Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Chương 47


Đọc truyện Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy – Chương 47

Edit: tiểu an nhi

Lùm cây rậm rạp ẩn sau con đường đi vào khu rừng phía sau trường học,
ngay bên cạnh con đường là vài sân bóng rổ, giữa các sân có cây cối ngăn cách, lùm cây đằng xa lại càng thêm tĩnh mịch, vắng vẻ.

Trong sân bóng rổ hiện giờ có ba nam sinh đang luyện tập ném bóng, trái
bóng rổ đập xuống nền xi măng phát ra từng tiếng “bịch bịch”. Bọn họ
thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu, trong đó nam sinh được gọi là Đại Hoàng có kể một vài câu chuyện cười. Thẩm Hi nằm ở trong ngực Hà Chi Châu cảm thấy khá thú vị. Cô khẽ bật cười, ngẩng đầu lên lại đụng phải ánh mắt
cảnh cáo của anh.

Thẩm Hi không hiểu hỏi: “Anh Hà, anh trừng cái gì?”

Hà Chi Châu cũng chẳng buồn giải thích. Ôm lâu như thế, anh cứ tưởng
Thẩm Hi nằm trong lòng mình cảm thấy rung động xao xuyến, ai dè hóa ra
lại cười vì câu chuyện đùa của mấy nam sinh trên sân bóng rổ. Hà Chi
Châu cúi đầu, nhìn thẳng vào Thẩm Hi, thu lực chú ý của cô quay lại, sau đó mới nhẹ nhàng tự nhiên nói: “Những lời mà vừa nãy ở dưới khán đài em nói, anh đều nghe thấy.”

Thẩm Hi không tin: “Chắc chắn anh không nghe thấy, vì lúc đó em đâu có kêu.”

Hà Chi Châu: “Không, anh nghe được.”

Thẩm Hi chớp mắt: “Vậy anh nói xem, em hô cái gì?”

Hà Chi Châu nghiêng người sát lại gần, miệng dán vào vành tai Thẩm Hi,
lặp lại một lần những lời kia. Rõ ràng chỉ là một câu nói thuần khiết,
nhưng bởi vì anh khẽ phả ra hơi nóng lên làn da nên Thẩm Hi nghe xong
thì mặt đỏ tía tai; xấu hổ vùi mặt tránh vào trong ngực anh.

Hà Chi Châu sờ sờ đầu cô, đại khái là vì đã từng trải qua thời gian chỉ
cao bằng con gái, nên anh cực kỳ hưởng thụ cảm giác ỷ vào ưu thế của
chiều cao mà an ủi Thẩm Hi.

Thẩm Hi an tĩnh dựa vào Hà Chi Châu, lúc này anh đã cởi bỏ áo khoác tây
trang lấp lánh, trên người chỉ còn mỗi áo T-shirt màu trắng. Do lúc nãy
vừa mới khiêu vũ nên chiếc áo mỏng này đã nhiễm một tầng mồ hôi.

Trước kia, Thẩm Hi ghét nhất là mùi mồ hôi của đàn ông, người nào cứ ướt đẫm mồ hôi thì ở trong mắt của cô đó chính là người đàn ông xấu xí. Khi còn bé, chỉ cần trên người ba Thẩm có mồ hôi thì cô nhất định không để
cho ông ôm; nhưng lúc này, cô lại có thể đem mặt dính vào lồng ngực đổ
mồ hôi của Hà Chi Châu. Thẩm Hi quả thực không ghét mồ hôi trên người Hà Chi Châu. Hỗn hợp sữa tắm cùng mùi mồ hôi nhàn nhạt của anh, phối hợp
với tiếng tim đập trầm ổn hữu lực, khiến cô có một loại cảm giác an tâm
lại mê hoặc.

Ánh mắt Hà Chi Châu ôn nhu như nước, trống ngực của cô thì đập thình
thịch. Thật không nghĩ tới trong đêm hè như thế này, hai người chỉ ngồi
ôm lấy nhau, mặc cho muỗi đốt chí chóe cũng cảm thấy trái tim không
ngừng rung động.

