Bạn đang đọc Đúng Là Đồ Đáng Ghét – Khó Ưa Mà!!!: Chương 35 : Rào cản
Xong bữa ăn trời cũng đã chiều, mọi người định ra về thì…
-Các con ở đây sáng mai hãy về, trời gần tối rồi
-Dạ phải đó, mấy anh chị mai hãy về – Song Thu
-Dạ, tụi con cám ơn bác
Ba Thiên Minh vừa đi làm về
-Nhà ta hôm nay có khách sao?
-Cháu chào bác
Giới thiệu chào nhau xong, mẹ Thiên Vũ quay sang Thiên Minh nói
-Con dọn dẹp căn phòng trống để bạn em con ngủ nhá
-Dạ
-Bác Nam không cần đâu ạ, để mấy chị sang phòng con ngủ cũng được mà – Song Thu
-Dạ tụi con ngủ cùng với Thu được rồi bác – Tuyết Nga
-Uhm vậy nhờ con nhe Thu
-Dạ có gì đâu ạ, bạn anh Bin cũng là bạn con mà hihi
-Vậy tối nay Tuấn ngủ với Minh còn Nhất Anh ngủ với Bin nhá
-Dạ
Thiên Vũ vui vẻ nhìn Nhất Anh, Nhất Anh không nói gì miễm cười. Mọi người quây quần bên nhau đến tối ai nấy đều trở về phòng ngủ. Thiên Minh gõ cửa phòng Thiên Vũ
-Anh hai tìm em có việc gì?
-Nhất Anh đâu rồi?
-Nhất Anh đang tắm, có việc gì không anh hai?
-Uhm…em đừng làm gì để mẹ nghi ngờ đó
-Dạ, em biết mà
-Vậy thôi em ngủ đi, anh về phòng
Thiên Minh về phòng, Thiên Vũ thở dài….Nhất Anh vừa trong phòng tắm bước ra, vẫn là cái khăn, vẫn là thói quen…Thiên Vũ nhìn Nhất Anh bao cảm xúc lại dân trào
-Bin nhìn gì thế, mau tắm đi
-Hihi, chồng biết rồi – Đi lại hôn lên má Nhất Anh, Thiên Vũ với lấy cái khăn đi vào phòng tắm, Nhất Anh miễm cười
Một lúc sau, Thiên Vũ bước ra với cái khăn trắng quấn nữa người, Nhất Anh nhìn trân trân vào Thiên Vũ, cơ thể săn chắc, bờ ngực vạm vỡ, mái tóc rũ rượi còn ướt nước…Thiên Vũ miễm cười trước sự ngơ ngác của Nhất Anh, miệng thì há to, mắt thì mở tròn…đi lại gần Nhất Anh
-Sao nhìn chồng như thế? Đâu phải lần đầu tiên nhìn thấy…
Phải, không phải là lần đầu tiên nhìn thấy nhưng chưa bao giờ thấy Thiên Vũ ăn mặc như thế này…sexy sexy quá đi mất làm Nhất Anh một phút thẩn thờ
-Làm gì mà sexy quá vậy
-Hehe…vợ cũng thế còn gì
-Nhưng quen rồi còn…có bao giờ thế
-Thì lâu lâu chồng cũng phải đổi tí xíu chứ, mà nè sao từ chiều giờ vợ nói chuyện trống không thế
-Không…tại…
-Vợ đang lo đúng không? Không sao đâu bây giờ trong này chỉ còn chồng với vợ thôi
Thiên Vũ lên giường ngồi cạnh Nhất Anh, Nhất Anh lấy khăn giúp Thiên Vũ lau tóc, mùi hương trên cơ thể Nhất Anh cứ vây lấy Thiên Vũ, Thiên Vũ không thể kiềm chế được cảm xúc nữa, đè lấy Nhất Anh xuống giường
-Bin…không được
Mặc kệ Nhất Anh nói gì làm gì, Thiên Vũ hôn lấy Nhất Anh…nhớ nhớ lắm, gần một tháng Thiên Vũ cảm thấy rất nhớ đôi môi này, hơi thở này, mùi hương này…nhớ lắm….
-Vợ biết là chồng nhớ vợ lắm không? Nhớ phát điên rồi này – Thiên Vũ thỏ thẻ bên tai Nhất Anh
-Vợ cũng thế
Nhất Anh choàng tay qua cổ Thiên Vũ, Thiên Vũ miễm cười tiếp tục hôn khắp cơ thể Nhất Anh, đôi tay ma thuật của Thiên Vũ đi đến đâu làm Nhất Anh khẽ rên lên…
-Bin à, mẹ mang trái cây lên cho con nè!…Xoãng…. – Mẹ Thiên Vũ chết trân tại chỗ, đĩa trái cây cũng rơi xuống đất, hai người họ hốt hoảng
-Mẹ/ Bác….
