Đọc truyện Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy – Chương 63
Edit: quacauphale
Beta: tiểu an nhi
Thời điểm Thẩm Hi đi tìm Hà Chi Châu, anh đang tham gia cuộc họp nội bộ
trong tổ, trước ngực anh treo một tấm thẻ tổ trưởng, ngón tay thon dài
“cộc cộc” bấm chuột, không khí yên tĩnh, mà rõ ràng anh là người trẻ
tuổi nhất trong số đó.
Hà Chi Châu… Tổ trưởng nhỏ… Thực sự rất giỏi nha!
Thẩm Hi đứng ở bên ngoài nhìn thoáng qua, cả S&N cũng không lớn,
nhưng làm việc bên trong đều là những tinh anh trẻ tuổi. Đi qua cửa thủy tinh là đến quầy tiếp tân, nữ nhân viên tiếp tân có khuôn mặt giống như trái táo, bộ dạng rất được.
Thẩm Hi đi tới đi lui hai bước ở bên ngoài, cuối cùng vẫn quyết định
không đi vào quấy rầy Hà Chi Châu. Bây giờ còn cách thời điểm Hà Chi
Châu tan tầm có hai giờ, cô định đến cửa hàng gần đây đi dạo một lát.
Cô đang muốn xoay người, bỗng nhiên quầy tiếp tân phía sau vang lên một
tiếng “Tổ trưởng Hà ” thật trong trẻo, ngọt ngào. Cửa thủy tinh màu lam
nhạt bị đẩy ra, một bóng dáng thon dài cao ngất đi ra từ bên trong. Thẩm Hi quay đầu lại, Hà Chi Châu thong dong bước hai bước, sau đó hướng cô
vẫy vẫy tay.
Người này thật là, tự mình đi tới không được sao? Thẩm Hi có chút không
vui, nhưng nể tình bạn trai lớn lên có bộ dạng đẹp trai ngất trời thế
này nên mới chậm rì rì chuyển bước. Cô đi tới trước mặt Hà Chi Châu:
“Không phải anh đang họp hả, sao lại ra ngoài?”
Hà Chi Châu chỉ cười không nói, chẳng mấy khi bạn gái đến thăm một lần,
sao anh có thể không ra cửa nghênh đón chứ? Kỳ thực anh đang họp, nhưng
vấn đề vừa thảo luận được một nửa, đám “Trình tự viên” đều bị cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ngoài cửa hấp dẫn tầm mắt. Anh quay đầu lại, liền thấy
“cô gái bên ngoài” kia lại chính là bạn gái nhà mình!
Thẩm Hi đứng ở trước mặt Hà Chi Châu, cô cùng anh đứng đối diện cửa sổ
thủy tinh S&N, cửa chớp mành mở ra, năm sáu cái đầu trong bàn họp
vừa vặn nhìn về phía cô. Cô có thể nhìn thấy tình huống bên trong, thì
tất nhiên người ở bên trong cũng có thể nhìn thấy cô và Hà Chi Châu.
Thẩm Hi đột nhiên hiểu được nguyên nhân Hà Chi Châu bảo cô đi đến chỗ
anh, hóa ra anh đang muốn thể hiện tình cảm, thật là muốn thể hiện tình
cảm đấy hả?
Về vấn đề này, Hà Chi Châu giống như biết suy nghĩ trong lòng cô, giải
thích hai câu trôi chảy: “Em biết không, đi làm ở công ty có một người
bạn gái có thể giảm được rất nhiều phiền toái, ví như tan tầm không cần
xã giao, ví như…”
Ví như làm cho cô nàng xinh đẹp ở quầy tiếp tân sớm hết hy vọng đúng
không? Anh thật đúng là vật tẫn kỳ dụng (tận dụng tối đa)! Tầm mắt Thẩm
Hi quét đến khuôn mặt mất mát của cô nàng tiếp tân phía sau, rồi lại
trừng mắt nhìn Hà Chi Châu. Bạn trai có ý thức như vậy cũng không tệ
lắm.
Cô phải đi trước, Hà Chi Châu nhìn nhìn thời gian trên di động, nói với
cô: “Trên lầu có quán bán đồ ngọt gia đình khá ngon, em có thể lên đó
uống tách cà phê, sau đó chờ anh.”