Thẩm Hi ngước đầu nhìn Hà Chi Châu: anh không định làm cái gì đó sao?

Hà Chi Châu đáp lại ánh mắt của Thẩm Hi: anh phải làm cái gì đó à?

Thẩm Hi thấy Hà Chi Châu không có phản ứng, buồn bực dẩu cái miệng lên.
Hà Chi Châu nhìn cô chu mỏ ra thì đưa ngón trỏ lên đè nó xuống.

Thẩm Hi mở mắt thật to, hai màu trắng đen rõ ràng nhìn anh, lúc này thì còn nói yêu đương gì được nữa?

Đầu ngón tay Hà Chi Châu chạm phải làn môi mềm mại ướt át kia, một giây
kế tiếp, anh trực tiếp nâng cằm của cô lên, từ từ cúi đầu xuống.


Thẩm Hi vội vàng nhắm mắt lại, một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây……

Sao mãi mà chưa hôn thế? Thẩm Hi he hé một con mắt ra nhìn, vừa ti hí
thì đã thấy môi anh đang đưa tới gần mình. Cô lập tức nhắm mắt lại lần
nữa, trong chớp mắt, dường như có cơn gió lướt qua gò má, làn gió lướt
qua những tán lá cây, mang đến một chiếc lá bay xuống hạ ở trên vai cô.

Khi bốn cánh môi mềm mại đặt chung một chỗ, Thẩm Hi hít sâu một hơi,
lông mi khẽ run. Cũng trong lúc đó, dù cho Hà Chi Châu có muốn trộm lấy
lòng của cô thì cũng chỉ đơn giản như lấy vật ở trong túi của mình.

Anh không chỉ khiến môi của cô mà cả trái tim của cô nữa, cũng trở nên ướt át mềm mại.

……

“Cúp Thanh niên” sôi động của Đại học S kết thúc, tài khoản “Tại Hà Chi
Châu” trong một buổi tối tăng thêm mấy vạn người yêu thích. Tài khoản
thực sự của Thẩm Hi – “Thần Quang Hi Vi” có tổng người yêu thích chỉ
bằng con số lẻ của “Tại Hà Chi Châu”. Cho nên cô lại càng không cam lòng đem trả tài khoản này cho anh.

Số người yêu thích Hầu Tử và Tráng Hán cũng tăng lên không ít. Hầu Tử
nhìn thấy cơ hội kinh doanh bày ngay ở trước mắt, với tinh thần “rèn sắt khi còn nóng” lập tức đăng ký lập một tài khoản mang tên: “Hậu Viện
Toàn Quốc Của Dương Lỗi”. Đúng, tên thật của Hầu Tử chính là Dương Lỗi,
tự cho mình là Tề Thiên Đại Thánh bị đè ở dưới núi đá, sau lại thì bị
mấy người Hà Chi Châu trực tiếp gọi thành Hầu Tử.

Tráng Hán học theo Hầu Tử, cũng làm một cuộc cải cách tân trang lại tài
khoản, đổi tên ID thành: “Trại Tập Trung Fan Girl Của Thần Thần”. Mục
tiêu của anh ta rất rõ ràng —— không cần fan nam, chỉ cần fan nữ. Anh ta muốn để dành tình yêu duy nhất cho một người đàn ông ở trong lòng, đó
là lão đại. (Chú thích: lão đại mềm mại mới tính)

Trước khi “Cúp Thanh niên” được tổ chức, bởi vì tặng một con “hươu cao
cổ màu trắng” mà Tráng Hán bị Trương Nhiên yêu cầu chia tay; bây giờ lại có không ít người ái mộ, cũng coi như bù đắp được phần nào trái tim bi
thương vỡ nát của anh ta.

