Bạn đang đọc Đúng Là Đồ Đáng Ghét – Khó Ưa Mà!!!: Chương 54 : Những điều giản dị thật đáng yêu
Một đêm thật đầy ý nghĩa, Thiên Vũ mở mắt tỉnh dậy…cứ ngỡ là mơ, nhìn sang bên cạnh Nhất Anh vẫn ngủ một cách ngon lành, miễm cười Thiên Vũ hôn Nhất Anh rồi ngồi tựa người vào thành giường ngắm nhìn Nhất Anh ngủ. Nhất Anh trở mình, tay ôm lấy Thiên Vũ, miệng nỡ một nụ cười chắc là Nhất Anh đang mơ một giấc mơ rất đẹp…
-Sao gối ôm hôm nay ấm thế…? – Nhất Anh nói mà mắt vẫn chưa mở ra
-…..
-Mẹ mới mua gối ôm mới cho con phải không?
-Uhm
-Ấm lắm…con cám ơn mẹ nhiều!
-Uhm
-?????
Nghe tiếng trả lời bên cạnh, Nhất Anh bừng tỉnh mở mắt ra nhìn từ phần chăn trở lên trên, Nhất Anh thấy một bờ ngực rắn chắc, Nhất Anh thấy nụ cười khó ưa, Nhất Anh thấy đôi mắt Thiên Vũ….Nhất Anh ngại ngùng lấy chăn trùm kín cả đầu lại. Thiên Vũ nhìn Nhất Anh, miễm cười, càng nhìn sao mà Nhất Anh càng đáng yêu đến thế kia chứ….
-Còn không mau dậy, muốn “Mẹ” đánh đòn sao?
-……
-Dậy nào “Vợ” – Thiên Vũ kéo cái chăn ra nhưng mà không kéo được vì Nhất Anh giữ chặc quá
-Bin…Bin…dậy trước đi…
-Uhm…Bin vào trước nha!
Thiên Vũ đi rồi Nhất Anh mới từ từ hí hí nhìn ra, khi không thấy Thiên Vũ đâu nữa Nhất Anh mới dám mở cái chăn ra
-Trời…mình đang làm cái gì đây? Ngại chết đi được… Sao nhìn Bin đây….trời ơi!…
Nhất Anh ôm đầu, vò tóc rối bời như suy nghĩ của Nhất Anh vậy rối…rối…và rối….
-Trời ơi! Sao bây giờ….trời ơi…hichic…sao bây giờ….
Thiên Vũ bước ra nhìn hành động của Nhất Anh Thiên Vũ rán kiềm chế không bật ra tiếng cười
-Nhất Anh tắm đi
-Hả?….Uhm…
Nhất Anh kéo luôn cái chăn xuống giường nhưng mà….
-Nhất Anh tự đi được không? – Thiên Vũ đỡ lấy
-Đ…Được mà! – Nhất Anh không tự tin lắm
-Yên nào
Thiên Vũ kéo cái chăn ra, bế Nhất Anh vào phòng tắm, Nhất Anh ngượng đỏ cả mặt cứ nhắm mắt chẳng dám nhìn Thiên Vũ
Ầm…ầm…ầm….
-Ba với chú đẹp trai xong chưa? Mọi người đang đợi ba với chú ra ăn sáng đó
-Chú với ba con ra ngay
Nhất Anh nhìn nụ cười trên môi Thiên Vũ mà lườm Thiên Vũ
-Cũng tại Bin đấy
-Đừng đổ tội cho Bin chứ…chẳng phải hôm qua Nhất Anh muốn…thế sao?
-Cái gì hả….đừng…đừng có mà nói bậy
-Vậy chứ ai bảo Bin đáng ghét…Bin khó ưa….còn nói là ghen với July…còn nói là rất yêu Bin nữa – Thiên Vũ dí sát mặt Nhất Anh nói, làm Nhất Anh ngượng ngùng lấp bấp
-Không…không có!
-Vậy Bin mở cuộc ghi âm ngày hôm qua cho Nhất Anh nghe nhé! – Thiên Vũ giơ cái điện thoại trước mặt Nhất Anh
-Là…thật sao? – Nhất Anh hỏi rồi quay đi chỗ khác
Thiên Vũ miễm cười, ôm Nhất Anh từ phía sau, ghé sát vào tai Nhất Anh nói
-Thật! Bin cũng rất yêu…rất yêu Nhất Anh. Dù Bin có đáng ghét, khó ưa nhưng chỉ duy nhất mình Nhất Anh làm Bin như thế thôi!
Nhất Anh cảm nhận từng lời nói, từng hơi thở của Thiên Vũ phản phất vào tai mình. Cả người Nhất Anh run lên, Nhất Anh cảm thấy hạnh phúc…Nhất Anh ước gì thời gian có thể dừng lại mãi mãi ở đây để họ không phải lo nghĩ những chuyện gì khác mà chỉ có hai người họ cùng nhau hưởng thụ cái vị hạnh phúc của tình yêu.
-Ba ơi! Chú đẹp trai ơi! Ba với chú làm gì mà lâu thế?
-Ba…ba ra ngay – Gỡ tay Thiên Vũ ra
-Nhưng giờ Nhất Anh có đi được không?
-Tại Bin đấy! Nhưng không sao đâu, Nhất Anh đi được mà
-Uhm vậy mình đi, có đau phải nói Bin biết đấy
-Biết rồi mà, ra đi Sumo gọi nãy giờ đó
Mở cửa, Sumo đứng chống nạnh nhìn hai người trong phòng bước ra
-Ba lại quên mang quần vào nhà tắm sao?
-Hả?
-Chú cháu mình đi thôi – Thiên Vũ nhìn thấy ánh mắt tức giận từ Nhất Anh hướng về mình, vội bế Sumo đi
-Bin…đợi đấy!
Mọi người đứng đợi nãy giờ cũng nổi quạo, nhất là Song Thu, nhìn thấy ba người kia đi đến Song Thu đã hùng dũng bước ra
-Hai anh làm gì mà lâu thế? Lề mề còn hơn con gái nữa chứ
-Con nhóc này…sáng sớm muốn gây chuyện phải không? – Thiên Vũ
-Xí…ai thèm…mà gọi nhóc đã đi nha hai tuần nữa xem em còn dám gọi chị thế không kaka
-Con nhỏ này….muốn chết ah? – Thiên Vũ bế Sumo đuổi Song Thu chạy vòng vòng, Sumo cười hấc hấc hấc
-Thôi đi ăn sáng thôi….hai cái đứa này – Mỹ Vân nói hai người kia mới chịu dừng lại – Sumo lại đây mẹ dẫn đi
-Tha cho hôm nay nhé, nhờ chị Mỹ Vân đấy – Thiên Vũ
-Xì…ta là ta sẽ trả thù hihi
Thiên Vũ bỏ Sumo xuống đi với Mỹ Vân còn mình đi cùng với Nhất Anh phía sau. Thanh Tuấn để ý hành động của ba người trong cuộc, bước đến gần chị mình hỏi
-Chị nói thật cho em biết đi
-Chuyện gì?
-Chị, anh Nhất Anh và bé Sumo là như thế nào?
-Chị….
-Chị mau nói cho em biết đi
Sumo nhìn mẹ và cậu mình khó hiểu
-Chuyện gì vậy mẹ, cậu ba hỏi gì thế mẹ?
-Chuyện của người lớn con đừng hỏi? – Ngước nhìn Thanh Tuấn, Mỹ Vân nói – Về nhà chị sẽ nói em nghe
-Uhm, em đợi