“Được.” Thẩm Hi gật gật đầu, vô cùng biết điều, vô cùng dễ thương lượng.
Hà Chi Châu có thẻ thanh toán tại cửa hàng đồ ngọt, lấy ra đưa cho cô.
Cô không khách khí nhận lấy, trước khi đi vẫy tay chào tạm biết với
“nhóm đồng nghiệp” tò mò bên trong. Mọi người cũng hướng cô vẫy vẫy tay, tươi cười thân thiết. Kết quả chờ Hà Chi Châu nhìn về phía bọn họ, bọn
họ lại đồng loạt quay đầu lại, làm bộ tiếp tục bắt tay vào làm việc.
Đây là lực uy hiếp của tổ trưởng nhỏ sao?
Thẩm Hi cũng hướng Hà Chi Châu vẫy tay, tạm thời chia tay một lát: “Gặp lại sau.”
“Gặp lại sau.” Hà Chi Châu thản nhiên ném một câu, chìa tay vỗ đầu cô, sau đó vẻ mặt đứng đắn, thần sắc đạm bạc quay trở vào.
Thật sự là bạn trai tốt!
Cửa hàng đồ ngọt ngay tại phía trên của S&N, Thẩm Hi vừa ngồi xuống
thì điện thoại báo có tin nhắn mới. Tin nhắn là do Hà Chi Châu gửi tới,
cố ý nói cho cô biết anh thích uống loại trà gì của nơi này, còn làm bộ
ra vẻ đề nghị cô cũng nên nếm thử một chút.
Thẩm Hi hừ hừ trong lòng, nhưng vẫn chọn một phần trà chiều cùng loại đồ ngọt mà Hà Chi Châu thích nhất.
Hiện tại quán khá vắng khách, nhân viên phục vụ bưng trà cùng đồ ngọt
lên rất nhanh. Cô nghĩ thầm trong bụng: Sau bữa trưa nào Hà Chi Châu
cũng đến nơi này để uống trà chiều sao? Anh đi một mình hay đi cùng với
đồng nghiệp nhỉ?
Cô cảm thấy người như Hà Chi Châu có chút lãnh khốc, tuyệt đối sẽ không
được lòng bạn bè kinh doanh. Như vậy khi anh làm việc liệu có người gây
phiền phức hay không?
Mà kể ra những lúc anh ở phòng 921 cũng là bộ dáng này, mà Hầu Tử và Tráng Hán vẫn rất thích anh đấy thôi.
Hai tiếng đồng hồ cũng không quá khó chịu đựng, trong lúc Thẩm Hi “suy
nghĩ vẩn vơ” thì thời gian cứ thế trôi qua một nửa, huống chi bạn trai
lại ở ngay lầu dưới. Vị trí ngồi của Thẩm Hi ở cạnh cửa sổ, nhìn thẳng
xuống đường Lâm Quang của thành phố S. Ánh trời chiều cuối ngày lười
biếng hắt lên biển quảng cáo trên cao ốc đối diện, phản chiếu ra ánh
sáng làm người ta loá mắt. Mặt trên biển quảng cáo có viết một câu ——
“Mơ ước là một hạt giống giấu ở dưới mặt đất trong thành thị.”
Chỉ có điều thành thị toàn bê tông cốt thép, ước mơ muốn chui lên từ dưới đất quả thật nói dễ hơn làm.
Đây là lời quảng cáo của một công ty cung cấp thiết bị ngoài trời, Hà
Chi Châu có mua trang phục leo núi của bọn họ. Lúc ấy cô cùng anh lựa
chọn nhãn hiệu, cô thấy nhãn hiệu nước ngoài có vẻ được, nhưng Hà Chi
Châu lại cố ý chọn nhãn hiệu đó. Thẩm Hi nâng cằm, suy nghĩ lại chuyển
sang một vấn đề khác: Hà Chi Châu có mơ ước không nhỉ?
Anh vĩ đại như vậy, độc lập như vậy, nhất định là phải có ước mơ rồi?