Thật ra thì quan hệ giữa Tráng Hán và Trương Nhiên, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng: Trương Nhiên chỉ coi Tráng Hán như lốp xe dự phòng, mà
Tráng Hán cũng chưa chắc đã thực sự thích Trương Nhiên. Mặt khác, ở
trong lòng anh ta, tầm quan trọng của Trương Nhiên còn không bằng lão
đại đấy. (Lại chú thích: lão đại mềm mại mới tính)

Trương Nhiên chia tay với anh ta, Tráng Hán chỉ khổ sở một chút, tâm
tình suy sụp đã được những người ái mộ kéo về rất nhanh; nhưng còn lão
đại mềm mại cùng anh ta chia lìa, cảm giác hụt hẫng cho đến bây giờ vẫn
chưa thể kéo lại được.

Buổi trưa, lúc cùng nhau đi ăn cơm, Tráng Hán u oán nhìn Hà Chi Châu mấy lần. Trong lòng nhận định chắc chắn là lão đại mềm mại kia đã bị Hà Chi Châu giấu đi rồi.

Hà Chi Châu liếc cũng không thèm liếc Tráng Hán lấy một cái.

Thẩm Hi cũng theo mấy người phòng 921 đi ăn cơm trưa, vì Hà Chi Châu cầm thẻ cơm của cô nên tất nhiên là phải tới tìm anh, đúng lúc cả phòng 921 chuẩn bị tới nhà ăn, cô tiện thể đi theo luôn.

Khi đứng xếp hàng gọi món thì Thẩm Hi lại đứng giữa Hà Chi Châu và Lâm
Dục Đường. Hai người bọn họ đều cao hơn 1m8, còn cô chỉ có 1m6, nên nhìn ba người cứ như bánh mì kẹp thịt.

Mà hai người này lại cố ý không để ý tới tâm tình của cô, trực tiếp bỏ
qua cô không ngừng tán gẫu về đề tài thí nghiệm ngày hôm nay. Tiếng nói

của hai người đàn ông cứ bay qua bay lại trên đỉnh đầu cô, cảm giác này
thật quá mức ý nhị. Thẩm Hi trừng mắt, nghe chả hiểu cái gì cả, đúng là
khác nghề như cách một ngọn núi mà.

Lâm Dục Đường xếp hàng trước Thẩm Hi, gọi món ăn xong còn đứng lại tại
chỗ chờ cô. Thẩm Hi nhìn qua một lượt rồi nói: “Dì ơi, cháu muốn một
miếng sườn lợn rán, cái miếng lớn nhất kia kìa.”

Dì phòng bếp kiêu ngạo đáp lời: “Tôi không biết miếng nào là miếng lớn nhất cả.”

Thẩm Hi nghiêm túc nói: “Là miếng thứ sáu đếm từ trên xuống, thứ ba đếm từ trái sang……”

Dì phòng bếp chấp nhận lấy cái miếng lớn nhất kia cho cô. Hà Chi Châu đứng phía sau Thẩm Hi không thốt được nên lời.

Thẩm Hi gọi thêm hai món ăn yêu thích nữa, cùng một món rau, dì ở máy quét thẻ nói của cô hết 25 đồng. Giá lại tăng lên rồi!

Học viện Sư phạm và Đại học S đều dùng thẻ cơm như nhau, Thẩm Hi đem thẻ của mình quét một cái, số tiền dư trong thẻ không đủ để trả! Rõ ràng
mới nạp thêm 200 đồng vào mà, sao lại không đủ được chứ. Thẩm Hi hoàn
toàn quên mất ngày hôm qua đến siêu thị cô đã quét mất 190 đồng rồi. Cô
quay lại hỏi Hà Chi Châu: “Có phải anh dùng thẻ của em không?”

Hà Chi Châu cười “Ha ha” hai tiếng, cảm thấy giải thích dư thừa sẽ hạ
thấp phẩm cách của bản thân. Anh trực tiếp đưa thẻ của mình cho Thẩm Hi, không ngờ Lâm Dục Đường lại nhanh tay hơn, kín đáo nhét thẻ vào tay cô: “Em cầm dùng đi.”

