Đúng Là Đồ Đáng Ghét - Khó Ưa Mà!!!

Chương 8 : Gặp lại trong hoàn cảnh trớ trêu


Bạn đang đọc Đúng Là Đồ Đáng Ghét – Khó Ưa Mà!!!: Chương 8 : Gặp lại trong hoàn cảnh trớ trêu

Ngồi trên xe đò hơn hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến nơi. Bước xuống xe, một chàng thanh niêm cao to với khuôn mặt lạnh, khoác trên người cái áo thun đen body kết hợp với quần jean trong thật là năng động với cái ba lô nặng trịch, kéo theo một cái vali đồ khá to, Thiên Vũ đảo mắt tìm anh mình nhưng chẳng thấy bóng dáng đâu. Lấy điện thoại ra gọi nhưng điện thoại đã hết bin , Thiên Vũ đành kiếm một cái ghế đá ngồi chờ đợi.
Nhất Anh vì buổi chụp hình cho khách nên đến muộn. Bấm số gọi điện nhưng không thể liên lạc được, Nhất Anh chạy xung quanh bến xe tìm Thiên Vũ.
Thiên Vũ đợi anh mình lâu quá đành phải vào gửi tạm đồ đạc trong phòng mấy chú bảo vệ, Thiên Vũ đi tìm nơi gọi điện thoại
-Cướp cướp… Tiếng Nhất Anh la lên đang chạy theo một tên mặc áo đen, quần jean xanh dáng người rất chuẩn
Nghe tiếng kêu cướp, Thiên Vũ nhìn theo tên chạy phía trên, đuổi theo. Nhất Anh đuổi theo phía sau nhưng đã bị mất dấu tên cướp, Thiên Vũ quay trở lại cùng với cái túi có cái máy chụp ảnh bên trong. Đi lại trước mặt một tên con trai dáng cao không đầy đặng mặn mà bằng Thiên Vũ nhưng làn da trắng hơn Thiên Vũ, khuôn mặt đẹp đang thở dốc.
-Mày chạy đằng nào, dám cướp đồ của tao hả – Nhất Anh kéo tay Thiên Vũ về phía sau, Thiên Vũ vùng vằng
-Tôi…tôi cướp gì của anh chứ
-Đây mày còn chối hả, mau đi đến đồn công an với tao
-Tôi có lòng tốt giúp anh lấy lại đồ chưa cám ơn tôi mà còn bắt tôi đến đồn công an nữa hả? Chuyện gì đây chứ?
-Haha cướp đồ của tao giờ nói giúp tao hả? Đi nhanh
Thiên Vũ vùng vằng bỏ chạy, Nhất Anh đuổi theo sau, chạy…chạy…chạy…một người đuổi phía sau, một người chạy phía trước…. Xe cộ thì tấp nập muốn chạy cũng không phải dễ nhưng Thiên Vũ là một trong những vận động viên Marathon xuất sắc của trường nên nhanh chóng bỏ rơi Nhất Anh phía sau.
-Phù…phù mệt quá, mới lên chưa gì đã gặp sao chổi rồi. Trời ơi, anh hai ơi anh đi đâu rồi
Thiên Vũ thấy trước mặt mình một chỗ gọi điện thoại công cộng, bước đến
-Alo
-Anh hai em đây. Sao anh chưa ra đón em?
-Ah…anh đang ở Đà Lạt chưa về kịp nhưng anh đã nhờ Nhất Anh đón em rồi kia mà
-Nhất Anh?
-Uhm Nhất Anh hồi trước ở quê mình đó – Thiên Vũ hơi khựng lại
-Alo…
-Dạ…em nghe, nhưng em có thấy ai đến đâu
-Anh đã cho nó số điện thoại của em rồi mà
-Điện thoại em hết bin rồi
-Vậy bây giờ em hỏi đường đến số zzz đường… nhà của nó ở tạm mai anh về. Để anh điện thoại cho nó
-Nhưng mà…
-Thôi không nhưng gì cả anh tắt máy đây anh đang họp
-Dạ
Nhất Anh tức tối vì đã để tên cướp chạy mất nhưng không sao dù gì cũng không mất gì. Nhất Anh quay lại bến xe tìm Thiên Vũ nhưng tìm mãi tìm mãi chẳng thấy đâu
-Cậu bảo Bin lên đây nhưng tớ có thấy nó đâu, điện thoại thì không được
-Máy nó hết bin rồi, tớ đã cho nó địa chỉ nhà cậu, tạm thời cho nó ở nhờ nhà cậu nhé!