-Hai đứa…hai đứa…. – Bà ngất xỉu tại chỗ
-Mẹeeee ………..
Thiên Vũ hét lên, cả hai vội dứng dậy mặc áo quần vào, chạy lại chỗ mẹ mình, Thiên Minh, Thanh Tuấn, ba Thiên Vũ từ phòng bên nghe tiếng hét vội chạy sang
-Mẹ bị sao thế Bin – Thiên Minh cũng Thiên Vũ đỡ mẹ lên giường nằm
-Mẹ…mẹ mau tỉnh lại… – Thiên Vũ thúc thích nắm lấy tay của mẹ mình
-Mẹ bị sao vậy Bin – Thiên Minh gắt lên
-Em…
-Mẹ các con tỉnh dậy rồi kìa, bà thấy sao rồi – Ba Thiên Vũ
Bà nhìn đứa con trai thứ hai của mình, nước mắt bà rơi ra không nói được gì cả, Thiên Vũ đang rất sợ, Nhất Anh cũng thế, Thiên Minh nhìn thấy ánh mắt của mẹ nhìn Thiên Vũ cậu nghi ngờ
-Bà thấy trong người như thế nào rồi? – Ba Thiên Vũ hỏi tiếp
-Tôi không sao, các con về phòng nghỉ đi mẹ không sao
-Mẹ…con… – Thiên Vũ
-Mẹ đã bảo về phòng nghỉ đi mẹ không sao mà – Bà gắt lên
-Sao bà lại la con thế? – Ba Thiên Vũ thấy lạ vì từ trước đến giờ có bao giờ bà la các con của mình như thế
-Kìa mẹ, sao mẹ lại la Bin – Thiên Minh
-Nhất Anh cháu tạm thời ngủ ở phòng Minh bác muốn nghỉ ở đây
-Dạ, vâng – Nhất Anh
-Thôi ông với các con về phòng ngủ đi
-Vậy bà nghỉ nha
-Mẹ nghỉ sớm nha – Thiên Minh
-Bác nghỉ ngơi sớm ạ – Thanh Tuấn, Nhất Anh
Mọi người về phòng , bà nhìn Thiên Vũ, Thiên Vũ vẫn đứng đó, hai tay đang vào nhau, bối rối…
-Mẹ…con…con xin lỗi mẹ
-Con ngủ đi
-Mẹ…con xin lỗi
-Nếu muốn xin lỗi mẹ thì hãy ngừng ngay chuyện này, mẹ sẽ xem như chưa từng có chuyện gì
-Con…con xin mẹ hãy chấp nhận cho con và Nhất Anh yêu nhau, con thật sự rất yêu Nhất Anh
Bốp…bà tát vào mặt Thiên Vũ mà nước mắt bà rơi, tát Thiên Vũ đau một mà bà đau đến trăm ngàn lần, đứa con mà bà hết mực yêu thương một cái đánh nhẹ bà cũng chưa bao giờ làm…vậy mà giờ đây đôi bàn tay này ngày nào ôm ấp che chở cho đứa con yêu của mình…lại in đậm trên khuôn mặt đứa con trai của mình, cái cảm giác này có ai hiểu…
-Mẹ…con xin lỗi….con xin lỗi… – Thiên Vũ ôm chầm lấy mẹ
-Con có biết mẹ đau như thế nào khi đánh con không hả nhưng không đau bằng cái việc làm của con mà mẹ đã thấy…con làm mẹ thất vọng quá, Bin à con mau tỉnh lại đi con – Bà khóc, ôm lấy Thiên Vũ mà khóc
-Con biết…con xin lỗi mẹ nhưng mà con thật sự không thể sống thiếu Nhất Anh…mẹ thương con mẹ chấp nhận cho chúng con nha mẹ…
-Hoang đường…làm sao có chuyện đó…mẹ không bao giờ chấp nhận chuyện này.
-Mẹ…con xin mẹ đấy…xin mẹ hãy thương chúng con
-Im đi, con ngủ đi – Bà buông Thiên Vũ ra, nằm xuống quay mặt vào trong
Thiên Vũ đành im lặng vì giờ cậu biết có nói thế nào mọi chuyện cũng không thể tốt hơn được.