Cầm dùng đi…… Cái gì gọi là ra vẻ thể hiện, chính là nó đây!

Thẩm Hi nhìn hai cái thẻ, đúng là làm khó cô rồi. Lấy cái nào bây giờ?

Hà Chi Châu nhanh chóng đưa tay qua, trực tiếp quẹt thẻ của mình vào máy quét, thanh toán xong xuôi mới nhàn nhạt mở miệng: “Trả lại thẻ cho lão Tam đi, cẩn thận không lại làm mất.”

Lâm Dục Đường chỉ khẽ nhếch môi: “Mất làm lại là được.”

Gọi xong thức ăn, Thẩm Hi đi bên cạnh Lâm Dục Đường. Cô hỏi anh về
chuyện nghỉ hè sắp tới, Lâm Dục Đường nói: “Chắc phải khoảng giữa tháng 8 mới về nhà được, tháng 7 anh đi thực tập rồi.”

Thẩm Hi: “Thực tập có lương không?”

“Có, nhưng cũng không nhiều lắm.” Lâm Dục Đường nói cho cô nghe một con số.

Thẩm Hi âm thầm bẻ ngón tay tính toán một chút, sau đó ngẩng đầu lên
nhìn anh với ánh mắt sùng bái, cứ như Đường Đường sắp sửa ra ngoài làm
đại sự vậy.

Hà Chi Châu đi phía bên kia, ho nhẹ một tiếng: “Thức ăn đã nguội rồi.”

Trên bàn cơm, Hầu Tử và Tráng Hán đã ngồi ăn trước. Thẩm Hi đặt khay cơm ngồi xuống, Tráng Hán ngẩng đầu lên cười với cô: “Chào, Hi Hi, Đậu Đậu
cùng phòng với em đã có bạn trai chưa?”

Thẩm Hi không muốn để ý tới Tráng Hán, cô chưa từng gặp hình tượng Tráng Hán “tiện nhân” như bây giờ, lại càng không muốn đẩy Đậu Đậu vào trong
hố lửa. Cô hỏi Tráng Hán: “Chu Thần, không phải anh với Trương Nhiên vừa mới chia tay sao? Cũng nên đau lòng một chút đi chứ.”

Tráng Hán bày ra vẻ mặt không thẹn với lương tâm: “Đã đau lòng xong rồi.”

Thôi được. Thẩm Hi không nói chuyện với anh ta nữa, cô quay đầu qua bỗng nhìn thấy trên khay cơm của Hà Chi Châu có món ăn cô thích, hớn hở mở
miệng: “Thịt viên Tứ Hỉ hôm nay trông thật to nha, sao vừa rồi em lại

không thấy nhỉ?”

Hà Chi Châu cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Tự gắp đi.”

“Được.” Thẩm Hi vươn đũa qua khay của Hà Chi Châu gắp một viên thịt.

Đối với vấn đề “Tích cực tìm kiếm đoạn nhân duyên tiếp theo” của Tráng
Hán, Hầu Tử lên tiếng phát biểu quan điểm cá nhân: “Theo tôi thấy, đối
tượng mà chúng ta nói yêu đương ở độ tuổi này, thì về sau tám phần là sẽ trở thành bà xã của người khác. Nếu đã vậy thì cậu tích cực tìm kiếm
như thế có ý nghĩa gì không?”

Nói yêu đương mà còn cần phải có ý nghĩa? Tráng Hán không hiểu lắm, anh
ta chọn lấy ý trọng điểm trong câu nói của Hầu Tử, hỏi ngược lại: “Bà xã của người khác?”

“Đúng vậy.” Hầu Tử không thèm chớp mắt gật đầu, “Đây là lời khuyên xương máu của các đàn anh đấy, cậu chưa nghe thấy bao giờ à?”

Tráng Hán lắc đầu một cái, sau đó biểu cảm lại càng thêm phong phú, anh
ta nhướn mày: “Bà xã của người khác, không phải lại càng thêm kích thích sao?”

