Đọc truyện Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy – Chương 65
Edit: tiểu an nhi
Ai quy định cưỡi lừa thì không được mở nhạc chứ? Lúc trước Thẩm Hi còn
thấy có một anh chàng cưỡi lừa còn mở cả bài “Quả táo nhỏ” nữa cơ mà. Hà Chi Châu đã không đồng ý thì thôi lại còn mắng cô.
Hứ, không ngờ Hà Chi Châu cũng mắng chửi người, mà lại còn mắng cô bị
bệnh thần kinh! Thẩm Hi cố ý nghe không hiểu, hất mặt hỏi ngược lại:
“Anh nói là theo ý em hả?”
“Bệnh thần kinh” mà có thể nghe thành “theo ý em”…
Hà Chi Châu cả người đều vặn vẹo, anh ngồi ở phía trước lảo đảo một
chút, khiến con lừa đáng thương bên dưới cũng run rẩy theo. Nhưng Thẩm
Hi ở phía sau thì cứ ôm chặt lấy thắt lưng anh, còn bày ra dáng vẻ cực
kỳ nhu thuận, vô cùng tin tưởng.
Được rồi, cứ theo ý cô đi.
Đã thành công! Thẩm Hi lôi điện thoại di động ra, lục tìm bài “Muốn đi
đón gió cùng em” của Trương Học Hữu, cuối cùng cũng cảm thấy mỹ mãn.
“Muốn đi đón gió cùng em, tuy rằng em muốn đi đến những nơi khác nhau,
nhưng vẫn có thể cùng nhau đón gió, nghe em kể một chút ước mơ trong
lòng…”
Tiếng tình ca trầm thấp nhẹ nhàng vang lên, cùng làn gió thổi hiu hiu
bên tai, làm con tim cũng chìm nổi theo những nốt nhạc thăng trầm. Thẩm
Hi dán mặt vào lưng Hà Chi Châu, trong đầu từng chút từng chút đều tràn
ngập hạnh phúc.
Cô vượt qua mưa to gió lớn từ thành phố H chạy tới đây, còn anh vội vàng từ huyện Cố Bình chạy xe tới nhà ga. Mưa to tầm tã, anh xắn cao ống
quần cõng cô qua ngõ nhỏ ngập nước. Cô tin lầm Trần Hàn, lạc lõng chật
vật ngồi chờ anh ở trạm đợi xe buýt, anh cưỡi xe đạp đẹp trai bức người
đến đón cô về nhà trọ. Cô hết tiền để tiêu, anh viết mật khẩu lên tờ
giấy, còn vẽ cả một trái tim tình yêu trên đó nữa. Anh cùng cô đi đến
chợ hoa mua hai con rùa nhỏ, cô gọi chúng là tiểu Hi và tiểu Châu; anh
làm mặt lạnh không đồng ý, nhưng ngày hôm sau đi làm lại cố tình đánh
thức cô dậy, dặn dò đừng quên cho tiểu Hi và tiểu Châu ăn uống đầy đủ.
Cô muốn ăn mì, anh search trên di động cách làm mì ngon nhất. Sau khi
hoàn thành còn tự mình ăn một miếng, còn cô không ăn miếng nào; anh đổ
hết mì vào thùng rác. Cuối cùng hai người ngồi trên sô pha ăn thức ăn
gọi ở bên ngoài, anh nói với cô: “Có lẽ sau này chúng ta nên tìm người
giúp việc.”
“Được, vậy anh cố gắng kiếm tiền nhé. Bây giờ thuê người giúp việc cũng đắt lắm đấy.”
“Ừ.”
“Em cũng sẽ cố gắng.”
“Không tới lượt em cố gắng.”
…
“Cảm xúc sâu kín dao động, cuộc đời vui vẻ cũng đảo lộn. Một trái tim
lạnh lùng, rung động càng lúc càng ít… Rất muốn lại cùng em đi đón
gió, đi đón gió…”
Thẩm Hi ôm Hà Chi Châu, nước mắt không biết vì sao lại chảy ra, để lại
trên áo sơ mi trắng của Hà Chi Châu một dấu vết nhàn nhạt. Cô nghĩ,
không cần biết sau này ra sao, ngay tại thời khắc này cô có một tình yêu vô cùng ngọt ngào và tốt đẹp là được rồi. Đây là mùa hè mà Thẩm Hi cảm
thấy vui sướng nhất, bởi vì ngay tại độ tuổi thanh xuân rực rỡ nhất của
cuộc đời, cô gặp được anh.