Nhất Anh sang phòng Thiên Minh với gương mặt tái nhợt vì sợ, Thiên Minh lên tiếng
-Cậu nói cho tớ biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì mà mẹ tớ lại thế?
-Tớ…mẹ cậu….
-Có phải mẹ đã biết chuyện của hai người
Gật gật, Thiên Minh ngồi trên giường, hai mắt nhắm lại, tay ôm đầu chán nãn
-Tớ đã nói rồi…sao hai người lại…
-Tớ…
-Anh Minh, giờ mọi chuyện thế này mình phải làm sao? – Thanh Tuấn
-Anh không biết…mẹ mà biết rắc rối lớn rồi đây
Chợp mắt được một chút, mẹ Thiên Vũ lại giật mình dậy, không thể nào bà ngủ được yên giấc cứ ngỡ như là một giấc mơ, một giấc mơ thật kinh khủng đối với bà. Kéo chăn đắp cho Thiên Vũ, bà bước xuống nhà
-Cậu không ngủ ra đây làm gì? – Thiên Minh
-Tớ ngủ không được, tớ không biết phải làm sao cả…tớ rất sợ
-Cậu đừng quá lo lắng, mẹ tớ sẽ hiểu mà
-Minh… – Mẹ Thiên Vũ nghe tất cả, hai người họ hoảng hốt nhìn về phía cầu thang
-Mẹ
-Con đã biết???
-Dạ…con …
-Tại sao vậy con…con biết mà con không ngăn hai đứa nó lại…con làm anh cái kiểu gì thế hả? Thấy em mình đi vào con đường không có lối thoát vậy mà con còn dấu mẹ hả Minh?
-Chuyện gì mà um xùm thế Bin? – Ba Thiên Vũ vừa trong phòng ra thấy Thiên Vũ đã đứng ngay cầu thang nhìn xuống, hỏi
-Ba… – Thiên Minh, Nhất Anh, cả mẹ Thiên Vũ cùng nhìn về hướng cầu thang nơi Thiên Vũ đang đứng
-Ông xuống mà coi hai thằng con trai ông đang làm chuyện gì? Trời ơi, sao số tôi khổ thế này?
-Kìa mẹ – Thiên Minh
-Chuyện gì thế? Trời chưa sáng mà cả nhà đã náo loạn cả lên – Ba Thiên Vũ lại lấy ít nước uống
-Con trai thứ hai của ông và thằng bạn của nó yêu nhau đấy… – Bà khụy xuống nền nhà, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt của bà
-Mẹ có sao không? – Thiên Minh đỡ lấy bà
-Phụtttt….Bà nói sao? Bin con giải thích cho ba chuyện này là như thế nào?
-Ba…con xin ba hãy chấp nhận cho tụi con, chúng con thật sự rất yêu nhau – Thiên Vũ kéo Nhất Anh lại trước mặt ba mình mà cầu xin
-Làm sao có chuyện này được kia chứ…thật là không thể tin nỗi mà…con muốn ba mẹ tức chết con mới vừa lòng đúng không?
-Ba, mẹ…xin hãy chấp nhận chúng con…chúng con thật lòng yêu nhau…con xin ba mẹ – Thiên Vũ quỳ xuống, Nhất Anh cũng quỳ theo
-Xin hai bác hãy cho chúng con được bên cạnh nhau, con thật sự rất yêu Bin
-Hai đứa im hết đi, làm sao có thể chứ…cả hai đều là con trai…nực cười thật
-Ba…con xin ba đấy… xin ba hãy cho chúng con được bên cạnh nhau…
-Ba…hãy cho hai đứa được bên cạnh nhau, hai đứa yêu nhau thật lòng mà ba…
Thiên Minh quỳ trước ba mình nói, mẹ Thiên Minh không thể tin nỗi hai đứa con mà bà hết mực thương yêu giờ lại thế này không còn nghe lời ba mẹ chúng nữa, bà đau lòng quá…bà chạy vào trong lấy cây roi mà đã rất lâu bà không cầm lấy nó nữa vì chẳng bao giờ bà phải sử dụng đến nó nhưng bây giờ….
-Con có tỉnh lại không hả? Mẹ sẽ đánh đến bao giờ con tỉnh lại thì mới thôi – Từng đường roi quất vào da thịt Thiên Vũ, bà khóc, Thiên Vũ cũng khóc, Thiên Vũ đau còn bà…bà đau hơn bất cứ ai
-Mẹ đánh đi mẹ đánh chết con con cũng muốn sống cùng với Nhất Anh
-Bin sao em lại nói với mẹ thế hả?