-Uhm tớ biết rồi, vậy thôi tắt máy đây tớ về
-Uhm cám ơn cậu
-Chú ơi cho cháu lấy lại đồ ạ
Nghe tiếng nói quen quen, Nhất Anh quay người lại, tên cướp lúc nãy đang đứng trước mặt mình. Nhất Anh la lên
-Thằng kia đứng lại
Thiên Vũ đang định lấy đồ, quay sang, bỏ chạy…
-Thằng kia đứng lại
-Trời ơi tôi nói rồi tôi không phải ăn cướp
-Mày đứng lại cho tao
-Cái tên này…điện thật mà
Lại tiếp tục cuộc rược đuổi, trời cũng đã sắp tối rồi mà vẫn chưa được về, chưa được tắm rửa mà phải chạy bộ như thằng điên vậy…
-Phù…phù mệt quá… – Thiên Vũ dựa lưng vào tường, thở dốc
Nhất Anh đuổi theo cũng đuối lắm rồi nhưng nhất định phải bắt cho được tên cướp này
-Thằng kia đứng lại
-Nữa hả?
-Phù…phù…mệt…mệt quá
Nhất Anh đứng lại thở hổn hển, Thiên Vũ cũng thôi không chạy nữa vừa đói vừa mệt mà phải chạy suốt nãy giờ, sức trâu cũng không chịu nổi.
-Tôi đã nói…là tôi không phải…ăn cướp, anh đuổi…theo tôi làm gì…
-Mày…mày ngon đứng lại đó
Nhất Anh lại đuổi theo, Thiên Vũ vội chạy vào trong một khu hẻm, tìm nơi trốn chứ bây giờ thật sự cậu đuối lắm rồi. Nhất Anh bị bỏ rơi, đảo thêm vài vòng nữa nhưng không thấy tên cướp đâu đành bỏ về.
Lúc này cũng đã gần 5h, Thiên Vũ nhanh chân chạy về bến xe lấy đồ nêu không sẽ không kịp mất. Vừa đến nơi chú bảo vệ vừa đóng cửa
-Chú…chú…cho cháu xin lại đồ cháu gửi lúc nãy
-Chậm chút nữa là chú về rồi nhe
-Dạ, con cám ơn chú nhiều
Đeo bao lô vào, kéo theo một cái vali nặng, Thiên Vũ ra đón xe đến địa chỉ anh mình đưa cho. Đến nơi, trước mắt Thiên Vũ bây giờ là một ngôi nhà khá lớn nhưng cũng phải, Nhất Anh sống trong một ngôi nhà như thế cũng đúng vì ngày trước ở quê, nhà của cậu ở cũng không thua kém căn nhà hiện giờ. Tay giơ lên không trung chuẩn bị nhấn chuông nhưng khựng lại
-Gặp rồi nói gì giờ ta?
Thiên Vũ gãi gãi cái đầu mình, biết nói gì bây giờ chẳng phải lúc trước muốn tặng cho Nhất Anh cái máy chơi game mà Thiên Vũ đã phải sốt mấy ngày liền, tại Nhất Anh mà cậu ra như thế, nên càng nghĩ càng ghét Nhất Anh. Cậu đã hứa với Nhất Anh sẽ học giỏi, sống thật tốt…Do đó, từ học tập, thể thao đến văn nghệ cậu đều rất xuất sắc nên đã tạo ra một Thiên Vũ như bây giờ lạnh lùng với mọi người, nhưng chẳng phải cậu càng nghĩ tới Nhất Anh cậu càng ghét sao? Vì lý do gì cậu đã thực hiện lời hứa ấy?
Nhấn chuông, Thiên Vũ vội xoay lưng lại. Bây giờ cậu đã khoác thêm một chiếc áo sơ mi bên ngoài. Nhất Anh nghe tiếng chuông, đi ra thì thấy một chàng trai cao to, hơi quen quen…