Thẩm Hi vỗ vỗ đầu, vấn đề nghiêm túc như thế, vậy mà cô đột nhiên lại
nghĩ tới Uông Phong, rồi còn lan man đến mấy cái tiêu đề bài báo gì gì
đó nữa…
(*Chú thích: Uông Phong sinh năm 1971, là nhạc sĩ, ca sĩ, nhà sản xuất
có tầm ảnh hưởng trong làng nhạc Rock Trung Quốc. Giải thích lý do bạn
Thẩm Hi đột nhiên từ “ước mơ” nhảy sang Uông Phong: Đó là vì bài “Do you have any dreams?” là một bài hát nổi tiếng của ca sĩ này)
Tư duy thay đổi quá nhanh, chính Thẩm Hi cũng không theo kịp tiết tấu của nó luôn.
Buổi tối, S&N có buổi liên hoan giữa các đồng nghịêp,
Hà Chi Châu từ chối tham gia.
Thẩm Hi nhân lúc Hà Chi Châu chở cô quay về khi nhà trọ, lên tiếng nhắc
nhở anh về việc không tham gia cuộc gặp gỡ giữa các nhân viên: “Hà Chi
Châu, đi làm ở công ty cần chú trọng thiết lập quan hệ với mọi người,
mấy buổi liên hoan gặp gỡ kiểu này là cơ hội rất tốt, tại sao anh lại
không đi?”
Hà Chi Châu vòng vào ngõ nhỏ, nhẹ nhàng ném ra một câu: “Đàn ông không nói quan hệ, chỉ bàn thực lực.”
Được rồi.
Một câu nói đã ngăn chặn hết mấy lời định thốt ra phía sau của Thẩm Hi,
cô quơ quơ cặp chân, cảm thấy Hà Chi Châu nói quá đúng, đàn ông làm gì
nói quan hệ, cái chính phải là thực lực.
Cô kịp thời “leo xuống”. “Khen một cái, nói có lý.”
—
Buổi tối về nhà, Thẩm Hi muốn ăn mì, Hà Chi Châu nói có thể cân nhắc làm thử một chút. Anh tìm cách làm “mì” trong di động, sau đó nghiên cứu
từng bước thực hiện.
Hà Chi Châu bắt đầu luộc mì, Thẩm Hi cầm trong tay khoai tây đã được gọt bỏ sạch chạy tới, cô cảm thấy lúc này Hà Chi Châu thật sự có hình tượng người đàn ông của gia đình, cô mở miệng: “Hà Chi Châu, em có thể hỏi
anh một câu hỏi tế nhị không?”
Hà Chi Châu căn bản không để ý tới cô, không tin cô có thể hỏi ra câu hỏi tế nhị gì.
Thẩm Hi ấm ức, trực tiếp đặt câu hỏi: “Hà Chi Châu, anh có ước mơ chứ?”
Hà Chi Châu liếc cô một cái, hỏi ngược lại: “Em là Uông Phong à?”
A a a a! Sao anh có thể nói cô là Uông Phong chứ? À mà không ngờ Hà Chi
Châu cũng biết Uông Phong cơ đấy? Thẩm Hi thay đổi cách hỏi: “Từ nhỏ ước mơ của em chính là tìm được bạch mã hoàng tử, còn anh thì sao?”
Nước sôi ùng ục, Hà Chi Châu ném mì sợi vào trong, động tác thành thục
như cao thủ võ lâm đang phóng ra ám khí. Anh cho mì sợi vào xong, mới
nhàn nhã quay đầu lại nói: “Chúc mừng em, ước mơ đã thành sự thật.”
Cái gì mà ước mơ đã thành sự thật? Thẩm Hi cầm khoai tay trụi lủi nhìn Hà Chi Châu, cô lại bị nói sang chuyện khác rồi!
Hôm nay là thứ sáu, Thẩm Hi kéo Hà Chi Châu cùng nhau xem “Âm thanh ma
thuật X” để cảm thụ thế nào là ước mơ. Trong lúc chờ quảng cáo, Thẩm Hi
bưng trên tay một bát khoai tây nghiền, xúc cho mình một miếng, rồi lại
đút cho Hà Chi Châu một miếng. Cứ như thế thoáng chốc đã thấy đáy.
Một miếng cuối cùng, cô ăn một nửa, đem nửa còn lại cho Hà Chi Châu. Hà
Chi Châu mắng cô một câu “Ghê tởm”, nhưng vẫn há mồm ra ăn hết.