Hầu Tử hộc máu.

Tráng Hán còn bồi thêm một câu: “Chẳng lẽ không đúng?”

Hầu Tử không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện vô vị này nữa, trực tiếp đứng dậy đổi chỗ ngồi, lượn qua chỗ Lâm Dục Đường cúi đầu ăn cơm tiếp.

——

Hầu Tử nói, “Hiện tại đối tượng yêu đương của nam sinh Đại học đều là bà xã của người khác”; những lời này chẳng phải có thể hiểu là “Hiện tại
nam sinh nói yêu đương đều là đang nuôi bà xã cho người khác” hay sao?

Thẩm Hi suy nghĩ thật cẩn thận về vấn đề này.

Sau khi ăn xong, Hà Chi Châu cùng Thẩm Hi đi tới trung tâm nạp tiền thẻ
cơm của Học viện Sư phạm. Hà Chi Châu đang định móc ví ra thì Thẩm Hi

ngăn lại động tác của anh: “Anh Hà, để em tự nạp tiền đi.”

Hà Chi Châu khó hiểu: “Hr?”

Thẩm Hi nghiêm túc giải thích: “Em hiểu mà, các anh yêu đương hiện giờ
chỉ là đang tốn công nuôi bà xã cho người ta. Nếu như sau này em trở
thành bà xã của người khác, thì chẳng phải đã khiến anh phải chịu tổn
thất hay sao?”

Hà Chi Châu đặt hai tay lên vai Thẩm Hi, dùng lực đè xuống: “Anh không
có hào phóng như vậy.” Anh không có hào phóng như vậy, nuôi dưỡng bà xã
cho người khác, càng không hào phóng đến mức để cho cô trở thành bà xã
của người khác.

Chỉ có điều những lời này lọt vào tai Thẩm Hi lại bị hiểu sang một nghĩa khác. Cô lầm bầm than thở: “Nếu không hào phóng như vậy, anh còn cố
tình lừa gạt tình cảm của em làm gì!” Nói xong, trực tiếp lôi ra tờ 100
đồng đưa cho nhân viên ngồi bên trong cửa sổ: “100 đồng, cám ơn.”

……………

Cuối tháng đến thật nhanh, có rất nhiều người thiếu hụt về tài chính.
Thẩm Hi chính là một trong số đó. Đậu Đậu so với cô còn đáng thương hơn, Thẩm Hi cố vét hết của cải tiếp tế cho Đậu Đậu 500 đồng, nghèo càng
thêm nghèo.

Nghèo là chuyện nhỏ, tôn nghiêm mới là chuyện lớn. Nhưng cuối cùng, Thẩm Hi vẫn vì tiền mà bỏ qua tôn nghiêm. Cô gọi điện thoại cho ba Thẩm,
không gọi được, lại gọi cho thư ký của ông. Thư ký nói cho cô biết —
Thẩm tổng ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn rồi.

Thẩm Hi nói: “Ba không nói được Tiếng Anh, ra khỏi nước không sợ người ta bán đi mất ư?”

Thư ký ho khan mấy tiếng, nhắc nhở cô: “Thẩm Tổng dẫn theo phiên dịch cùng luật sự qua đó.”


Thẩm Hi lại nói lan man một hồi, tóm lại là không muốn cúp điện thoại.
Cô với thư ký cũng có thể tính như quen thân, nghĩ một chút liền trực
tiếp vào đề: “Anh Lý, gần đây anh có dư dả gì không?”

Thư ký Lý nhớ tới chuyện Thẩm Tổng dặn dò trước khi đi, liền tìm lý do thoái thác: “Anh với bà xã mới mua nhà.”

Thẩm Hi: “…..”

“Anh có thể nói cho em biết phương thức liên lạc với Thẩm Tổng ở nước ngoài.”

Thẩm Hi cảm thấy quá phiền toái đành nói một câu: “Cám ơn anh, hẹn gặp lại”, sau đó thì cúp máy.

