Bạn đang đọc Đúng Là Đồ Đáng Ghét – Khó Ưa Mà!!!: Chương 30 : Hạnh phúc đơn giản thế sao?
Vươn mình tỉnh giấc, Nhất Anh nghĩ đến chuyện của ngày hôm qua, lấy tay véo má một cái thật mạnh
-Á…hihi không phải mơ
-Vợ…có chuyện gì thế? – Thiên Vũ nghe tiếng la vội chạy vào
-Không…có gì….
-Vợ ăn cháo nè rồi uống thuốc
-Uhm – Nhất Anh miễm cười, được Thiên Vũ đút cháo cho ăn, được Thiên Vũ yêu, được Thiên Vũ bên cạnh còn gì hạnh phúc cho bằng
-Vợ cười gì thế?
-Cười…vì ox khó ưa quá hihi
-Cái gì? Bảo ai khó ưa đấy
-Đáng ghét…biết người ta trông thấy vậy mà còn dám hôn Lam nữa…đồ đáng ghét…no rồi không ăn nữa – Nhất Anh nằm xuống, quay mặt vào trong vờn hờn dỗi
-Tại…tại… – Thiên Vũ gãi đầu, lúc đó Thiên Vũ cũng khó xử lắm – Chồng xin lỗi mà…đừng giận nữa…xin lỗi vợ mà – Thiên Vũ bỏ tô cháo lên bàn, tay khiều nhẹ Nhất Anh
-…….. Nhất Anh im lặng không trả lời
-Vợ giận thiệt sao? Xin lỗi mà
Nhất Anh vẫn không nói gì nhưng trong lòng đang rất vui, cười không thành tiếng đến nỗi khuôn mặt đỏ ửng…Thiên Vũ thấy kỳ lạ liền nhảy lên giường đối mặt với Nhất Anh, Nhất Anh nỡ một nụ cười thật tươi
-À…hoá ra nãy giờ đang trêu chồng đấy…cho chừa nè…. – Thiên Vũ cù lét Nhất Anh
-Haha…không giỡn…nhột chết đi được haha
-Còn dám nữa hết
-Còn…haha…
-Còn này….
Nhất Anh thì đẩy Thiên Vũ ra còn Thiên Vũ thì lấn tới…vô tình cả thân người Thiên Vũ đè lên thân người của Nhất Anh lúc nào không hay….khi nhận ra thì cả hai nhìn nhau bất động…Thiên Vũ từ từ cuối xuống, đôi mắt Nhất Anh nhắm nghiền lại, đôi môi Thiên Vũ đặt lên đôi môi Nhất Anh một nụ hôn nồng nàng đầy ấp tình yêu thương, đôi tay Nhất Anh vòng qua ôm lấy Thiên Vũ, trao hơi ấm yêu thương của mình để sởi ấm trái tim của Thiên Vũ. Đôi môi Thiên Vũ rời khỏi đôi môi của Nhất Anh, Thiên Vũ nhìn Nhất Anh miễm cười
-Chồng yêu vợ!
Nhất Anh mở mắt nhìn Thiên Vũ, nở một nụ cười hạnh phúc. Thiên Vũ vuốt mái tóc của Nhất Anh, đặt lên trán Nhất Anh một nụ hôn, đôi tay Thiên Vũ di chuyển trên cơ thể Nhất Anh, Nhất Anh rùn mình đẩy Thiên Vũ ra, Thiên Vũ bị cụt hứng nhăn nhó nhìn Nhất Anh
-Vợ sao thế?
-Nè…định làm gì thế hả? Mau dậy đi học đi
-Hôm nay chủ nhật mà vợ…mình ngủ tiếp nhá! – Thiên Vũ lại gần, Nhất Anh đẩy ra xa
-Muốn ngủ về phòng mà ngủ… – Nhất Anh ngồi bật dậy
-Vợ ơi là vợ – Thiên Vũ nhăn nhó, gãi đầu
-Hihi…quà của vợ đâu? – Nhất Anh chìa tay ra trước mặt Thiên Vũ, Thiên Vũ ngơ ngác
-Quà gì?
-Cái máy chơi game
-Bị…hỏng rồi – Thiên Vũ giận lẫy
-Bị hỏng cũng đưa đây…quà của người ta mà…đưa đây – Nhất Anh kéo kéo vai áo của Thiên Vũ, Thiên Vũ cười gian
-Thưởng cho chồng cái gì đi rồi chồng đưa
-Thưởng….thưởng gì chứ?
-Thì… – Thiên Vũ nhanh như cắt ôm lấy Nhất Anh nằm xuống giường
-Không được…mau về phòng đi – Nhất Anh bật dậy, dẩy Thiên Vũ ra
-Vợ….
-Đã bảo không là không – Nhất Anh nghiêm túc
-Uhm…chồng không thế nữa…đừng giận nha vợ
Nhìn vẻ mặt đáng yêu của Thiên Vũ, Nhất Anh hôn chụt một cái vào má Thiên Vũ rồi đẩy Thiên Vũ ra ngoài phòng, đóng cửa phòng lại Nhất Anh miễm cười.
Thiên Vũ ủ rũ đi xuống bếp nấu bữa trưa. Làm mấy món Nhất Anh thích, Nhất Anh đi xuống nép vào cánh cửa nhìn Thiên Vũ đang lây huây trong bếp miễm cười, tiến đến ôm Thiên Vũ từ phía sau
-Vợ sao thế? Không nằm nghỉ cho khoẻ xuống đây làm gì? – Thiên Vũ nắm lấy bàn tay Nhất Anh nói
-Nhất Anh đang mơ đúng không?
Thiên Vũ gỡ bàn tay Nhất Anh ra, xoay người đối diện với Nhất Anh
-Nhất Anh ngốc quá….đây không phải mơ mà là thật
Thiên Vũ ôm lấy Nhất Anh, đặt lên môi Nhất Anh một nụ hôn, Nhất Anh cũng đáp trả nụ hôn ấy. Buông Nhất Anh ra, Thiên Vũ chạy lên phòng lấy cái máy chơi game đi xuống đưa cho Nhất Anh
-Nó bị hỏng rồi, để Bin mua cho Nhất Anh cái khác
-Không cần…Nhất Anh chỉ cần nó thôi! – Nhất Anh đón nhận, miễm cười nhìn Thiên Vũ