Thẩm Hi vô cùng đắc ý: “Ghê tởm mà anh cũng ăn.”
Quảng cáo kết thúc, Hà Chi Châu ôm cô tiếp tục xem: “Em hiểu lầm rồi, vừa rồi không phải mắng em, là anh đang mắng chính mình.”
Được rồi, cô không thèm truy cứu. Thẩm Hi nằm ở trong lòng Hà Chi Châu
cười khanh khách. Ngày mai chính là thứ bảy, cô muốn cùng đi bơi với Hà Chi Châu.
Hà Chi Châu lắc đầu: “Trải qua chuyện hoán đổi kia, anh không còn một
chút hứng thú nào với các hoạt động liên quan tới nước nữa.”
Đứa nhỏ đáng thương đã bị dọa sợ rồi. Nhwung mà cô vừa mới sắm một bộ áo tắm. Phụ nữ đi bơi lội, vận động là thứ yếu, quan trọng nhất là bày ra
dáng người hoàn hảo xinh đẹp khi mặc áo tắm nha.
Thẩm Hi mè nheo: “Nhưng em vừa mới mua một cái áo tắm, em muốn mặc nó.”
Hà Chi Châu vẫn kiên trì cự tuyệt, đồng thời đưa ra đề nghị: “Bây giờ em mặc cũng được.”
Hừ! Thẩm Hi căm giận trừng mắt nhìn Hà Chi Châu, sau đó đứng lên đi vào
phòng ngủ, bộ dạng vô cùng tức giận. Hà Chi Châu hỏi với ở phía sau: “Em đi đâu thế?”
Thẩm Hi dậm chân: “Đi thay áo tắm!”
—
Thứ bảy hôm sau, đã hẹn là tới hồ Tứ Minh chèo thuyền, kết quả Hà Chi
Châu vẫn lỡ hẹn. Sáu giờ sáng, bộ phận thí nghiệm của công ty gọi điện
thoại đến cho anh, cần anh đến S&N một chuyến.
Thẩm Hi còn đang mơ mơ màng màng ngủ, cảm nhận được Hà Chi Châu rời giường, cô cũng muốn đứng lên theo: “Đã muộn rồi à?”
“Còn rất sớm, em ngủ tiếp đi.” Hà Chi Châu ấn Thẩm Hi đang giãy dụa muốn đứng lên nằm xuống giường. Anh hôn nhẹ một cái lên trán cô rồi nói:
“Thẩm Hi, anh phải đến công tý một chuyến.”
Thẩm Hi híp mắt, cô còn chưa tỉnh hẳn, nhưng cũng biết kế hoạch chèo
thuyền mà cô hí hửng cả một đêm đã hết hy vọng rồi. Cô cũng không muốn
Hà Chi Châu đi ra ngoài, vừa khó chịu vừa tủi thân, hỏi ra một câu:
“Không phải hôm nay là thứ bảy sao?”
Hà Chi Châu áy náy gạt gạt tóc của Thẩm Hi: “Tạm thời tăng ca, có việc gấp.”
Thẩm Hi không vui, cố ý đá chăn rơi xuống, trở mình rồi tiếp tục ngủ.
Hà Chi Châu kéo chăn lên, đắp lại cho cô. Sau đó đứng ở bên giường mặc
áo sơmi, tiếng sột soạt vang lên, bên trong im lặng giống như chỉ còn
lại có thanh âm này.
Hà Chi Châu phải đi, cuối cùng Thẩm Hi vẫn ngoan ngoãn chui ra từ trong chăn, cô vươn tay về phía anh: “Ôm một cái.”
Hà Chi Châu cúi người, ôm lấy Thẩm Hi, trong lòng cảm thấy mềm mại lạ lùng.
Thứ bảy Hà Chi Châu phải tăng ca, điều này đặc biệt làm cho Thẩm Hi vô
cùng mất mát vì cô rất mong chờ đến hôm nay để được cùng anh ra ngoài
hẹn hò, nhưng cô lại không thể không để cho anh đi làm.
Hà Chi Châu rời đi, Thẩm Hi cũng chậm rãi rời giường.
