin cho anh! Trễ như vậy … Cô ở nhà xưởng ấy?

Một người luôn bình tĩnh như Lạc Hàm chẳng hiểu vì sao bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, anh bấm số của cô.

Giọng tổng đài vang vang: Số điện thoại của quý khách đang gọi hiện ngoài vùng phủ sóng.

Lạc Hàm không đắn đo, ngay lập tức cúp điện thoại, gọi lại cho Tiêu Triết.


“Lạc Hàm, trễ rồi, có chuyện gì sao?” Tiêu Triết giọng ngái ngủ.

“Cậu lệnh cho cảnh viên đang trực cho chúng ta xem camera lắp đặt trong bãi đậu xe, ngay bây giờ!” Tiêu Triết nghe được ngữ khí khác thường của Lạc Hàm, lập tức ý thức được tình hình nghiêm trọng.

Có chuyện gì mà khiến một người luôn trấn tĩnh, tự tin như Lạc Hàm lại căng thẳng?

“Được! Làm ngay đây, cậu chờ một chút tớ gọi lại cho!”

“Ừm! Đàm Mạt đang ở đó!” Thanh âm Lạc Hàm lành lạnh khiến Tiêu Triết kinh ngạc.

— Đàm Mạt? Sao cô ấy lại ở đó!

“Cô ấy đã tìm ra nơi trữ độc phẩm!” Lạc Hàm ngừng một chút, giọng trầm thấp vương chút tự trách: “Đáng lẽ, tôi nên sớm nói cho cô ấy biết được phân tích của chúng ta về nơi đang cất giấu ma túy.”

Lạc Hàm ngồi trong phòng khách hai phút. Hai tay đan chặt vào nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm điện thoại di động. Sẽ không trùng hợp như vậy. Ngày hôm nay Vương Quốc Phúc vừa bị bắt, chúng sẽ không chọn ngày hôm nay để chuyển ma túy! Nhất định sẽ không!

Thế nhưng, đại não đã nói cho anh … Khả năng sẽ là đêm nay.

Bọn họ chỉ cần chứng cứ … Thế nhưng … Thế nhưng!

Lạc Hàm cầm chìa khóa xe. Cô nhóc Đàm Mạt ngu ngốc kia tại sao lại một mình đến nơi nguy hiểm như thế chứ!

Vừa mở cửa xe, màn hình điện thoại của Lạc Hàm nhấp nháy hai chữ: Đàm Mạt!

Nhận máy vừa định mở miệng giáo huấn cô vài ba câu đã nghe đầu dây bên kia vang lên những tiết tấu âm thanh rõ ràng.

Tách tách tách, ngừng một chút, tách tách tách …

Ngón tay cầm điện thoại trắng bệch, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía trước. Là mật mã Moss.

Là cô muốn truyền tin cho anh!

Là S-O-S!

Chiếc xe Land Rover lao nhanh trên đường, bất chấp tín hiệu giao thông đang nhấp nháy! Môi Lạc Hàm cắn chặt vào nhau!

Đàm Mạt, không cho phép em xảy ra chuyện!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.