Chỗ của ba Thẩm không còn hy vọng gì rồi, Thẩm Hi lại gọi điện thoại cho Từ Hi thái hậu Ngô Linh. Từ trước đến nay, Ngô Linh đều không thích
người khác nói dối mình, cho nên khi bà nhận điện thoại, giọng điệu của
cô cũng trở nên dè dặt, lựa chọn từ ngữ thật cẩn thận: “……Mẹ, có thể gửi cho con một tí tiền chi tiêu nữa được không ạ? Nếu mẹ không muốn
cho không thì khi nào về nhà con rửa bát gán nợ, có được không mẹ?”

“Có thể cho con mượn.” Ngô Linh vốn là một kế toán viên cao cấp, vừa nói xong lời mở đầu đã triển khai luôn bài học giáo dục: “Hi Hi, mẹ có thể
cho con tiền, nhưng con phải đem hết các khoản chi tiêu tháng này ghi rõ ràng ra giấy cho mẹ. Mẹ muốn biết tiền của con được dùng vào những việc gì…”

Thẩm Hi nằm bẹp ở trên bàn, nhỏ giọng nói: “Con mua sách, nhiều sách lắm ạ.”

Ngô Linh: “Vậy con chụp hình sách rồi gửi cho mẹ.”

Thẩm Hi ấp úng hai tiếng, rồi vội vàng nói: “Mẹ, con yêu mẹ, nói chuyện sau mẹ nhé.”

Thẩm Hi ở trong phòng thở ngắn than dài, tháng nào cô cũng phải có mấy
ngày thiếu tiền. Trước kia thì có thể quang minh chính đại đi đòi Đường
Đường tiếp tế, nhưng bây giờ tìm ai cũng được chỉ trừ Đường Đường.

Về phần Hà Chi Chau, anh đã nói rất rõ ràng rồi — “Anh không có hào phóng như vậy!”

Aiz, sao cô lại có một người bạn trai đáng giận như vậy chứ!!! Hà Chi
Châu không chỉ dùng tiền trong thẻ cơm của cô, mà tiền tiêu vặt cũng chỉ cho có 5 đồng. Anh còn ở nơi “nhạy cảm” như trung tâm nạp tiền mà nói
cho cô biết, anh không phải là người đàn ông hào phóng.

Mệt quá, không muốn yêu nữa. Chưa kịp nói yêu thì đã chết vì nghèo rồi!

PHIÊN NGOẠI NHỎ:

Thẩm Hi không có tiền, ở cantin chỉ gọi một món ăn với cơm, cô bưng khau cơm đáng thương đi tới trước mặt Hà Chi Châu: “Anh Hà, có thể cho em
một chút thức ăn không?”

Hà Chi Châu: “Tự mình gắp.”

Thẩm Hi ngồi xuống, cảm tạ ân đức: “Cám ơn.”

Hà Chi Châu: “Cần phải vậy.”

Thẩm Hi khóc ròng, người đàn ông này, còn không ngừng ở trước mặt cô khoe khoang thẻ cơm ăn vài tháng cũng không hết nữa kìa…

============

Tráng Hán là một người có lúc rất thông minh, nhưng có đôi khi lại vô
cùng ngu ngốc. Sau khi tốt nghiệp, Hầu Tử lái con Lamborghini đến dẫn
anh ta đi hóng gió thì Tráng Hán đột hiên ý thức được mình đã bỏ lỡ cái
gì.

Anh ta hỏi Hầu Tử: “Hầu Tử, Hầu Tử, cậu có cần bạn trai không?”

Hầu Tử tiện tay đánh cho Tráng Hán một cái: “Tôi có cần cũng sẽ tìm tới lão đại, chứ không thèm tìm cậu đâu!”

Tráng Hán lên án Hầu Tử: “Qủa nhiên, cậu cũng đã từng đối với lão đại…”

Hầu Tử dừng hẳn xe đánh cho Tráng Hán một trận.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.