Rửa mặt xong, cô luyện múa ở phòng khách đến chín giờ, sau đó xem phim
một mình. Giữa trưa gọi đồ ăn ở bên ngoài, rửa bát xong thì đột nhiên
phát hiện: Một ngày thứ bảy tuyệt vời đã trôi qua một nửa rồi.
Thẩm Hi vẫn quyết định đi bơi, cô đi một mình!
Cô bơi không được giỏi cho lắm, thời điểm mua áo tắm mới còn thuận tiện
mua thêm một cái phao. Cô thu thập sắp xếp các thứ đầy đủ, đang định
xách đồ khởi hành, thì chuông cửa bất chợt vang lên.
Thẩm Hi chạy ra mắt mèo dòm thử, sau đó mở cửa.
Ngoài cửa là một người phụ nữ rất xinh đẹp, mặc trang phục tinh xảo. Sau vài giây đánh giá lẫn nhau, người phụ nữ khẽ mỉm cười, mở miệng hỏi:
“Cháu là Thẩm Hi phải không?”
Ôi chao… Giọng nói này sao lại giống mẹ chồng tương lai của cô như
vậy chứ?! Thẩm Hi nhanh chóng thả cái phao trong tay xuống, cẩn thận
đánh giá khuôn mặt của bà một lượt. Xem ra gương mặt trong trẻo nhưng
lạnh lùng của Hà Chi Châu từ đây mà ra rồi.
Thẩm Hi hoàn hồn, vội vàng đứng sang một bên nghênh đón mẹ của Hà Chi Châu vào nhà.
Hức hức, cô còn chưa tốt nghiệp Đại học mà… Sao đã gặp hết hai trong
ba vị trưởng bối của nhà trai thế này? Hết ông nội lại tới mẹ chồng, còn ba chồng tương lai nữa, liệu cô có phải tự mình đối mặt hay không đây?
Chung Cảnh Nguyệt mỉm cười ngồi xuống sô pha, nhìn thấy một túi lớn đựng áo tắm cùng phao bơi, liền hỏi cô: “Cháu định đi bơi sao?”
Thẩm Hi run rẩy bưng một chén nước qua, thành thật trả lời: “Cháu không biết dì sẽ đến.”
Chung Cảnh Nguyệt nở nụ cười: “Thật ngại quá, dì đã quấy rầy cháu rồi.”
Thẩm Hi lắc đầu, dì đừng hiểu lầm mà, cháu có ý này đâu.
Chung Cảnh Nguyệt đứng lên, đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt: “Đây là
phòng ở của ba dì, trước đây Chi Châu có tới đây ở với ông ngoại một
thời gian.”
“À, dạ.” Thẩm Hi nghe xong không quên gật đầu, giống như đang nghe tuyên đọc thánh chỉ.
Chung Cảnh Nguyệt xoay người: “Không cần ở đây đón tiếp dì đâu, chẳng phải cháu đang định đi bơi sao?”
Thẩm Hi mở lớn hai mắt: Mẹ chồng hài hước quá, bây giờ cô có thể đi bơi được nữa ư?
——
Thực tế chứng minh, trên đời này không có gì là không thể xảy ra. Cuối
cùng, Thẩm Hi và Chung Cảnh Nguyệt cùng ngâm mình trong bể bơi, cảm giác cứ phải gọi là không tưởng.
Chung Cảnh Nguyệt ở trong nước bơi như một mỹ nhân ngư, còn Thẩm Hi thì
ôm lấy phao chơi loanh quanh bên khu nước cạn, chơi chán thì ghé vào
thành bể bơi thở phì phò.
Chung Cảnh Nguyệt vẫn tiếp tục bơi qua bơi lại, Thẩm Hi lồm cồm bò lên
bờ, nhận lấy khăn bông của nhân viên phục vụ, đi chân không đến bãi cát
nhân tạo ngồi xuống ghế. Đúng lúc này di động nhận được một tin nhắn mới do Hà Chi Châu gửi đến: “Em đang làm gì thế?”
Đây rồi, cuối cùng anh cũng trả lời lại tin nhắn của cô! Thẩm Hi xoắn xuýt gõ tin gửi lại: “Đang đi bơi cùng với mẹ anh.”