Tuổi thanh xuân nhất định sẽ trôi qua, cô không biết tình yêu có thể
theo thời gian mà thay đổi hay không, nhưng những thứ đó cũng không quan trọng.
Thanh xuân vừa đúng, thời gian chưa lâu. Cô có được tình yêu thì không
nên sợ hãi rụt rè, cho dù chỉ là một phần cảm giác ấm áp, yên tĩnh; nó
cũng vô cùng sống động, tươi sáng, kiên định mà an toàn. Nó cũng mang
theo sự dũng cảm nữa, nhưng đó không phải là xúc động nhất thời, mà là
sự tin tưởng tuyệt đối không gì sánh được. Cho nên, mặc kệ tương lai như thế nào, cô vẫn luôn dũng cảm tin rằng, cô và anh có thể cùng nắm tay
nhau đi đến cùng.
Tình yêu có thể làm cho con người ta trở nên tốt đẹp hơn.
Vậy nên cho dù có cách xa, cũng không quá đau đớn. Kể cả sau này anh và
cô hoàn toàn cắt đứt quan hệ, cô cũng hy vọng anh càng cần phải chú ý tự chăm sóc cho bản thân hơn; tuy không biết trước tương lai nhưng cô cũng chẳng cần lo được lo mất.
Cô thương anh, anh cũng yêu cô, như vậy là đủ rồi. Tất cả đơn giản chỉ là “Enjoy Loving”.
…
Kỳ nghỉ hè chấm dứt, Thẩm Kiến Quốc đến đón Thẩm Hi về nhà. Ngày đầu
tiên khai giảng, có rất nhiều xe đỗ lại trước cổng trường, Thẩm Kiến
Quốc phải vô cùng vất vả mới tìm được một chỗ đỗ xe, còn liên tục bắt
tay chú bảo vệ nói tiếng cám ơn.
Thẩm Hi được “dỡ” xuống xe, sau đó là các loại túi lớn túi nhỏ. Cô cầm
cây dù nhìn Thẩm Kiến Quốc phụng phịu: “Ba yêu, tại sao phải đi học?”
Từ tiểu học cho tới đại học, lần nào khai giảng cũng phải hỏi câu đó một lần. Cứ tưởng lần này sẽ không đến lượt ông đưa con gái đến trường, kết quả là vẫn đâu vào đấy! Thẩm Kiến Quốc học theo dáng vẻ phụng phịu của
Thẩm Hi: “Vậy vì sao ba phải đưa con đến trường?”
“Bởi vì bạn trai của con tạm thời không thể đưa con đi!” Thẩm Hi cực kỳ đáng thương trả lời.
“Được rồi.” Thẩm Kiến Quốc thỏa hiệp, ông ném cho Thẩm Hi một cái túi
nhỏ, hít sâu một hơi lấy khí thế, rồi xách valy hành lý lớn nhất đi lên
phía trước. Thẩm Hi mặc áo sơmi trắng đơn giản kết hợp với quần soóc đi
theo phía sau. Mới đi vài bước, di động trong túi liền vang lên; là Hà
Chi Châu gọi tới.
Anh hỏi cô đã sắp xếp mọi việc như thế nào rồi.
Thẩm Hi không có thời gian cùng anh tán gẫu, nhưng lúc này cô rất muốn
chửi thề, đối tượng chửi thề chính là Tráng Hán “không giữ lời hứa” kia. Đã đồng ý trước là đến khai giảng sẽ tới xách đồ giúp cô, thế mà bây
giờ ngay cả cái bóng người cũng chưa thấy đâu.
Hà Chi Châu thản nhiên nói: “Là anh không cho cậu ta tới.”
“Cái gì?”
Hà Chi Châu phun tiếp một câu độc ác hơn: “Anh không để cho anh em của mình quan tâm đến vợ của anh đâu.”
Hừ! Thẩm Hi cúp di động.
Ở bên kia, không phải Tráng Hán không đến, mà là đến muộn. Bọn họ có ít
giờ học nhưng không có nghĩa là không có, Hà Chi Châu có thể xin được
đãi ngộ đặc biệt là không cần đi học đầy đủ. Nhưng anh ta thì vẫn bị phụ đạo viên kéo qua kéo lại đến phát khổ.
Phụ đạo viên của hệ bọn họ không có đạo đức gì hết, anh ta nói: “Ban của các cậu cử một người đẹp trai nhất tới đây.”