-Em nói thật lòng mình, nếu không được ở cạnh Nhất Anh thì em có sống nỗi không kia chứ
-Con làm mẹ đau lòng quá Bin à – Bà vẫn quất roi vào da thịt của đứa con trai mà bà đã mang nặng 9 tháng 10 ngày, lòng bà đau như cắt
-Mẹ xin mẹ dừng lại mẹ mà cứ tiếp tục Bin sẽ chết mất mẹ ơi – Thiên Minh cũng khóc rồi đấy thôi
-Cả con nữa, con làm anh mà không biết khuyên răng em còn hùa với nó làm điều xằng bậy…mẹ không tha cho bất cứ đứa nào cả – Cây roi quất vào người Thiên Minh, lại quất vào người Thiên Vũ, Nhất Anh ôm lấy Thiên Vũ cùng chịu trận đòn roi này
-Xin bác đừng đánh Bin nữa, Bin chết mất bác ơi…con xin bác đấy…
-Cậu tránh ra…nếu không tôi đánh cả cậu
-Vậy thì bác cứ đánh con đi, xin bác đừng đánh Bin
-Bà…thôi được rồi đừng đánh nữa
-Ông để tôi dạy con, từ trước giờ tôi không đánh bọn chúng nên mới có chuyện như ngày hôm nay, tôi thật là một người mẹ tồi mà – Những đường roi tiếp tục quất vào người ThiênVũ, Thiên Minh, Nhất Anh
-Nhất Anh tránh ra mau
-Không Nhất Anh không tránh, tại Nhất Anh đã lôi Bin vào chuyện này…tất cả là do Nhất Anh
-Nhất Anh nói gì thế…không phải do ai cả mà chúng mình thật sự yêu nhau, Nhất Anh hiểu không?
-Bin…
Bà thôi không đánh nữa, thả cây roi xuống đất…ngồi bệt xuống sàn. Thiên Minh, Thiên Vũ ôm lấy mẹ mình nức nỡ, Ba Thiên Vũ thở dài, Thanh Tuấn nãy giờ chứng kiến tất cả, cậu cũng không kiềm được nước mắt của mình, vội bỏ về phòng
-Thôi mấy đứa về phòng nghỉ đi, chuyện này nói sau – Ba Thiên Vũ
-Mẹ…con xin lỗi… – Thiên Minh, Thiên Vũ
Bà không nói thêm điều gì nữa, bỏ về phòng cùng ba Thiên Vũ, cả ba ngồi đó nhìn theo cho đến khi ba mẹ đã vào phòng
-Bin…xoay lưng cho Nhất Anh xem
-Thôi tớ về phòng đây, cậu giúp nó bôi thuốc nhé!
Thiên Minh về phòng nhìn thấy Thanh Tuấn, cậu không nói gì chỉ miễm cười một nụ cười gượng rồi nằm xuống giường, Thanh Tuấn cũng không hỏi gì thêm vì đây cũng là chuyện của gia đình Thiên Vũ.
-Đau lắm phải không Bin? – Nhất Anh rưng rưng nước mắt nhìn những vết thương rươm rướm máu trên lưng Thiên Vũ
-Không đâu, Bin chịu được mà Nhất Anh đừng khóc – Thiên Vũ thật sự rất đau nhưng cố nở một nụ cười cho Nhất Anh yên tâm
-Xin lỗi – Nhất Anh nói trong tiếng nấc
-Nhất Anh, sao lại xin lỗi kia chứ?
-Vì Nhất Anh mà Bin như thế…
-Khờ quá, không phải đâu…nhất định Bin sẽ thuyết phục được mẹ mà – Ôm Nhất Anh, Thiên Vũ thì thào
Nhất Anh đẩy Thiên Vũ ra, nhẹ nhàng bôi thuốc lên những vết thương trên lưng…mỗi lần chạm nhẹ vào là Thiên Vũ giật lên vì đau nhưng cố tỏ ra không hề gì, Nhất Anh cố kiềm những giọt nước mắt vào trong, vì bây giờ khóc cũng chẳng giải quyết được vấn đề lại làm cho Thiên Vũ thêm đau lòng. Bôi thuốc xong Nhất Anh đưa Thiên Vũ về phòng nghỉ, nằm đó cho đến tận sáng cả căn nhà chìm trong nỗi lo, chẳng ai có thể chợp mắt thêm phút nào…