Hà Chi Châu: “…”
Một lát sau, Chung Cảnh Nguyệt cũng lên bờ, duyên dáng thướt tha bước
tới chỗ cô. Thẩm Hi ngượng ngùng cười cười: “Từ nhỏ cháu đã bơi không
được giỏi lắm.”
“Không sao, Chi Châu bơi rất khá, sau này nó có thể dạy cho cháu.” Vừa nói Chung Cảnh Nguyệt vừa quàng áo choàng tắm qua người.
Nhưng con trai của dì căn bản là không muốn cùng cháu xuống nước nha…
Thẩm Hi gọi hai quả dừa nước, lễ phép đưa cho Chung Cảnh Nguyệt một quả, tươi cười nịnh nọt: “Dì uống đi ạ.”
“Cảm ơn cháu.” Chung Cảnh Nguyệt hút một ngụm, miễn cưỡng tựa lưng vào ghế dựa.
Thẩm Hi ngồi xếp bằng trên ghế, tiếp tục gửi tin nhắn cho Hà Chi Châu.
“Thẩm Hi.” Chung Cảnh Nguyệt mở miệng.
Thẩm Hi lập tức để di động xuống quay đầu sang: “Dạ, dì nói đi ạ.”
“Con bé này, không cần khách sáo như vậy đâu.” Chung Cảnh Nguyệt cười rộ lên, “Cháu cảm thấy Chi Châu của nhà chúng ta như thế nào?”
Thẩm Hi đảo mắt: “… Cũng không tệ ạ.”
“Đúng vậy, từ trước tới giờ có rất nhiều cô gái thích nó.” Chung Cảnh
Nguyệt nhìn về phía cô, trong giọng nói không giấu nổi có chút tự hào.
Thẩm Hi làm bộ không nghe rõ, còn nói tự hào hơn: “Thật vậy ạ, nhưng lúc trước là Hà Chi Châu theo đuổi cháu nha.” Thẩm Hi nói xong, trong lòng
có hơi thấp thỏm, nhưng đúng là anh theo đuổi cô trước mà. Cô không có
nói dối phải không?
Chung Cảnh Nguyệt có chút hiếu kỳ, nhưng vẫn tin lời Thẩm Hi. Bà chỉ cảm thấy kỳ lạ, tính cách của Hà Chi Châu sao có thể theo đuổi con gái được chứ. Sau đó ngẫm lại, có thể là do bản thân mình không quan tâm đủ đến
con trai thôi. Chung Cảnh Nguyệt nhắm mắt lại, bể bơi không có quá nhiều người, nhưng bà vẫn cảm nhận được có không ít tiếng bước chân đi qua
đây, đi tới đi lui.
Chung Cảnh Nguyệt mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía cô gái bên trái, đúng là tuổi trẻ mà. “Thẩm Hi, mục đích chính dì về nước lần này là đến gặp
cháu.” Chung Cảnh Nguyệt nói.
A? Mục đích chính? Thẩm Hi căng thẳng: “Dì khách khí quá, đáng lẽ phải là cháu và Hà Chi Châu tới gặp dì mới phải.”
Chung Cảnh Nguyệt mỉm cười: “Xem ra tình cảm của hai đứa thật tốt.”
Thẩm Hi cúi đầu, vâng, rất tốt ấy chứ ạ.
Chung Cảnh Nguyệt nắm hai tay vào nhau, bà có chút chuyện muốn nói với
Thẩm Hi, chỉ có điều là hơi khó để cất lời. Bà là mẹ của Hà Chi Châu,
nhưng dường như bà không đủ tư cách để dùng thân phận người mẹ nói đến
việc này.
Thẩm Hi nhìn Chung Cảnh Nguyệt, hỏi thử: “Dì có chuyện muốn nói với cháu phải không ạ?”
Chung Cảnh Nguyệt lấy lại tinh thần, gật gật đầu, trong lòng cảm thấy cô bé Thẩm Hi này quả thực là càng tiếp xúc lại càng thích. Bà nói: “Thẩm
Hi, cháu có biết chuyện năm trước Hà Chi Châu xin sang Mỹ để học nghiên
cứu không?”