-Cậu là ai?
-“Tiếng nói này sao quen vậy ta?” – Thiên Vũ cố gắng thể hiện một nụ cười gượng, xoay người lại…nụ cười nhanh chóng tắt đi
-Lại là mày – Nhất Anh chau mày
-Tôi…tôi…hiểu lầm thôi không phải tôi cướp của anh đâu
-Mày còn chối, để xem lần này tao bắt được mày không
Nhất Anh đuổi theo, Thiên Vũ lại bỏ chạy, bỏ luôn cả cái ba lô và cái vali lại.
-Trời ơi anh nghe tôi nói có được không, tôi không có cướp đồ của anh mà
-Mày ngon mày đứng lại tao xem
-Trời ạ, đúng là gặp sao chổi mà Chạy…chạy…chạy và chạy. Trời cũng đã tối, Thiên Vũ nhanh chóng bỏ Nhất Anh phía sau, nấp vào một góc khuất mà lấy hơi…
Nhất Anh đành trở về nhà, nhìn mớ đồ trước mặt nụ cười nửa miệng hiện ra
-Thế nào mày cũng quay lại, để tao xem mày chạy đường nào? – Đem cái ba lô và cái vali vào trong
-Đồ gì mà khiếp thế? Thằng này cướp vàng hay buôn bán thuốc vậy trời đem vào có khi nào bị cồng đầu không ta?
Khựng lại, Nhất Anh lục lọi
-Chỉ toàn quần áo…khiếp quần lót gì mà màu chói thế
-Cái này…sao quen vậy ta? – Nhất Anh cầm con siêu
-Nó là Bin sao?
Giờ Nhất Anh đã biết tên cướp lúc nãy chính là Bin, nhưng giờ là sao liên lạc được, đành kéo vali và cái ba lô vào nhà chờ Bin quay trở lại
Thiên Vũ giờ thì đói meo, mệt mỏi và đuối sức. Lê lết cái cơ thể đầy bụi bậm, gương mặt nhăn nhó lắm lem đi đến trạm điện thoại công cộng. Tiền chỉ còn một ít, Thiên Vũ đã bỏ cả bóp tiền vào trong cái ba lo…
-Sao đen đủi vậy trời
Thực hiện một cuộc gọi
-Alo
-Anh hai, anh cho em cái địa chỉ sai rồi em có gặp anh Nhất Anh đâu chỉ gặp sao chổi thôi
-Hả?
-Ơ…không có gì. Anh cho em lại địa chỉ đi
Thiên Minh đọc lại địa chỉ cho Thiên Vũ, cầm cái địa chỉ trên tay mà không muốn bước đi tí nào nhưng dù sao cũng phải quay lại để lấy đồ chứ.
Ột…ột…bụng Thiên Vũ sôi lên, cầm trong tay 20 ngàn ngán ngẵm.
-Bán cho em một ổ bánh mì 10 ngàn với một bịch trà đá
Cầm ổ bánh mì ăn một cách ngon lành, đói như chưa bao giờ được ăn. Ăn xong cố lê lết cái thân về địa chỉ đó. Đứng trước cổng, muốn nhấn chuông mà sao khựng lại không thể làm được

-Rán liều một lần thôi
Tin…toon….Thiên Vũ vội nấp vào một bên, sợ Nhất Anh chạy ra thấy cậu lại đuổi theo nữa thì khổ. Nhất Anh ra mở cổng nhưng chẳng thấy ai định đóng cổng lại thì nghe tiếng nói
-Tôi…tôi…đầu hàng đừng đuổi theo nữa…
Thiên Vũ đi ra, hai tay giơ lên báo cho đối phương biết mình đã chịu hàng. Nhất Anh nhìn dáng vẻ của Thiên Vũ mà bậc cười
-Haha…
-Cười…cười…gì chứ…anh cho tôi xin lại đồ
-Nếu anh nói không thì sao? – Nhất Anh nói trêu đùa
-Cái tên này tự nhiên xưng anh – Thiên Vũ lầm bầm nhưng Nhất Anh cũng nghe thấy
-Em mới nói gì đấy?
-Ơ…không…anh cho tôi xin lại đồ đi mà…tôi nói rồi tôi không có cướp của anh đâu, tin tôi đi mà
-Uhm anh tin em – Nhất Anh bình tỉnh trả lời
-Hả? – Thiên Vũ không tin nổi
-Haha làm gì nhìn anh ghê vậy, vào nhà đi
Nhất Anh kéo tay Thiên Vũ vào nhà làm Thiên Vũ chả hiểu mô tê gì cả
-Đồ của em anh để trong phòng đó, em đi tắm đi rồi anh em mình đi ăn, đói rồi phải không?
-HẢ?
-Hả hả gì mà hả hả…em đến đây làm gì
-Ơ…thì…
-Em là Bin đúng không, không nhìn ra anh hả?
-Anh là Nhất Anh hả? – Thiên Vũ đảo ánh mắt nghi ngờ
-Uhm anh đây không ngờ gặp lại em trong hoàn cảnh như thế vui thật
-Ơ…hihi – Thiên Vũ gãi đầu chẳng biết nói gì lúc này cả
Tắm rửa loại bỏ đi bụi bẩn , Thiên Vũ cảm thấy chưa bao giờ được thoải mái như bây giờ, khoác lên mình chiếc áo thun ba lổ cùng chiếc quần ngắn bước xuống phòng khách, Nhất Anh đang ngồi xem TV nhìn sang choáng váng mặt mài lần đầu tiên cậu có cảm giác này
-Làm gì nhìn em thấy ghê vậy?
-Hơ hơ…không có gì… – Nhất Anh quay mặt đi chỗ khác – Làm gì ăn mặc sexy quá vậy không sợ anh hả?
-Gớm…nổi hết da gà…
-Haha…anh đùa thôi làm gì ghê vậy? Đói chưa? Đi ăn gì không?
-Đói, nhưng sao anh không nấu đi
-Em muốn ăn đồ anh nấu hả?
-Uhm em mệt rồi không nấu nổi đâu
-Uhm vậy em đợi anh 5p
-Hả? Nấu gì mà nhanh vậy? Uhm thôi cũng được đói rồi càng nhanh càng tốt – Thiên Vũ thả mình xuống ghế