Đẹp trai nhất? Nghe xong câu này, mọi người không nhìn Triệu XX, Lâm XX
…. trong ban, mà đồng loạt quay về phía Chu Thần – tức là Tráng Hán. Nói tóm lại, thịnh tình không thể chối từ, Tráng Hán thần khí oai hùng chạy chuyển sách đến thư viện giúp mấy người ở đó.
Cứ chạy qua chạy lại nên mới đến muộn.
Về lý luận “Không thể để cho anh em quan tâm bạn gái” của Hà Chi Châu,
sau này khi Tráng Hán biết được, lập tức hưng phấn: “Cái này không sao
hết, lần tới anh đoạn tuyệt quan hệ anh em với lão đại, sau đó nối lại
là được rồi!”
Hầu Tử: Quả nhiên là không có đạo đức.
——
Ngày 28 tháng 8, Hà Chi Châu hoàn thành xong tất cả các thủ tục để sang
Mỹ. Về phần hạng mục của S&N Bác Lâm, toàn bộ hạng mục chia làm năm
tổ, tổ B của Hà Chi Châu là tổ hoàn thành công việc tốt nhất, cũng là tổ có tiến triển thuận lợi nhất.
Hà Chi Châu không cần trả tiền vi phạm hợp đồng, Thẩm Hi còn tới gặp mặt ông chủ của Bác Lâm nữa. Ông ta đau khổ bất đắc dĩ nói: “Tôi hy vọng
sau khi Chi Châu về nước sẽ lại tiếp tục gia nhập vào S&N. Tuy rằng
tôi là thương nhân, nhưng suy nghĩ cũng không hạn hẹp đến mức chỉ nhìn
thấy cái lợi trước mắt. Tôi đưa cho cậu một phần nhân tình, chờ khi nào
cậu quay về thì trả lại cho tôi.”
Sau đó là sự ly biệt, Thẩm Hi cứ tưởng rằng nó thật đáng sợ. Cho dù
không đáng sợ thì cũng vô cùng khó khăn gian khổ, giống như lời bài hát
“Chia tay ở nhà ga” ấy. Cái gì mà “Anh cứ mãi nắm chặt tay của em, liên
tục nói giữ gìn sức khỏe”, còn thực tế là trong tay cô đang cầm cốc nước đá mà Hà Chi Châu vừa mua. Cái gì mà “Hãy nhìn sâu vào trong mắt em…”,
còn thực tế thì Hà Chi Châu trực tiếp vỗ vào đầu của cô. Cuối cùng cô
không làm cái hành động “Không ngừng gọi tên, gọi tên…”, mà chỉ đứng im
tại chỗ, một câu cũng nói không nên lời.
Đây là “Chia tay ở sân bay” của cô sao?
Rốt cuộc cũng chỉ có một chút luyến tiếc, không muốn xa rời.
Cô tự nói với mình đây không phải chuyện lớn, chỉ là tạm thời tách ra
chứ không phải chấm dứt tất cả. Đây mới chỉ là sự khởi đầu thôi.
Chung Cảnh Nguyệt đang ở đây, ông nội Hà cũng có mặt, Tráng Hán cùng Hầu Tử đều tới tiễn. Có nhiều người như vậy, cô cũng không thể biểu hiện ra cảm xúc lưu luyến không rời quá mức. Mãi đến khi Hà Chi Châu sắp qua
cửa soát vé, cô thực sự muốn ôm lấy anh.
Nhưng cô không duỗi tay ra được, bất chợt Hà Chi Châu xoay người lại ôm
cô vào lòng. Anh ở bên tai cô nói: “Tự chăm sóc bản thân mình thật tốt,
anh sẽ quay về.”
Cô ở trong lòng anh gật gật đầu, lại không dám nói lời nào. Chỉ sợ vừa
mở miệng sẽ khóc òa lên mất. Cuối cùng, cô lặng lẽ vòng tay ra phía sau
lưng anh, từ từ vẽ một trái tim tình yêu nho nhỏ.
Cô đưa cho anh một trái tim nhỏ, ý nói anh cũng phải quan tâm chăm sóc chính mình.
…
Thời gian xa cách, Thẩm Hi nghĩ rằng sẽ rất khó để vượt qua, nhưng mỗi
ngày cũng như trước kia, trôi qua như nước chảy tí tách. Chỉ là mỗi giọt đều thấm đượm một chút nhớ nhung.
Cô cùng Hà Chi Châu nói chuyện qua video, Đậu Đậu nhìn thấy liền hỏi:
“Hà thần, anh ở bên đó có bạn bè quốc tế nào giới thiệu được cho em
không?”