Năm trước… Năm trước cô còn chưa quen Hà Chi Châu mà. Nhưng đúng là cô có biết chuyện đó, Hà Chi Châu đã nói qua với cô rồi. Thẩm Hi gật đầu,
cô có thể lờ mờ đoán ra được nguyên nhân Chung Cảnh Nguyệt đến tìm mình
hôm nay.
“Đó là một cơ hội vô cùng tốt, dì và ba của Chi Châu đều hy vọng nó có
thể qua Mỹ.” Chung Cảnh Nguyệt nói thẳng lý do mình tới gặp Thẩm Hi,
“Vốn dĩ sang nước Mỹ để tiếp tục học chuyên sâu là dự định trước kia của Chi Châu. Cho nên, ngay khi biết được nó lựa chọn ở lại làm việc trong
nước, dì và ba nó đều cảm thấy hết sức bất ngờ.”
Thẩm Hi cúi đầu, cô hiểu. Trước đó một giây cô còn tưởng rằng mẹ chồng
đến đây là để xem mặt cô, té ra là đến khởi binh vấn tội… Mà kể ra
thì cái này cũng không tính là khởi binh vấn tội cho lắm.
Chung Cảnh Nguyệt tiếp tục nói: “Tiểu Hi, dì hy vọng cháu có thể hiểu
cho suy nghĩ của dì và ba của Chi Châu. Quan hệ vợ chồng giữa chúng ta
không tốt, nhưng đều hy vọng con trai của mình có thể phát triển thuận
lợi.”
Thẩm Hi khép hờ hai mắt, im lặng không nói lời nào. Cô có thể hiểu được
lo nghĩ trong lòng của ba mẹ anh, chỉ là… Thật lâu sau, cô mới nói:
“Dì à, Hà Chi Châu ở trong nước làm việc cũng tốt lắm ạ… Hiện tại
lương của anh ấy là năm mươi vạn một năm rồi…”
“Ừ.” Chung Cảnh Nguyệt bình tĩnh nhìn về phía bể bơi, “Vừa tốt nghiệp đã kiếm được năm mươi vạn, cái này quả thực không tệ, thậm chí có rất
nhiều người cố gắng cả đời cũng không thể đạt được. Nhưng mà tiểu Hi,
cháu cho rằng Chi Châu chỉ đáng giá năm mươi vạn thôi sao?”
Thẩm Hi thông minh đột xuất: “Cháu nghĩ giá trị của một con người không thể căn cứ vào thu nhập một năm của họ được.”
“Đúng vậy.” Chung Cảnh Nguyệt vui vẻ cười rộ lên, “Chi Châu cũng giống
thế, nó còn trẻ như vậy, giá trị của nó không nên chỉ được thể hiện
trong một công ty nhỏ, có đúng không?”
Thẩm Hi mất một lúc lâu cũng không thốt được nên lời.
Chung Cảnh Nguyệt nhìn Thẩm Hi, ánh mắt chân thành tha thiết: “Cho nên
tiểu Hi à, cháu có thể giúp dì khuyên nhủ Chi Châu được không?”
Thẩm Hi: “… Cháu không biết.” Cô không biết nên khuyên như thế nào.
“Dì biết dì hay làm người khác khó chịu.” Chung Cảnh Nguyệt khẽ cười tự
giễu, “Lại còn là một người mẹ thất bại, bản thân mình không khuyên nổi
con trai mà phải trông cậy vào con dâu. Nhưng mà tiểu Hi, có một việc
cháu không thể phủ nhận, là vì cháu nên Chi Châu mới quyết định ở lại.”
Vì cô?! Thẩm Hi hoàn toàn câm nín, cô nhìn Chung Cảnh Nguyệt: “Cháu đã
hỏi Hà Chi Châu rồi, anh ấy nói đã ký hợp đồng với S&N nên nếu rời
đi thì phải nộp rất nhiều tiền vi phạm hợp đồng.”
“Tiền vi phạm hợp đồng không phải là vấn đề.” Chung Cảnh Nguyệt từ tốn
giải thích, “Thứ quan trọng nhất không phải là suy nghĩ của Chi Châu
sao? Không cần biết số tiền đền bù là bao nhiêu, người làm mẹ như dì
chẳng lẽ lại không thay nó gánh vác được khoản tiền này.”
Thẩm Hi: “…”