-Uhm xem TV đi đợi anh nhanh thôi hehe
Năm phút sau, Nhất Anh mang hai tô ra ngoài phòng khách
-Mì gói hả?
-Uhm…ăn đi nhìn gì?
-Đừng nói với em là anh chỉ biết mỗi món này thôi nha
-Uhm đúng rồi – Nhất Anh vừa ăn vừa trả lời một cách ngon lành
Nghe xong Thiên Vũ muốn té xỉu
-Anh ở một mình sao?
-Uhm ở đây cho tiện đường đi học rồi ở riết quen không muốn đi
-Vậy mỗi ngày anh ăn gì? Mì gói hả?
-Thỉnh thoảng, đa phần anh ăn bên ngoài
Không tin vào tai mình nữa
-Cái ông này thiệt là… – Thiên Vũ lắc đầu
-Ăn nhanh đi nguội hết bây giờ ở đó mà nhiều chuyện
Cả hai ngồi ăn mì một cách ngon lành. Thiên Vũ bình thường rất ít nói chỉ trong nhà hay con bé Thu chọc phá mới nói nhiều thôi cùng do từ cái ngày hôm đó…chẳng hiểu vì sao cả. Ngay cả chính bản thân Thiên Vũ cũng chẳng hiểu lý do làm sao mình trở nên ít nói đến thế. Bây giờ, lại nói nhiều…lại còn vui vẻ nói chuyện với cái người mà Thiên Vũ cho là mình rất rất ghét…bỏ đi mà không nói tiếng nào.
Ăn xong, Thiên Vũ dọn dẹp còn Nhất Anh ngồi đó xem phim…
-Anh thiệt là…sau này ai mà lấy anh về…có phước lắm ak
-Chứ sao nữa hihi
-Gớm… – Thiên Vũ thoáng buồn – Sao lúc đó anh đi mà không nói ai biết hết vậy
-Ah…tại anh sợ không nỡ chia tay mọi người thôi
-Uhm
-Em viết gì trong quyển sổ anh tặng em vậy?
-Anh lục đồ của em?
-Uhm hehe không lục sao biết em là Bin, còn nữa mặc đồ lót gì mà màu mè gớm thế haha – Nhất Anh trêu chọc
-Anh..anh …
-Anh anh cái gì….mau trả lời anh đi
-Viết gì kệ em liên quan gì tới anh
-“Đừng để em gặp lại” em nói ai thế? Đừng nói là anh nha
-Ai bảo là anh chứ…
-Vậy là ai? – Nhất Anh tiến lại Thiên Vũ gần hơn
-Là ai liên quan gì đến anh, thôi em ngủ đây
Thiên Vũ đi về phòng, nói làm sao chẳng phải lúc viết Thiên Vũ tự hứa là sẽ cho Nhất Anh một bài học nhớ đời vì dám bỏ đi mà không nói với ai lời nào. Giờ gặp lại rồi từ từ hành hạ tra tấn chứ sao mà nói được…
-Từ từ em sẽ cho anh biết thế nào là lợi hạ haha – Thiên Vũ cầm quyển sổ trên tay cười nham hiểm


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.