Hà Chi Châu ở viện nghiên cứu nhàn nhã nói chuyện với Thẩm Hi, đột nhiên có một cái đầu đen nhánh ghé mặt vào, dùng tiếng Trung bập bẹ chào hỏi: “Chào hai người nha!”
Hà Chi Châu hỏi Đậu Đậu: “Người vừa rồi thì sao?”
Vừa rồi… Sao có thể bắt nạt người khác như vậy chứ! Đậu Đậu che mặt
chạy trốn: “Hu hu hu, người ta không muốn đen như vậy đâu…”
Chỉ số thông minh của Tiểu Hắc cao gần 178, anh ta cũng muốn tìm một
người bạn gái Trung Quốc. Mỗi lần Hà Chi Châu nói chuyện qua video với
Thẩm Hi, anh ta đều hăm hở chen mặt vào một chút. Anh ta thích Đậu Đậu,
còn cố ý học thuộc thư tình để nói cho Đậu Đậu nghe.
Đậu Đậu không chịu nổi mấy việc này, có một ngày, cô trịnh trọng nói với Thẩm Hi: “A Hi, cậu biết không, có sự đối lập thì mới có cảm giác rõ
ràng. Hiện tại mỗi lần nhìn Tráng Hán, mình thấy anh ấy quả thực là mi
thanh mục tú.”
Thế đấy, Tráng Hán đúng là được hời mà. Thẩm Hi cố ý trêu ghẹo nói: “Nói không chừng cậu với Tiểu Hắc có thể sinh ra một Bao Chửng nhỏ đấy. Thần tượng của cậu không phải là Bao đại nhân sao?”
A a a a a, A Hi cũng càng ngày càng tệ nha! Đậu Đậu vươn ma trảo ra, cô muốn cấu chết A Hi!!!
Thẩm Hi qua được kỳ thi cấp sáu. Trong khi Hầu Tử vẫn chưa qua thì cô
lại qua. Đây hoàn toàn là sự kiện không thể tin nổi. Phòng 921 mời cô đi ăn cơm để chúc mừng, Lâm Dục Đường, Hầu Tử cùng Tráng Hán đều có mặt;
Hạ Duy Diệp và Đậu Đậu cũng muốn đến giúp vui.
Trần Hàn không đi, hiện tại cô ta là người bận rộn nhất phòng 636. “Xe
Toyota” của cô ta đã nâng cấp thành “BMW”, cũng coi như “được” thăng
chức.
Tráng Hán ghi danh vào ngành cảnh sát, trải qua các cuộc sát hạch nghiêm ngặt cùng kiểm tra sức khỏe, liền chính thức trở thành cảnh sát trưởng
trị an của một khu tại thành phố S.
Hầu Tử vẫn là một phú nhị đại đau khổ như trước kia, còn bị cha già có
tiền đuổi tới cái khu công nghiệp khỉ ho cò gáy, cùng một đám công nhân
ngày ngày đánh bài. Trung bình mỗi ngày thắng được 20 đồng, cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
Lâm Dục Đường là người tốt nhất, càng ngày anh càng giống một nhà kinh doanh tài ba, chỉ có điều… vẫn không có bạn gái.
Về phần cô và Hà Chi Châu.
Có một ngày, cô lấy được bằng IELTS.
Có một ngày, cô nói với Hà Chi Châu: “Em sẽ sang đó tìm anh chơi vài ngày, anh có đồng ý bao ăn bao ở hay không?”
Có một ngày, cô không cẩn thận nhầm lẫn thời gian của chuyến bay. Sáng
sớm ngày hôm sau, cô kéo cái va ly hành lý thật to tìm đến một khu nhà
trọ. Thời gian ở Boston hiện giờ vừa vặn là 7h sáng thứ bảy. Hôm kia Hà
Chi Châu có nói, thứ bảy anh không bận gì cả.
Thẩm Hi nhấn chuông cửa, rất nhanh bên trong truyền ra tiếng bước chân.
Cửa mở ra, một người đàn ông tuấn tú nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt chợt lóe. Cô mở miệng: “Hi! Xin hỏi bạn trai của tôi ở đây có phải không?”
Hà Chi Châu trả lời: “Ừ.” Dừng một chút, anh lại nói thêm: “Vẫn luôn ở đây.”
Cô muốn khoe khoang trình độ nói Tiếng Anh của bản thân, hừ hừ hai giây, sau đó tiếp tục hỏi: “Excuse me! Does my boyfriend live here?”
Hà Chi Châu vươn tay về phía cô: “I”m here!”
—–oo—TOÀN VĂN HOÀN—oo—–